Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 54: Bị người theo dõi




Nam Cung Diệu không quay đầu lại, vẫn ngồi im lặng, kỳ thật từ khi ở trên thành phố anh đã phát hiện không bình thường, chỉ là vẫn chờ đợi chứng thực, xem ra là nhằm vào anh, nhưng hôm nay có thêm Mộ Hi bên cạnh, hành động có chút không tiện, anh phải nghĩ biện pháp ổn thỏa, không thể để cho người phụ nữ này gặp nguy hiểm.

Lãnh Đông chờ Nam Cung Diệu phân phó, trong lòng có chút nóng nảy, trước kia loại tình huống nào cũng có, anh Diệu cũng sẽ vô cùng hưng phấn, bởi vì anh không sợ nguy hiểm, ngược lại còn thích khiêu chiến nguy hiểm. Nhưng bây giờ anh Diệu đang do dự gì?

Thật lâu sau.

"Lãnh Đông, tôi xuống xe ngăn chặn bọn họ, cậu mang Mộ Hi tới nơi an toàn, sau đó quay lại để tiếp ứng tôi."

Mặc dù Mộ Hi không biết xảy ra chuyện gì? Nhưng mà cô nhìn ra, nhất định là gặp nguy hiểm, nếu không thì Nam Cung Diệu sẽ không thể làm như vậy, người đàn ông này có ý gì? Anh là đang bảo vệ mình sao? Hay là mình đa nghi?

"Không được anh Diệu, làm như vậy rất nguy hiểm, em xuống xe, hai người đi đi."

"Mục tiêu của bọn họ là tôi, không cần nói nhảm, cứ dừng xe ở khúc quanh phía trước, nhớ kỹ lái nhanh đi, càng nhanh càng tốt."

"Anh Diệu, cái này cho anh."

Mộ Hi nhìn thấy Lãnh Đông từ bên hông lấy ra một thứ gì đó màu đen, hù dọa cô hít một hơi, có ý gì, chẳng lẽ sẽ có người chết, mặc dù cô rất ghét cái vị tổng giám đốc này, nhưng mà cô cũng không hy vọng anh sẽ chết sớm như vậy, đến lúc đó ai sẽ trả công cho cô, vì vậy, Mộ Hi gắt gao nắm lấy cánh tay Nam Cung Diệu.

"Tổng giám đốc, đừng xuống xe, cầu xin anh."

Nam Cung Diệu có thể thấy được người phụ nữ ngốc nghếch này nói thật lòng, cô còn dùng cái chữ cầu xin này, cái người kiên cường này sẽ cầu xin, xem ra chính mình không có nhìn lầm.

"Như thế nào? Sợ tôi chết sao?"

Nam Cung Diệu rất ít khi cười, bây giờ còn cố ý lộ ra vẻ tươi cười.

"Phi phi phi, nói hươu nói vượn, điềm xấu."

Mộ Hi vẫn không buông tay, nếu như lúc này đổi lại người phụ nữ khác, đã sớm sợ hãi chạy trốn, nhưng mặc dù trong mắt cô cũng có sợ hãi, nhưng biểu hiện hết sức trấn tĩnh, kỳ thật trái tim Mộ Hi đang nhảy lên cổ họng, nhất là vì cây súng màu đen kia, là lần đầu tiên cô thấy đồ thật

.

"Yên tâm, tôi sẽ không chết, hai người cứ đi trước." Trong lòng Nam Cung Diệu có một tia đau lòng, nếu như mười năm trước người phụ nữ kia cũng đối với anh như vậy, anh chắc chắn sẽ không đi lên con đường không có lối về này, có lẽ cuộc đời của anh sẽ khác, nhưng người phụ nữ kia không có!

"Không, bây giờ anh xuống xe rất nguy hiểm, chúng ta có thể lái xe chạy trốn? Đúng rồi, còn có thể báo cảnh sát, đi báo cảnh sát."

Mộ Hi cuống quít chuẩn bị lấy di động, nhưng mà Nam Cung Diệu đã mở cửa xe nhảy ra ngoài, chỉ thấy anh nhanh nhẹn lăn trên mặt đất, thế nhưng cũng không có chuyện gì, nhìn Mộ Hi rồi chạy về phía ngõ hẻm trước mặt.

Quả nhiên chiếc xe đằng sau chuyển hướng, mục tiêu của bọn họ đúng là Nam Cung Diệu, Lãnh Đông không nói lời nào, lái xe rất nhanh, anh ta hy vọng nhanh chóng tìm thấy nơi an toàn, để Mộ Hi xuống, sau đó trở về đón anh Diệu.

"Anh Lãnh Đông mau lái xe quay lại, tổng giám đốc rất nguy hiểm, anh phải đi cứu anh ấy."

Mộ Hi nhanh chóng bật khóc, nhưng mà cô biết rõ bây giờ không thể khóc, người đàn ông kia nhảy xuống xe, có rất nhiều người đuổi tới, cô không dám nghĩ xem đằng sau thế nào. Lãnh Đông không nói lời nào, lái xe rất nhanh, giống như đang bay.

Đi tới một trạm xe phía trước, liền dừng lại.

"Nhanh xuống xe, không nên quay đầu, ngồi xe buýt về thành phố, đi mau."

Mộ Hi vội vã xuống xe.

"Anh Lãnh Đông nhất định phải mang tổng giám đốc về đấy."

"Ừm."

Lãnh Đông lái nhanh đi, lưu lại bụi đất không rõ.

Sau khi Nam Cung Diệu nhảy xuống xe, nhảy nhanh qua một vách tường, sau đó chạy tới cái chợ trước mặt. Sát thủ phía sau nhanh chóng đuổi theo, sở dĩ Nam Cung Diệu chọn việc nhảy xe, bởi vì anh nhìn ra những người này đều là sát thủ, cho nên mang theo Mộ Hi sẽ rất nguy hiểm.