Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 132: Diệu bị đồng tính?




"Nếu mày muốn học vẽ, đời này cũng đừng trở lại, chết ở bên ngoài đi! Tao không có con gái như này!" Một người phụ nữ trung niên chỉ vào cô gái nói, giống như đang dạy dỗ đứa bé.

Cô gái khóc lớn.

"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, cha mày chính vì mày khóc mà chết, mày đúng là sao chổi, tại sao không đi chết đi? Biến, biến, đừng để cho tao nhìn thấy mày nữa, sao chổi, tang môn tinh(ngôi sao xấu)!" Phụ nữ trung niên tức miệng chửi ầm lên.

Cô gái đứng dậy, đi tới trước linh vị cha mình, quỳ hai đầu gối xuống đất, khấu đầu hai cái.

"Cha, con gái phải đi, cha lên đường tốt nhé, mẹ ở thiên đường chờ cha kìa." Cô gái khóc rất đau lòng.

"Mày không có tim không có phổi, tao uổng công nuôi mày lớn như vậy, từ nhỏ đến lớn ngay cả một tiếng mẹ mày cũng không chịu gọi, tao còn không bằng tiện nhân đã chết kia?" Phụ nữ trung niên vừa khóc vừa mắng.

"Không cho phép bà mắng mẹ tôi, tôi chỉ có một mẹ, bà đã chết rồi, bà không phải là mẹ tôi, bởi vì bà không xứng, cha tôi đúng là mắt bị mù!" Cô gái cây ngay không sợ chết đứng nói.

"Được, tang môn tinh, cút cút cút, vĩnh viễn không được trở về, ở đây không phải nhà của mày, cút đi cho lão nương." Cô gái chạy vào trong phòng, cầm lấy đồ đạc của mình, cũng không quay đầu rời đi.

Đúng lúc này, tắt TV đi, Mộ Hi đã sớm rơi lệ đầy mặt, trên đời lại có người phụ nữ nhẫn tâm như vậy, coi như là mẹ ghẻ, cũng không thể nhẫn tâm như vậy! Ngay khi Mộ Hi đắm chìm trong sự đồng tình.

"Cô phải thành tôi, hoàn thành giấc mộng của tôi, tôi vẫn muốn làm một hoạ sĩ, nhưng mà, tôi không có cơ hội!" Cô gái đau lòng nói.

"Tôi làm cô, làm như thế nào?" Mộ Hi nghi hoặc hỏi cô ấy.

"Cô chính là hy vọng của tôi, cô có thể, túc duyên(có duyên từ kiếp trước), túc duyên." Cô gái còn nói.

"Cô còn có người thân nào khác không? Tôi có thể thông báo cho họ giúp cô." Kỳ thật Mộ Hi đã nhận ra cô bé này là ai, đây là cô gái hôm nay nhìn thấy trên tờ giấy tìm người. Lúc đầu Mộ Hi hết sức sợ hãi, nhưng khi cô nhìn thấy thân thế của cô ấy, cô không sợ hãi, cô vô cùng đồng tình với cô ấy, trên thế giới còn có cô gái đáng thương như vậy!

"Bọn họ đều chết hết, tôi muốn đi tìm bọn họ, tôi muốn đoàn viên cùng cha mẹ, cô nhớ kỹ, cô phải làm tôi, cô phải làm tôi, cô gái rời đi, giọng nói vẫn còn văng vẳng trong mộng.

Bỗng nhiên Mộ Hi bừng tỉnh, đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nhìn quanh trong phòng không có bất kỳ người nào, chẳng lẽ cô bé vừa rồi báo mộng cho cô? Nhưng nó rất rõ ràng, đưa tay cầm lấy tờ tìm kiếm kia, là cô ấy, thật sự là cô ấy. Mộ Hi lau mồ hôi, nhìn xung quanh một chút, chẳng lẽ thật sự có báo mộng? Còn phát sinh ở trên người mình, không thể tin được!

Mộ Hi đứng dậy đi tới bên cửa sổ, hồi tưởng một màn vừa rồi, cô bé kia hết sức đáng thương, nhưng rốt cuộc mình có nên thực hiện nguyện vọng giúp cô ấy không? Chính mình có thể làm được hay không?

Cô luôn luôn không tin chuyện quỷ thần, giờ phút này Mộ Hi quyết định làm theo những gì cô ấy nói, hôm nay cô lại ma xui quỷ khiến bóc tờ tìm kiếm, chính mình cũng không biết tại sao làm như vậy?

Cô quyết tâm phải làm cô bé kia, dù sao cả nhà bọn họ đều chết hết, không có lo trước lo sau, chính mình cũng thích vẽ tranh, mà trước kia Nam Nam vẽ tranh là do Mộ Đồng dạy nó, kỳ thật lúc ấy Mộ Hi vì kiếm tiền, không có thời gian dạy Nam Nam vẽ tranh, mà trình độ vẽ tranh của cô luôn hơn Mộ Đồng, bây giờ Mộ Đồng cũng có một chút danh tiếng trong giới họa sĩ, em gái đã mời cô rời núi, xem ra trời tính không bằng người tính! Chẳng lẽ như cô ấy nói là túc duyên?

Mọi việc đều có định số nhất định, không nên cưỡng cầu.

Bệnh viện chỉnh hình nước Mỹ.

"Vũ Hàn, cô nghĩ kỹ chưa?" Nhạc Phàm nhìn Mộ Hi trên bàn giải phẩu nói, anh lại xác định lần nữa. Bởi vì tối ngày hôm qua Mộ Hi đưa tờ thông báo cho anh, muốn anh dựa theo bộ dạng của cô bé kia, Nhạc Phàm không biết đây là vì sao?

Mộ Hi hít một hơi thật sâu.

"Tôi nghĩ kỹ lắm rồi."

Nhạc Phàm do dự một chút.

"Có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không, nếu như dựa theo cái phương án kia, coi như về sau người thân của cô nhìn thấy cô cũng sẽ không biết cô !"

"Tôi xác định, mời bắt đầu giải phẫu đi." Mộ Hi nhắm mắt lại, chờ đợi tất cả tiến đến.

"Vậy cũng tốt!" Ánh đèn màu trắng phát ra ánh sáng lạnh như băng, thuốc tê ngấm vào, Mộ Hi mơ màng ngủ thiếp đi.

Nửa tháng sau.

"Vũ Hàn, hôm nay là ngày cô mở băng gạc, căng thẳng chứ?" Nhạc Phàm đứng ở trước mặt Mộ Hi, nhìn băng gạc trên mặt cô.

Mộ Hi cố làm ra vẻ thoải mái, nở nụ cười một tý.

"Hình như anh còn căng thẳng hơn tôi?"

"Tôi không biết trước kia cô có bộ dạng gì, nhưng mà, tôi có thể khẳng định là nhất định rất đẹp, cho nên bây giờ tôi rất khẩn trương bộ dạng của cô thế nào, mặc dù dựa theo tấm hình kia, nhưng mà, không biết hiệu quả như thế nào!" Nhạc Phàm lúng túng cười.

"Vì sao cho rằng như vậy?" Mộ Hi tò mò hỏi.

"Bởi vì từ trong ánh mắt cô tôi có thể thấy được, tất nhiên trước kia cô là mỹ nhân hiếm thấy, chỉ tiếc!" Nhạc Phàm thật đáng tiếc không có nói tiếp.

Mộ Hi nở nụ cười, hít sâu một hơi.

"Tôi tin tưởng tay nghề của anh, trước kia bộ dạng tôi thế nào cũng không quan trọng, về sau tôi mới bắt đầu một sinh mạng mới."

"Cô nói rất đúng, vậy tôi muốn mở ra?" Nhạc Phàm cầm lấy cây kéo hỏi Mộ Hi.

"Cắt bỏ đi."

"Ừm."

"Nhạc Phàm, cám ơn anh, anh đã cho tôi sinh mạng thứ hai, hôm nay là ngày tôi trùng sinh, anh là người đầu tiên nhìn thấy tôi." Mộ Hi vui vẻ nói.

"Không sai, là ngày trùng sinh."

Nhạc Phàm cầm lấy cây kéo, từ từ cắt bỏ, từng lớp từng lớp băng gạc màu trắng tróc ra...

"Như thế nào? Không xinh đẹp sao?" Mộ Hi đưa tay vuốt mặt của mình, căng thẳng nhìn Nhạc Phàm nói.

Nhạc Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Hi, nói không ra lời.

Đáy lòng Mộ Hi rớt xuống ngàn trượng, xong rồi, khẳng định còn là người quái dị!

"Làm sao vậy? Có phải rất xấu hay không? Có phải rất khó coi hay không?" Mộ Hi tuyệt vọng nhìn Nhạc Phàm.

Vẳ mặt Nhạc Phàm biến sắc, nuốt nước miếng một cái, quay đầu lại đi lấy gương.

Mộ Hi đoạt lấy gương, nghiêm túc nhìn mặt của mình.

Chính cô hoàn toàn giật mình, đây là gương mặt hết sức xa lạ, nhưng mà đẹp quá, thật là đẹp, đẹp đến nỗi Mộ Hicũng không muốn dời đi.

Chỉ là, gương mặt này không có phải cô, một chút cũng không giống cô, mặc dù trước kia cô cũng rất đẹp, nhưng mà bây giờ gương mặt này rất xa lạ.

Trong gương cô đẹp đến không tả được, nhìn trái nhìn phải, quả thực là đẹp không có cách nào hình dung.

"Nhạc Phàm, tôi muốn nhờ anh xắp xếp giúp tôi một thân phận, tôi muốn làm người một lần nữa." Mộ Hi kiên quyết nói.

"Cái này không cần lo lắng, tôi đã chuẩn bị xong." Nhạc Phàm nói.

"A, cám ơn anh chu đáo như vậy." Mộ Hi cảm thấy hết sức mắc nợ anh, đã nhờ sự trợ giúp của anh lâu như vậy, nếu không thì mình không biết phải làm thế nào!

Kỳ thật.

Lúc ấy, Mộ Hi đưa tờ thông báo đó ra, Nhạc Phàm có chút phát hoảng, tại sao phải là dung mạo của cô gái này, Mộ Hi không nói, chỉ liên tục kiên trì, về sau, Nhạc Phàm đành phải đáp ứng.

Không hổ là nhân vật đỉnh cao của giới y học, giải phẫu hết sức hoàn mỹ, hết sức thành công.

Hôm nay là ngày bọn họ từ nước ngoài về lại quê hương, tâm tình Mộ Hi vô cùng thoải mái, chăm chú nhìn mình trong gương, mặc dù không có dung mạo thiên sứ trước kia, nhưng mình bây giờ càng thêm đẹp đẽ chọc người, lại phối hợp với vóc người khiêu gợi, quả thực chính là không có người nào địch nổi, đối với đàn ông mà nói, có lực sát thương cực mạnh, đối phụ nữ mà nói là ghen tị nổi điên.

Dọc theo đường đi, Nhạc Phàm đều không thể kìm lòng được nhìn cô mê mẩn.

"Có phải không được tự nhiên hay không?" Mộ Hi hỏi. <dien*dan_le!quydon>Mèo-Hoang

"Rất đẹp." Nhạc Phàm nói.

"Nhưng mà, không phải mặt của tôi!" Mộ Hi có chút khổ sở.

"Tôi tin tưởng trước kia cô đẹp hơn, bây giờ nhớ kỹ đây là cô." Nhạc Phàm khích lệ cô nói.

"Sau khi trở về, tôi muốn đi tìm công việc, không thể ở nhà ăn không ở không." Mộ Hi cười nói.

"Tại sao phải tìm việc? Tôi có thể nuôi cô." Nhạc Phàm nói một câu, làm cho Mộ Hi không được tự nhiên, mặc dù rời khỏi Nam Cung Diệu, nhưng mà, cũng không có nghĩa cô muốn tiếp nhận người đàn ông khác.

"Cám ơn anh liên tục trợ giúp tôi, tôi hết sức cảm kích." Mộ Hi quyết định nhanh tróng tìm một công việc, như vậy cũng không cần lúc nào cũng phiền toái người khác.

Về đến nhà, Nhạc Phàm ngừng xe, sau khi Mộ Hi đi vào, ôm lấy Lâm Lâm trong xe nôi, hôn rồi lại hôn, nhiều ngày luôn nghĩ tới con bé, còn có Nam Nam của cô, còn có tà ma đáng giận kia.

"Cô làm cái gì vậy? Để đứa bé xuống." Thím Vương thấy người xa lạ đứng ở trong nhà, cuống quít đoạt đứa bé lại, bà coi Mộ Hi thành người bắt cóc đứa bé, nhìn thấy người phụ nữ này lớn lên rất đẹp, nhưng mà vừa thấy bộ dạng quyến rũ liền không giống như người tốt!

"Thím Vương, là tôi, Mộ Vũ Hàn, tôi đã phẫu thuật trỉnh hình." Mộ Hi vừa thấy bà không có nhận ra mình, vội vàng giải thích.

"Cô cô thật sự là Vũ Hàn, làm sao xinh đẹp như vậy, đây không phải là tiên nữ hạ phàm sao?" Sau khi thím Vương biết là Vũ Hàn, càng nhìn càng đẹp, bộ dạng quyến rũ cũng thành xinh đẹp.

"Thím Vương, cô ấy chính là Vũ Hàn." Nhạc Phàm nói.

"Thiếu gia, cô ấy đẹp quá." Cuối cùng thím Vương hiểu vì sao thiếu gia đưa cô về nhà, thì ra cô đẹp như vậy, kỳ thật, trong khoảng thời gian này Lâm Lâm thay đổi cũng khiến mọi người biết mẹ đứa nhỏ rất đẹp, đôi mắt Lâm Lâm vừa đen vừa to, lông mi thật dài cong cong, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, lông mày như lá liễu, vừa nhìn cũng thấy chính là mỹ nhân.

"Đúng vậy."

Nhạc Phàm nói xong lên lầu, thím Vương thấy rất bất ngờ, thiếu gia rất ít khen ngợi người khác, nhưng mà vừa rồi vẻ mặt thiếu gia hết sức đặc biệt.

"Cô thật có phúc." Thím Vương chỉ Mộ Hi nói, đương nhiên Mộ Hi hiểu bà có ý gì, khiến cho Mộ Hi hết sức đè nén, làm sao bây giờ? Cô không thể tổn thương người đàn ông ưu tú như vậy, kỳ thật, sau khi làm xong thủ thuật, ánh mắt Nhạc Phàm nhìn cô hết sức đặc biệt, cô liên tục giả bộ không hiểu, nếu không thì phải làm thế nào đây!

Lựa chọn rời Nam Cung Diệu, cô đã không hề tin tưởng tình yêu, cô chỉ muốn sống thật khỏe là đủ rồi, sau đó nuôi dưỡng Lâm Lâm không lớn.

Ngày hôm sau, Mộ Hi liền bắt đầu ra ngoài tìm việc làm, lúc này cô muốn tìm công việc có liên quan tới vẽ tranh, giống như các khu triển lãm.

Lúc ở nước Mỹ, Nhạc Phàm làm quốc tịch Mỹ cho Mộ Hi, bởi vì cô đổi khuôn mặt, ở đây không có bất cứ dấu vết của cô, cô đã lấy một thân phận mới xuất hiện, giống như trùng sinh một lần, tất cả giấy chứng nhận của cô, Nhạc Phàm đều làm giúp cô.

Cô vô cùng có thiên phú về phương diện vẽ tranh, cô nhanh chóng tìm một công việc, làm thuyết trình tại một tòa nhà triển lãm tranh cấp trung.

Đồng thời cô cũng bắt đầu nạp điện cho mình, cô mua sách kiến thức bộ môn vẽ tranh, buổi tối sau khi con ngủ, cô liền bắt đầu học tập, ban ngày có rảnh cô cũng bắt đầu luyện tập, vì sao cô lại muốn làm việc trong phòng triển lãm, bởi vì nó có thể giúp mình học được nhiều thứ.

Một ngày, sau khi Mộ Hi tan việc, đi tới trường học của Nam Nam, bởi vì nhớ Nam Nam ngủ không yên, nhất định phải tới gặp nó.

Cửa trường học, nhìn thấy quản gia Lý đã ở cửa, ông tới đón Nam Nam, chỉ là, quản gia Lý đã không biết cô! Đối với người đã từng quen biết mà nói, thì gương mặt này thật sự xa lạ.

"Chào ông, ông tới đón Nam Nam sao?" Mộ Hi tiến lên chào hỏi với quản gia Lý.

Đầu tiên quản gia Lý sững sờ, tiếng của Mộ Hi, khiến ông rất quen thuộc, nhưng mà vừa nhìn gương mặt này, lại không phải!

"Làm sao cô biết?" Quản gia Lý hỏi.

"Con trai của tôi và Nam Nam là bạn học, nó thường xuyên nhắc tới Nam Nam, có một lần nhìn thấy ông đưa nó đến, cho nên biết ông." Mộ Hi hết sức tự nhiên nói.

"A, là như vậy sao."

"Con tôi nói gần đây Nam Nam không vui, xin hỏi vì sao vậy?" Mộ Hi đoán được cô rời đi, khẳng định con trai không vui, thậm chí là đau lòng, lúc trước để nó lại, không biết con trai có hận cô hay không?

"A, gần đây trong nhà xảy ra một chút việc, cho nên Nam Nam không vui, cám ơn sự quan tâm của cô." Quản gia Lý trả lời lễ độ.

Chỉ chốc lát sau, Nam Nam đi ra, Mộ Hi trốn trong đám người, cô không dám thân cận đối mặt với Nam Nam quá, Mộ Hi cố nén nước mắt và xúc động muốn xông lên ôm nó.

Nam Nam lại cao hơn, chỉ là ánh mắt kia giống như vô cùng buồn bã, con trai cũng sắp sáu tuổi, thời gian qua đi thật nhanh.

Mộ Hi nhìn bọn họ rời đi, từ đầu tới cuối con trai cũng không nhìn lấy Mộ Hi một cái, nó trực tiếp đi về phía quản gia, sau đó không nói một lời lên xe với quản gia Lý.

Nhìn ra được quản gia Lý rất thương yêu Nam Nam, ánh mắt kia lộ ra đau lòng, thấy Nam Nam lần này bị đả kích lớn, Mộ Hi áy náy, nhìn xe rời đi, lúc này đã sớm rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Mộ Hi về nhà mẹ, ngồi trên xe nhìn mẹ trong nhà.

Ra đến cửa, cô không có dũng khí đi nhấn chuông, nhất định mẹ rất đau lòng, chính mình không chào mà đi!

Cửa mở ra, thấy Mộ Đồng mang theo túi rác đi đổ, hình như con bé gầy đi không ít, mặc dù bây giờ có thể dựa vào việc viết tiểu thuyết và vẽ tranh nghiệp dư kiếm chút tiền, Mộ Hi cũng vẫn lo lắng.

"Em gái, có một ngày chị sẽ trở lại." Mộ Hi nói xong rời đi.

Trong thời gian Mộ Hi mất tích, Âu Dương Hàn giống như phát điên phái người bí mật điều tra Mộ Hi, anh ta cho rằng Mộ Hi cố ý mất tích, chẳng lẽ cô lo lắng anh ta dây dưa, cho nên ẩn núp. Nếu thực sự là như thế, anh ta hết sức thất vọng, trò chơi còn chưa bắt đầu, nữ chính đã mất tích, vậy còn diễn thế nào chứ!

Nam Cung Diệu vận dụng tất cả quan hệ điều tra khách sạn, nhà khách, bất kể là nơi có thể ở, cũng không có kết quả, vì vậy, anh còn mở rộng đến thôn làng, điều tra khu vực thành trấn, vẫn không có kết quả, cô có thể đi đâu đây?

Nam Cung Diệu phái người cầm ảnh Mộ Hi đi tìm, nhưng mà, đều không có người nhìn thấy Mộ Hi, đương nhiên không có người nhìn thấy Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi đã thay đổi dung mạo, trước kia Mộ Hi đã không tồn tại, bây giờ Mộ Hi đã trùng sinh.

Nam Cung Diệu nhớ tới cái lời tiên đoán kia, trong lòng lại phiền! Đều là lời tiên đoán đáng chết làm hại bọn họ không thể yêu nhau!

Khang Hân gọi điện thoại tới, bởi vì cái hạng mục kia sắp tiến hành.

Từ trước đến nay Nam Cung Diệu luôn việc công là việc công, việc riêng là việc riêng, anh và Khang Hân hẹn nhau tới nơi làm việc cắt băng.

Lúc Nam Cung Diệu lái xe vô tình nhìn về một bên, lại phát hiện ven đường có một bóng lưng, anh nhanh chóng lái xe dừng lại, vội vàng xuống xe.

"Người phụ nữ này, em chạy đến nơi nào vậy?" Nam Cung Diệu nhận ra bóng lưng Mộ Hi, anh kéo Mộ Hi vào trong ngực mình.

Cái bóng lưng này anh không thể quên, ghi nhớ trong lòng.

Đương nhiên Mộ Hi biết rõ ai vậy, chẳng lẽ anh nhận ra? Không thể nào.

"Tiên sinh, anh làm cái gì vậy?" Mộ Hi nói.

Nam Cung Diệu nhắm mắt lại ngửi mùi hương của Mộ Hi, cái người phụ nữ đáng chết này đang làm cái gì vậy? Truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon.com

"Có phải em coi tôi là đồ ngốc không mà đùa giỡn?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Anh không buông tay, tôi liền phải báo cảnh sát." Mộ Hi quát lên, Nam Cung Diệu tức giận mở mắt ra.

"Em báo cảnh sát, em báo..." Nam Cung Diệu vẫn chưa nói hết, liền trợn tròn mắt.

Thời gian phảng phất dừng lại, anh không hề biết gương mặt này, nhưng giọng nói kia, vóc người kia làm sao sai được? Nam Cung Diệu quên buông tay ra, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Mộ Hi.

"Tiên sinh, nhìn anh không giống như người chạy ra từ trong trong bệnh viện tâm thần, vì sao lại không bình thường như vậy?" Mộ Hi rất bình tĩnh nói.

"Tôi cho cô là cô ấy, bà xã tôi." Nam Cung Diệu đau lòng nói, vui sướng vừa rồi cũng biến mất.

"Có phải nhìn thấy tất cả mỹ nữ đều cho là bà xã anh? Loại người này tôi thấy nhiều!" Mộ Hi hết sức trấn tĩnh nói, người đàn ông này gầy quá, bề ngoài cũng vô cùng tiều tụy!

Lúc này, Khang Hân gọi điện thoại tới.

"Khang Hân." Nam Cung Diệu thản nhiên nói.

"Diệu tổng, sao anh còn chưa tới, tôi đã chờ lâu rồi." Khang Hân nói.

"Tôi sẽ tới nhanh, cúp máy." Nam Cung Diệu cúp điện thoại, vừa định giải thích với Mộ Hi, nhưng mà người đã không có, xem ra là đi rồi.

Kỳ thật, Mộ Hi biết là Khang Hân gọi tới, trong lòng cô không có tư vị, cho nên cũng không quay đầu lại, rời đi. Quả nhiên người đàn ông này còn liên lạc với cô ta.

Mộ Hi đau lòng trở lại nhà Nhạc Phàm, cô ôm lấy Lâm Lâm rời đi.

Mà từ biệt chính là hai năm sau.

Sân bay.

Một người phụ nữ xinh đẹp mê người, đeo một chiếc kính siêu lớn, đẩy hành lý, ngồi bên trên là một đứa bé buộc hai bím tóc, bộ dáng lớn lên làm cho người thích, hai mắt thật to đánh giá nơi này.

"Mẹ, ở đây chính là quê nhà của mẹ sao?" Hai người này chính là Mộ Hi và con gái của cô Lâm Lâm.

Thì ra hai năm trước, Mộ Hi mang theo Lâm Lâm rời đi, bay tới nước Mỹ.

Ở nước Mỹ, cô nhìn thấy đứa bé ven đường liền ngồi vẽ tranh cho người ta, có một ngày, một hoạ sĩ quốc tế phát hiện tác phẩm của cô, bị hấp dẫn, vì vậy tìm được cô, thu cô làm học trò, trong hai năm này, Mộ Hi nghiêm túc học tập, cuối cùng có chút thành tích, đã từng đạt được các giải thưởng lớn cấp quốc tế thế giới.

"Đúng vậy Lâm Lâm, nơi này chính là quên nhà của mẹ." Mộ Hi vui vẻ nói.

"Mẹ, chúng ta về nhà bà ngoại sao?" Lâm Lâm hỏi.

"Trước hết chúng ta về khách sạn đã, về sau mẹ sẽ đẫn con tới nhà bà ngoại." Mộ Hi nói.

Mộ Hi không trả lời, trong hai năm này mỗi lần nhớ tới Nam Nam, cô đều nghĩ con trai sẽ ngủ không yên, nhất định Nam Nam lớn lên rất cao!

Đến nay con trai cũng đã gần mười tuổi.

Mộ Hi đẩy Lâm Lâm tới một khách sạn năm sao ở lại.

Ban đêm, cô mang Lâm Lâm đi dạo khắp nơi, rời đi lâu như vậy, ở đây thay đổi rất lớn.

"Mẹ, cha ở đâu? Vì sao không nói cho Lâm Lâm một chút chuyện về cha?"

"Ngươi đó, ở chỗ rất xa, về sau mẹ nói cho con biết được hay không?" Mộ Hi không muốn nhắc đến Nam Cung Diệu, mặc dù lúc nào trong lòng cũng nghĩ tới anh.

"Mẹ, có phải cha là đồ bại hoại hay không?" Lâm Lâm thấy vẻ mặt Mộ Hi, vì vậy, tò mò hỏi.

Kỳ thật, khi Mộ Hi nói chuyện với Lâm Lâm, Nam Cung Diệu cùng vài bạn tốt uống rượu ở trong quán.

Quán bar.

Tiếng nhạc quán bar ồn ào náo nhiệt, âm nhạc đinh tại nhức óc không ngừng lưu chuyển, trên sàn nhảy, nam nữ trẻ tuổi nhảy nhót nhiệt tình, một mảnh phóng túng dục sắc, tùy ý nở rộ trong bóng đêm.

Bên trong phòng riêng Vip, Nam Cung Diệu cùng vài bạn tốt uống rượu,đàn ông được vài phụ nữ bao quanh, toàn là tiếng hoan hô cười nói, đàn ông đều không kềm chế được cười.

Nam Cung Diệu híp mắt ưng lại, ánh mắt dụ hoặc mà mê người, hai tay vòng trước ngực, bắt chéo hai chân, mím môi vô tình, người đẹp bên cạnh bị sự lạnh lùng trên anh chấn động, lúc nào cũng không dám đến gần.

Còn người đẹp bên cạnh mấy người đàn ông khác, cọ xát thân thể, phát ra từng đợt tiếng cười.

Đôi mắt Nam Cung Diệu mê người, dần dần trở nên tĩnh mịch.

"Đủ rồi!"

Nam Cung Diệu quát to một tiếng, hình như là không thể nhịn được nữa, tất cả mọi người bên trong phòng riêng nhìn về phía anh, mà mấy người đàn ông này từ nhỏ đã là chiến hữu của Nam Cung Diệu, thấy Nam Cung Diệu quát to, đều không sợ hãi, chỉ là hiếu kỳ.

Nam Cung Diệu từ từ để cái ly xuống, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn phụ nữ trong phòng.

"Phụ nữ đều cút hết."<dien*dan_le!quydon>Mèo-Hoang

Vài bạn tốt nhíu mi lại, giống như say không phải là say.

"Không cho phép đi, chúng tôi còn chưa có chơi đủ, cậu không chơi, chúng tôi thích chơi!" Mà các cô nàng kia không biết nên đi hay nên ở lại.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Nam Cung Diệu một chút mà đã phát run, những người phụ nữ này không ở lưu, nhưng mà, những người đàn ông khác giống như rất không hài lòng vì bọn họ rời đi!

"Tôi nói này Diệu, cậu có gì không hài lòng, mỗi lần ra ngoài chơi, đều không tận hứng, cậu không chơi phụ nữ vì sao không để cho chúng tôi chơi, chẳng lẽ phương diện kia của cậu không được? Hay là cậu bị đồng tính?"

Một người bạn tốt trong đó không chút khách khí nói.

"Tôi nói biến, các cô đều điếc sao?" Nam Cung Diệu hét lớn một tiếng, tất cả phụ nữ đều bị hù dọa vội vàng chạy ra ngoài.

Nam Cung Diệu bị bạn tốt trêu chọc, tức giận đến xanh mặt.

"Cậu nói đúng, tôi chính là đồng tính." Nam Cung Diệu quyết định chỉnh toàn bộ người đàn ông ở đây, bọn họ chơi đùa từ nhỏ đến lớn, trước đây còn thường xuyên ngủ một giường, ăn trong một cái chén, cho nên rất quen thuộc.

Hành động của Nam Cung Diệu khiến những người đàn ông ở đây thiếu chút rớt cằm, chỉ thấy anh hôn người đàn ông vười trêu cợt anh, đương nhiên là ngậm miệng, chỉ đụng chạm đơn giản, bởi vì anh muốn chỉnh cái người đàn ông đáng ghét này, dám nói anh không được, còn dám nói hắn đồng tính! Đồng tính thì đồng tính, lấy cậu khai đao trước!

Bạn tốt trừng to mắt, không chút nghĩ ngợi đẩy Nam Cung Diệu ra,lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn anh.

"Mẹ nó, cậu không cần làm ra hành động ác tâm như vậy có được hay không? Cậu muốn tôi có bóng ma trong lòng sao, chết tiệt, cậu làm thế bảo tôi chơi đùa phụ nữ thế nào!"

Vẻ mặt bạn tốt bối rối!

Nam Cung Diệu cười mỉm ngồi xuống cầm ly rượu lên, vẻ mặt không có phát sinh chuyện gì, nhìn thấy vẻ mặt bạn tốt anh rất đắc ý.

Một người bạn tốt khác cười ha ha.

"Mình nói cậu thật ngốc, Diệu có phải đồng tính hay không cậu còn không biết sao? Nhiều năm như vậy, phụ nữ cậu ta chơi đùa vượt qua tam cung lục viện ! Ai bảo cậu nói cậu ta không được, còn nói cậu ta là đồng tính!" Bạn tốt dừng một chút, nhìn Nam Cung Diệu nói tiếp theo còn nói.