Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 133-1: Cô giống vợ tôi (1)




"Diệu, cậu bớt giả bộ cho tôi, cậu nghĩ rằng tôi không biết, trong hai năm này cậu cũng chỉ ngồi một chút, làm gì có một lần chơi đùa thật sự, người bên ngoài không biết, đều nói cậu phong lưu thành tính, kỳ thật, mấy anh em chúng tôi đều thấy rõ rõ ràng ràng, hai năm, cậu cũng không có chạm qua cô nhóc, anh Diệu, cậu không lên lửa hả?" Vẻ mặt bạn tốt đồng tình nói.

Mặt Nam Cung Diệu bắt đầu trở nên căng thẳng.

"Anh em, cậu có phải muốn làm hòa thượng hay không, cấm dục?" Một người bạn tốt hỏi.

"Nói, tại sao phải cấm dục?" Một người bạn tốt khác cũng hỏi.

"Vì sao không có hứng thú với phụ nữ?" Lại một bạn tốt hỏi.

Nam Cung Diệu rũ mắt, rầu rĩ hừ nói

"Cấm dục cái chó má gì! Là cô nhóc ở đây không hợp ý tôi! Hừ! Tôi không thích lên giường với các cô ta!" Nam Cung Diệu giải thích.

"Anh Diệu, anh cấm dục vì ai, mấy anh em đều rõ ràng, đừng để chúng tôi vạch trần, cũng hai năm rồi, cậu vẫn không thể chấp nhận chuyện chị dâu rời khỏi cậu sao?" Một bạn tốt có lòng tốt hỏi.

"Câm miệng, về sau không cho phép nhắc đến cô ấy, người phụ nữ chết tiệt, thực là khắc tinh của tôi!" Nam Cung Diệu một hớp uống sạch rượu trong ly, sau đó lại đổ thêm một ly lớn.

Ừng ực ừng ực uống sạch.

"Này? Không nên ngược đãi chính mình chứ!"

"Không cần lo cho tôi, hôm nay ai dám ngăn tôi uống rượu, tôi liền đánh người đó." Nam Cung Diệu lại một ly, mấy người bạn tốt nhìn nhau, ai cũng không dám ngăn cản, bởi vì ở đây đều không phải là đối thủ của anh, ai dám tìm đánh!

Bởi vậy, Nam Cung Diệu say mèm, trong miệng lải nhải kêu tên Mộ Hi.

Lúc này, di động Nam Cung Diệu vang lên, nhưng anh đã say, căn bản không biết nghe điện thoại, cho nên một bạn tốt trong đó nghe giúp.

"Xin chào, tôi là bạn của Diệu, hiện tại anh ấy uống say, có chuyện gì tôi có thể chuyển lời giúp."

"Tôi rất lo lắng cho anh ấy, các anh ở đâu?"

Gọi điện thoại chính là Khang Hân, hai năm qua cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Nam Cung Diệu, chỉ là đơn thuần cùng, Nam Cung Diệu trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn với cô ta, Khang Hân chỉ sợ chính là Nam Nam, Nam Nam đã mười tuổi, cậu xem phụ nữ bên cạnh cha như kẻ thù, cậu phải giúp mẹ canh cha, ngộ nhỡ có một ngày mẹ trở lại, nhìn thấy bên cạnh cha có người phụ nữ khác vậy còn gì nữa!

Mặc dù cậu là con nít, nhưng không có phụ nữ nào là đối thủ của cậu, lợi hại của Nam Nam, Khang Hân đã trải nghiệm, chính là muốn cho tiểu tử này biết tay chút đi, kết quả càng thảm hại hơn, cho nên hiện tại cô ta chính là có thể trốn liền trốn!

Bạn tốt vừa nhìn là phụ nữ gọi điện thoại tới, nháy mắt về phía những người khác, mọi người hiểu, nhất trí thông qua.

"Cô mau tới đi, đúng lúc bây giờ chúng tôi có việc phải rời khỏi..." Bạn tốt nâng ly nói địa chỉ cho Khang Hân.

Cúp điện thoại xong, mấy người bọn họ liền đỡ Nam Cung Diệu đi lên lầu, giúp Nam Cung Diệu đặt phòng, sau đó để lại một tờ giấy cho quầy bar, là giao cho Khang Hân, chủ yếu là nói cho cô ta biết phòng Nam Cung Diệu ở.

"Chúng ta như vậy được không? Ngộ nhỡ cậu ấy trở mặt thì phải làm sao?" Một người bạn tốt lo lắng hỏi.

"Cậu thật sự là không có suy nghĩ, anh Diệu chỉ cần lại phá thân một lần thì tốt rồi, ăn được ngon ngọt, đến lúc đó còn không cám ơn chúng ta, đi thôi đi thôi, mỹ nữ đến đây ngay."

Mấy người anh em đều rời khỏi quán bar.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Khang Hân liền xuất hiện, cô ta đi đến quầy bar hỏi thăm, phục vụ quầy bar đưa cho cô ta một tờ giấy, Khang Hân cầm lấy lên lầu.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mùi rượu thật nồng!

Khang Hân thấy Nam Cung Diệu trần truồng nằm ở đó, toàn thân không có mặc một chút quần áo, mặt đỏ một chút, nhưng mà, vừa nghĩ cơ hội tới rồi.

Cô ta cũng cởi sạch, nằm bò trên người Nam Cung Diệu bắt đầu vuốt ve lồng ngực gợi cảm kia.

Người này sớm nên thuộc về cô ta, động tác của cô ta hết sức thành thạo, bởi vì Âu Dương Hàn đã sớm huấn luyện cô ta thành cao thủ xuất sắc trên giường.

Nam Cung Diệu cảm giác được có người vuốt ve mình, cảm giác đó thật thoải mái, từ từ mở mắt ra, khuôn mặt rất đẹp, đây không phải chính là người phụ nữ mình nhớ, Mộ Hi, thật sự là Mộ Hi.

"Em cuối cùng trở lại rồi, anh rất nhớ em." Nam Cung Diệu cho là Mộ Hi, xoay người áp chế Khang Hân dưới thân, điên cuồng hôn môi cô ta.

Khang Hân đáp lại Nam Cung Diệu, hai người triền miên cùng một chỗ, sau khi trải qua một hồi đại chiến.

Lúc đó Mộ Hi nói chuyện với Lâm Lâm, Lâm Lâm đột nhiên hỏi Mộ Hi: Cha khi đó có phải tên khốn nạn hay không?

Nam Cung Diệu ở trên giường đột nhiên hắt xì thật to, thật sự là cha và con gái liền tâm, Nam Cung Diệu trong nháy mắt tỉnh táo rất nhiều, nhìn người phụ nữ trước mắt là Khang Hân, nước miếng vừa rồi, còn bắn lên mặt cô ta, vẻ mặt cô ta hết sức lúng túng nhìn Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu vội vàng đứng dậy, mặc quần lót vào, mặc dù phía dưới còn dính tinh hoa của Khang Hân, nhưng mà, anh vẫn như cũ chuẩn bị rời khỏi.

"Chết tiệt, tôi làm cái gì? Tại sao cô lại ở chỗ này? Tôi nhớ là đang uống rượu mấy anh em!" Nam Cung Diệu hết sức hoang mang, nhất định là mấy người bạn xấu cố ý hãm hại anh!

Khang Hân không nói lời nào, đáng thương nhìn Nam Cung Diệu, nghĩ thầm: Người đàn ông đáng giận, chơi xong liền muốn dừng!

"Thực xin lỗi, tôi tưởng cô là bà xã của tôi." Nam Cung Diệu nói thật, mặc dù rất khó để người khác tin, nhưng đây là sự thật, anh dứt khoát đạp cửa rời khỏi.

Rời quán bar, anh không có đến bãi đậu xe, anh muốn tự mình đi một chút, bởi vì trong lòng hết sức buồn phiền, hơn nữa vừa rồi đã xảy ra quan hệ với Khang Hân, anh không muốn người phụ nữ khác, anh chỉ muốn bà xã mất tích của anh - - Mộ Hi.

"Người - phụ nữ - điên khùng - em - ở - đâu? Mộ Hi..."

Nam Cung Diệu ởtrong bóng đêm này, lớn tiếng gọi ra tiếng lòng của mình, vừa vặn mẹ con Mộ Hi ở cách vách, tiếng kêu này bị cô nghe được, cô dẫn Lâm Lâm đến, thấy Nam Cung Diệu đứng ở đó, bộ dáng hết sức uể oải, vẻ mặt rất đau khổ.

Mộ Hi lệ nóng đầy mắt, đây là anh, tại sao nhìn qua anh lại rất đau khổ như thế? Chẳng lẽ năm đó trách lầm anh?

Chân Mộ Hi bất tri bất giác đi đến chỗ người đàn ông đau lòng kia. Lúc vừa muốn đi đến bên cạnh, Khang Hân đột nhiên xuất hiện, từ phía sau ôm lấy Nam Cung Diệu.

"Vì sao anh không quên được cô ta? Em không bằng cô ta chỗ nào? Vừa rồi chúng ta rõ ràng phối hợp vô cùng tốt." Khang Hân tuyệt vọng khóc.

Thì ra bọn họ vẫn cùng một chỗ!