Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 93: Cô dâu không dễ chọc




"Gọi anh rể, còn không phải là chuyện sớm hay muộn sao, vả lại, con của hai người cũng đã có thể đi mua nước tương, cho nên kêu anh rể là đúng rồi."

"Chị, lễ phục kết hôm sẽ do em chuẩn bị, bảo đảm khiến chị tỏa sáng khi đi lấy chồng, anh rể nói lễ phục do anh ấy lo hết, nhưng mẹ nói, tự chúng ta sẽ chuẩn bị, mẹ không muốn để người ta phải xem thường, chúng ta không phải vì tiền mới gả cho họ!"

"Dì nhỏ nói rất đúng, mẹ vì tìm cha cho Nam Nam mới gả cho ông ấy." Mộ Tư Nam vui vẻ nói, Mộ Hi thấy con trai rất cao hứng, đúng vậy, đứa bé luôn muốn có cha.

Vốn kết hôn là chuyện vui vẻ, nhưng mà, Mộ Hi vẫn không vui được, trong lòng cô có nhiều lo lắng, lo lắng cho em gái, nhưng vì sao người phụ nữ thần bí kia không có động tĩnh? Chuyện này khiến cho lòng cô rất bất an! Nhưng mà, cô hiểu rõ Nam Cung Diệu, bây giờ lâm vào tình thế bắt buộc, nếu như cô dám hủy hôn, nhất định Nam Cung Diệu sẽ tạo bất lợi với anh Thiên Vũ, đáng giận, thế mà lại ép hôn, lừa gạt con trai không phải của anh, cho là anh sẽ buông tay, không có nghĩ đến cái người đàn ông này lại làm chuyện như vậy!

Một tháng sau, trong vòng một tháng này, Nam Cung Diệu không có gọi điện thoại cho Mộ Hi, cũng chưa từng gặp lại cô, chỉ phái Lãnh Đông đến truyền lời nói, mà cha anh Nam Cung Vân cũng thường xuyên đến, đương nhiên là đến gặp cháu trai, hơn nữa cũng rất hài lòng với đứa con dâu này, lại càng bội phục Mộ Y Na hơn, một người đã khổ sở nuôi lớn Mộ Hi, chỉ là đến bây giờ Mộ Y Na vẫn không có nhận ra Nam Cung Vân là ai, đã vài chục năm không thấy, bọn họ đều đã già rồi! Mộ Y Na không nhớ rõ ông hết sức bình thường.

***

Tiếng động âm ĩ trong hoa viên, trang trí giống như vườn hoa hoàng thất, bày ra đầy đủ hoa tươi trang trí đẹp cho khu vườn, có hoa hồng, bách hợp, cây uất kim hương...

Những người trong xã hội thượng lưu đều mặc quần áo lụa là, xuyên qua đám người, không ngừng cười nói, trong đám người không thiếu chính phủ quan viên, giới kinh doanh thương nghiệp, xã hội thượng lưu, còn có một số thủ lĩnh bang phái, một ít minh tinh, người mẫu thế giới đến trình diện, trong đó cũng có những người phụ nữ mà Nam Cung Diệu đã từng quan hệ, bọn họ muốn nhìn một chút xem ai có thể mê hoặc được Nam Cung Diệu, thế nhưng đến đây cưới chui, còn bí mật sinh con trai!

Có thể mời được bọn họ, hơn nữa còn để bọn họ tụ tập cùng chung một chỗ, chỉ có tổng giám đốc Nam Cung Diệu của tập đoàn Nam Cung mời đến. Đúng là, những người này đều tới tham gia hôn lễ của Nam Cung Diệu và Mộ Hi.

Bất kể đối phương có mục đích gì, đều muốn có quan hệ tốt với Nam Cung Diệu, tiếp theo có cơ hội trèo cao tý.

Hôn lễ cần phải có bầu không khí vui sướng, nhưng giờ phút này bầu không khí trong phòng hóa trang có chút quái dị, lúc này Nam Cung Diệu và Mộ Hi đang thay trang phục hóa trang.

"Tổng giám đốc, Mộ tiểu thư sẽ lập tức ra ngay." Người chịu trách nhiệm hoá trang cho hôn lễ, vô cùng cung kính báo với Nam Cung Diệu, căn bản không dám nhìn tới khuôn mặt lạnh lùng kia, chẳng lẽ đã làm chú rể cũng không thể hòa tan cái vẻ mặt đóng băng kia sao?

Người đàn ông trước gương, hai vai rộng lớn, lồng ngực rắn chắc, vóc người khôi ngô, đôi mắt chim ưng đen nhánh mà sâu không lường được, anh giống như vương giả trời sinh, khóe miệng quyến rũ kia, như ẩn như hiện cười tà mị, đủ để khiến cho tất cả lòng của phụ nữ sợ hãi.

Nam Cung Diệu đứng ở trước gương, hai tay nhét vào túi, thản nhiên đáp lại một câu.

"Ừm, biết rồi ."

Ở bên cạnh anh, chính là phòng hóa trang cô dâu.

"Chị gái, hôm nay thật xinh đẹp." Mộ Đồng ở bên vui vẻ nói.

"Mẹ là người mẹ đẹp nhất trên thế giới, mẹ thấy hôm nay Nam Nam có đẹp trai hay không?" Bàn tay nhỏ bé của Nam Nam nắm lấy tay Mộ Hi hỏi, hôm nay Nam Nam mặc một bộ vest nhỏ, cổ áo đeo nơ, bên trong là áo sơ mi trắng, toàn bộ đầu tóc chải ngược phía sau, rất tuấn tú, bộ dáng thật sự đẹp trai.

"Nam Nam hôm nay thật là đẹp trai." Mộ Hi đưa tay véo lấy khuôn mặt nhỏ bé của Nam Nam.

"Hừ, là cha đẹp trai, hay là Nam Nam đẹp trai?" Nam Nam tò mò hỏi.

"Đương nhiên là Nam Nam của mẹ đẹp trai nhất." Mộ Hi cười nói.

Mộ Hi nói xong, nhìn mình trong gương, quả thực không thể nhận ra bản thân, tay nghề của thợ trang điểm quá lợi hại, lúc hoá trang và không hóa trang giống như hai người khác vậy.

Mộ Hi nghĩ thầm: Thật sự phải gả cho Nam Cung Diệu sao? Thật sự không có cảm giác chận thật, hình như đang nằm mơ, giờ phút này này bản thân đã chờ đợi thật lâu, hôm nay cô cũng gả cho cái người đàn ông nguy hiểm này rồi, không biết là phúc hay là họa!

Vân Tĩnh Sơ và Mộ Đồng là phù dâu, bọn họ đội khắn voan lên đầu Mộ Hi, hôm nay phù dâu cũng vô cùng kinh diễm, một thân vày màu hồng phấn, hết sức thanh tú xinh đẹp, bời vì Mộ Hi trang điểm cô dâu nổi bật, lại càng tăng thêm kinh diễm xinh đẹp.

"Này, chị em tốt, về sau cậu đã có thể là phu nhân Nam Cung rồi, mặc dù anh ta rất có tiền, lại còn rất tuấn tú, nhưng mà, anh ta cũng hết sức đáng sợ, Hi, về sau cậu sẽ sống qua ngày với anh ta, mình chúc cậu hạnh phúc." Trong lòng Vân Tĩnh Sơ có chút lo lắng, gả cho loại đàn ông này thật nở mày nở mặt, nhưng sau lưng sự nở mày nở mặt đó là gì? Ai mà biết được?

"Cám ơn cậu, Tĩnh Sơ." Mộ Hi biết rõ Tĩnh Sơ quan tâm tới cô.

Nam Cung Diệu ở bên ngoài chờ, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nghĩ đến núi lửa sắp phụn trào, người trang điểm đẩy cửa đi vào, người ngoài nhìn thấy Nam Cung Diệu nghiêm mặt, liền sợ hãi, cho nên khi tiếp xúc với Nam Cung Diệu, đều rất cẩn thận.

"Mộ tiểu thư, hôn lễ sắp bắt đầu, Diệu tổng đã chờ lâu rồi, có thể nhanh lên hay không?" Kỳ thật Nam Cung Diệu mới chỉ chờ đợi có 10 phút, người trang điểm sợ Nam Cung Diệu tức giận, cho nên đành phải thúc giục cô dâu.

"Chúng tôi sẽ lập tức ra ngay." Mộ Đồng lễ phép trả lời, dìu Mộ Hi chuẩn bị ra ngoài.

Vân Tĩnh Sơ lại giúp Mộ Hi sửa sang lại một lần, sau khi xác nhận đã hết sức cẩn thận, mới dám ra ngoài, nên biết đây chính là hôn lễ của tổng giám đốc Nam Cung Diệu, nếu như xuất hiện một chút sơ suất, ngày mai sẽ thành tin tức đầu đề, cô không kham nổi cái trách nhiệm này.

Mộ Hi mỉm cười thản nhiên, nhìn Vân Tĩnh Sơ và Mộ Đồng nói: "Hai người đi ra ngoài trước đi, mình sẽ ra sau."

"Vậy cậu nhanh lên, đừng để anh ta chờ sốt ruột." Vân Tĩnh Sơ nhỏ giọng nhắc nhở Mộ Hi, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Hiện tại chỉ còn lại một mình Mộ Hi, cô muốn cho mình dũng khí, sau khi rời khỏi đây, cô không thể biểu hiện mất tự nhiên được, bởi vì nhà Nam Cung không có loại người như vậy!

Nhìn mình trong gương, cái người phụ nữ xinh đẹp đó là mình sao? Mộ Hi khổ sở cười.

Đều nói khi làm cô dâu là lúc người phụ nữ đẹp nhất trong trong cuộc đời, đúng vậy, trong gương cô thật xinh đẹp, lấy xuống thứ che ánh mắt, đây mới là mình thật sự, hai mắt thật to tròn đen bóng, nhìn kỹ lại còn mang theo sóng điện, đủ để khuynh đảo tất cả đàn ông ở đây.

Mộ Hi không để người ở phía ngoài đợi lâu, chính mình nhấc làn váy trắng, xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Diệu.

"Đi thôi." Mộ Hi thản nhiên nói, cô giống như thiên thần vậy, khiến đôi mắt ưng muốn nhìn xuyên thấu người cô, Mộ Hi cố làm ra vẻ trấn tĩnh, biểu hiện thong dong tự nhiên.

Nam Cung Diệu cau mày lại, khóe miệng nhếch lên.

"Coi như không tồi." Trong giọng nói không có có hứng thú thừa thãi, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng.

Mộ Hi không nói gì, ưu nhã kéo lấy cánh tay anh, rõ ràng thân thể Nam Cung Diệu cứng lại, lập tức lộ ra nụ cười thản nhiên.

Hai người cùng nhau đi tới vườn hoa, mục sư đã chờ ở nơi đó rồi.

Thảm đỏ trong vườn hoa chải đầy cánh hoa, hai bên đầy người đứng xem, Mộ Hi rất khẩn trương, không tự giác được ôm chặt cánh tay của Nam Cung Diệu, nhưng vẫn biểu hiện tao nhã hào phóng, vẻ mặt mỉm cười, đi theo âm nhạc và Nam Cung Diệu tới chỗ mục sư, mục sư nói lời chúc phúc, Mộ Hi chỉ biết miệng mục sư cứ lúc mở lúc đóng, căn bản là không nghe thấy được cái gì.

Bên cạnh có người nhỏ giọng bàn tán.

"Đứa bé đi đằng sau chính là con trai của bọn họ, rất giống Diệu tổng, quả thực giống nhau như đúc."

"Cô dâu cũng đẹp quá, Diệu tổng thật là đẹp trai, đúng là do trời tác thành."

"Đứa nhỏ này không giống mẹ nó, lớn lên rất tuấn tú, rất giống Diệu tổng, nhất là cặp mắt kia quá giống."

"Người phụ nữ này thật có phúc, sinh con trai lại giống Diệu tổng như vậy, thế thì đứa trẻ có thể buộc Diệu tổng rồi."

... ... ... ... ... ... ... ...

Những lời nói này không to, nhưng hai nhân vật chính đều nghe thấy được rõ ràng, trong lòng bàn tay Mộ Hi bắt đầu đổ đầy mồ hôi, trong lòng như gõ trống, nhưng những căng thẳng chỉ có thể để trong lòng, không được biểu hiện ra ngoài.

Đi tới trước mặt mục sư, Nam Cung Diệu quay đầu, cách khăn che mặt nhìn sang Mộ Hi, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, hôm nay người phụ nữ này rất đẹp, biểu hiện của cô khiến anh rất hài lòng.

Mục sư bắt đầu chủ trì lễ cưới, tất cả hình thức đều tiến hành theo tự nhiên, Mộ Hi chỉ cần phối hợp là được.

Cuối cùng, sau khi nghi thức hôn lễ cử hành xong, tiếp theo cô dâu phải đi thay đổi quần áo, tất nhiên là mặc sườn xám truyền thống. Sau khi vóng dáng Mộ Hi mặc sườn xám vào, quả thực là không cách nào hình dung được sự hoàn mỹ, trước lồi sau vểnh, eo thon nhỏ, bởi vì làm theo yêu cầu, cho nên mỗi một bộ phận đều hòa làm một, đem vóc người hoàn mỹ của Mộ Hi hiển thị rõ ràng không thể nghi ngờ.

Mộ Hi và Vân Tĩnh Sơ đi ra từ trong phòng thay quần áo, mọi người trong sảnh đều cùng "Ồ lên..."

Tất cả mọi người kinh ngạc, bất kể nam nữ già trẻ, đều bị chấn động, bởi vì vừa rồi mang khăn che mặt, cho nên dung mạo không được rõ ràng, bây giờ Mộ Hi xuất hiện một thân sườn xám màu đỏ, làm cho người ở đây hai mắt tỏa sáng, một chữ: Đẹp, hai chữ: Rất đẹp, ba chữ: Vô cùng đẹp.

Những tình nhân của Nam Cung Diệu đều ghen tị đến chết, không nghĩ tới sau khi cởi áo cưới xuống, vóc người lại tốt như vậy, quả thực người mẫu cũng không bằng được, Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi xuất hiện, dẫn tới một trận hỗn loạn, trong lòng không hiểu khó chịu, nhất là những ánh mắt của đám đàn ông kia, hận không thể nhìn xuyên bên trong Mộ Hi.

Một số người bắt đầu xì xào bàn tán.

"Không phải người phụ nữ này đã sinh một con sao, tại sao vóc người đẹp được như vậy chứ."

"Nhìn làn da trắng nõn kìa, vóc người cực kỳ vượt chội!"

"Mà vị hôn thê trước kia của Diệu tổng cũng đẹp, chỉ là không so sánh được với người lần này, khó trách không cần người kia!"

"Hình như hôm nay Khang tổng cũng tới, không biết trong lòng thấy mùi vị gì đây?"

Nam Cung Diệu nhìn thấy bên người Mộ Hi như lóe kim quang, lúc nào cũng khiến đàn ông liếc trộm chỗ lồi chỗ lớp trên người Mộ Hi, vì vậy, anh đi tới trước mặt Mộ Hi, trong nháy mắt tất cả ánh mắt biến mất.

Nam Cung Diệu vung tay về phía Lãnh Đông, ý bảo anh ta đến đây.

"Lãnh Đông, bây giờ cậu đi chuẩn bị giúp Mộ Hi một chiếc áo khoác, phải tốt nhất hiểu chưa?" ý của Nam Cung Diệu hết sức rõ ràng, vì che kín bộ ngực Mộ Hi.

Hiệu suất làm việc của Lãnh Đông rất nhanh, trong chốc lát đã lấy được chiếc áo khoác đắt tiền, Mộ Hi khoác lên cùng Nam Cung Diệu chuẩn đi mời tiếp rượu.

Nam Nam được bà ngoại đưa tới phòng khách quý dùng cơm, nhiệm vụ hôm nay của nó là đứa bé ngoan, không nên quấy rối chuyện tốt của nhân vật chính.

Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi tiếp rượu từng phòng một, lúc đi tới phòng riêng hạng sang, trong phòng này đều là một đám phụ nữ trước kia của Nam Cung Diệu, Mộ Hi đã chú ý tới, kỳ thật, nếu đã quyết định phải gả cho anh thì biết sẽ gặp trường hợp thế này, hít một hơi thật sâu, eo thon thẳng tắp, lộ ra mỉm cười thản nhiên, dù sao vào cửa cũng đều là khách, Nam Cung Diệu không có bất kỳ biến đổi.

Đẩy cửa tiến vào đã ngửi thấy được mùi rượu nồng đậm, có thể thấy được những người phụ nữ này uống không ít, Mộ Hi rất tao nhã bưng ly rượu lên, đứng ở trước mặt đám khách mời nữ.

"Rất vinh hạnh khi mọi người tới tham gia hôn lễ của tôi và Diệu, ly rượu này là tôi kính mọi người." Nói xong uống hết một mạch, giống như cô không uống rượu mà uống dấm chua.

"Trời ơi, vợ của anh Diệu thật là lợi hại, tửu lượng không kém, đến đây, tôi kính hai người, chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử, à, quý tử đã có." Nhìn ra người này uống hơi say, rõ ràng có chút luống cuống.

Mộ Hi không có trả lời, chỉ liên tục duy trì mỉm cười, người bên cạnh cũng biết Nam Cung Diệu cưới phải một người phụ nữ không quyền không thế, trong lòng không phục lắm, cũng hết sức xem thường cô, xem ra cô dâu đã ngủ câu được Diệu tổng.

"Mộ tiểu thư, chúng tôi thật bội phục cô, mang theo con trai bốn tuổi đến kết hôn, thật tốt, đứa bé đến ăn kẹo cưới cùng mẹ!"

Mộ Hi không thể chịu được khi có người kéo con trai cô ra, cô ưu nhã bưng ly rượu lớn, tươi cười đi tới trước mặt người mới vừa nói, hung hăng nâng chén giội lên mặt người cô ta, điềm nhiên như không đặt ly rượu xuống.

"Hình như cô đã uống rượu say, tôi giúp cô tỉnh táo một tý, nhớ kỹ không được vũ nhục con trai của tôi."

Người phụ nữ bị đổ rượu lúc đấy choáng váng tại chỗ, không có nghĩ đến người phụ nữ này dám cầm ly rượu đổ xuống người mình, không phải là gả cho một kẻ có tiền hay sao! Có gì giỏi chứ! Người phụ nữ này không phục lắm, chính mình cũng là minh tinh có tiếng, trước kia cô ta luôn giương oai, vì vậy, giơ tay cho một cái tát, tiếng tát hết sức vang rội hạ lên trên mặt Mộ Hi, cái tát này quá đột ngột, cho nên Mộ Hi không có phòng bị, Nam Cung Diệu vừa định đánh trả người dám đánh cô.

"Diệu, anh tránh ra, đây là chuyện giữa phụ nữ." Mộ Hi không hy vọng Nam Cung Diệu sẽ nhúng tay vào, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng không tốt.

Mộ Hi đến gần minh tinh lần nữa, đứng trước mặt cô ta, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Ba - - "

Mộ Hi đánh một cái tát lên má trái cô ta.

"Ba - - "

Lại một cái tát nữa lên má phải cô ta.

"Con nhóc kia, cái tát trước chị trả cho cô, bởi vì chị đây chưa bao giờ để người khác chiếm được tiện nghi. Cái tát thứ hai là chị miễn phí cho cô."

Mặc dù Mộ Hi cũng bị đánh một cái tát, nhưng cô tỏ ra không có bất kỳ xấu hổ, người bên cạnh đều thấy may mắn khi mới vừa rồi không có nói lời linh tinh, nhìn xem cô dâu mới này bề ngoài không chỉ nóng bỏng, thì ra bên trong cũng rất nóng nảy, không dễ chọc vào.

Cái người phụ nữ kia bị đánh nửa ngày không kịp phản ứng, cô dâu này mới đánh mình, còn đánh hai cái, xem ra không biết mình là ai rồi?

"Cô dám đánh tôi? Chẳng lẽ cô không biết bà cô đây là ai hay chăng?" Đương nhiên Mộ Hi biết rõ cô ta là ai, cô đã từng là thư ký bên cạnh Nam Cung Diệu, đám người phụ nữ của anh cô rõ như lòng bàn tay, nếu như không phải người phụ nữ này cố ý tìm cớ, chắc rằng Mộ Hi cũng sẽ không dạy dỗ lại.