Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 52: Dùng chân chà xát mặt




Mộ Hi không có nghĩ tới cái người đàn ông này biến sắc nhanh như vậy, cô không để ý tới Nam Cung Diệu, cô cũng không có sợ, người đàn ông này muốn cô, cũng sẽ phải đi tắm rửa, vì vậy, Mộ Hi bò lên giường nằm xuống ngủ, quả nhiên, chỉ trong chốc lát, cô liền vù vù ngáy.

Bởi vì cơn tức của Nam Cung Diệu quá lớn, dùng nước lạnh tắm, phải thật lâu lão Nhị mới hạ xuống được! Trở lại gian phòng thì Mộ Hi đã ngủ, Nam Cung Diệu từ từ nằm xuống, từ phía sau ôm lấy Mộ Hi cũng ngủ thiếp đi.

Nhưng mà ngủ vẫn chưa tới nửa giờ, Nam Cung Diệu đã tỉnh, bởi vì Mộ Hi ngủ không yên, vốn là Nam Cung Diệu ôm cô, bây giờ tốt hơn, thành anh bị Mộ Hi ôm, tay chân Mộ Hi quàng vào người Nam Cung Diệu cũng còn chưa tính, lại còn không yên, cái chân nhỏ không an phận đưa đến phía dưới, Nam Cung Diệu sợ cô đạp lung tung, vì vậy nhẹ nhàng lấy chân cô ra, nhắm mắt lại tiếp ngủ.

Nam Cung Diệu đang mơ màng ngủ cảm thấy có gì không đúng, vì vậy mở đèn bàn nhìn, mẹ kiếp, một cái chân đạp trên mặt anh, cái con nhím này ngủ không thể bình thường được! Bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra, ai ngờ Mộ Hi còn không chịu, rầm rì lại thả lại chỗ đó, không có cách nào, Nam Cung Diệu đành phải dùng tay giữa lấy chân Mộ Hi, để ngừa cô dùng chân chà xát mặt anh!

Buổi sáng Nam Cung Diệu đã thức dậy sớm, nhìn thấy Mộ Hi giống như con nhện, bò rộng, vù vù ngủ say sưa, vì vậy lấy máy chụp hình ra, chụp được tư thế ngủ đồ sộ của cô, tuyệt đối là trước không có người sau cũng không có người.

Nam Cung Diệu xem những hình này trong lòng rất đắc ý, còn có ảnh mở miệng chảy cả nước miếng.

Tám giờ mười lăm phút.

Trong biệt thự Thắng Cảnh, Nam Cung Diệu cùng Mộ Hi yên tĩnh dùng bữa sáng, cái bàn xa hoa này có thể ngồi vây quanh mười mấy người, bày rất nhiều loại đồ ăn sáng.

Mộ Hi cúi đầu thật biết điều ăn cơm, ngày hôm qua người đàn ông này cùng cô ngủ trên một chiếc giường, sáng sớm lại cùng nhau ăn điểm tâm, cảm thấy trong lòng là lạ, nhưng mà còn có rất nhiều nghi vấn liên tục quanh quẩn trong đầu.

"Cái này, tổng giám đốc, xin hỏi vẫn còn người khác đến ăn sáng sao?"

Mộ Hi thật tò mò, vì cái gì nhiều bữa sáng như vậy ? Hai người căn bản là ăn không hết? Cực kỳ lãng phí .

Kỳ thật những thứ này đều là Nam Cung Diệu cố ý sai người chuẩn bị, bởi vì anh còn nhớ bác sĩ đã nói qua con nhím này thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, cho nên mới phải chuẩn bị nhiều một chút.

Nam Cung Diệu không trả lời Mộ Hi, liên tục ăn cơm, giống như ở đây chỉ có một mình anh, Mộ Hi hết sức buồn bực, đến cùng đâu ra mà nhiều đồ ăn như vậy, vì cái gì cảm thấy như anh là chủ của nơi này?

"Tổng giám đốc, ở đây lớn như vậy, vì sao chỉ có một mình tôi ở vậy?"

Nam Cung Diệu ngẩng đầu nhìn Mộ Hi, ánh mắt rất lạnh lùng, thật sự là con nhím phiền toái, ăn sáng cũng không yên tĩnh!

"Ở đây không phải có mình cô ở, còn có một người ở nơi này."

Mộ Hi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

"A, thật tốt quá, tối thiểu còn có người để nói chuyện, nếu mà một mình tôi thì rất cô đơn, còn không nghẹn chết mất."

Mộ Hi nghe thấy rất vui vẻ, ở đây rất lớn lại hết sức thoải mái, hơn nữa tổng cộng có hai người, quá tuyệt vời.

Nam Cung Diệu không để ý tới vì sao cô lại cao hứng như thế, trên mặt không chút thay đổi dùng cơm.

"Tổng giám đốc, xin hỏi, người đó là ai vậy?"

Mộ Hi đang suy nghĩ nếu đã ở cùng một chỗ, tối thiểu nhất định phải biết là ai đã? Cũng ăn ở với nhau.

Nam Cung Diệu không có ngẩng đầu, chỉ từ trong miệng lạnh lùng phun ra một chữ.

"Tôi."

"Khụ khụ khụ khụ..."

Mộ Hi vốn đang say sưa ăn bữa sáng, ai ngờ nghe Nam Cung Diệu nói ra chữ kia, cơm trong miệng tý nữa bị sặc, liên tục bị ho, nhất thời trên mặt ho đến đỏ bừng, Mộ Hi biết rõ làm như vậy không ổn, bởi vì Nam Cung Diệu đang dùng bữa ăn, nhưng không thể ngăn nổi, vì vậy vội vàng đứng lên, chạy qua một bên.