Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 123: Thức ăn có độc?




Âu Dương Hàn đương nhiên thấy rõ, anh ta lật tay bắt lấy cổ tay Mộ Hi, trừng mắt nhìn cô.

"Tôi nhất định phải đoạt được cô, chỉ cần tôi muốn không có không chiếm được." Âu Dương Hàn cất lão Nhị vào, sau đó kéo khóa lên, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên mỉm cười.

"Bảo bối, ngoan ngoãn chờ tôi, cô sớm muộn gì cũng là của tôi." Mặt Âu Dương Hàn tiến đến gần mặt Mộ Hi nói, tay còn không an phận sờ soạng mông của Mộ Hi một cái.

Không bao lâu, Vân Tĩnh Sơ gõ cửa, bởi vì cô ấy không có cầm chìa khóa.

Tĩnh Sơ bước vào, nhìn thấy Mộ Hi đã tới, vui vẻ chạy đến trước mặt Mộ Hi.

"Chị em gái, Diệu tổng thực đạt đến một trình độ nào đó, cam lòng cho cậu ra ngoài, mình còn lo sinh nhật năm nay không có cậu trài qua cùng mình, nghĩ đến thật đáng tiếc! Cũng may, Diệu đều tổng cho cậu đi."

Mộ Hi thấy Tĩnh Sơ vui vẻ, cô cũng rất vui, chỉ là, Tĩnh Sơ đáng thương vẫn chưa biết người đàn ông mình yêu là cái ma quỷ, nhưng mà, làm sao nói cho cô ấy biết đây? Nói thẳng không được, cô ấy sẽ bị tổn thương, phải nói như thế nào chứ?

Mộ Hi cực kỳ khó xử?

Mộ Hi mở quà sinh nhật ra, bên trong là một sợi dây chuyền rất đẹp, cô đeo lên cho Tĩnh Sơ, đây là một sợi dây chuyền rất nổi tiểng và quý giá, là Nam Cung Diệu chuẩn bị giúp cô.

"Chị em gái, tốn kém rồi, ha ha..." Vân Tĩnh Sơ cười vui vẻ, cô biết rõ Mộ Hi hiện tại có tiền, cho nên cây ngay không sợ chết đứng nhận lấy.

"Em yêu, quà của anh so ra kém Mộ Hi rồi." Âu Dương Hàn thân sĩ đi về phía Vân Tĩnh Sơ, không thể phủ nhận, người đàn ông này lúc này, nghiêm chỉnh lên liền giống người, chỉ là trái tim của anh ta là màu đen.

Vân Tĩnh Sơ thấy Âu Dương Hàn cầm một cái hộp tinh xảo đi đến, đoán được là đồ trang sức, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, Mộ Hi nhìn hết sức lo lắng, chẳng lẽ Tĩnh Sơ thật sự yêu ma quỷ này.

Âu Dương Hàn mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tỉ mỉ chế tạo, trên mặt khảm một viên kim cương chói mắt.

Vân Tĩnh Sơ bị dọa che miệng lại, anh ta vậy mà đưa chính là chiếc nhẫn, điều này đại biểu phải không?

"Tĩnh Sơ, làm vị hôn thê của anh được không?"

Âu Dương Hàn thâm tình nhìn Vân Tĩnh Sơ, Mộ Hi luống cuống, người đàn ông này thật hèn hạ, vừa rồi còn lấy em trai ra muốn cô, giờ khắc này lại cầu hôn Tĩnh Sơ, ma quỷ này muốn làm gì? Lừa gạt Tĩnh Sơ còn chưa đủ sao? Còn muốn lừa gạt cô ấy cả đời?

Mộ Hi đi về phía trước, có chút nóng nảy nhìn Vân Tĩnh Sơ, trong lòng đang suy nghĩ: Nha đầu ngốc ngàn vạn lần đừng đáp ứng!

Vân Tĩnh Sơ đắm chìm trong hạnh phúc, căn bản không phát hiện Mộ Hi không bình thường, Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi một cái, ánh mắt kia dường như là khiêu chiến với cô, còn giống như là nói: Cô gái cô là của tôi, chuyện này là sớm hay muộn.

"Em yêu, chẳng lẽ em muốn để anh quỳ xuống ở trước mặt Mộ Hi sao?"

Âu Dương Hàn tỏ ra thật đáng yêu, Mộ Hi nhìn Âu Dương Hàn, người đàn ông này quá giả tạo, rõ ràng vô cùng xấu xa, lại ở chỗ này giả bộ đáng yêu, quả thực chính là Sói Xám, không đúng, Sói Xám còn tốt hơn anh ta, ít nhất Sói Xám tốt với vợ.

"Mộ Hi, mình có nên đáp ứng anh ấy hay không?" Vân Tĩnh Sơ không nghĩ tới Âu Dương Hàn lại đột nhiên cầu hôn với cô, cho nên có chút không biết làm sao, mới có thể trưng cầu ý kiến của Mộ Hi.

Mộ Hi cũng không muốn tổn thương Tĩnh Sơ, lại không muốn cô ấy đáp ứng, vì vậy.

Mộ Hi lấy giấy và bút viết ra.

"Các người không phải là sống thử sao? Hàn Dương còn sợ cô vợ trẻ chạy sao." Mộ Hi không biết nên uyển chuyển ngăn cản Tĩnh Sơ như thế nào.

Vân Tĩnh Sơ chỉ là vui vẻ cười, đúng vậy, bọn họ đã ở chung, kết hôn là chuyện sớm hay muộn, Tĩnh Sơ lúc này đây là rất nghiêm túc, bởi vì Hàn Dương thật sự không tệ, vóc người đẹp trai, còn giống như rất có tiền, hơn nữa, phương diện kia rất lợi hại, nhất là lão Nhị cũng rất lớn.

Chao ôi!

Nhìn thấy vẻ mặt của Tĩnh Sơ, Mộ Hi liền biết, lại là một cô gái lộ vẻ háo sắc, cô gái thật sự đáng buồn, suy nghĩ đơn giản, lúc nào cũng sẽ sập bẫy của ma quỷ!

"Mộ Hi nói rất đúng, chạy không được, sớm muộn gì cũng là của anh." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi nói, ý là ám chỉ Mộ Hi, cô sớm muộn gì cũng là của anh ta, chạy không được.

Âu Dương Hàn lập tức tự mình đeo nhẫn cho Vân Tĩnh Sơ.

"Cái này chỉ là quà tặng sinh nhật của em, đồng thời cũng là tín vật định tình của chúng ta, Mộ Hi chính là nhân chứng cho chúng ta." Âu Dương Hàn ôm bả vai Vân Tĩnh Sơ nói.

"Mộ Hi, cô chính là nhân chứng cho tình yêu của chúng tôi." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi nói, ánh mắt hết sức phức tạp.

Mộ Hi gãi gãi đầu, hết sức bất đắc dĩ, người đàn ông xảo quyệt, người đàn ông hèn hạ, tên lừa đảo sớm muộn gì tôi sẽ vạch trần anh!

Chỉ chốc lát sau, có người gõ cửa, thì ra là Nam Cung Diệu sau khi rời đi, giúp bọn họ đặt thức ăn.

"Hàn Dương, là anh đặt thức ăn sao?" Vân Tĩnh Sơ tò mò hỏi.

"Không phải là anh, Tĩnh Sơ, không phải là em đặt sao?" Âu Dương Hàn nói, kỳ thật, anh ta cũng đoán được ai sẽ xum xoe như vậy, ngoại trừ tà ma kia còn có thể là ai? Thật sự là đưa ấm áp chuyên nghiệp, vợ đến đâu ấm áp đến đó!

"Không phải là em nha? Uy? Xin hỏi, chúng tôi không có đặt thức ăn? Có phải các người lầm hay không?" Vân Tĩnh Sơ nói với người đưa thức ăn.

"Không lầm, chính là địa chỉ này." Người đưa thức ăn xem lại địa chỉ nói.

"Là ai đặt thức ăn?" Vân Tĩnh Sơ lại hỏi.

"Là một vị họ Mộ đặt thức ăn." Người đưa thức ăn nói.

Vân Tĩnh Sơ và Âu Dương Hàn đồng thời nhìn về phía Mộ Hi, Mộ Hi cũng mơ hồ, cô cũng không có đặt thức ăn gì?

Nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Hi, Vân Tĩnh Sơ đột nhiên hiểu, đương nhiên Âu Dương Hàn cũng hiểu, tà ma này thật đúng là thú vị, đặt thức ăn, còn lấy danh nghĩa của vợ đặt, nhàm chán!

"Được, để xuống đi." Vân Tĩnh Sơ nói với người đưa thức ăn.

"Chị em gái, cậu thật đúng là tìm chồng tốt, nhất định là Diệu tổng đặt thức ăn, trừ anh ấy ra, không có người khác ." Vân Tĩnh Sơ khẳng định nói.

Mộ Hi cười cười, đúng vậy, mình có thể được anh yêu, kiếp này đủ dùng.

Âu Dương Hàn thấy vẻ mặt của Mộ Hi hết sức say mê, anh ta cực kỳ khó chịu, thực hối hận, vừa rồi vì sao mềm lòng? Làm sao không trực tiếp thượng cô, thật sự là bị bề ngoài của cô lừa gạt rồi!

Ba người ngồi xuống, bắt đầu dùng cơm.

Ai ngờ Vân Tĩnh Sơ uống quá nhiều rượu, còn là nguyên nhân của những thứ khác, Tĩnh Sơ đã mơ màng ngủ thiếp đi, gọi sao cũng không tỉnh, Mộ Hi chảy mồ hôi! Con bà nó, sợ cái gì đến cái đó!

Mộ Hi có chút lo lắng, hiện tại chính là thời gian ăn cơm, gọi điện thoại cho ông xã, anh nhất định sẽ hoài nghi, nghĩ lại bây giờ vẫn không thể đi, nhưng mà, ở lại liền gặp nguy hiểm.

Âu Dương Hàn ôm Vân Tĩnh Sơ trở về đến trên giường, chính mình lại trở về bàn ăn.

"Vì sao cô không ăn?" Âu Dương Hàn hỏi. Hàn Băng Tâm dien>dan>le>quy>don>

Mộ Hi sợ hãi, cô đâu còn dám ăn, ngộ nhỡ mình ngủ thiếp đi giống Tĩnh Sơ, vậy không phải thảm rồi!

Cô trừng mắt với Âu Dương Hàn, chỉ thấy anh ta ăn từng miếng từng miếng, không lo lắng mình ngất xỉu chút nào, chẳng lẽ là oan uổng anh ta, không phải là anh ta n hạ độctrong thức ă, vậy vì sao Tĩnh Sơ ngủ như heo chết, vừa rồi gọi sao cũng không tỉnh!

Lại nghĩ lại, đúng vậy, những thức ăn này đều là ông xã đặt, sao có thể có độc chứ?

Vì vậy, Mộ Hi cũng bắt đầu ăn, vẫn là ông xã hiểu cô, biết cô thích ăn cái gì, toàn bộ thức ăn đều là món cô thích nhất.

Mộ Hi cũng ăn từng ngụm từng ngụm, cái miệng nhỏ nhắn nhét từ từ.

Quả nhiên ăn ngon, xem một chút ký hiệu trên mâm, khó trách, nhà hàng năm sao nha!

Bởi vì nhập thần, một cái khăn giấy đưa tới, cô vừa muốn nhận, lại vồ hụt, chỉ là khăn giấy kia đã lau trên mặt cô một cái, rời khỏi.

Động tác kia vừa thuần thục lại tự nhiên, giống như không có gì không ổn!

Mộ Hi với sợ hải ngớ ngẩn, dài miệng, lộ ra cơm trong miệng, rất là ảnh hưởng người khác dùng cơm, thấy cô quả thực là ảnh hưởng muốn ăn, nhưng mà Âu Dương Hàn vẫn ăn từng ngụm từng ngụm.

Mộ Hi phục hồi tinh thần lại, không thể bị anh ta lừa, anh ta chính là chuyên môn lừa gạt tình cảm của phụ nữ.

Mộ Hi dùng tay dính một tý nước, viết.

"Xin đừng tổn thương cậu ấy được không?" Mộ Hi khẩn cầu nhìn Âu Dương Hàn.

"Không được." Âu Dương Hàn nhàn nhạt trả lời.

"Vậy vì sao vừa rồi anh muốn cầu hôn với cậu ấy?" Mộ Hi lại viết.

"Bởi vì cô." Âu Dương Hàn nhàn nhạt trả lời.

"Tôi là phụ nữ đã kết hôn, tôi sẽ không thích anh, anh chết tâm đi!" Mộ Hi lại viết.

"Tôi nguyện ý." Âu Dương Hàn cũng không thèm nhìn Mộ Hi tiếp tục ăn cơm.

"Anh đây là không có việc gì đi tìm việc." Mộ Hi lại viết.

"Tôi chỉ muốn tìm cô." Âu Dương Hàn ngẩng đầu nhìn Mộ Hi, đúng vậy, mới đầu là vì báo thù cho đại ca kết nghĩa Cao Huy, nhưng mà, hiện tại anh ta chỉ muốn có được ngời phụ nữ này, còn có trái tim quật cường này.

"Hèn hạ, vô sỉ." Mộ Hi lại viết.

"Không ai dám mắng tôi." Âu Dương Hàn nhàn nhạt nói.

"Về sau liền có người mắng anh, trước kia không có không có nghĩa là thật không có, bởi vì bọn họ chỉ dám mắng sau lưng anh." Mộ Hi tức giận bắt đầu kích động Âu Dương Hàn.

Âu Dương Hàn đứng dậy kéo Mộ Hi đi, ép sát cô vào tường.

"Lại bức tôi, tin ông đây hiện tại liền thượng cô hay không." Âu Dương Hàn túm Mộ Hi hỏi.

Mộ Hi bị hành động của anh ta sợ hết hồn, vừa rồi anh ta còn đang dùng cơm, đột nhiên như vậy, tâm tình thật sự là lên xuống, nhìn dáng vẻ dọa người của anh ta, Mộ Hi đành phải ngoan ngoãn, cô gái tốt không chịu thiệt thòi trước mắt.

Mộ Hi ngoan ngoãn gật đầu, Âu Dương Hàn thật sự là muốn điên rồi, người phụ nữ này như thế nào khiến cho, lúc nào cũng vào thời điểm mấu chốt làm anh ta mềm lòng.

Âu Dương Hàn thấy Mộ Hi ngoan ngoãn gật đầu, đành phải buông cô ra.

"Đến đây, ngồi xuống, theo tôi ăn cơm, thuận tiện nói cho chồng cô biết, thức ăn ăn rất ngon, cô cũng ăn rất ngon." Âu Dương Hàn nhàn nhạt nói.

Mộ Hi tức giận đến thật muốn bốp bốp cho anh ta hai cái tát, không biết xấu hổ.

Mộ Hi không có biện pháp, đành phải cùng biến thái ăn xong bữa cơm này, sau đó, Mộ Hi nhìn thời gian không sai biệt lắm, gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu.

Ông trời, quên mất mình bây giờ không nói chuyện được, xin ma quỷ trước mặt giúp đỡ, đưa điện thoại di động cho anh ta, ý bảo không cho phép nói bậy, nếu không liền nắm đấm chăm sóc! Âu Dương Hàn nhìn bộ dáng của Mộ Hi, trong lòng vui lên, đi lên chính là một ngụm.

Mộ Hi biết rõ thua thiệt, vội vàng che miệng lại.

"Xin chào, tôi là bạn trai của Tĩnh Sơ, Mộ Hi bảo tôi nói cho anh biết, cô ấy về trễ chút." Âu Dương Hàn chậm rãi nói, Mộ Hi ngốc rồi, con bà nó, làm sao có thể tin tưởng hắn chứ!

"Bảo cô ấy nghe điện thoại." Nam Cung Diệu nghe thấy đàn ông cầm di động của bà xã, trong lòng không yên tâm.

"Diệu tổng, anh đã quên phu nhân hiện tại không thể nói chuyện, hơn nữa, cô ấy cũng không ở bên cạnh tôi, vừa rồi trước khi ra cửa cô ấy bảo tôi giúp cô ấy gọi điện thoại, sau đó cùng Tĩnh Sơ đi ra ngoài." Giọng điệu của Âu Dương Hàn hết sức thành khẩn.

"Vậy, phiền hỏi một câu, phu nhân của tôi đi đâu?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi, kỳ thật, anh bắt đầu lo cho Mộ Hi, chẳng qua là lo lắng ở trong lòng.

"Lầu dưới của chúng tôi có cửa hàng trẻ con, các cô ấy nói mua gì đó cho đứa trẻ, cái này tôi không có nghe rõ." Âu Dương Hàn rất bình tĩnh nói, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt muốn phun lửa của Mộ Hi. Hàn Băng Tâm dien?dan:le”quy/don

"Vây được, tôi qua trễ chút, vợ tôi trở lại, phiền nói cho cô ấy biết, bốn giờ tôi đi đón cô ấy." Nam Cung Diệu nói xong cúp điện thoại.

Âu Dương Hàn lắc lắc điện thoại di dộng, ý là thu phục, Mộ Hi muốn giậm chân, nhưng mà, sợ đứa trẻ bị thương, vẫn là nhịn, đi tới, đoạt điện thoại di động.

Âu Dương Hàn giương cao tay, Mộ Hi với không tới, đưa tay đến đoạt, kết quả bị Âu Dương Hàn ôm vào trong lòng lại bị cướp.

Mộ Hi tức giận, muốn kêu Tĩnh Sơ dậy, nhưng mà hé miệng liền không có âm thanh, quả thực là tức chết, vì vậy, dùng móng tay cào anh ta, liều mạng cào, không tin anh ta không sợ đau, quả nhiên Âu Dương Hàn bị cào đến đau rát mặt, không thể không buông Mộ Hi ra.

Mộ Hi vội vàng trốn qua một bên, cầm lấy túi sách, nhanh chóng mở cửa, đi đến thang máy.

Vừa đi vừa mắng to trong lòng: Biến thái, biến thái, lưu manh, vô sỉ, sao anh ta con bà nó, phụ nữ có thai cũng bắt nạt, thật không phải là người!

Mộ Hi ra khỏi tiểu khu, thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên phía dưới thật sự có cửa hàng sơ sinh, không bằng đi dạo, còn một tiếng đồng hồ nửa ông xã mới có thể tới.

Mộ Hi đi vào cửa hàng trẻ con, bên trong đồ dùng gì trẻ sơ sinh cần đều có.

Mộ Hi mua một bộ quần áo cho bé trai, còn mua một bộ quần áo cho bé gái, bởi vì cô không biết trong bụng rốt cuộc là bé trai hay là bé gái, còn mua cho Nam Nam một bộ vest nhỏ.

Thấy ông xã còn chưa đến, vì vậy ngồi ở chỗ bus stop nghỉ ngơi, một tay cầm quần áo mới mua, một tay vuốt đứa nhỏ trong bụng, cuối cùng từ từ ngủ thiếp đi, có lẽ là bởi vì có con, Mộ Hi lúc nào cũng muốn ngủ.

Nam Cung Diệu lái xe đến từ xa xa, nhìn thấy Mộ Hi ở ven đường thế nhưng vù vù ngủ rất say, nhíu mày, thật là làm cho người ta lo lắng, vậy mà ngủ được trong phố xá ồn ào sầm uất như vậy!

Nhìn quần áo trong tay cô đã rơi trên mặt đất, khóe miệng chảy nước miếng, một tay còn vuốt bụng, xem ra còn biết lo lắng cho đứa trẻ, Winnie the Pooh trên quần thật đáng yêu nằm ở trên bụng Mộ Hi.

Nam Cung Diệu cầm lấy quần áo, giúp Mộ Hi chùi nước miếng, vợ yêu vậy mà chưa tỉnh, người phụ nữ này! Thật sự thua cô! Bắt cóc cô đi cũng không biết, Nam Cung Diệu chậm rãi ôm Mộ Hi trở vào trong xe, cẩn thận lái xe, chỉ sợ đánh thức cô, có lẽ hôm nay chơi mệt, để cô ngủ một lát đi!

Khi Mộ Hi tỉnh lại, đã nằm trên giường mình, đang đắp chăn mỏng mềm mại, trước mặt là mỹ nam khiến mình yêu điên cuồng, đúng vậy, anh thật sự là mỹ nam, khó trách nhiều phụ nữ say đắm anh như vậy!

"Thật là đẹp mắt." Mộ Hi thâm tình nói.

"Bà xã, em nói cái gì?" Nam Cung Diệu nghe thấy Mộ Hi nói chuyện, đây là câu đầu tiên cô nói từ sau khi trở lại.

"Anh thật là đẹp mắt." Mộ Hi nói lại, hoàn toàn không phát hiện mình có thể nói chuyện, kỳ thật, cô vốn không phải là câm bẩm sinh, cho nên đột nhiên có thể nói, chính mình cũng không phát hiện.

Nam Cung Diệu biết Mộ Hi không có chú ý mình có thể nói, bởi vì nét mặt của cô rất bình tĩnh.

"Lại lộ vẻ háo sắc! Cũng không phải lần đầu tiên thấy!" Nam Cung Diệu có thể tán gẫu cùng Mộ Hi, trong lòng rất vui vẻ.

"Làm trò nha, người ta nói là thật, chính là rất đẹp mắt, không biết đứa bé này giống ai? Dù sao Nam Nam không giống em! Tiểu tử thúi càng lớn càng giống anh, mỗi ngày khốc cực kỳ!" Mộ Hi oán hận nói.