Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 115-1: Mất giọng (1)




Buổi trưa Âu Dương Hàn mang theo thức ăn trở lại, thấy thức ăn trên bàn cũng không thay đổi gì, khẽ chau mày, vừa rồi không có ăn, bắt đầu từ hôm qua cô không ăn gì, không nói lời nào, không uống nước, không ăn cơm, nhắm mắt lại, bộ dáng chờ chết.

"Đứng lên ăn." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.

Mộ Hi không nói, cũng không động.

"Cô không muốn gặp người nhà của mình sao?" Âu Dương Hàn lo lắng cô sẽ chết đói, cho nên nói như vậy.

Mộ Hi không nói, cũng không động.

"Cô không muốn gặp con của cô sao?" Trước kia vừa nói đến con trai, Mộ Hi sẽ ăn cơm, hôm nay vì sao không động, dùng tay vừa sờ, đầu rất nóng, không tốt, phát sốt.

"Bác sĩ Lí, mau đến biệt thự của tôi." Âu Dương Hàn gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của anh ta, sau đó, ôm Mộ Hi lên giường, người phụ nữ quật cường này, thà ngủ trên mặt đất, cũng không chung giường với anh ta!

Sau khi bác sĩ đến, châm cứu cho Mộ Hi.

"Âu thiếu, cô ấy ngủ một giấc liền không sao, còn có, cô ấy đã mang thai hơn một tháng." Lời bác sĩ nói khiến Âu Dương Hàn cảm giác sấm sét giữa trời quang.

"Ông về đi." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói, mẹ kiếp lại là người phụ nữ mang theo mầm mống, nhất thời cực kỳ mất hứng!

Mộ Hi mơ mơ màng màng có chút ý thức, cô nghe thấy có người nói chuyện, là đàn ông, nói cái gì cô nghe không rõ lắm, chẳng lẽ là Nam Cung Diệu tới cứu cô, bởi vì quá nhớ nhà, cho nên cho rằng ông xã tới cứu cô, mỗi ngày đều nằm mơ thấy Nam Cung Diệu tới cứu cô.

"Ông xã, ông xã, ông xã..." Mộ Hi choáng váng đưa tay nắm lại, sợ anh đi mất, quả nhiên bắt được một bàn tay đàn ông, giống như là bắt được rơm rạ cứu mạng, gắt gao túm lấy.

"Ông xã, cứu em, dẫn em đi..." Mộ Hi mở mắt ra, bởi vì sốt cao không giảm, ngộ nhận Âu Dương Hàn là Nam Cung Diệu, ngã vào trong lòng anh ta khóc lớn, Âu Dương Hàn nhìn thấy trên tay Mộ Hi còn truyền nước biển, không dám đẩy cô ra, nhưng mà, mẹ kiếp, cô vậy mà coi anh ta như chồng cô! Mộ Hi ôm anh ta rất chặt, hình như rất sợ anh ta rời đi.

"Cô muốn rời khỏi như vậy?" Âu Dương Hàn bị cô khóc làm cho mềm lòng, người phụ nữ này tóm chặt trái tim anh ta, thật sự là không sao nói rõ được!

"Em rất nhớ anh ... Hu hu ... Em rất nhớ Nam Nam ... Em muốn về nhà ... Hu hu ... Em muốn về nhà ..."

Mộ Hi khóc như đứa bé, cả khuôn mặt đều vùi vào lòng Âu Dương Hàn, nhìn hết sức cần người đến bảo vệ, hoàn toàn không giống bình thường thích mắng chửi người, trái tim anh ta đập thình thịch, mùi hương trên người cô hết sức dụ hoặc, kể từ khi có được cô, vẫn luôn khống chế không đi thượng cô, hy vọng có thể đợi đến khi cô nguyện ý.

Giờ khắc này, anh ta lại mất khống chế, lửa trong lòng, thực sự không phải là một ngày hai ngày gộp lại, kể từ sau khi cô đến, mỗi đêm nghe thấy hô hấp của cô, anh ta cũng sẽ động dục.

"Mẹ kiếp, cô tự tìm."

Âu Dương Hàn đẩy ngã Mộ Hi, hung hăng hôn đôi môi bởi vì phát sốt trở nên càng đỏ càng nóng kia, Mộ Hi sốt mơ hồ cho rằng là Nam Cung Diệu, cô phối hợp hôn anh, tất cả cảm giác rất ngọt ngào, cô rất nhớ Nam Cung Diệu, trong lòng đói khát giống như mở đập xả nước, vẫn luôn không ngừng, Âu Dương Hàn không nghĩ tới cô sẽ đói khát như vậy, nham hiểm cười, thì ra thời điểm cô đối mặt với chồng lẳng lơ như vậy.

Mộ Hi không biết là bởi vì phát sốt nên mệt lả, hay vì thân thể suy yếu, vậy mà ngất xỉu trong khi hôn, vốn đã Âu Dương Hàn trướng đến khó chịu lúc đang suy nghĩ rốt cuộc muốn đi vào hay không, mỹ nhân trong lòng đột nhiên ngất xỉu, khiến anh ta rất mất hứng!

Âu Dương Hàn nhìn kỹ người phụ nữ trong lòng, nước mắt vẫn đọng lại trên mặt, người phụ nữ này chưa bao giờ khóc trước mặt anh ta, hôm nay cho rằng nhìn thấy Nam Cung Diệu, lại khóc ra nước mắt, kỳ thật, Mộ Hi thường khóc, đều là cô lén khóc.

Âu Dương Hàn cầm lấy điện thoại di động. Hàn Băng Tâm dien..dan..le..quy..don

"Lập tức tới ngay." Anh ta lạnh lùng nói, trong giọng nói có chút vội vàng nôn nóng.

Chỉ chốc lát sau, Khang Hân gõ cửa tiến đến, cô ta cho rằng Mộ Hi đã chết, gần đây vẫn luôn rất vui vẻ, cô ta muốn trở lại bên cạnh Nam Cung Diệu hơn, nhưng cô ta không dám, con sói đói này sẽ giết cô ta, cho nên vẫn luôn nhẫn nại tuân theo Âu Dương Hàn.

Khang Hân biết rõ, Âu Dương Hàn không cho phép phụ nữ vào phòng ngủ của anh ta, còn biết, chỉ cần người đàn ông này gọi điện thoại chính là muốn làm, cho nên cô ta làm theo bình thường, sau khi đến đây, tựmình chủ động cởi quần áo xuống, nằm sấp trên bàn.

Kể từ sau khi Âu Dương Hàn mang Mộ Hi đến, Âu Dương Hàn cũng không ngừng chơi đùa phụ nữ, hơn nữa mỗi lần anh ta đều chơi đùa ở biệt thự này, cố ý để Mộ Hi ở một bên nghe được, anh ta nghĩ: Trừ phi cô không phải phụ nữ, nếu không, cô nhất định không chịu nổi, Âu Dương Hàn vẫn luôn chờ Mộ Hi chủ động tìm anh ta, yêu cầu anh ta thượng cô, nhưng mà, cuối cùng anh ta biết cách này không có tác dụng, mỗi lần ánh mắt Mộ Hi nhìn anh ta không có một chút tình cảm, Âu Dương Hàn thế nhưng muốn Mộ Hi yêu anh ta, chẳng phải biết, anh ta khiến Mộ Hi chán ghét hơn.

Chờ Mộ Hi tỉnh lại đã là mười một giờ đêm, tại sao mình nằm trên giường? Giống như giấc mơ, ông xã tới cứu cô, lại là mơ, mỗi lần tỉnh lại đều là mơ, nếu như là thật thì thật tốt! Vì sao ông xã còn chưa tới cứu cô? Cô đã không chống đỡ nổi rồi!

"Tỉnh rồi." Âu Dương Hàn nhàn nhạt nói, lúc này Mộ Hi mới phát hiện còn một người nằm bên cạnh.

"Cách xa tôi một chút, ta xuống dưới đất ngủ." Mộ Hi vừa nhớ tới, đầu liền choáng váng kinh khủng, ngã xuống giường.

Âu Dương Hàn đứng lên, bưng một chén cháo.

"Uống nó." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói, mình không phải là bị coi thường sao? Trong bụng của cô lại không phải của anh ta, tại sao phải ép cô uống?

"Tôi không uống, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà..." Mộ Hi không ngừng lặp lại nói.

"Được lắm, vậy cô liền để dã chủng trong bụng cô chết đói đi!" Âu Dương Hàn nói xong nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.

"Anh nói cái gì? Cái gì chủng?" Mộ Hi miễn cưỡng đứng lên.

"Cô mang thai rồi."

Âu Dương Hàn nhàn nhạt nói, kỳ thật, cẩn thận nghĩ lại, anh ta không có thù với người phụ nữ này, ngay cả Nam Cung Diệu cũng không có thù trực tiếp với anh ta, thông qua hiểu biết gần đây với Mộ Hi, cô không phải là người phụ nữ xấu xa. Giờ phút này, Âu Dương Hàn hi vọng cũng có thể có một người phụ nữ có thể khăng khăng yêu anh ta như vậy.

"Anh nói là sự thật? Tôi mang thai." Mộ Hi rất vui vẻ, bởi vì Nam Cung Diệu vẫn luôn ồn ào muốn cô sinh con sinh con cho anh, thật tốt quá, không được, cô không thể chết được, cô phải sống, con cũng cần phải sống, từ từ bò xuống giường, bưng chén cháo kia lên uống, đôi mắt thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn vòng tay trái tim hồng con trai đưa cô, đây là niềm tinduy nhất giúp cô kiên trì, chính là con trai đang chờ cô trở về.

"Anh không thả tôi đi, chẳng lẽ muốn tôi sinh con ở chỗ này? Chỉ cần anh thả tôi đi, tôi sẽ không nói ra tất cả liên quan đến anh." Mộ Hi nhỏ giọng hỏi, cô vẫn luôn hy vọng anh ta có thể phát sinh lòng tốt, thả cô rời đi.

"Người trên giường không nói lời nào, chẳng lẽ ngủ thiếp đi." Mộ Hi hiểu lầm.

"Cô không trở về được." Đột nhiên, Âu Dương Hàn lạnh lùng trả lời.

"Vì sao? Chỉ cần anh gật đầu, tôi có thể về nhà, tôi thề, tuyệt sẽ không nói nửa câu về chuyện của anh." Mộ Hi khẩn cầu nhìn Âu Dương Hàn.

"Cô đi theo tôi." Âu Dương Hàn đứng dậy lấy máy vi tính của anh ta, phát video ngày đưa tang Mộ Hi anh ta thu.

Trên màn hình mỗi người đều khóc rất thương tâm, mẹ, em gái, kể cả Nam Cung Diệu lạnh như băng, mặc dù anh mang kính râm, nhưng Mộ Hi biết rõ anh đang khóc, bởi vì yết hầu của anh vẫn luôn đang chuyển động, anh để nước mắt chảy trong lòng.

"Đây là có chuyện gì? Là anh, đây hết thảy đều là anh làm có đúng không?" Mộ Hi chỉ Âu Dương Hàn nói.

"Là tôi làm." Âu Dương Hàn thằng thắn trả lời.

"Tại sao anh phải làm như vậy? Vì sao?" Mộ Hi bắt đầu đánh Âu Dương Hàn, khó trách ông xã vẫn luôn chưa có tới cứu cô, thì ra anh cho rằng cô đã chết.

"Ông xã, em còn sống, anh mau đến đây cứu em, anh mau đến đây cứu em..." Mộ Hi hoàn toàn hết hy vọng.

"Anh là ma quỷ, tại sao anh phải hại tôi?" Mộ Hi không hiểu hỏi.