Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 154-2: Ông cháu quen biết nhau (2)




“Hình như tôi vừa nhìn thấy cô ấy bị một quyền!” Lãnh Đông chột dạ nói.

“Thật là như vậy?” Nam Cung Diệu đi tới bên cạnh Lãnh Đông, nhìn anh, hồi lâu, quả thực người đàn ông này nói láo, cái gì mà chịu một quyền, mới vừa rồi tốc độ Mộ Hi xuất thủ gần như thoáng qua, ngay cả anh cũng không có thấy rõ ràng làm sao mà cô làm được, huống chi vừa rồi cậu ta cũng không có ở bên cạnh! Cậu ta đang nói láo.

“Diệu tổng, thật xin lỗi.” Lãnh Đông lập tức cung kính nói, bây giờ còn chưa có chứng cớ chứng minh đây có phải là em gái hay không, nhưng mà, mấy chiêu mới vừa rồi chính là tuyệt học nhà họ Lãnh, làm sao cô ấy biết? Theo lý thuyết cô ấy phải là Mộ Hi mới đúng, làm sao lại óc dính líu tới Lãnh Tuyết?

Thật ra thì, Lãnh Ưng ở Mỹ có tổ chức gọi Dạ Ưng, Lãnh Đông chưa bao giờ từng nghĩ bang phái lớn như vậy là của ông nội, có lẽ là anh ta chưa từng nghĩ ông nội sẽ trở về Mĩ phát triển, càng không nghĩ đến lão đại Dạ Ưng thình thoảng anh thường lui tới chính là Lãnh Ưng, chỉ là Lãnh Ưng người thường không thể thấy được, cho nên điều này cũng làm cho họ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội quen biết.

“Lãnh Đông, anh lại không có lỗi, tại sao nói xin lỗi?” Mộ Hi đau lòng nói.

“Em câm miệng, cậu ta biết vì sao xin lỗi! Cậu đi xuống trước đi!” Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, khẳng định có thể Lãnh Đông có chuyện gạt anh, hơn nữa chuyện này cũng có liên quan tới Mộ Hi.

“Dạ, Diệu tổng.” Lãnh Đông ngoan ngoãn đi xuống.

“Anh, hia người đánh xong, bọn em cũng phải đi, nhớ về sau xuống tay lưu tình, đây chính là em rể anh!” Nam Cung Nhiên đau lòng nói, nhìn mặt Hàng Thiên Vũ một chút, không nhịn được muốn trở mặt với người anh trai này, nhưng không được vì người anh trai này rất thương cô, cho nên cô cũng phải nhịn.

Những người khác đi, chỉ còn lại Nam Cung Diệu và Mộ Hi.

“Thật là lau mắt mà nhìn, võ công của em có tiến bộ, chỉ là chiêu thức vừa rồi nhìn rất quen mắt.” Nam Cung Diệu rất khôn khéo, anh đã sớm nhìn ra, võ công của Mộ Hi rất giống chiêu thức của Lãnh Đông, chẳng lẽ gần đây Lãnh Đông đã dạy cô học võ?

Nam Cung Diệu cũng không có nói ra võ công của Mộ Hi giống như Lãnh Đông, nếu Nam Cung Diệu nói ra ý nghĩ của mình, Mộ Hi sẽ liên tưởng đến Lãnh Đông họ Lãnh, hơn nữa Lãnh Đông là cô nhi, có thể chính là cháu trai của ông nội Lãnh, nhưng mà khổ tâm Mộ Hi cũng không có quan sát qua võ của Lãnh Đông.

Cô chỉ biết Lãnh Đông rất lợi hại, bởi vì nhớ năm đó Mộ Hi bị Cao Huy bắt cóc, trong tình huống nguy nan, Lãnh Đông giống như gió đã cướp được Mộ Hi từ tay kẻ xấu. Ngay cả những người biết võ kia cũng chưa kịp phản ứng, Mộ Hi đã an toàn, thật ra thì, những năm này Lãnh Đông vẫn luyện tuyệt học nhà mình, chính là tốc độ, cho nên tốc độ Lãnh Đông rất nhanh!

“Học thêm chút thuật phòng lang, không có thiệt thòi! Chúng ta cũng đi thôi.” Mộ Hi cầm giày lên, chân không đi tới bãi đậu xe.

Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi từ phía sau.

“Em là tiểu yêu tinh, nói cho anh biết sao nhiều người thích em như vậy? Hả?” Nam Cung Diệu hung hăng cắn một ngụm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Hi nói.

“Bởi vì em là người tốt, mà bọn người xấu kia sẽ không có người yêu!” Mộ Hi hả hê nói.

“Tiểu yêu tinh, về nhà sẽ thu thập em.” Nam Cung Diệu hung hăng nói.

“Vậy phải xem anh có bản lãnh kia hay không, nói không chừng có một ngày em có thể đánh thắng anh.” Mộ Hi cười ha hả nói,

“Anh chờ ngày bị em đánh bại.” Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói, người phụ nữ này thật là không ngừng vui mừng, rốt cuộc cô còn có bao nhiêu việc anh không biết?

Thời gian sau, mỗi ngày Mộ Hi đều học võ với ông nội Lãnh, sau này Lãnh Đông lại muốn đi tìm Mộ Hi hàn huyên một chút, nhưng lo lắng Diệu tổng ghen, cho nên vẫn không có gặp một mình Mộ Hi, cho đến một ngày, Lãnh Đông phát hiện, Mộ Hi mỗi ngày đều sẽ ngồi xe đi ra ngoài, điều này làm cho Lãnh Đông rất hoang mang, không thể tưởng tượng nổi, mỗi ngày Diệu tổng đều mang bọn trẻ đi làm, Lãnh Đông tò mò, vì vậy, một ngày anh len lén theo dõi Mộ Hi đi tới bên ngoài một căn nhà cũ, thấy Mộ Hi đi vào, anh liền cẩn thận nhìn vào trong trong, ai ngờ phía sau có một cánh tay chụp bả vai anh.

Trực giác nói cho anh biết có cao thủ ở gần, vì vậy, Lãnh Đông đanh định quay đầu lại đánh trả, ai ngờ, quả đấm còn chưa đến gần đối phương, anh chợt thu tay được, ngơ ngác nhìn chăm chú vào ông lão trước mặt.

“Phịch phịch.” Lãnh Đông quỳ hai đầu gối xuống.

“A, còn chưa có giao thủ mà đã đầu hàng sao?” Lãnh Ưng lạnh lùng nói.

“Ông nội, ngài không nhớ rõ con sao?” Hai tay Lãnh Đông bắt lấy tay của Lãnh Ưng nói.

“Cậu gọi cái gì?” Lãnh Ưng chợt mềm nhũn ra, nhìn kỹ đứa bé này rất giống mình lúc tuổi còn trẻ.

“Ông nội, con là Đông Nhi. . . . . .” Lãnh Đông đường đường nam nhi bảy thước lúc này nước mắt đã rơi đầy mặt, hai mươi năm đều đi tìm người nhà, hôm nay ông nội đang ở trước mặt, nhưng mà, ông đã không nhớ rõ anh, Đúng vậy, năm đó tách ra anh mới chỉ có mười tuổi, bây giờ đã ba mươi tuổi rồi, thay đổi quá lớn.

Ông cụ không nói gì, mà ra quyền với Lãnh Đông, đánh về phía anh.

“Ông nội, con là Lãnh Đông, ngài không nhớ rõ con sao, con một mực tìm ngài và em gái, ông nội, ông nội. . . . . .” Lãnh Đông tránh né một chút, tránh sẽ làm thương ông nội, ông cụ trước mắt chính là ông nội không thể sai được, nhưng mà, tại sao ông nội không biết anh, còn muốn đánh anh?

Qua mấy chiêu, Lãnh Ưng chợt thu tay lại.

“Ông trời, tôi tìm được cháu của tôi rồi, tôi tìm được Đông Nhi của tôi. . . . . . Ha ha. . . . . .” Lãnh Ưng cười ha ha, nhưng tất cả trong mắt đều là nước mắt, vốn cho rằng nhà họ Lãnh sẽ tuyệt hậu, không ngờ cuối cùng tìm được cháu trai.

“Ông nội, ông nhớ sao?” Lãnh Đông vui mừng hỏi.

“Đứa bé ngoan, mới vừa rồi ông nội là thử dò xét con có phải là Đông Nhi của ta hay không, bởi vì ông nội già rồi, năm đó con chỉ là đứa bé, bây giờ lớn như vậy, ông nội già mà hồ đồ, già mà hồ đồ, không dám nhận con, mau vào.” Lãnh Ưng lôi kéo Lãnh Đông đi vào, lúc này Mộ Hi mới vừa thay quần áo xong ra ngoài, thấy hai người lệ rơi đầy mặt.

“Ông nội, Lãnh Đông, làm sao anh ở chỗ này?” Mộ Hi giật mình hỏi, đây là chuyện gì xảy ra? Hai người giống như đã khóc, Lãnh Đông, Lãnh Ưng, a, chẳng lẽ Lãnh Đông chính là?

“Ông nội, ông tìm được cháu sao?” Tiếp đó Mộ Hi lại hỏi.

“Mộ tiểu thư, sao cô lại ở trong đây?” Lãnh Đông tò mò hỏi, nếu như không phải hôm nay theo dõi cô tới nơi này, thì không có cách nào tìm được ông nội, chẳng lẽ võ công của cô chính là do ông nội dạy, nhưng tuyệt học nhà họ Lãnh chỉ truyền người mình, cũng không truyền người ngoài!

“Đông Nhi, ngồi xuống, để ông nội từ từ nói cho con biết.”

Lãnh Ưng thông qua đoạn thời gian chung đụng với Mộ Hi, đã từ từ thích cô, cho nên ông đã tiếp nhận cháu gái này rồi, nhìn cháu trai của ông, nhất định chịu không ít khổ, năm ấy anh còn rất nhỏ, nhiều năm qua anh sống một mình như thế nào, suy nghĩ một chút những điều này, Lãnh Ưng không muốn đem chuyện Lãnh Tuyết nói cho anh biết, tối thiểu bây giờ không thể nói, bởi vì khi còn bé Lãnh Đông rất yêu em gái, nếu biết em gái của mình chết thảm như vậy, nhất định anh sẽ không tiếp thu nổi, Lãnh Ưng không đành lòng khiến cháu trai khổ sở.

“Đứa nhỏ, tới đây, đây chính là anh trai con Lãnh Đông, khi còn bé nó thường ôm con...anh trai con từ nhỏ đã thương con, cũng không để cho con chịu uất ức!” Lãnh Ưng cố ý nói một câu kia, vì ông nhắc nhở Mộ Hi đừng nói, bởi vì nếu Lãnh Đông biết Lãnh Tuyết chết rồi, anh sẽ bị đả kích, cho nên, ông đang ám hiệu Mộ Hi, cố ý nói khi còn bé anh trai Lãnh Đông rất thương cô, cũng không để cho cô chịu uất ức, không thể để cho anh biết chân tướng, quá tàn nhẫn!

Mộ Hi bị một màn trước mắt làm cảm động, trên mặt đầy nước mắt, bởi vì cô biết chuyện nhà họ Lãnh, thì ra là Lãnh Đông chính là anh trai Lãnh Tuyết, thật ra thì, khi Mộ Hi còn chưa có gả cho Nam Cung Diệu, nàng cũng đã nhận thức Lãnh Đông làm anh trai, bởi vì Lãnh Đông đã giúp cô, mà cô vẫn hi vọng có một anh trai thương cô, cho nên lúc không có người, cô đều gọi là anh Lãnh Đông.

“Anh, anh. . . . . . Ô ô. . . . . . anh. . . . . .” Mộ Hi nhào qua khóc, Lãnh Ưng ở bên thật tò mò, tại sao con bé khóc đau lòng như vậy? Giống như Lãnh Đông thật sự là anh của nó?

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, không khóc, không khóc, anh thực xin lỗi em, anh mới đến tìm em. . . . . .” Lãnh Đông vẫn dụ dỗ Mộ Hi, Mộ Hi nghĩ thầm, nếu như mà mình có một anh trai thật tốt, càng nghĩ càng đau lòng, càng đau lòng càng khóc, nước mắt giống như không ngừng được vậy, cứ chảy tiếp, Lãnh Ưng khóc một bên cũng bắt đầu gạt lệ, không ngờ đứa nhỏ này sẽ khóc như vậy, có thể coi là diễn viên, số lần cả đời Lãnh Ưng khóc cũng có hạn, nhưng lúc này nước mắt đã vượt nước mắt cả đời rồi.

Dựa vào nước mắt này, ôngnhận định cháu gái này, thật ra thì, bối cảnh Mộ Hi ông đã sớm điều tra rõ ràng, từ nhỏ sống ở gia đình đơn thân, không có ba, chỉ có mẹ còn có một cái một em gái bị bệnh, cho nên khẳng định trong lòng đứa bé này rất khổ, nếu không cô sẽ không khóc đau lòng như vậy!

Thật ra thì Mộ Hi không muốn khóc quá đáng như vậy, nhưng cô không thể nhịn được, vì vậy, bắt buộc mình rời đi khỏi cái ôm trong lồng ngực an toàn kia, vào vừa gạt lệ đi.

“Anh, thật xin lỗi, cái này vốn là chuyện vui mừng tình, bị em làm hỏng!” Mộ Hi uất ức nói, không biết làm sao? Mình lại muốn khóc, giống như lúc này mình chính là Lãnh Tuyết, chợt, cô đứng lên, mắt to nhìn chằm chằm, nhìn Lãnh Đông, đi từng bước tới gần anh.

“Anh, báo thù cho em, giết họ đi, giết họ đi. . . . . .” Mộ Hi rống to, sắc mặt không có một chút máu, sau đó ngã về sau, Lãnh Ưng chợt tiếp được Mộ Hi té xỉu, ông lại chảy nước mắt, khó trách vừa rồi cô lại khóc như vậy, chẳng lẽ là Tuyết Nhi trở lại, thế nhưng làm sao có thể, đây đã là thời đại gì rồi, chẳng lẽ có oan hồn?

Lãnh Đông thấy Mộ Hi té xỉu, vội vàng ôm lấy cô từ trong ngực ông nội, chạy vào thảng trong nhà, Lãnh Ưng không có về thẳng nhà, mà đi tới sang một ngõ khác, lúc sau mới ra ngoài.

Ông nội, Tuyết Nhi thế nào? Là có người bắt nạt con bé sao?” Lãnh Đông lo lắng hỏi, em gái có ý gì? Tại sao muốn anh báo thù cho cô?

“Đứa bé, về sau ông nội sẽ nói cho con biết, trước kia em gái con bị người khi dễ, cho nên lưu lại ám ảnh, có lúc sẽ như vậy!”

“Nhưng mà, gia gia, cô ấy không tên Lãnh Tuyết, cô ấy là Mộ Vũ Hàn, tại sao lại như vậy?” Lãnh Đông không hiểu hỏi.

“Đông Nhi, năm đó con chạy mất, ba mẹ của con bị sát thủ sát hại, ta lo lắng ta trốn không thoát, liền đưa con bé cho người khác, bây giờ dòng họ của con bé là họ do nhà nuôi dường, tiếc nuối chính là, cha mẹ nuôi của con bé đều mất!”

Lãnh Ưng từ từ giải thích với Lãnh Đông, hi vọng cháu trai sẽ tin tưởng, vừa mới nhìn thấy Tuyết Nhi té xỉu anh đã vội vang, nếu đem chuyện của Tuyết Nhi nói cho anh biết, anh sẽ rất khổ sở!

“A, là như thế, ông nội, thật ra thì, người ta đã nuôi lớn Tuyết Nhi thành người, không nên vong ân phụ nghĩa, mặc kệ Tuyết Nhi họ gì, tóm lại là nhìn thấy Tuyết Nhi rồi, đây là quan trọng, người một nhà chúng ta cũng không cần tách ra.” Lãnh Đông ôm ông nội, anh rất vui mừng, trong một ngày nhìn thấy người thân nhất của mình.

“Ông nội, khó trách Diệu tổng tra tư liệu Tuyết Nhi, không có tin tức, thì ra là cha mẹ cô đều mất! Nếu không chúng ta đã sớm cám ơn bọn họ.” Lãnh Đông tiếc nuối nói.

“Thật ra thì, người nhà đó đối với Tuyết Nhi rất tốt, chỉ là, khi mẹ nuôi Tuyết Nhi qua đời, cha nuôi của nó lại cưới một người phụ nữ, mẹ ghẻ đối không được tốt với nó, cha nuôi thì vẫn đối tốt với Tuyết Nhi, cho nên đứa nhỏ này vẫn không thể quên được quá khứ, con không cần tò mò, đừng đị động vào vết sẹo của nó!”

Lãnh Ưng nói những thứ này, tất cả đều là thật, bởi vì chuyện trước kia của Lãnh Tuyết, ông đều đi điều tra rõ ràng, về phần mẹ con kia thường khi dễ Tuyết Nhi, họ đã bị trừng phạt, kết quả rất thảm.