Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 90-2: Nguy hiểm một sớm một chiều (2)




Lúc Nam Cung Diệu đi cứu Mộ Hi, Vân Tĩnh Sơ thương lượng với Nam Nam nói với hai người ấy như thế nào, nên mới nghĩ biện pháp như vậy, nói là phòng của Vân Tĩnh Sơ, đón các cô đến ở, Mộ Đồng mang theo laptop mới của cô tới, vẫn luôn ở một bên viết tiểu thuyết mạng, cô không có đa nghi, bởi vì Vân Tĩnh Sơ là người bạn thân nhất của chị gái cô, quan hệ giữa hai người đó rất tốt, qua đây ở hết sức bình thường, Tĩnh Sơ cũng thường xuyên ở nhà các cô.

***

Tổ chức Độc Dược.

Mộ Hi vẫn chưa tỉnh, Nam Cung Diệu đã thay quần áo sạch ngồi trước giường bệnh của Mộ Hi, viên đạn trên người Lãnh Đông cũng đã lấy ra, nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.

Nam Cung Diệu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn máu và truyền dịch, vốn là y tá có chuyên nghiệp chăm sóc, nhưng đều bị Nam Cung Diệu đuổi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ kia đã có chút hồng hào, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.

"A..."

Một tiếng líu ríu rất nhỏ, yếu ớt phát ra từ Mộ Hi trong miệng, Nam Cung Diệu bỗng nhiên đứng dậy, khom lưng nhìn Mộ Hi, tiện tay kéo một miếng vải mỏng đến trước ngực Mộ Hi, bởi vì biết Mộ Hi có bệnh say máu, cho nên tạm thời chuẩn bị một chiếc giường đơn ngăn cách máu phía trên.

Lông mi dài của Mộ Hi khẽ run, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo, hồi lâu, cô hơi mở mắt ra, đập vào mắt, là một khuôn mặt tuấn lãng khác mang theo vẻ mặt vặn vẹo, thâm tình nhìn cô.

"Hi..." Nam Cung Diệu nhìn vẻ mặt Mộ Hi nhịn đau, đau lòng nói không ra lời, anh thà rằng nằm ở chỗ này chính là anh, không phải là Mộ Hi.

Mộ Hi nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Nam Cung Diệu, khó khăn đưa tay, muốn vuốt lên cái trán nhíu chặt kia.

Nam Cung Diệu vội vàng cầm tay Mộ Hi, ôn nhu nói: "Đừng động, muốn uống nước sao?"

Lông mày Mộ Hi khẽ nhảy lên.

"Tôi còn sống? Xem ra Diêm vương gia không thu nhận tôi." Mộ Hi yếu ớt nói, thuốc tê đã hết, bả vai súng bắn bị thương rất đau, cánh tay cũng đau nhức, cảm giác toàn thân đều đau nhức, nhưng cô cắn răng gắng gượng, bởi vì người đàn ông trước mắt này nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt so với cô còn đau khổ hơn.

"Đứa ngốc, không được phép nói bậy."

"Tôi ở đâu? Con tôi đâu?" Mộ Hi chợt nhớ tới mình bị mang vào xe, đằng sau cũng không biết.

"Nam Nam vừa rồi gọi điện thoại, nó rất an toàn." Nam Cung Diệu ôn nhu nói với Mộ Hi, hy vọng cô yên tâm.

"Anh? Làm sao anh biết con tôi tên Nam Nam?" Mộ Hi hoang mang hỏi Nam Cung Diệu.

"Cô gái, tôi biết không chỉ chừng này, chờ em tốt hơn, tôi sẽ tính sổ với em." Nam Cung Diệu nói xong, nhẹ nhàng hôn môi Mộ Hi một cái.

"Anh, tôi không hiểu anh có ý gì?" Mộ Hi không biết Nam Cung Diệu chỉ cái gì? Chẳng lẽ anh đã biết con trai là của anh?

Nam Cung Diệu bưng ly nước lên, uống một ngụm.

"Này? Anh chăm sóc người khác như vậy sao? Chưa hỏi xem bệnh nhân uống hay không? Tự mình bưng lên uống!" Mộ Hi vừa mới tỉnh, đang khát nước, không nghĩ tới Nam Cung Diệu cúi người hôn Mộ Hi, tiếp theo một dòng suối nóng chen vào trong miệng.

"Làm sao tôi nhẫn tâm để em khát, tôi là muốn cho em uống, mẹ đứa nhỏ." Nam Cung Diệu cười có chút hư hỏng.

"Không cần làm phiền anh, tự tôi có thể." Mộ Hi nói xong liền đứng dậy, nhưng còn chưa động, bả vai đau đớn kéo theo toàn thân, cắn môi một cái.

"Không cho phép nhúc nhích, tôi cho em uống." Nam Cung Diệu cúi người lại thêm một ngụm, anh không có rời đi ngay, sau khi cảm giác được Mộ Hi nuốt xuống, nhẹ nhàng đụng chạm, trên đôi môi mềm mại của Mộ Hi, cắn một cái rồi mới rời đi.

"Tôi đã như vậy rồi, anh còn chiếm tiện nghi."

"Tôi chỉ là lấy chút tiền hoa hồng, không thể phục vụ không, em nhưng mà là người duy nhất trên thế giới này được hưởng thụ phục vụ đặc biệt như vậy, nhớ kỹ, em khỏe rồi, phải báo đáp đại ân của của tôi." Nam Cung Diệu trêu ghẹp Mộ Hi, hy vọng cô phân tâm, như vậy sẽ đau nữa.

"Cám ơn phục vụ đặc biệt của anh, tiểu nữ không nhận nổi." Mộ Hi yếu ớt trả lời anh, giờ phút này cô đã quên đđi au đớn, thì ra ma lực của tình yêu lớn như vậy.

"Mộ Hi?" Nam Cung Diệu dừng tươi cười, nghiêm túc nhìn chăm chú vào Mộ Hi.

"Uhm." Mộ Hi thật khó hiểu, người đàn ông này rất ít gọi tên cô, cô đã quen nghe anh gọi cô là cô gái, bị xưng hô nghiêm túc như vậy cảm thấy rất khó chịu.

"Mộ Hi, về sau không cho phép em làm chuyện điên rồ, viên đạn không có mắt."

"Tôi biết viên đạn không có mắt, lúc ấy tôi nhìn thấy một viên đạn bắn ra từ phía sau anh, tôi liền lao về phía trước, nhưng tôi không phải là cố ý cứu anh, tôi là sợ anh chết, không có người dẫn tôi ra ngoài, anh cũng đừng tự mình đa tình!" Mộ Hi chột dạ không dám nhìn Nam Cung Diệu, kỳ thật, ô thấy có người muốn giết Nam Cung Diệu, trong đầu chỉ biết là anh không thể chết được, những thứ khác không có nghĩ nhiều, nghĩ đến Mộ Đồng, cô cũng không thể thừa nhận là vì yêu anh mới cứu anh, ngộ nhỡ bị người phụ nữ thần bí kia biết, em gái sẽ gặp nguy hiểm!

Nam Cung Diệu cười tà mị, người phụ nữ khẩu thị tâm phi này...

"Nam Nam, đang đợi điện thoại của em, tôi cầm tới, em nói." Nam Cung Diệu bấm số di động của Vân Tĩnh Sơ, quả nhiên nghe điện thoại chính là Mộ Tư Nam.

"Là mẹ sao?" Nam Nam vẫn luôn cầm điện thoại, bởi vì Nam Cung Diệu nói cậu biết, lát nữa mẹ sẽ gọi cho cậu, cho nên điện thoại vừa thông, cậu hy vọng là mẹ, nhưng còn chưa xác định, nên mới hỏi như vậy.

Nam Nam và Vân Tĩnh Sơ chơi ở trên lầu, Mộ Đồng và mẹ của cô ở dưới lầu, kỳ thật Nam Nam cố ý nói lên lầu chơi, là vì chờ điện thoại của mẹ.

"Nam Nam, là mẹ." Mộ Hi cố ý biểu hiện thật bình tĩnh, sợ con trai cảm thấy được, bởi vì Mộ Tư Nam rất khó lừa.

"Mẹ, Nam Nam sợ lắm, mẹ, người xấu bị bắt đi sao? Khi nào thì mẹ trở lại? Nam Nam nhớ mẹ."

"Bảo bối, bây giờ mẹ ở bên ngoài, hôm nay không quay về kịp, ngày mai mẹ trở về với con được không? Nam Nam ngoan." Mộ Hi nghe thấy giọng nói bập bẹ của con trai trong lòng rất chua xót, đứa nhỏ đáng thương mỗi ngày đều nhớ ba, kỳ thật ba đang ở bên cạnh nó.

"Mẹ yên tâm, Nam Nam sẽ ngoan, mẹ sớm trở lại nha? Nam Nam cúp máy đây, bye bye."

Nam Cung Diệu lấy lại điện thoại di động, nhìn Mộ Hi.

"Ngày mai em không thể trở về, bởi vì thân thể của em chưa cho phép, em rất yếu, tôi không cho phép em lại có chuyện!" Nam Cung Diệu đau lòng cầm tay Mộ Hi nói.

"Không, ngày mai, tôi nhất định phải trở về, cho dù là gặp một lần, nếu không, con tôi sẽ lo lắng, hơn nữa, tôi sẽ không nuốt lời với con trai." Mộ Hi nói xong nhắm mắt lại, cô mệt mỏi, thân thể cũng rất đau, miệng vết thương đau đớn hành hạ cô.

Nam Cung Diệu nhìn ra Mộ Hi đã quyết định, không nói gì nữa, cô lo lắng con trai, có thể hiểu, nhưng mà, anh lo lắng thân thể nhỏ bé của cô chịu không nổi!

Buổi tối hôm đó, Nam Cung Diệu ngủ trong phòng bệnh với Mộ Hi, bác sĩ và y tá đều cẩn thận hầu hạ, không dám có bất kỳ sơ suất, cho tới hôm nay bọn họ cuối cùng biết, thì ra tà ma lãnh khốc vô tình, cũng có một mặt tình cảm dịu dàng, chỉ là đối với người phụ nữ này mà thôi!