Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Chương 15: Chuyện này có điều kỳ lạ




“Không thể chỉ vì để em vui mà phải làm cho Sở gia gà bay chó sủa."

Kiếp trước anh đã tạo oan nghiệt gì mà kiếp này lại thích phải một người con gái tà ác như vậy.

Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở bằng đôi mắt vô cùng ngây thơ còn thản nhiên nói:"Nếu gà có thể bay ra khỏi Diệp gia, chó cũng có thể nhảy ra khỏi Diệp gia là tốt nhất.”Cô sẽ lập tức a di đà phật cảm ơn trời đất.

"Thanh Linh, em không thể mắng anh là gà hay chó chứ."

Tuy rằng khi nói chuyện cô không dùng từ gì thô tục nhưng đây rõ ràng là đang mắng hắn, vậy mà hắn lại phải ngoan ngoãn mà chịu đựng.

"Tôi chửi anh lúc nào?" Diệp Thanh Linh hỏi một cách vô cùng chân thành, đầy vẻ lương thiện.

“Vậy lúc nãy chẳng lẽ anh nghe lầm sao?” Chửi người khác mà không biết,Thượng Quan Sở hắn vốn không phải là người dễ để bị đùa giỡn.

Diệp Thanh Linh tiếc nuối thở dài nói:"Có người tự nói mình không phải là người, vậy thì tôi nên làm gì bây giờ?"Sau đó nhìn về phía Mễ Lam Nhi hỏi:"Mễ Lam Nhi, chuyện này cô thấy thế nào?"

Mễ Lam Nhi nhìn Diệp Thanh Linh đang tỏ ra vô cùng nghiêm túc, liền nở nụ cười phối hợp cùng cô: “Chuyện này quả có điểm kỳ lạ”.Thượng Quan Sở mắt không khỏi trợn trắng lên, hắn bất đắc dĩ nhìn hành động đầy tà ý của hai cô gái, cuối cùng mỉm cười với Mễ Lam Nhi nói: "Rảnh rỗi lắm sao?"

"Ách ——" Mễ Lam Nhi hoảng hốt hai giây, ngay sau đó nở nụ cười theo công thức nịnh bợ siêu cấp nói: "A, tôi còn có nhiều chuyện quan trọng chưa làm."Vừa nói xong đã biến mất ra khỏi phòng.

Đêm đến, đúng hẹn lại lên.

Có một số chuyện sẽ làm chúng ta muốn quay về điểm xuất phát, một số chuyện lại làm cho chúng ta cảm thấy ký ức chỉ như mới hôm qua, cũng có một số lại khiến người ta phải than vãn đến ngàn lần.Thượng Quan Sở chính là người khiến Diệp Thanh Linh phải than vãn đến ngàn vạn lần đó.

"Thanh Linh, đói bụng chưa?"Thượng Quan Sở bưng đồ ăn vào trong phòng.

"Đói!" Diệp Thanh Linh gật đầu.

"Lại đây, anh đút em ăn." Thượng Quan Sở tươi cười rạng rỡ đem đồ ăn đưa đến tận miệng cô.

"Không cần." Diệp Thanh Linh trưng bộ mặt lãnh đạm.

"Vậy sao, thì ra Thanh Linh không thích được đút ăn như vậy.”Thượng Quan Sở liền nở một nụ cười vô cùng trong sáng nói: "Vậy là Thanh Linh thích đút như thế này a?" Hắn nói xong để chiếc đũa trong tay xuống, bưng chén canh lên miệng, muốn dùng miệng để đút cô uống canh.

Diệp Thanh Linh nhìn thấy vậy khuôn mặt liền đen lại, giọng nói càng lạnh như băng “Tôi không phải chim non, không cần phải dùng miệng đút thức ăn.”

"Nhưng anh lại thấy lo lắng." Vẻ mặt Thượng Quan Sở như đang muốn cười.

Diệp Thanh Linh cảm thấy trên đầu mình đang bay qua bay lại một đám quạ đen.Ăn cơm thì có cái gì phải lo lắng? Chẳng lẽ hai mươi mấy năm qua cô toàn là nuốt luôn sao?

Ngày hôm sau.

"Thanh Linh, chào buổi sáng?" Thượng Quan Sở lại cười trong sáng nhìn cô.

Diệp Thanh Linh tặng hắn một cái liếc mắt rõ ràng như gió thoảng mây trôi nói:"Anh đã từng thấy người nào trợn tròng mắt mà ngủ chưa?"

Thượng Quan Sở vẫn giữ nguyên nét mặt, nhiệt tình cầm quần áo trong tay muốn thay cho Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh liếc qua thấy trên tay Thượng Quan Sở là một cái váy công chúa dài màu hồng có đường viền hoa phối hợp với áo khoác, thản nhiên hỏi:"Anh lấy quần áo của bé gái nhà kế bên vậy từ lúc nào vậy?”

Thượng Quan Sở nhíu mày, nhìn lại quần áo trên tay cười nói:"Vì anh thấy bé gái đó mặc quần áo này rất xinh đẹp, nên đã sai người làm một bộ giống như vậy cho em." Thật ra hắn muốn nhìn cô mặc váy công chúa sẽ trông như thế nào, nên cố ý đùa dai mà mua về.

Diệp Thanh Linh biết là hắn cố ý trêu chọc mình, không chỉ không tức giận mà còn lộ ra nét mặt tươi cười nói:"Tôi không nhớ là tôi đã kính trà cho anh?"

Thượng Quan Sở không hiểu ý trong lời nói của Diệp Thanh Linh "Em nói vậy là có ý gì?"

Diệp Thanh Linh nở nụ cười tươi như hoa, giọng mềm nhẹ:"Chưa uống qua chén trà của con gái nuôi, thì tại sao lại thay người cha chuẩn bị quần áo?"

Thượng Quan Sở nghe xong đã hiểu ý của Diệp Thanh Linh, giật mình, rồi cười nói:"Nếu như con gái nuôi không ngại gả cho cha nuôi, vậy thì anh rất vui lòng nhận em làm con gái nuôi.”

Diệp Thanh Linh như bị phủ đen đầy đầu, tâm tình bị tổn hao, nhắm mắt lại, chuyện loạn luân như thế mà hắn cũng có thể nói một cách hài lòng như vậy, quả là yêu nghiệt.

Ngày thứ ba Thượng Quan Sở thần sắc có chút bay bổng, nét mặt khó lường "Thanh Linh, có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?"

"Cái nào cũng không nghe." Diệp Thanh Linh đang nằm phơi nắng ở trong sân, chuyên tâm đọc sách.

"——" Đây là kết quả hắn không nghĩ tới, nhìn cô thật lâu, giận dữ nói:"Tin tốt có nghe hay không?"

"Nói đi."Diệp Thanh Linh thản nhiên như không có việc gì đặt quyển sách trên tay xuống, cầm ly trà lài trên bàn thong thả uống.

Thượng Quan Sở muốn tỏ ra thần bí khó lường liền tan thành mây khói,"Bất động sản Dịch thị và tập đoàn Vạn long đều chủ động buông tha cho việc cạnh tranh 6 lô khu Tây."

"Đây là chuyện sớm muộn thôi." Diệp Thanh Linh để chén trà xuống, lại lần nữa cầm lấy sách, không thèm để ý.

Một đám quạ đen thật lớn bay qua bay lại trên đỉnh đầu Thượng Quan Sở. Chuyện sớm muộn? Nếu hắn không giúp, chỉ sợ tập đoàn Diệp thị của cô cả đời cũng không lấy được 6 lô khu Tây?

"Không có đủ tiền, anh thấy em nên buông tha mấy khu đất đó đi!" Hắn không thích nhìn vẻ mặt phớt lờ như vậy của cô. Hắn không cần cô biểu hiện việc biết ơn hắn, nhưng cũng không thể trưng ra vẻ mặt không đặt hắn vào trong mắt như vậy, cho dù là ngẩng đầu liếc hắn một cái, cho hắn một khuôn mặt tươi cười cũng được mà.

"Ngân hàng có rất nhiều tiền." Diệp Thanh Linh không chớp mắt nói, càng đừng nói đến việc ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, hay liếc mắt một cái cho hắn,thậm chí cả một khuôn mặt tươi cười.

"Ngân hàng có tiền cũng không phải tiền của em."Thượng Quan Sở nói.

Thấy cô không thèm động đậy, hắn không khỏi tự hỏi trong lòng ,không biết nội dung trong sách so với hắn nhìn có đẹp mắt hơn không? Nghĩ là làm, hắn liền đi đến gần cô để xem.

Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng đã có phản ứng, không ngẩng đầu nhìn hắn,lại càng không cho hắn một khuôn mặt tươi cười, mà nhẹ nhàng khép sách lại đưa cho hắn, thản nhiên nói:"Quyển sách này không tồi, anh muốn đọc sao?”

Thượng Quan Sở ổn định thân mình, dừng lại động tác, nhìn cánh tay trắng noãn, bắt chước động tác của cô, tựa hồ khách sáo nói:"Vừa trắng vừa mềm, đúng là không tồi."

"——" nghe nói thế, Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng rút tay về.

Thượng Quan Sở gian ác nhìn thân mình Diệp Thanh Linh, ánh mắt như rực lửa, nói: "Chẳng qua cũng không đẹp bằng một phần mười trên người."

Diệp Thanh Linh không tức giận, chỉ cười châm biếm nói:"Ở đâu? Chắc là chỗ rất quan trọng."

Thượng Quan Sở nhìn theo ánh mắt cô xuống thân thể của mình, hiểu ý cô nói, nhếch môi hiện ra nụ cười đầu trêu chọc: "Em đều nhớ rõ? Chẳng lẽ Thanh Linh đối với anh nhớ mãi không quên?"

Diệp Thanh Linh không muốn tranh luận với hắn, tiện đà nói sang chuyện khác, "Có phải hay không mặc kệ là chuyện gì, anh đều có thể giúp tôi?"

"Ngoại trừ vay tiền cho Diệp thị, chuyện gì cũng được” Đừng nghĩ hắn không biết, cô nói như vậy là có liên quan đến vay tiền.

"Chuyện này được.” Đôi mắt xinh đẹp hướng về hắn, một nụ cười rạng rỡ còn hiện ra trên môi cô.

Từ trong ánh mắt đó Thượng Quan Sở thấy dường như mình đang bị người ta tính kế?