Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 146-3: Vội vàng đi đầu thai (3)




Editor: Tú Vi

Beta: Hàn Băng Tâm

Mới vừa rồi Nam Cung Diệu còn len lén liếc Mộ Hi một cái, nhưng người phụ nữ trước ngực không có bất kỳ phản ứng gì, hai tay ôm anh, nhắm mắt lại, tựa như là ngủ thiếp đi.

Nhìn tư thế ngủ của cô, Nam Cung Diệu không khỏi lắc đầu một cái, mặt cô đặt trên ngực Nam Cung Diệu, miệng hơi mở ra, nước miếng bắt đầu chảy ra ngoài.

"Đáng chết, lại chảy nước miếng!" Nam Cung Diệu không khỏi nói.

"Anh trai già, cái gì chảy nước miếng?" Nam Cung Nhiên khó hiểu hỏi.

"A, không phải nói em Nhiên Nhiên, là một con mèo nhỏ nằm ngủ thiếp ở trên người anh, chảy nước miếng!" Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

"Anh trai già, làm trò à, mèo con cái gì? Em không phải là con nít, dễ lừa như vậy! Bên cạnh anh có phải có phụ nữ hay không?" Nam Cung Nhiên hỏi.

"Được rồi, không lừa được em! Còn chuyện gì không? Anh phải cúp." Nam Cung Diệu nói.

"Anh trai, không được như vậy nha, vừa nói đến phụ nữ, anh liền muốn cúp máy, cái quái gì vậy! Anh còn không thèm chúc mừng người ta một tiếng!" Nam Cung Nhiên thất vọng nói.

"Vậy được thôi, chúc mừng Nhiên Nhiên sắp kết hôn." Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, thật ra thì, ở trong lòng anh vẫn còn chút vướng bận vì cảm thấy Nhiên Nhiên kết hôn quá sớm, mặc dù Hàng Thiên Vũ cũng không tệ.

"Vậy được thôi cái gì? Rất miễn cưỡng nha!"

"Được rồi là anh sai được chưa, em gái à khuya lắm rồi, anh còn muốn nghỉ ngơi, cúp được chưa?" Nam Cung Diệu quả thật mệt chết đi được, vừa mới cá nước thân mật, thật muốn ngủ một giấc thật ngon, nhìn vợ yêu xinh đẹp đã ngủ được một lúc, anh muốn nhắm mắt ngủ lắm rồi, nhất là có thể ôm cô ngủ, trong lòng càng sướng hơn.

"Được rồi, không quấy rầy chuyện tốt của anh nữa, bái bai!" Nam Cung Nhiên ngoan ngoãn cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại xong, Nam Cung Diêu cũng tắt máy điện thoại luôn, lẽ ra điện thoại di động của anh không thể tắt máy được, đều phải mở 24 giờ, bởi vì trong nước hay ngoài nước đều có việc buôn bán của anh, cho nên luôn phải trong tư thế chờ đợi, nhưng giờ phút này anh không hy vọng bất kì kẻ nào đến quấy rầy mình, anh chỉ mong ôm vợ yêu ngủ một giấc, hưởng thụ cảm giác thế giới của hai người bọn họ.

Mới vừa nằm xuống còn chưa tính là ngủ, mặt đối mặt nhìn cô, đôi mắt của cô rất đẹp, lông mi của cô rất dài, cũng rất dày, đôi môi xinh xắn gợi cảm, nhưng anh phải thừa nhận một điều mà bản thân chưa từng nói với ai, mỗi lần đối mặt với cô vợ nhỏ của mình, cũng có lúc anh sinh ra ảo giác mình là chúa tể, nói cách khác anh là bầu trời của Mộ Hi.

Thật ra thì, Mộ Hi rất lệ thuộc vào anh, điểm này Mộ Hi không nói anh cũng biết, bởi vì đôi mắt trong suốt biết nói kia của cô, anh đọc được, mắt là cửa sổ tâm hồn, anh có thể thông qua cửa sổ nhìn về phía bên trong cô.

"Bà xã à, anh tuyệt đối sẽ không phụ em, chỉ cần em ngoan ngoãn sống ở bên cạnh anh." Nam Cung Diệu hạ thấp giọng hứa hẹn, nhưng căn bản Mộ Hi không nghe được những lời cảm động này. Dien...dan...le...quy...don

Rạng sáng ngày hôm sau, Nam Cung Diệu liền thức dậy, không thể không bội phục chính là, cả đêm Mộ Hi ngủ rất ngon, xem ra chuyện ngày hôm qua không có dọa đến cô.

Nhìn cơ thể Mộ Hi một chút, không khỏi mỉm cười, da của cô thật non nớt, chỉ hơi dùng sức liền sẽ để lại dấu tay, trước ngực còn có vết hôn của Nam Cung Diệu, nhìn có chút đau lòng.

"Nên rời giường rồi." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng kêu Mộ Hi, nhưng Mộ Hi căn bản không nhúc nhích.

Bất đắc dĩ, Nam Cung Diệu đứng dậy đi tới phòng tắm, sau đó từ từ pha nước ấm, lấy tay thử nhiệt độ một chút.

Trở lại phòng ngủ, ôm lấy Mộ Hi, đi tới phòng tắm, bản thân Mộ Hi cũng không mặc cái gì, Nam Cung Diệu mở cửa bước đi vào, nhìn vợ yêu trong lòng vẫn chưa có ý muốn tỉnh, vì vậy anh chậm rãi ngồi xuống, ngâm mình cùng Mộ Hi ở trong nước ấm.

Có lẽ cảm giác này không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Hi cọ xát với lồng ngực của anh, cái miệng nhỏ nhắn bẹp bẹp mấy cái, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh ngủ.

Nam Cung Diệu để Mộ Hi ngồi trong lòng mình, sau đó một tay dịu dàng rửa sạch cơ thể giúp cô sau cuộc chiến đoạt tình ngày hôm qua, thật là một người phụ nữ lười biếng, sau khi xong chuyện, nằm yên không động đậy ngủ một giấc, bảo cô đi tắm một chút, quả thật là không gì có thể lay chuyển được, làm hại anh sáng sớm phải dọn dẹp mọi thứ còn phải giúp tắm giúp cô, Mộ Hi bị Nam Cung Diệu sờ có cảm giác.

"A, lũ lụt rồi, cứu mạng. . . . . ." Mộ Hi náo loạn một hồi, nước bắn tung tóe lên mặt cô và Nam Cung Diệu, hai tay Mộ Hi còn tiếp tục vỗ vào nước, liền bị Nam Cung Diệu một phát bắt được.

"Đủ rồi, đừng động." Âm thanh lạnh lùng của Nam Cung Diệu truyền tới từ phía sau, Mộ Hi dụi mắt, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú.

"Đã tỉnh rồi hả ?"

Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi lúc này giống như là mèo con không có nhà để về, trong lòng nhất thời bị nhéo một cái, thật là khiến người ta đau lòng.

"Đây là đâu?"

"Phòng tắm."

"Ách, chúng ta, anh, đây là đang làm gì?" Mộ Hi xấu hổ hỏi, mặt đỏ cả lên.

"Không nhìn ra làm gì ư?" Nam Cung Diệu hỏi ngược lại Mộ Hi.

"Ha ha. . . . . . Thì ra là tắm." Mộ Hi lúng túng ngẩng đầu lên, nhìn Nam Cung Diệu cười cười, mắt to nhíu lại, lông mi nhấp nháy, bóng dáng nhỏ nhắn rất là mê người.

"Đáng chết!" Nam Cung Diệu hừ lạnh một tiếng.

"Làm sao vậy?" Mộ Hi không hiểu hỏi, giống như mình không có làm sai việc gì!

"Phóng điện."

"Cái gì? Có điện? Ở đâu? Ở đâu?" Mộ Hi sợ đến nhảy lên một cái, quả thực nếu rò điện, có thể ảnh hưởng đến tính mạng, cho nên cô nhanh nhẹn nhảy dựng lên.

Hai tay Nam Cung Diệu chống ở hai bên bồn tắm, hai chân banh ra, ở giữa cách nhau một chút, kết quả Mộ Hi liền trần trụi đứng giữa người Nam Cung Diệu.

Mộ Hi phát hiện Nam Cung Diệu vẫn nhìn chằm chằm vào mình, chợt hiểu anh chỉ điện là cái gì?

"Khụ khụ, anh là nói em phóng điện, anh emcủa anh lại bị em làm cho đứng lên!" Nam Cung Diệu vội ho một tiếng, vẻ mặt rất nghiêm túc nói.

"Ha ha. . . . . .Em nào có lợi hại như vậy, vùng đất kia không phải không cần nhà máy điện sao!"

Mộ Hi từ từ ngồi lại trong lòng Nam Cung Diệu. Chỉ là lần này cô không dám đối mặt với anh, mà là mặt ngoành qua một bên, hai tay nắm chặt hai bên vách bồn tắm, sợ mình không cẩn thận đụng tới anh em của ai đó, sự lợi hại của lão nhị nhà Nam Cung cô cũng đã nếm trải qua, không chỉ có tính khí không tốt, mà còn một khi bạo phát năng lực cũng rất mạnh, tối qua ngời đàn ông đáng giận này như bị đập vỡ máu gà (gà này là ý ám chỉ tiểu kê kê chứ không phải gà thật đâu nha), liều mạng chơi, làm hại cả người cô bây giờ đều mệt rã rời không còn hơi sức, nhất là chỗ đó càng không dễ chịu gì, khẳng định lại sưng lên rồi !

Mộ Hi nghĩ đến tối hôm qua, hình như bọn họ đến sòng bạc, sau đó mình bị một cô gái thỏ mang đi, sau đó hình như là bị đánh lén, sau đó như thế nào cũng không nhớ ra được?

"Ngày hôm qua, ngày hôm qua em bị người ta bắt cóc hả ?" Mộ Hi bắt được cánh tay của Nam Cung Diệu, trợn to mắt hỏi anh, chuyện sau đó anh nhất định biết.

"Nhớ đến chuyện này rồi sao." Nam Cung Diệu từ từ nói, không ngờ vợ nhỏ ngốc nghếch lại phản ứng thật là chậm, ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, đến bây giờ mới nhớ lại!

"Chuyện này, làm sao anh tìm ra được em vậy? Em nhớ là bị hai người da đen bắt đi, sau đó thì cái gì cũng không biết!"

Thật ra thì, Mộ Hi biết mỗi lần cô gặp nguy hiểm, người đàn ông này sẽ cứu mình, lần này vậy mà lại bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô gái kia lừa gạt!

" Là em bị lừa bán!" Nam Cung Diệu nhớ tới chuyện ngày hôm qua, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên âm u kinh khủng.

"Anh không vui như vậy, có phải là em đã bị người ta cho, cho, cho. . . . . ." Mộ Hi nghĩ bản thân bị người ta ăn mất rồi, nhìn vẻ mặt người đàn ông này cũng biết, khó trách anh sẽ tốt bụng tắm giúp cô như thế, đây cóphải là anh đang chê cô bẩn hay không!

Càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt liền lặng thinh rơi xuống.

"Hu hu. . . . . . Em chán ghét bản thân mình. . . . . .Em. . . . . . Hu hu. . . . . ." Mộ Hi hận mình ngốc, u mê hồ đồ bị người ta thượng, còn không biết đối phương là ai? Dù muốn báo thù, cũng không tìm được người nào? Bởi vì căn bản cũng không biết là ai khi dễ cô!

Nam Cung Diệu vốn là im lặng nhìn cô ầm ĩ, không ngờ cô vợ nhỏ của anh đột nhiên khóc, lại khiến anh đau lòng như vậy, xem ra ngày hôm qua cô bị uất ức không ít, nếu không làm sao sẽ khóc lóc như vậy!

Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi rơi nước mắt, hận không thể băm dằm tên đàn ông mập mạp kia thành trăm mảnh, nhưng mà bây giờ đã xong rồi, bởi vì Lãnh Đông đã sớm giải quyết hắn ta!

Một tay Nam Cung Diệu đánh vào trong nước, lập tức làm bọt nước tóe lên rất cao, dọa đến Mộ Hi giật mình ngừng khóc, ngẩng đầu lên, gương mặt tràn đầy nước mắt nhìn Nam Cung Diệu, mình thất thân, người đàn ông này còn quan tâm như vây, thấy Nam Cung Diệu giận đến mặt méo mó, còn hung hăng đánh vào trong nước một quyền, có phải muốn đánh cô hay không?

"Anh? Anh chê em bẩn phải không?" Mộ Hi khổ sở hỏi.

"Cái gì?" Nam Cung Diệu hỏi, bởi vì tiếng nước chảy, anh không nghe rõ Mộ Hi nói gì!

"Tên đàn ông kia anh xử lí hắn ta thế nào?" Mộ Hi lo lắng hỏi, anh sẽ không vì chuyện cô bị người đàn ông kia XXX, mà sẽ xử lí cô luôn chứ?