Còn Đó Đam Mê

Chương 19




John nhìn vào mắt Georgeanne và khẽ bật cười. Cô đang cố mạnh mẽ nhưng không thể khiến mình thốt lên từ "mông". Đó là một trong những nét ở cô làm anh bị mê hoặc. "Tôi muốn trái tim em, tâm trí em và cơ thể em." Anh cúi đầu xuống, cọ cọ môi mình lên môi cô. "Tôi muốn mọi thứ của em, mãi mãi", anh thầm thì, quàng tay quanh eo cô. Lòng bàn tay cô áp vào ngực anh tựa như muốn đẩy anh ra, nhưng rồi bờ môi mềm mại hé mở, và anh cảm thấy chiến thắng sao ngọt ngào đến độ chỉ chút nữa thôi anh đã khuỵu xuống. Anh khao khát cơ thể cô và tâm hồn cô. Anh kéo cô đứng kiễng trên đầu ngón chân và làm thỏa mãn cơn khát trong anh. Trong khoảnh khắc, nụ hôn trở thành một màn ngấu nghiến xác thịt của miệng và lưỡi và khoái lạc. John cởi khóa lưng váy rồi vuốt ve bờ vai mềm. Anh kéo váy xuống, cởi những sợi dây mỏng manh của váy lót, lột trần cô tới eo. Cánh tay cô bị ép chặt hai bên, anh lùi lại để ngắm đôi nhũ căng tròn đang bày ra trước mắt anh như ảo ảnh của thiên đường mà anh vẫn hình dung tới. Anh quàng tay quanh eo cô và cúi mặt xuống, hôn thật nhẹ lên đỉnh bầu ngực trái của cô. Lưỡi anh liếm bầu ngực hồng chun chun lại, và cô rên lên. Cô khom người về phía anh, và anh bú mút đầu ngực cô. Georgeanne giãy giụa để giải thoát đôi cánh tay, nhưng anh ôm ghì cô thật chặt.

"John" – cô rên rỉ. "Em muốn được chạm tay vào anh"

Anh nới lỏng vòng ôm và chuyển sang bầu ngực phải. Anh đã sẵn sàng. Anh đã sẵn sàng từ bao tháng nay. Nỗi khát khao rần rật nơi háng anh thôi thúc anh xô cô vào tường, kéo váy cô cao trên eo, và vùi mình vào sâu trong cơ thể cô ẩm ướt nóng bỏng. Ngay bây giờ.

Cô chuội tay khỏi mớ dây áo lót lằng nhằng và kéo đuôi áo sơ mi của anh khỏi quần. John ngây người nhìn vào đôi mắt mê dại của cô. Trước khi anh để cơn thôi thúc kia hạ gục mình mà kéo cô tới ngay bên cánh cửa, anh chộp lấy bàn tay cô và kéo cô tới cuối nhà. "Phòng ngủ của em ở đâu?", anh hỏi khi đi xuôi hành lang. "Anh biết có một phòng ở đâu đó quanh đây mà."

"Phòng cuối cùng, bên trái."

John vào phòng và đứng sững lại. Phủ trên giường là một tấm chăn may trần in hình hoa lá và một tấm màn ren. Có để nửa tá gối đăng ten xếp tựa vào đầu giường. Giấy dán tường và vải bọc ghế in hoa. Một vành hoa lớn treo trên tủ com mốt, và hai bình hoa để ngẫu hứng quanh phòng. Anh vừa bước vào thế giới của phái nữ.

Georgeanne bước qua anh, giữ váy che ngực, "Có gì không ổn sao?"

Anh nhìn cô, đứng đó giữa muôn hoa, cố che chở mình bằng đôi tay bé bỏng mà không thể. "Không có gì, trừ việc em vẫn mặc đồ."

"Anh cũng vậy!"

Anh mỉm cười và nhấc chân khỏi giày, "Không lâu đâu."

Chỉ vài giây sau anh đã trút bỏ áo quần, và khi đưa mắt nhìn Georgeanne, anh gần như nổ tung. Cô đứng ngay đó, ngoài tầm tay anh, chỉ với chiếc quần lót bé hơn cả bé và đôi tất chân dài đeo nịt hồng. Anh đưa mắt đăm đắm nhìn phần đùi gợi cảm ngay trên nịt tất tới cặp hông đầy đặn. Bầu ngực căng tròn, bờ vai mịn màng, khuôn mặt lộng lẫy. Anh bước đến bên cô và ôm ghì cô vào lòng. Cô nóng bỏng và mềm mại, và có mọi thứ anh từng muốn ở một người đàn bà. Anh muốn nhâm nhi từng khoảnh khắc. Anh muốn làm tình với cô, kéo dài cơn khoái lạc. Nhưng anh không thể. Anh cảm thấy mình giống như một đứa trẻ đang được thả cho chạy trong sân chơi yêu thích và không thể ngừng lại; thứ duy nhất khiến anh còn lần chần là phải quyết định xem chơi ở đâu trước. Anh muốn miệng cô, vai cô, bầu ngực của cô. Anh muốn hôn vào bụng cô, đùi cô, vào giữa hai chân cô.

Anh đẩy cô xuống giường, rồi lăn mình để cô ở trên. Anh hôn miệng môi cô, và dò dẫm tay xuống mông cô. Anh tóm vào quần lót rồi kéo nó xuống chân cô. Thứ cương cứng của anh tì vào phần bụng mềm mại của cô, và rồi anh cọ nó vào người cô. Sức căng nơi háng anh trở nên mạnh hơn, và mạnh hơn nữa, cho tới khi anh nghĩ mình sắp nổ tung.

Anh muốn chờ đợi, anh muốn biết chắc cô đã sẵn sàng. Anh muốn trở thành một người tình dịu dàng. Anh ôm cô, lật mình để cô lại ở dưới và cởi chiếc quần lót khỏi chân cô. Anh ngồi lùi lại trên gót chân mình và nhìn cô không mặc gì, ngoại trừ đôi tất chân và nịt tất. Cô với cánh tay tới anh, và anh biết mình không thể chờ đợi được nữa. Thân anh trùm lên cô, hông anh lắc giữa cặp đùi nõn nà, và anh áp lòng bàn tay vào hai má cô. "Anh yêu em, Georgeanne", anh thầm thì khi nhìn sâu vào đôi mắt xanh lá, "Hãy nói em yêu anh đi."

Cô rên rỉ và lân la đôi tay xuống đằng sau anh. "Em yêu anh, John, em đã luôn yêu anh."

Anh đi sâu vào trong cô và ngay lập tức nhận ra mình quên bao cao su. Lần đầu tiên trong bao năm nay, anh mới cảm thấy được bao kín bởi da thịt ẩm ướt nóng bỏng. Anh tuyệt vọng vật lộn tìm cách kiểm soát mình trong khi cơn khát cô đang cào xé ruột gan. Anh rút ra, rồi lại thọc vào, và cả hai vỡ tan trong cơn cực khoái cuồng quay.

Lúc ấy là ba giờ sáng khi John tuột xuống gường và bắt đầu mặc quần áo. Georgeanne ôm chặt chăn quanh ngực và ngồi dậy nhìn anh cài khuy quần. Anh sẽ đi. Cô biết anh không còn lựa chọn nào khác. Không ai trong hai người muốn Lexie biết anh đã ở đây đêm qua. Mà sao trái tim cô vẫn nhói đau khi anh rời đi. Anh đã nói anh yêu cô. Anh đã nói thế nhiều lần. Vẫn còn hơi khó tin. Khó để cô tin vào niềm vui mà cô đang cảm thấy tự đáy lòng.

Anh với lấy áo sơ mi và xỏ tay vào ống tay áo. Nước mắt cay cay nơi mắt khiến cô phải chớp mắt kìm lại. Cô muốn hỏi liệu đêm mai cô có được gặp anh nữa không, nhưng cô không muốn mình tỏ ra tham lam và ham muốn.

"Có lẽ em không cần phải tới sân sớm đâu," anh nói, ám chỉ tới cặp vé xem khúc côn cầu anh đã đưa cho cô. "Không cần đến sớm xem những màn biểu diễn trước trận đấu thì ngồi xem hết trận cũng đủ mệt với Lexie rồi." Anh ngồi bên mép giường, đi tất và giày. "Mặc ấm vào nhé." Khi mặc đồ xong, anh đứng dậy và nhoài người tới cô. Anh kéo cô nhổm dậy và hôn cô. "Anh yêu em, Georgeanne."

Cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ mình lại thấy chán nghe anh nói những lời ấy. "Em cũng yêu anh, John."

"Anh sẽ gặp lại em sau trận đấu," anh nói, và hôn lần cuối lên môi cô. Rồi anh ra đi, bỏ lại cô với lời cảnh cáo của Virgil còn văng vẳng trong đầu và đe dọa sẽ phá nát hạnh phúc của cô.

John yêu cô. Cô yêu anh. Anh có yêu cô đủ để từ bỏ đội khúc côn cầu của anh không? Mà ngay cả khi anh làm vậy thật, làm sao cô có thể sống nổi với chính mình?

Những ngọn đèn pha màu lục và lam xoay quanh sân băng như một chảo lửa cuồng nhiệt trong khi đến nửa tá đội trưởng đội cổ vũ mặc đồ thiếu vải lắc lư người theo những giai điệu rock như đấm vào tai phát ra từ hệ thống âm thanh ở sân Key Arena. Georgeanne có thể cảm thấy cả tiếng bass thùm thụp trong ngực mình và tự hỏi làm thế nào Ernie có thể chịu đựng được. Cô nhìn qua đỉnh đầu Lexie – con bé đang bịt tai – tới ông của John. Ông không có vẻ gì là khó chịu trước thứ âm thanh ồn ã này.

Ernie Maxwell trông không khác là mấy so với bảy năm về trước, với mái tóc bạn mỏng húi cua và chất giọng ồm ồm như của diễn viên Burgess Meredith. Điểm khác biệt duy nhất là bây giờ đôi mắt màu lam của ông nhìn mọi thứ đằng sau cặp kính đen và tai trái của ông đeo máy trợ thính.

Lúc đầu khi Georgeanne và Lexie tìm thấy chỗ ngồi, cô đã rất ngạc nhiên khi thấy ông đang đợi họ. Cô không biết có thể mong đợi điều gì từ ông của John, nhưng ông mau chóng khiến cô thấy thoải mái.

"Chào, Georgeanne. Trông cháu còn xinh đẹp hơn cả cô gái mà ông từng nhớ đấy," ông nói khi giúp cô và Lexie cởi áo khoác.

"Còn ông, ông Maxwell, trông ông còn bảnh trai gấp đôi ông Maxwell mà cháu còn nhớ đấy ạ," cô nói với một trong những nụ cười quyến rũ nhất của mình.

Ông cười vang. "Lúc nào ông cũng thích một cô gái miền Nam."

Bỗng nhiên tiếng nhạc lịm đi và ánh đèn trong sân tắt phụt, chỉ trừ hai logo khổ lớn của đội Chinooks lung linh sáng ở hai đầu sân băng.

"Thưa quý ông, quý bà, đội Seattle Chinooks," một giọng đàn ông vọng ra từ loa trên bảng điểm video điện tử to oành. Người hâm mộ bắt đầu cuồng nhiệt, và đội chủ nhà trượt vào sân băng giữa tiếng hò hét cổ vũ. Chiếc áo jersey trắng của họ nổi bật giữa bóng tối nhập nhòa. Từ chỗ ngồi phía trên cách dãy đèn xanh vài hàng ghế, ánh mắt cô lướt qua từng lưng áo cầu thủ cho tới khi cô tìm thấy cái tên KOWALSKY màu xanh trên áo số 11. Trái tim cô ngập tràn niềm kiêu hãnh và tình yêu. Người đàn ông to lớn ấy với chiếc mũ bảo hiểm màu trắng đội sụp xuống trán kia là người đàn ông của đời cô. Điều này vẫn còn mới mẻ và cô vẫn còn chưa tin hẳn rằng anh yêu cô. Từ khi anh hôn chào tạm biệt cô vẫn chưa nói chuyện với anh, và từ lúc đó, Georgeanne đã trải qua những khoảnh khắc khủng khiếp khi sợ rằng đêm qua chỉ là mộng ảo.

Thậm chí từ xa cô cũng có thể thấy anh đeo đệm gối và đệm vai, bên dưới đôi tất kẻ sọc dài mất hút trong hai ống quần đùi. Anh cầm chiếc gậy chơi trong đôi tay đeo găng lót đệm. Trông anh bất khả xuyên thủng như cái danh hiệu người ta trao cho anh, vững như một bức tường.

Đội Chinooks lướt từ cột gôn bên này sang cột gôn bên kia, rồi cuối cùng dừng lại dàn thành một hàng thẳng ở giữa sân. Đèn bật sáng, và tên đội Phoenix Coyotes được xướng lên. Nhưng khi trượt ra sân băng, đội bóng này được chào đón bằng những tiếng la ó của cổ động viên đội Chinooks. Georgeanne bỗng thấy thương đội khách, và nếu không phải lo cho sự an nguy của mình, cô đã hoan hô chào đón họ.

Năm cầu thủ mỗi đội tản ra trên sân băng về vị trí thi đấu của mình. John trượt vào vòng tròn phát bóng giữa sân băng, chống gậy chờ đợi.

"Đá đít bọn họ đi, cậu bé," Ernie hét lên ngay khi quả bóng khúc côn cầu rơi xuống và trận đấu bắt đầu.

"Cụ Ernie," Lexie kinh ngạc hét lên. "Cụ vừa nói một từ xấu.""

Hoặc là Ernie không nghe thấy, hoặc là ông cố tình làm ngơ trước lời nhắc nhở của Lexie.

"Con có lạnh không?" Georgeanne hỏi Lexie giữa tiếng ồn ào của đám đông. Họ đã mặc ấm: áo cotton trắng cổ rùa, quần jeans và đi giày cao cổ viền len.

Lexie vẫn đang dán mắt vào sân băng, lắc đầu. Con bé chỉ vào John, đang trượt dọc sân băng về phía họ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cầu thủ đội khách đang giữ bóng. Anh xô cậu ta thẳng vào đống biển hiệu quảng cáo ở mép sân, mạnh đến nỗi tấm biển của hãng Plexiglas rung lên răng rắc và Georgeanne có cảm giác họ sắp lao qua hàng rào chắn và xô hết cả đám đông khán giả ra ngoài. Cô nghe thấy những tiếng rít bật ra từ phổi hai người , và chắc mẩm sau cú xô mạnh đến thế anh chàng kia phải lên cáng cứu thương. Vậy mà anh ta thậm chí còn không ngã xuống. Họ huých khủyu tay và cố đốn ngã nhau, nhưng cuối cùng quả bóng lăn về phía gôn đội Coyotes.

Cô dõi theo John trượt từ đầu sân băng này đến đầu sân băng kia, đè ngã ai đó xuống sân băng và cướp bóng. Những pha va chạm thường rất bạo lực, khủng khiếp như những vụ tông xe, rồi cô nghĩ về đêm trước và thầm mong anh sẽ đừng làm tổn hại thứ gì cốt tử.

Đám đông cuồng loạn, ném vào không khí những lời chửi thề tục tĩu. Ernie thích hướng mối bất bình tới các trọng tài hơn. "Chống mấy con mắt khốn kiếp lên mà tập trung vào trận đấu đi mấy bố," ông la ó. Cả đời Georgeanne chưa từng bao giờ nghe thấy nhiều tiếng chửi thề như thế trong một khoảng thời gian ngắn đến thế, cũng chưa bao giờ thấy người ta khạc nhổ nhiều như vậy. Ngoài chửi thề và khạc nhổ, mỗi đội đều tung ra những cú đánh búa tạ, trượt đi vun vút, và gây sức ép lên khung thành đối phương. Nhưng đến cuối hiệp một, chưa có bàn thắng nào được ghi.

Trong hiệp hai, John bị phạt vì phạm lỗi ngáng người và bị buộc phải ra ngồi ghế phạt.

"Bọn chó!" Ernie hét lên về phía những người điều khiển trận đấu, "Roenik tự trượt chân ngã đấy chứ."

"Cụ Ernie!"

Georgeanne không định đôi co với Ernie, nhưng cô đã nhìn thấy John móc lưỡi gậy vào giày trượt của người kia và kéo chân anh ta từ bên dưới. John đã ung dung thực hiện màn tiểu xảo này, nhưng khi anh đặt một tay đeo găng lên ngực làm bộ ngây thơ, Georgeanne lại bắt đầu băn khoăn không biết có lẽ nào cái cảnh cầu thủ đối phương trượt từ đầu này sang đầu kia sân băng trong tư thế sõng soài ấy chỉ là do cô tưởng tượng ra không?

Hiệp ba, Dmitri cuối cùng cũng ghi một bàn cho đội Chinooks, nhưng mười phút sau, đội Coyotes san bằng tỷ số. Sự căng thẳng bóp nghẹt bầu không khí trên sân Key Arena, làm thỏa lòng người hâm mộ, và khiến họ ngồi nhấp nhổm không yên nơi mép ghế. Lexie nhảy cẫng lên, không thể ngồi một chỗ vì phấn khích. "Cố lên, bố," nó hét lên, khi John đang tranh bóng rồi trượt như vũ bão đến cuối sân. Đầu anh cúi xuống, anh phi như bay qua vạch giữa sân, rồi bỗng nhiên một cầu thủ đội Coyotes từ trên trời rơi xuống lao đến đâm sầm vào anh. Nếu không nhìn tận mắt, Georgeanne sẽ không thể tin một người đàn ông cao to như John có thể bị hất tung mấy vòng lên không trung như thế. Anh đáp lưng xuống mặt băng và nằm đó cho đến khi một hồi còi gióng lên. Huấn luyện viên và các chuyên gia y tế của đội Chinooks chạy đến. Lexie bắt đầu khóc, còn Georgeanne nghẹn thở, cảm giác nôn nao quặn thắt nơi dạ dày.

"Bố cháu không sao đâu. Nhìn kìa," Ernie nói, chỉ vào sân băng, "bố đứng dậy kìa."

"Nhưng bố bị đau," Lexie sụt sịt, nhìn John từ từ trượt không phải về phía băng ghế, mà về phía đường hầm mà đội đã trượt vào trong hai lần nghỉ giải lao trước đó.

"Bố cháu sẽ không sao." Ernie choàng tay quanh eo Lexie và kéo con bé lại gần mình. "Bố cháu là Bức Tường cơ mà."

"Mẹ," Lexie rên rỉ khi nước mắt chảy thành dòng trên má, "mang băng cứu thương cho bố đi."

Georgeanne không nghĩ băng cứu thương có thể giúp ích được gì vào lúc này. Cô cũng muốn khóc, ánh mắt vẫn dán vào đường hầm kia, nhưng John không trở lại. Vài phút sau tiếng còi rít lên và trận đấu kết thúc.

"Georgeanne Howard?"

"Vâng?" Cô ngước nhìn người đàn ông đứng sau ghế, rồi đứng thẳng dậy.

"Tôi là Howie Jones, chuyên gia chăm sóc y tế của đội Chinooks. Anh John Kowalsky nhờ tôi tới tìm cô."

"Anh ấy bị thương thế nào?"

"Tôi không rõ lắm. Anh ấy muốn tôi đưa cô tới gặp anh."

"Chúa ơi!" Cô không thể tưởng tượng tại sao anh muốn gặp mình, trừ khi có lẽ anh bị thương nặng lắm.

"Cháu nên đi đi," Ernie vừa nói vừa đứng dậy.

"Còn Lexie thì sao ạ?"

"Ông sẽ đưa nó về nhà John, và ông sẽ ở đó cùng con bé cho đến lúc cháu tới."

"Ông chắc chứ ạ?", cô hỏi, những ý nghĩ mòng mòng quay trong đầu cô nhanh tới nỗi dường như cô không thể nắm bắt nổi điều gì.

"Dĩ nhiên rồi. Giờ thì đi đi nào."

"Cháu sẽ gọi báo cho ông biết tình hình." Cô cúi xuống hôn vào đôi má đẫm nước mắt của Lexie rồi chộp lấy áo khoác."Chà, ông không nghĩ cháu sẽ có thời gian gọi đâu."

Georgeanne theo Howie đi giữa hai dãy khán đài lưu động rồi qua lối đi cô từng thấy John biến mất vào vài phút trước. Họ bước trên những tấm thảm cao su dày và những người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ. Cô rẽ phải rồi đi qua một căn phòng lớn buông rèm. Nỗi lo lắng quặn thắt nơi bụng cô. Hẳn là phải có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra với John.

"Chúng ta gần đến nơi rồi." Howie bảo cô khi họ đi thẳng xuống cuối hành lang ồn ào toàn những người đàn ông mặc vest hoặc khoác trên người chiếc áo của đội Chinooks. Họ bước nhanh qua căn phòng đang đóng cửa đề tên "Phòng thay đồ" và rồi lại rẽ phải qua cái cửa hai cánh.

Và John ngồi đó, chuyện trò với một phóng viên truyền hình trước tấm biểu ngữ lớn màu lam của đội Chinooks. Tóc anh ướt bết và da anh loang loáng mồ hôi, trông anh giống như một cầu thủ vừa chơi lăn xả, nhưng không có vẻ gì bị đau. Anh đã cởi áo thi đấu, bỏ đệm vai và giờ đang mặc một chiếc áo phông màu lam ướt rượt dính vào khuôn ngực vạm vỡ. Anh vẫn đang mặc quần đùi, đi tất sọc và đeo đệm lót bảo vệ ở chân, nhưng đã cởi giày trượt. Thậm chí dù không khoác đủ lệ bộ , trông anh vẫn ra dáng một cầu thủ lớn.

"Tkachuk đã giáng cho anh một cú khá đau trong những phút cuối của trận đấu. Cảm giác của anh như thế nào?" Phóng viên hỏi, dí micro vào mặt John.

"Bây giờ thì tôi thấy khá ổn rồi. Chắc sẽ bị thâm tím, nhưng khúc côn cầu là thế mà."

"Anh có ý định trả đũa trong các trận đấu sau không?"

"Hoàn toàn không, Jim. Lúc đó tôi đã cúi đầu, trong khi với những gã như Tkachuk, lúc nào anh cũng phải cảnh giác." Anh lau mặt bằng một tấm khăn tắm ngắn, rồi liếc quanh phòng. Nhác thấy Georgeanne đứng ở cửa phòng, anh thoáng mỉm cười.

"Trận đấu tối nay kết thúc với tỷ số hòa. Anh có thỏa mãn với kết quả này không?"

John quay trở lại với người đang phỏng vấn mình. "Dĩ nhiên là chúng tôi không bao giờ thỏa mãn với bất cứ cái gì chưa chạm vạch chiến thắng. Hiển nhiên là ở trận đấu sau chúng tôi sẽ phải tận dụng tốt hơn lợi thế hơn người. Bên cạnh đó, chúng tôi cũng cần tăng cường hàng công một chút."

"Ở tuổi ba mươi lăm, anh vẫn được coi là một trong những cầu thủ hàng đầu. Làm thế nào anh đạt được điều đó?"

Anh cười toét rồi khẽ tặc lưỡi: "À thì, có lẽ là nhờ những năm tháng sống thanh sạch."

Phóng viên và người quay phim đều cười ồ lên. "Tương lai nào đang đợi chờ John Kowalsky?"

Anh nhìn thẳng về phía Georgeanne và chỉ. "Cái đó còn phụ thuộc vào người phụ nữ ở đằng kia."

Mọi thứ bên trong Georgeanne đông cứng lại, và cô từ từ quay lại nhìn phía sau. Hành lang chật kín đàn ông.

"Georgeanne, em yêu. Anh đang nói với em đấy."

Cô quay lại và chỉ vào chính mình.

"Có nhớ đêm qua khi anh bảo anh sẽ chỉ kết hôn khi anh yêu say đắm không?"

Cô gật đầu.

"Ừ, em biết anh đang yêu em say đắm mà." Anh đứng dậy, chìa tay về phía cô. Cô bước tới bên anh trong cơn sững sờ kinh ngạc và đặt tay vào tay anh. "Anh cảnh báo với em rằng anh sẽ không chơi đẹp đâu đấy." Anh nắm chặt lấy vai cô và đẩy cô ngồi xuống chiếc ghế anh vừa đứng lên. Rồi anh liếc nhìn người quay phim. "Chúng ta vẫn đang lên hình đấy chứ?"

"Phải."

Georgeanne ngước lên, hình ảnh trước mắt cô trở nên nhạt nhòa. Cô đưa tay tìm John và anh túm lấy tay cô.

"Đừng chạm vào anh, em yêu. Người anh vẫn đang ướt mồ hôi." Rồi anh quỳ một chân và nhìn vào mắt cô. "Khi chúng mình gặp nhau bảy năm trước, anh đã làm em tổn thương và anh xin lỗi về chuyện đó. Nhưng giờ anh đã là một người khác, và một phần lý do khiến anh đổi khác là em. Em trở lại cuộc đời anh và làm cho nó tốt hơn. Khi em bước vào phòng, anh cảm thấy ấm áp như thể em mang vầng dương rực rỡ theo vậy." Anh ngừng lại, siết chặt tay cô. Một giọt mồ hôi chảy xuống nơi thái dương anh và giọng anh thoáng run run khi anh nói. "Anh không phải là nhà thơ, cũng không phải là một người lãng mạn, và anh không biết phải nói thế nào để bộc lộ hết những cảm xúc anh giành cho em. Anh chỉ biết rằng em là hơi thở trong phổi anh, là nhịp đập trái tim anh, là nỗi đau trong tâm hồn anh, và nếu không có em, anh trống rỗng." Anh áp miệng vào lòng bàn tay đang xòe ra của cô rồi nhắm mắt lại. Khi anh nhìn vào cô lần nữa, ánh mắt anh xanh thăm thảm và đầy căng thẳng. Anh thò tay vào trong đai quần sooc, lôi ra một chiếc nhẫn kim cương ít nhất cũng phải đến bốn cara. "Hãy lấy anh nhé, Georgeanne!"

"Ôi Chúa ơi!" Mọi thứ trước mắt cô nhòa đi và cô đưa những ngón tay rảnh lên dụi mắt. "Em không thể tin chuyện này đang xảy ra." Cô hít một hơi đầy phổi, hết nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn đắm đuối gương mặt John. "Có thật không?"

"Dĩ nhiên rồi," anh trả lời, thoáng cảm thấy khó chịu. "Em nghĩ anh lại đi tặng em một chiếc nhẫn kim cương giả sao?"

"Em không nói về chiếc nhẫn." Cô lắc đầu và lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. "Anh có thực lòng muốn lấy em không?"

"Có chứ. Anh muốn mình sống bên nhau đến đầu bạc răng long và mình sinh thêm năm đứa nhóc nữa. Anh sẽ làm em hạnh phúc, Georgeanne. Anh hứa!"

Cô nhìn đăm đăm vào gương mặt bảnh trai của anh và tim cô đập thình thịch. Anh biết việc mình đang làm. Anh để người quay phim ghi hình, anh có một chiếc nhẫn lớn và bàn tay anh đang siết chặt tay cô. Đêm qua cô đã tự hỏi liệu anh có chọn cô không? Cô tự hỏi mình sẽ làm gì nếu được anh chọn? Giờ thì cô đã biết câu trả lời cho hai câu hỏi ấy. "Vâng, em sẽ lấy anh," cô nói, vừa bật cười lại vừa òa khóc.

"Ơn Chúa!" anh thở phào, cảm giác nhẹ nhõm ùa qua gương mặt anh, "vậy mà anh cứ lo."

Từ các khán đài bên ngoài vọng vào một tràng pháo tay như sấm nổi lên khắp sân băng. Sau đó là tiếng hò reo phấn khích của mấy ngàn người hâm mộ. Tường đấu trường rung lên trước những phản ứng nhiệt thành của người hâm mộ.

John nhìn qua vai tới người quay phim. "Chúng tôi đang bị chiếu trên Jumbottrom 1 đấy ư?"

Anh ta giơ ngón cái lên và John quay lại nhìn Georgeanne. Anh nắm lấy cổ tay cô, rồi hôn vào các đốt ngón tay. "Anh yêu em!" Anh nói, lồng chiếc nhẫn vào tay cô.

Georgeanne vòng tay quay cổ anh và nép sát người vào anh. "Em cũng yêu anh, John", cô thổn thức vào tai anh.

Anh đứng dậy trong khi cô vẫn bám vào cổ anh, và liếc nhìn những người đàn ông trong phòng. "Thế nhé," anh bảo họ, và đèn quay phụt tắt. Georgeanne vẫn không buông vòng ôm khỏi cổ anh khi mấy người kia chúc mừng họ, và cô thậm chí vẫn dính chặt lấy anh khi người đàn ông cuối cùng rời khỏi phòng.

"Anh làm em mướt mồ hôi rồi," John nói, cúi xuống mỉm cười với cô.

"Em không quan tâm. Em yêu anh, yêu cả mồ hôi của anh nữa." Cô đứng xuống, áp sát vào anh.

Anh kéo cô gần hơn nữa. "Thế thì tốt, bởi vì chính em phải chịu phần lớn trách nhiệm cho việc anh vã mồ hôi. Trong vài giây, anh đã lo em có thể từ chối cơ đấy."

"Anh đã lên kế hoạch cho tất cả chuyện này bao giờ thế?"

"Anh mua nhẫn ở St. Louis bốn ngày trước, và sáng nay anh nói chuyện với mấy gã bên truyền hình."

"Anh đã chắc mẩm em sẽ đồng ý đến thế sao?"

Anh nhún vai. "Anh đã nói với em rằng anh sẽ không chơi đẹp mà."

Cô ngả người về phía sau và hôn anh. Cô đã đợi chờ giây phút này lâu lắm rồi và đặt trọn trái tim vào khoảnh khắc ấy. Miệng họ gặp nhau, mở ra và ướt. Cô nghiêng đầu sang một bên và liếm đầu lưỡi anh. Tay cô lướt dọc vai anh, lên cổ anh và luồn vào mái tóc ướt rượt.

Cơn ham muốn giần giật nơi hàng John và anh kéo mình khỏi nụ hôn ngọt ngào của Georgeanne. "Thôi nào," anh rên rỉ, rồi chùng chân xuống, thọc tay vào trong quần sooc chỉnh lại mình. Miếng bảo vệ đang bít chặt lấy bi của anh như một cái kẹp quả hạch và John phải hít một hơi để ngăn mình khỏi bật mồm chửi thề trước mặt Georgeanne. "Quần jockstrap của anh chật quá."

"Cởi nó ra."

"Nó có bốn lớp, và anh có việc phải làm trước khi lột trần mình."Anh đứng thẳng lên, đọc được nỗi thất vọng trong đôi mắt xếch màu xanh lá của cô.

"Cái gì có thể quan trọng hơn việc anh lột trần mình chứ?"

"Chẳng có gì." Cô muốn anh và sự thật đó khiến anh tràn ngập niềm hưng phấn bản năng rạo rực. Anh yêu cô theo cái cách anh chưa từng yêu bất kỳ ai khác. Anh yêu cô như một người bạn, như một người phụ nữ anh tôn trọng, và như một người tình anh ham muốn từng giây từng phút mỗi ngày. Và cô yêu anh. Anh không biết tại sao cô yêu anh? Anh là một gã cầu thủ khúc côn cầu gai góc xấc xược chửi thề luôn mồm không biết chán, nhưng anh không định hoài nghi gì vận may của đời mình.

Giờ thì anh chẳng muốn gì hơn là mang cô về nhà và lột trần cô, nhưng anh còn có chút việc cuối cùng. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi phòng rồi đi về cuối hành lang. "Anh chỉ muốn làm sáng tỏ điều gì đó trước khi đi."

Bước chân cô chậm lại. "Virgil ư?"

"Ừ." Nỗi lo lắng khiến mày cô nhíu lại, và anh dừng bước, rồi đặt tay lên vai cô. "Em sợ ông ta ư?"

Cô lắc đầu. "Ông ta sẽ bắt anh chọn phải không? Ông ta sẽ bảo anh chọn hoặc là em hoặc là đội bóng."

Một chuyên gia y tế bước ngang qua chỗ anh để tới phòng thay đồ. John nhích lại gần Georgeanne hơn để nhường đường cho anh ta.

"Chúc mừng, Bức Tường." Anh ta nói.

John gật đầu. "Cám ơn."

Georgeanne vân vê vạt trước áo phông của anh. "Em không muốn anh phải lựa chọn."

Anh quay sang nhìn Georgeanne và hôn lên hàng lông mày để xua đi nỗi lo lắng trong cô. "Sẽ không bao giờ có sự lựa chọn nào hết. Anh sẽ không bao giờ bỏ em mà chọn đội bóng nào cả."

"Vậy thì Virgil sẽ sa thải anh phải không?"

Anh chậc lưỡi và lắc đầu. "Virgil không thể sa thải anh, em yêu à. Ông ta có thể chuyển nhượng anh sang một đội bóng toàn thua, nếu ông ta muốn thế, biết đâu anh sẽ phải mang logo chữ Con vịt 2 trước ngực. Nhưng đấy chỉ là khi anh ép ông ta quá thôi."

"Hả?"

Anh siết chặt tay cô. "Thôi nào. Càng giải quyết chuyện này nhanh, chúng ta càng có thể về nhà sớm." Tuần trước anh đã bật đèn xanh cho người đại diện của mình liên lạc với Pat Quinn, tổng quản lý của đội Vancouver Canucks. Vancouver cách Seatle hai giờ chạy xe và đang cần một cầu thủ tiền đạo trung tâm. John cần chủ động nắm giữ tương lai của mình.

Cùng với Georgeanne đang đi bên cạnh, anh bước vào văn phòng của Virgil. "Tôi nghĩ có thể tìm thấy ông ở đây," anh nói.

Virgil ngước lên khỏi tờ fax trên bàn. "Anh bận quá nhỉ? Tôi biết người quản lý của anh đã liên lạc với Quinn. Anh đã biết mức chào chưa?"

"Rồi." John đóng cửa sau lưng và quàng tay sau eo Georgeanne. "Ba cầu thủ chuyên nghiệp và hai cầu thủ tiềm năng."

"Anh đã ba mươi lăm tuổi rồi. Và tôi ngạc nhiên là anh được chào giá cao đến thế?"

John không nghĩ mình lại ngạc nhiên chút nào. Đó là mức giá mua bình thường đối với đội trưởng một đội bóng hay bất kỳ cầu thủ nhượng quyền thương mại 3. "Tôi là người giỏi nhất," anh tuyên bố.

"Giá mà anh nói trước với tôi."

"Tại sao? Lần trước ta nói chuyện với nhau, ông đã bảo tôi phải chọn hoặc Georgeanne hoặc đội khúc côn cầu. Nhưng ông biết không? Tôi thậm chí còn chẳng phải nghĩ gì về chuyện đó cả."

Virgil nhìn Georgeanne rồi quay sang nhìn John chằm chằm. "Cái anh vừa làm vài phút trước đúng là hơi phô trương đấy."

John kéo Georgeanne áp chặt vào người mình. "Tôi chẳng làm cái gì nửa vời cả."

"Ừ, anh không làm gì nửa vời. Nhưng anh đã quá mạo hiểm. Đó là chưa tính tới khả năng cô ta sẽ từ chối và tất cả sẽ được phát sóng trên kênh ESPN."

"Nhưng tôi biết cô ấy sẽ đồng ý."

Georgeanne nhìn anh, rồi hơi nhướn một bên mày. "Chẳng phải anh đã hơi tự phụ sao?"

John cúi xuống thì thầm vào tai cô. "Em yêu, "hơi" và "tự phụ" là những từ mà không người đàn ông nào muốn nghe trong cùng một câu cả." Anh nhìn mặt cô ửng đỏ , cười khùng khục. Nhưng đúng là có những giây phút khủng khiếp anh không cảm thấy "tự phụ" như thế. Những khoảnh khắc nôn nao khi cô chưa trả lời lời cầu hôn của anh, và khi lảng vảng trong đầu anh là suy nghĩ quẳng cô lên vai mà chạy ra khỏi phòng, bắt cóc cô cho tới khi cô nói điều anh muốn nghe.

"Anh muốn gì, Bức Tường?"

John quay sang Virgil, "Xin lỗi."

"Tôi hỏi anh muốn gì?"

Anh cố giữ mặt mình bình thản, nhưng bên trong anh cười thầm. Chiếu tướng! Lão già đáng khinh đang chơi trò tháu cáy. "Để làm gì?"

"Tôi đã có một quyết định kinh doanh hấp tấp và quá ư xuẩn ngốc khi đe đọa chuyển nhượng anh . Điều kiện để anh ở lại là gì?"

John bật ngửa ra sau làm như đang cân nhắc câu hỏi kia, nhưng anh đã sớm lường được Virgil sẽ xuống nước. "Tuyển thêm một gã chuyên chặt chém ở tuyến hai có thể khiến tôi lờ lớ lơ chuyện ông từng dọa chuyển nhượng tôi. Mà không phải tôi đang nói đến gã tân binh tuyến bốn mà ông có thể đưa về không mất xu nào đâu. Tôi muốn một tay lão luyện. Một tay không e ngại chơi ở các góc và quanh quẩn trước cầu môn. Cao to. Trọng tâm cơ thể thấp. Đâm vào đối thủ mạnh như một con tàu chở hàng. Ông sẽ phải chi kha khá cho một gã như thế đấy."

Mắt Virgil nheo lại. "Hãy lên danh sách và đưa tôi vào buổi sáng."

"Xin lỗi. Tối nay tôi bận rồi." Georgeanne thụi khuỷu tay vào sườn anh và anh đắm đuối nhìn gương mặt cô. "Sao thế? Em cũng sẽ bận đấy."

"Được rồi," Virgil nói. "Tuần tới hãy đưa nó cho tôi. Giờ thì, thứ lỗi cho tôi, tôi còn nhiều việc phải làm."

"Còn một chuyện này nữa."

"Một sát thủ triệu đô còn chưa đủ sao?"

"Chưa," John lắc đầu. "Hãy xin lỗi vị hôn thê của tôi."

"Em nghĩ là không cần làm thế đâu," Georgeanne líu ríu. "Thực lòng đấy, John. Ông Duffy đây đã cho anh những gì anh muốn. Em nghĩ sự khoan dung…"

"Để anh lo vụ này," John cắt ngang.

Mắt Virgil nheo lại. "Chính xác thì tại sao tôi lại phải xin lỗi cô Howard chứ?"

"Vì ông đã làm tổn thương cảm xúc của cô ấy. Cô ấy xin lỗi ông vì đã trốn chạy khỏi đám cưới với ông, vậy mà ông lại ném lời xin lỗi vào mặt cô ấy. Georgeanne rất nhạy cảm." Anh khẽ siết tay cô, "Phải không, búp bê bé bỏng?"

Virgil đứng đó, hết liếc John lại nhìn Georgeanne. Ông ta hắng giọng vài lần, mặt đỏ lựng lên. "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, cô Howard. Giờ thì cô vui lòng chấp nhận lời xin lỗi của tôi chứ?"

John nghĩ Virgil có thể nói thật tình hơn nữa và mở mồm định bảo ông ta nói lại, nhưng Georgeanne ngăn anh lại.

"Dĩ nhiên rồi," cô nói, áp lòng bàn tay lên lưng John. Cô ngước lên nhìn anh và trượt bàn tay dọc sống lưng anh. "Giờ thì mình để ông Duffy lại với công việc của ông ấy thôi," cô gợi ý, một ánh nhìn yêu thương và có lẽ cả một nụ cười nữa lóe lên trong mắt cô.

Anh hôn nhẹ lên môi cô và bước ra khỏi phòng. Anh kéo cô áp chặt vào hông mình khi họ bước xuôi theo hành lang về phía phòng thay đồ, và anh nghĩ về giấc mơ anh đã mơ khi rời khỏi ngôi nhà ngọt ngào vào buổi sớm hôm ấy. Thay vì mơ giấc mơ yêu đương cuồng nhiệt mà anh thường mơ về Georgeanne, anh mơ được thức dậy trên một chiếc giường lớn ngập tràn hoa, vây quanh là những cô nhóc đang cười khúc khích. Những cô nhóc yếu đuối và những con cún yếu đuối, tất cả đều chăm chú nhìn anh như thể anh là vị siêu anh hùng vì đã giết chết lũ nhện và cứu sống con cá bé xíu.

Anh muốn giấc mơ ấy. Anh muốn Georgeanne. Anh muốn một cuộc đời được vây quanh bởi những nhóc tì tóc sẫm luôn mồm cười nói và ngưỡng mộ anh, những con búp bê Barbie và những con chó trụi lông. Anh muốn những chiếc giường diêm dúa, giấy dán tường in hoa, và một người đàn bà miền Nam gợi tình thì thầm vào tai anh.

Anh mỉm cười và lướt tay lên cánh tay Georgeanne rồi lên vai cô. Cả khi họ không sinh thêm đứa bé nào nữa thì anh đã có mọi thứ anh muốn.

Anh đã có tất cả.