Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 135-1: Nơi đã từng hạnh phúc (1)




"Xin lỗi, chúng ta hiếm khi sống trong nước, cho nên con gái của tôi đã quen nói tiếng anh." Mộ Hi vội vàng giải thích nói, nhìn thấy mấy người này tò mò nhìn Lâm Lâm, mà con gái bảo bối của mình hoàn toàn không để ý ánh mắt quái dị của người khác.

"Con gái của cô thật đáng yêu." Nam Cung Diệu nói.

"Cám ơn khen ngợi." Mộ Hi mỉm cười nói.

"Cám ơn khen ngợi." Lâm Lâm mỉm cười nói.

Lãnh Đông quả thực khâm phục sự ăn ý của hai mẹ con này, mỗi lần đều trả lời cùng nhau, giọng nói còn hết sức chỉnh tề, càng choáng váng chính là, bộ dáng mẹ con người ta còn không cho là đúng, giống như hết sức bình thường.

Nam cung Diệu rót rượu đỏ cho Mộ Hi, cũng rót cho mình một ly.

"Mộ tiểu thư, mời."

Nam Cung Diệu một hơi uống sạch rượu trong ly, sau đó lại rót một ly cho mình, hai năm, anh căm hận thời gian đã qua hai năm, căm hận của anh, tình yêu của anh, đều hòa trong chất lỏng màu đỏ lạnh như băng này, sau đó lại hòa vào trong máu của anh.

Trong lòng thầm mắng: Người phụ nữ chết tiệt, người phụ nữ nhẫn tâm, trộm con của anh, trộm trái tim của anh...

Ngẩng đầu lên lại một hơi uống sạch rượu trong ly.

"Uống rất ngon sao?"

Lâm Lâm tò mò hỏi, vì sao chú ấy uống nhiều rượu như vậy? Chẳng lẽ ngon hơn thịt?

"Đúng, uống rất ngon, có muốn chút hay không?" Nam Cung Diệu hỏi Lâm Lâm.

"Mommy opposition" Lâm Lâm lại dùng tiếng Anh trả lời, ý là: Mẹ, không đồng ý.

Cứ như vậy cuối cùng ăn xong một bữa cơm, Mộ Hi chính là ăn không có chút vị, cả bàn ăn như vậy, khiến cho không có tâm tình ăn, đối mặt nhiều người thân như vậy, trong lòng xúc động vô cùng, nhất là em gái hình như một chút cũng không biết cô, Nam Nam còn thỉnh thoảng quan sát cô, tựa hồ là muốn nhìn thấu cô.

Chỉ có Lâm Lâm ăn khỏe, cái miệng nhỏ nhắn vẫn luôn bận rộn.

"Cám ơn bữa trưa của mọi người, con ăn ngon no bụng, Lâm Lâm muốn thân hình lớn lên, nên phải ăn nhiều nha." Lâm Lâm sờ sờ bụng của mình nói, chọc người lớn đều buồn cười, nhưng mà, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, đều cố nhịn xuống.

Nhìn ra được, đứa bé này không dễ chọc, ánh mắt rất lãnh khốc, bộ dáng đặc biệt giống Nam Nam trước đây.

Chẳng lẽ thật sự có người giống nhau như vậy?

Người lớn ở đây, ngoại trừ Mộ Hi, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Nam Cung Diệu hết sức thất vọng, vốn tưởng rằng lại có tin tức của Mộ Hi, xem ra lại là hiểu lầm!

Ngày hôm sau, phòng họp tập đoàn Nam Cung.

Hai bên bàn dài đầy người ngồi, tất cả âu phục giày da, chau mày, cúi đầu nhìn báo cáo tiêu thụ trong tay, ai cũng không dám nói chuyện.

Nam Cung Diệu ngồi ở trên đầu híp mắt ưng lại, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói.

"Xem xong rồi chứ, kết quả tiêu thụ tháng này trượt nhanh chóng, mọi người nghĩ có biện pháp gì không?"

Phòng họp trong nháy mắt không một tiếng quạ, người người cúi gằm đầu.

"Hiện tại công ty đang thiết kế hình tượng người phát ngôn mới, hy vọng đến lúc đó có thể xoay chuyển càn khôn, trước mắt tình hình vẫn có thể khống chế được, không thể xuống nữa, kiên trì đến đầu tháng sau biết không?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

Nhìn những người này xem, ánh mắt Nam Cung Diệu tối sầm, xem ra rất khó làm được! Nhất định phải khiến Mộ Vũ Hàn nắm vững thiết kế.

Sau khi phân tán ra, Nam Cung Diệu bấm số điện thoại Mộ Vũ Hàn.

Mộ Hi hết sức giật mình, Nam Cung Diệu gọi, cái số này cả đời côcũng không quên được.

"Lâm Lâm, tới nhận điện thoại, mẹ phải đi tắm." Mộ Hi đưa điện thoại di động cho Lâm Lâm, bản thân nhàn rỗi chạy qua một bên.

"Xin chào, nơi này là Mộ dinh thự." Giọng điệu này của Lâm Lâm là học trong ti vi, về Mộ dinh thự cũng là học người ta.

Nam Cung Diệu đầu tiên là sững sờ, lại nghĩ tới Lãnh Đông đã nói qua, Lâm Lâm thích nghe điện thoại.

"Xin chào, mẹ cháu có ở đây không?" Nam Cung Diệu từ từ nói.

"Mẹ có, nhưng mà đang tắm!" Lâm Lâm nói theo lời của Mộ Hi.

"Tắm! Bây giờ!" Nam Cung Diệu nhìn thời gian, bây giờ là chín giờ, tắm cái gì, chẳng lẽ ra ngoài hẹn hò, người xinh đẹp như cô, nhất định rất nhiều người thích, nghĩ đến đây, trong lòng có chút khó chịu.

"Đúng vậy, chênh lệch thời gian!" Lâm Lâm nhớ tới lần trước Mộ Hi nói.

Đứa bé nhỏ như vậy còn biết chênh lệch thời gian! Nam Cung Diệu nghe Lâm Lâm nói như vậy chỉ cảm thấy đỉnh đầu có quạ đen bay qua!

Quác quác quác quác quác quác...

Nam Cung Diệu quả thực là không biết nói gì, nhưng mà chính sự quan trọng hơn.

"Nói cho, mẹ con, nửa tiếng sau chú tới đón, vì công việc." Nam Cung Diệu tỏ rõ lập trường nói.

"OK, Lâm Lâm có thể đi không? Mẹ đi đâu cũng sẽ mang theo bình dầu nhỏ này nha." Lâm Lâm hỏi Nam Cung Diệu, anh hết sức bất đắc dĩ, mang theo cô bé làm sao làm, hôm nay dự định để Mộ Vũ Hàn thăm công ty, làm quen một số tình hình của công ty.

Nhưng nghe được yêu cầu của Lâm Lâm, anh lại không đành lòng cự tuyệt, vì vậy, đáp ứng trước nói sau, cùng lắm thì để Lãnh Đông trông đứa bé!

"Được, Lâm Lâm có thể tới, chú nhất sẽ tới đón." Nam Cung Diệu cúp điện thoại, lái xe tới tiểu khu Mộ Hi sống.

Mộ Hi đi ra từ phòng tắm.

"Bảo bối chuyện gì?" Mộ Hi làm bộ như không có việc gì nói.

"Chờ lát nữa, đại soái ca kia đón chúng ta ra ngoài, mẹ mau mặc quần áo tử tế đi." Lâm Lâm bắt đầu mang vớ, một đôi giày da nhỏ đặt bên cạnh, nhìn bộ dáng là muốn mang đôi này, đây là đôi giày cô bé rất thích.

"Ách, Lâm Lâm, con có phải rất thích chú kia hay không?" Mộ Hi hỏi.

"Chú nào?" Lâm Lâm hỏi.

"Chính là đại soái ca, nhưng mà về sau con không được gọi như vậy, không lễ phép nha!" Mộ Hi nói.

"Rất thích chú ấy nha." Khó trách Lâm Lâm lấy đôi giày mình thích ra mang, là mang cho Nam Cung Diệu xem, không hổ là giống loài của anh! Cha và con gái liền tâm.

"A." Mộ Hi đi vào phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo.

Mẹ con hai người thay quần áo xong ra cửa.

Mộ Hi có chút xúc động, rõ ràng là người một nhà, lại không thể nhận, cô rất thích cuộc sống bây giờ, tự do tự tại rất tốt, như loại phụ nữ cả ngày chạy xung quanh đàn ông này, cô tình nguyện không cần! Cho dù là còn yêu anh! Cô muốn là tình yêu độc nhất vô nhị.