Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 139-1: Rốt cuộc cô là ai? (1)




Bên này Mộ Hi lạnh lẽo uống rượu đỏ, vẻ mặt nhàn nhã, cũng không thèm nhìn Âu Dương Hàn một cái, biểu hiện của cô làm Nam Cung Diệu ở xa rất hài lòng.

"Cô là ai?" Âu Dương Hàn nghi hoặc hỏi, vì sao người phụ nữ này ghét anh ta như vậy? Chẳng lẽ trước kia quen biết? Nếu không chính là... Không thể nào là cô, gương mặt này không giống!

"Bạn gái trước của anh nha!" Mộ Hi nhàn nhã lắc ly rượu, đôi mắt nhìn chằm chằm rượu đỏ trong ly, động tác rất tao nhã, dáng vẻ rất cao quý, toàn thân tản mát ra khí thế không thể xâm phạm.

"Tôi hỏi rốt cuộc cô là ai? Không phải là nói giỡn!" Âu Dương Hàn có chút luống cuống tay chân, mẹ kiếp, thời gian qua đều là người khác căng thẳng ở trước mặt anh ta, hôm nay anh ta vậy mà có chút khẩn trương!

"Tôi là ai? Vì sao phải nói cho anh biết? Anh tính là cái gì? Một tên đàn ông nhìn thấy phụ nữ liền bám!" Mộ Hi không chút khách khí dạy bảo Âu Dương Hàn.

"Chưa từng có cô gái nào dám nói chuyện với tôi như vậy!" Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.

"Chưa từng có tên đàn ông nào dám vô lễ với tôi như vậy!" Mộ Hi cũng lạnh lùng nói.

"Thú vị, cô là cô gái cá tính thứ hai tôi gặp, cô ấy cũng như thế này, hết sức lỗ mãng, có khi hết sức thô tục, có khi hết sức mê người..." Âu Dương Hàn lầm bầm lầu bầu nói, Mộ Hi không muốn nghe tiếp, không cần đoán cũng biết anh ta nói tới ai.

"Tôi không muốn nghe chuyện xưa của anh, dù sao chúng ta không quen, bạn tôi đến rồi, xin lỗi không tiếp được."

Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu đi đến, một tay anh bưng ly rượu, một tay cất trong túi áo, bộ dáng hết sức tiêu sái. Mộ Hi rốt cuộc hiểu vì sao Lâm Lâm lúc nào cũng thích cất tay vào trong túi áo, thì ra là di truyền, lúc Lâm Lâm một tuổi cô bé liền thích làm như vậy, Mộ Hi lo lắng cô bé ngã xuống, không thể kịp thời rút tay ra bảo vệ gương mặt, lúc nào cũng lấy tay cô bé ra, không nghĩ tới, cô bé lại để lại, thời gian lâu dài, Mộ Hi cũng quen, bởi vì mỗi lần đều không lay chuyển được con nhóc kia! Hàn Băng Tâm dien!dan@le$quy^don

"Đừng tưởng rằng ở bên cạnh anh ta, tôi sẽ không thể làm gì cô!" Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.

"Tôi có thể nói rõ cho anh biết, tôi không cần bất kì người nào bảo vệ."

Mộ Hi quay đầu lại lạnh lùng nói, bây giờ cô đã không phải là cô gái nhu nhược trước kia, nếu người đàn ông này còn dám động tay giống như trước kia, cô sẽ không chút khách khí vặn gãy cánh tay của anh ta, lần trước gặp mặt là vì ở trên địa bàn của Nam Cung Diệu, cô không muốn gây chuyện, cho nên nhịn, nếu như anh ta còn dám vô lễ, cô tuyệt sẽ không nương tay!

Âu Dương Hàn rất bất ngờ, người phụ nữ này mạnh mẽ như vậy thế, giống như là nữ vương cao cao tại thượng, không sợ bất kì kẻ nào uy hiếp, điểm này cô hoàn toàn không giống Mộ Hi!

Trước kia Mộ Hi bị anh ta uy hiếp, Mộ Hi của bây giờ Âu Dương Hàn nghĩ cũng đừng nghĩ lại muốn ép buộc cô!

Khang Hân kéo cha cô ta đi qua đến, mặt mỉm cười.

"Diệu tổng, tới tham gia tiệc sinh nhật của Hân Hân, là vinh hạnh của tiểu nữ, Diệu tổng đừng khách khí, uống nhiều chút." Khang Dực cười nói với Nam Cung Diệu, con mắt liếc Mộ Hi một cái, xem ra đây chính là bạn gái mới của Nam Cung Diệu, nếu không vì sao anh sẽ mang theo cô tới tham gia bữa tiệc.

"Khang tổng khách khí rồi, lát nữa chúng tôi liền quay về, bởi vì còn có công việc phải làm." Nam Cung Diệu rất lịch sự nói.

"Anh Diệu, hôm này còn chưa nhảy với em một điệu sao có thể nói đi là đi!" Vẻ mặt Khang Hân chờ đợi nhìn Nam Cung Diệu, ngay sau đó âm nhạc vang lên lần nữa, Nam Cung Diệu không tình nguyện vươn tay mời Khang Hân nhảy điệu nhảy thứ hai.

Khang Hân vẫn luôn say mê trong điệu múa với Nam Cung Diệu, sùng bái nhìn Nam Cung Diệu, Mộ Hi ở một bên trong lòng ê ẩm, một mặt uống vài ly rượu, cuối cùng điệu nhảy thứ hai kết thúc, Nam Cung Diệu có cảm giác như trút được gánh nặng.

"Tôi còn có việc, chúc cô sinh nhật vui vẻ." Nam Cung Diệu đi về phía Mộ Hi ngồi, ai ngờ đụng phải Vương tổng.

Vương tổng chính là người liên thủ với Âu Dương Hàn hãm hại phía đối tác của tập đoàn Nam Cung. TRUYỆN CHỈ EDIT TẠI DIENDANLEQUYDON.COM

"Đây không phải là Diệu tổng sao?" Họ Vương tiến lên chào hỏi, vẻ mặt giống như cười như không.

"Vương tổng." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, hôm nay thật đúng là khéo, tất cả mọi người mau đến đông đủ rồi.

"Diệu tổng vẫn khỏe chứ?" Họ Vương hỏi.

"Cám ơn quan tâm." Nam Cung Diệu trả lời.

"Nghe nói đoạn thời gian trước Diệu tổng gặp phải lưu manh tập kích, không sao chứ?" Họ Vương bày ra vẻ mặt hết sức lo lắng, còn nhíu mày.

"Nếu có chuyện gì, Vương tổng cho rằng tôi còn có thể xuất hiện ở nơi này sao?" Mắt ưng của Nam Cung Diệu híp lại, môi mỏng nhanh cong lên, mười phần nghiền ngẫm nhìn Vương tổng diễn trò.

"Xem ra Diệu tổng là người hiền có trời phù hộ, ha ha..." Họ Vương giống như cười mà như không nói.

"Anh cho rằng bọn chuột nhắt vô sỉ đó xứng chơi trò đánh lén sau lưng với tôi, những thứ này đều là Nam Cung Diệu tôi chơi còn dư lại !" Nam Cung Diệu cười lạnh một tiếng, đôi mắt u ám có ngụ ý nhìn Vương tổng, giờ phút này chính là thời điểm Nam Cung Diệu chuẩn bị phản kích, bởi vì hình vẽ nhân vật Mộ Vũ Hàn thiết kế lập tức sẽ đưa ra thị trường.

Ai bại ai thắng, còn chưa xác định!

Nhìn thấy họ Vương không nói, Nam Cung Diệu lại nói tiếp.

"Muốn mạng Nam Cung Diệu tôi, chỉ sợ không có dễ như vậy, vẫn là về nhà luyện thêm hai năm đi!"

"Diệu tổng, quả nhiên là có khí phách, khâm phục khâm phục." Họ Vương như cười như không nhẹ nhàng vỗ tay.

"Nhưng mà việc đời khó lường, Diệu tổng vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, giang hồ hiểm ác, nói không chừng ngày nào đó bọn chuột nhắt vô sỉ kia thật sự muốn mạng Diệu tổng!" Họ Vương còn nói, bởi vì có Âu Dương Hàn làm hậu thuẫn, anh ta rất có sức mạnh, nếu không hắn ta không dám công khai khiêu khích Nam Cung Diệu!

"Oh, phải không? Tôi thật là mong đợi." Nam Cung Diệu nhướn lông mày lên, khóe miệng hơi nhếch lên, lạnh lùng trả lời hắn ta.

Hai người nói chuyện, bị Mộ Hi loáng thoáng nghe được, cô quyết định muốn chỉnh lão già này, vì vậy bưng ly rượu lên, lảo đảo đi tới.

"Diệu, thì ra anh ở đây? Người ta tìm anh rất lâu nha? Tại sao anh hờ hững vứt người ta qua một bên!"

Cơ thể Mộ Hi trực tiếp dính lên Nam Cung Diệu, bộ dáng hết sức quyến rũ, hết sức câu hồn, tin rằng là đàn ông đều không chống cự nổi, kể cả Nam Cung Diệu, chỉ là vừa bị cô chạm nhẹ như vậy, nơi nào đó của thân thể liền có phản ứng, thật không biết người phụ nữ này là uống say thật, hay là?

"Chao ôi, đây không phải là vị mỹ nữ kia sao!" Họ Vương nhìn thấy Mộ Hi liền sớm rớt hồn, bộ dáng đắm đuối nhìn xem Mộ Hi, hôm nay cô mặc lễ phục càng thêm quyến rũ, mê người, không, là cám dỗ người khác.

"Em đây là ở đâu? Diệu, anh thật xấu nha." Mộ Hi tiếp tục diễn.

Nam Cung Diệu bị làm cho mơ hồ, họ Vương nhìn thấy vẻ mặt của Nam Cung Diệu cũng tin người phụ nữ này thật sự là uống quá nhiều, nhìn thấy Nam Cung Diệu luống cuống tay chân, hắn ta còn một bộ xem kịch vui, nhưng mà có thể nhân cơ hội tra chút dầu không tệ.

"Cô làm sao vậy? Uống nhiều rượu như vậy? Tôi dẫn cô về!" Nam Cung Diệu sợ cô luống cuống, quyết định đưa cô rời khỏi.

"Chờ một chút, Diệu tổng, cô ấy là gì của anh? Anh dựa vào cái gì đưa cô ấy đi?" Họ Vương nhìn có chút hả hê nói, lúc này Âu Dương Hàn và Vân Tĩnh Sơ, còn có hai cha con Khang Hân đều vây quanh.

"Vậy thì sao, tôi là gì của anh chứ! Tại sao anh muốn dẫn người ta đi?" Nam Cung Diệu không nói gì, nhiều người như vậy, người phụ nữ này sẽ không phải mượn rượu làm càn đi!

Khang Hân nhìn thấy vẻ mặt của Nam Cung Diệu, trong lòng rất đắc ý, đáng đời, người phụ nữ không có phong độ như vậy làm sao xứng xuất hiện ở nơi này!

"Vị mỹ nữ kia, không bằng để tôi đưa cô về nhà như thế nào?" Vương tổng cười mỉm nói.

Mộ Hi nhìn thấy họ Vương sợ tới mức núp trong lòng Nam Cung Diệu, vẻ mặt giống như bị dọa đến kinh hãi.

"Diệu, anh thật xấu, vì sao đưa người ta đến vườn bách thú, chỉ có con tinh tinh rất xấu, em mặc kệ, em mặc kệ, em muốn về nhà, hu hu hu hu..." Mộ Hi dùng sức đánh bả vai Nam Cung Diệu, vùi mặt trong ngực anh khóc, hiển nhiên là bị tinh tinh đen hù dọa!

"Cô - - mẹ kiếp! Dám đùa ông đây!" Họ Vương tức giận mắng to, nhưng mà người chung quanh quá nhiều, lại không tốt luống cuống. Bởi vì người phụ nữ trước mắt rất rõ ràng là uống say, nếu hắn ta không chấp nhặt với người say rượu, về sau còn hỗn tạp như thế nào!

"Vương tổng, đừng nóng giận, cô ấy uống say, đợi cố ấy tỉnh rượu, nhất định tới cửa xin lỗi." Nam Cung Diệu rốt cuộc hiểu đây là có chuyện gì, anh ôm Mộ Hi đi ra ngoài.

Mộ Hi núp trong lòng Nam Cung Diệu không dám nhìn lão già kia tức giận đến mặt biến dạng, giờ phút này chỉ sợ thật sự biến thành con tinh tinh!