Con Gái Của Sarah

Chương 4




Sarah nhìn anh. Lời cầu hôn khiến cô thấy mình bị xúc phạm và sỉ nhục đến nỗi không thể phản ứng mất một lúc lâu. Cô yêu anh nhưng quả thực chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy anh. Anh nghĩ cô sẽ lấy anh để giúp lương tâm anh thanh thản hay sao? Lẽ nào anh nghĩ cô đang tuyệt vọng đến nỗi sẽ nhảy cẫng lên vì cơ hội này? Còn tệ hơn thế, anh đúng ư? Lòng cô bấn loạn, không biết liệu mình có đủ mạnh mẽ để khước từ anh không, ngay cả khi thừa biết rằng anh hỏi cưới cô vì một lý do bất hợp lí nhất.

Để có thời gian suy nghĩ, cô quay lại lấy hai cốc cà phê ở trên tủ bếp, đứng quay lưng về phía anh trong khi cố gắng điều chỉnh nhịp thở trở lại bình thường và cân bằng cảm xúc. Tay xoay xoay chiếc cốc bằng sứ láng mịn, cô cuối cùng cũng thốt lên. “Tại sao?”

Làn da nâu rám nắng của anh hiện vẻ nhợt nhạt và cô biết việc hỏi cưới cô với anh không hề dễ dàng. Sao anh lại làm như thế khi mà trong tim vẫn còn nguyên vẹn hình bóng của Diane?

Giống như các doanh nhân thành đạt khác, anh bắt đầu phác họa những lợi ích của một thương vụ liên doanh. “Anh nghĩ chúng ta sẽ có một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Chúng ta đều là người của công việc, đều hiểu rõ áp lực mà người kia phải gánh chịu, những công việc khẩn cấp đến đúng vào những lúc đáng lẽ chúng ta phải ở cùng nhau. Chúng ta sẽ hòa thuận với nhau hơn trước đây và những chuyến đi thường xuyên của anh sẽ giúp cho cả hai có được không gian riêng tư. Anh biết em quen với sự độc lập và cần có thời gian cho riêng mình”, anh nói thận trọng, mắt không rời khỏi cô, cố đoán cô sẽ tiếp nhận lời cầu hôn của mình như thế nào, nhưng nó chỉ giống như tìm kiếm biểu hiện trên nét mặt mịn màng lạnh lùng của một con búp bê bằng sứ. “Cả hai ta đều biết cách không xâm phạm vào sự riêng tư của người kia.” Cà phê đã đun xong. Sarah đổ hết bã rồi rót ấm cà phê đang bốc hơi thơm lừng vào hai chiếc cốc. Sau khi đưa cho anh, cô dựa người vào quầy bếp khẽ thổi cốc cà phê của mình cho nguội bớt. “Nếu chúng ta cần nhiều thời gian riêng tư như vậy, kết hôn làm gì cho phiền ra?”, cô lên tiếng. “Cứ giữ nguyên tình trạng hiện tại có phải hơn không?”

Khuôn mặt tối sầm của anh dịu lại khi nhìn vào mái tóc sáng màu đang xõa tung sống động, quấn quanh vai cô. “Sarah, nếu em là kiểu phụ nữ có thể chấp nhận một mối quan hệ qua đường, thì đêm qua đâu phải là lần đầu tiên của em.”

Sarah bất giác run rẩy, anh quả thực là một tay cờ giỏi. Anh biết cách phòng thủ và tấn công, đồng thời cũng biết cách dễ dàng thoát khỏi một cuộc tranh cãi đang manh mún. Không, cô không phải là kiểu phụ nữ lang chạ, vì chưa bao giờ để mắt tới một người đàn ông nào khác ngoài anh. Lẽ nào anh không nhận ra được điều hiển nhiên đó? Một phụ nữ giữ gìn sự trinh trắng quá lâu - cho dù có nhiều cơ hội để thay đổi điều đó - lại lao vào vòng tay anh đêm hôm trước mà không đòi hỏi gì như thế, chỉ có một lí do duy nhất mà thôi.

“Đêm qua rất tuyệt!”, anh nói nhẹ nhàng, lời nói bay bổng như một sợi dây leo đang quấn riết lấy trái tim cô, kéo lại gần, khiến cô nghe theo ý muốn của anh. “Em tuyệt đến nỗi làm anh gần như phát điên, nhưng anh vẫn có thể cảm thấy sự mềm yếu ẩn sâu trong em. Nếu có thể giữ em lâu hơn, em cũng sẽ phát điên lên vì anh chứ? Mà em đã bắt đầu cảm thấy tuyệt chưa?”

Anh trượt khỏi ghế, tới gần bên cô, giọng nói trầm mượt như nhung đầy quyến rũ. Anh đứng đối diện, vừa uống cà phê vừa đắm đuối nhìn cô kể cả lúc nghiêng cốc uống.

Sarah cũng hớp một ngụm cà phê và giữ lại nơi đầu lưỡi để vị đắng của nó làm thỏa mãn vị giác của mình. Lúc này, cô có thể cảm nhận được hơi nóng đang bốc lên mặt và nguyền rủa làn da nhợt nhạt của mình, chỉ một chút ửng hồng thôi cũng lộ rõ. “Có...”, cô nhất gừng thừa nhận.

“Anh sẽ là một ông chồng tốt. Chung thủy, chăm chỉ, trung thành, đúng kiểu Ngố hay bất kì kiểu gì na ná như vậy.” Cô ngước lên nhìn anh thật nhanh và trông thấy sự thích thú long lanh trong đáy mắt sáng bừng lên lấp lánh ánh vàng mỗi khi tâm trạng vui vẻ. “Anh thích cuộc sống gia đình”, anh tiếp, giọng hơi chùng xuống khi nói ra những tâm tư của mình. “Anh thích sự ổn định của nó, nơi có tình bạn bè và một người nào đó cùng ngồi uống cà phê vào những buổi sáng mưa gió và những đêm đông lạnh lẽo. Giờ trời cũng đang mưa đấy, chẳng phải là rất thú vị hay sao?” Anh ôm gọn chỏm vai tròn nhỏ của cô trong lòng bàn tay, những ngón tay anh xoa bóp khớp xương mảnh dẻ, rồi cứ thế lướt tay vào trong cổ áo, những ngón tay anh lần vào dưới lớp vải áo ngủ và mơn trớn khuôn ngực tròn căng.

Sarah đứng bất động, nín thở; cơn khoái cảm từ sâu bên trong đang dâng lên khiến cô run rẩy. Anh thật không công bằng. Cô có thể nghĩ ngợi được gì khi cơ thể tuyệt đẹp được tạo hóa ban tặng cho mình đang hưởng ứng trước những cái vuốt ve của người đàn ông cô yêu và chúng đã choán hết tâm trí của cô? Trí tuệ là một thứ hay ho, nhưng lúc này Rome đang nhanh chóng dạy cô rằng lý trí không thể chế ngự được những ham muốn bản năng tự nhiên. Rome nhìn cô thật gần, nhận thấy màn sương mỏng dịu của sự đam mê đang che phủ ánh nhìn lạnh lùng của cô. Đôi hàng mi khép nhẹ, mí mắt trở nên nặng nề, hơi thở gấp gáp hơn giữa đôi môi đang hé mở mềm mại. Tim anh cũng đập dồn dập khi cảm nhận bầu ngực cô đang ấm dần lên dưới tay mình, mùi hương quyến rũ đặc trưng phảng phất cho thấy cô đã sẵn sàng. Trước khi mọi việc trở nên quá muộn, anh rút tay, nhưng đôi tay không cưỡng lại được ham muốn đang dâng trào khiến anh lại siết chặt vòng eo thon thả của cô, kéo sát vào lòng. Ly cà phê trên tay cô sóng sánh suýt đổ ra ngoài nhưng anh đã nhanh tay để cốc của mình xuống và cầm cốc của cô đặt ngay bên cạnh.

Rồi cô nằm gọn trong vòng tay Rome, thân hình mềm mại nép sát vào anh, khẽ cựa mình cho vừa khớp với thân hình to lớn, cứng cáp của anh, những cử động đó khiến cho hơi thở của cả hai càng gấp gáp. “Thấy không em?”, anh thì thào, giọng run run, mặt vùi vào mái tóc mềm mượt của cô. “Chúng ta bên nhau rất tuyệt. Tuyệt vô cùng.”

Sarah vòng tay ôm lấy lưng anh và cô cảm nhận được hơi ẩm trên lưng áo do nước thấm vào khi anh băng qua cơn mưa. Mùi vị tươi mát của cơn mưa đầu thu hòa lẫn với mùi đàn ông quyến rũ căng tràn sức sống khiến cô dụi dụi mũi vào hõm vai anh. Cuộc hôn nhân của cô và anh sẽ như thế nào đây, thiên đường hay địa ngục? Cô sẽ bằng lòng với những gì anh có thể cho cô, hay trong lòng sẽ héo hon, chết dần chết mòn vì trái tim anh lại luôn thuộc về Diane trong khi cô muốn mọi thứ ở anh? Ngay lúc này đây, khi họ đang đứng trong bếp với vòng tay ôm siết thế này, cô cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn, nhưng khi cuộc sống đều đều thường nhật làm cô mệt mỏi thì cô có cần gì hơn ở anh không?

Anh từ từ đưa hai bàn tay to lớn của mình miết ngược lên lưng, vuốt ve từng chiếc xương sườn và từng đốt sống của cô. “Đồng ý đi, bé con,” anh nựng nịu, lời âu yếm đầu tiên anh dùng với cô, khiến lòng cô tan chảy. “Anh muốn em, anh luôn muốn em, vậy mà suốt những năm qua em chỉ chìa cho anh bờ vai lạnh lùng, cứng nhắc. Cuộc hôn nhân của anh với Diane sẽ bị hủy hoại nếu anh theo đuổi em, anh yêu cô ấy rất nhiều. Nhưng anh vẫn luôn muốn em và bây giờ Diane không còn nữa, anh nghĩ... anh nghĩ cô ấy cũng ủng hộ hai chúng ta chăm sóc cho nhau.” Gục mặt lên vai anh, Sarah nhắm mắt trong xót xa. Khi anh nhắc đến Diane, mỗi lời nói như một lưỡi gươm cứa vào trái tim cô. Làm sao cô có đủ mạnh mẽ để sống trong khi biết rằng mình sẽ không bao giờ thay thế được Diane trong lòng anh? Trong lòng đớn đau chất ngất, nhưng khi Rome nhẹ nhàng ôm chặt cô, mọi suy nghĩ trở nên rối bời. Khẽ trở người, anh dựa lưng vào bàn bếp, choãi chân ra để đỡ cô, hai tay kéo và siết chặt vào ngực.

“Nếu muốn có em thì anh phải cưới em thôi.”

Đưa bàn tay lên ôm lấy cằm, anh nhẹ nhàng nâng cô ngẩng lên. “Em không thuộc loại phụ nữ mà anh có thể đối xử sao cũng được. Anh đang đề nghị em một sự ràng buộc mang tính pháp lý đấy, hôn nhân sẽ mang đến cho em tất cả những quyền lợi. Anh sẽ chung thủy. Anh thích sự ràng buộc với một người phụ nữ chứ không phải hàng nghìn cuộc tình một đêm với những người đàn bà mà ngay cả đến tên họ anh cũng không thể nhớ nổi. Chúng ta biết nhau, chúng ta biết mình mong đợi điều gì. Trên hết, chúng ta là bạn. Chúng ta có thể tán gẫu với nhau về chuyện công sở và hàng trăm thứ mà cả hai đều biết. Chúng ta sẽ rất ăn ý, sẽ khiến nhiều kẻ phải ganh tỵ.”

Anh chỉ ra cho cô thấy mọi lý do hợp lý tại sao cuộc hôn nhân giữa họ sẽ xuôi chèo mát mái. Ngôi nhà của họ sẽ là một công sở mở rộng và tình dục đóng vai trò như một lớp kem trang trí trên bề mặt chiếc bánh ngọt. Cô lập tức có thể hình dung được họ lúc đó: sau khi sắp xếp tài liệu gọn gàng đúng vị trí vào cặp của mình, họ đổ ập vào nhau với đam mê hoang dại, sự lịch thiệp công sở vỡ tan vì ham muốn tột cùng phải hòa vào thân thể nhau trong một nghi thức cổ xưa để bảo đảm việc duy trì nòi giống.

Đột ngột hai tay Rome siết chặt lấy Sarah và cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh trên cơ thể mình. “Trước khi quyết định, em cần phải biết điều này.” Một lưu ý thô bạo, trần trụi, cho cô biết anh không muốn nói ra những điều mình nghĩ, nhưng trong một cuộc thương lượng, mặt trái cũng như mặt phải của vấn đề luôn được cân nhắc kỹ lưỡng và anh đang xem cuộc hôn nhân của họ như một kiểu liên kết kinh doanh. “Anh không muốn có con”, anh nói giọng cay nghiệt. “Không bao giờ. Sau khi mất Justin và Shane, anh không thể chịu được việc ở gần trẻ con. Nếu em muốn có con, thì anh sẽ rút lui luôn bây giờ, vì anh sẽ không thể mang chúng đến cho em được.” Mặt anh biến dạng vì đau đớn, sau đó khi kiềm chế được cảm xúc, trên đó chỉ còn lại vẻ cam chịu đáng thương. “Chỉ là anh không thể vượt qua nổi...”, giọng anh nhỏ dần, cô cảm thấy hai vai căng cứng như đang gồng lên chống đỡ một gánh nặng quá sức chịu đựng.

Sarah nghẹn đắng, tự hỏi có bao nhiêu lời cầu hôn kèm theo một tuyên bố trung thực đến thẳng thừng của chú rể tương lai về lý do tại sao người phụ nữ anh hỏi cưới không nên lấy mình. Liệu có bao nhiêu phụ nữ muốn cưới một người đàn ông chỉ mang đến cho mình tình bạn thay vì tình yêu, người đàn ông không muốn có một gia đình và thường xuyên vắng nhà vì những chuyến công tác? Bất giác cô nhớ lại những điều anh nói vào đêm anh đóng gói tất cả những món đồ của bọn trẻ - rằng anh không còn khả năng ngủ chung giường với phụ nữ sau cái chết của Diane. Ngay cả việc ngủ với anh trọn một đêm cô cũng không thể có được! Họa chăng là người điên mới chấp nhận một lời cầu hôn như vậy, Sarah nghĩ. Điên vì tình.

Cô lùi lại, nhìn vào khuôn mặt ngăm đen nghiêm nghị của anh, khuôn mặt luôn hiện hữu trong những giấc mơ của cô suốt nhiều năm nay. Cô thoáng nghĩ đến giấc mơ được chăm sóc một bầy trẻ con, con của anh, rồi nhẹ nhàng nói lời tạm biệt với chúng. Dẫu sao thì những đứa trẻ đó chỉ sống trong những giấc mơ của cô, trong khi Rome là thật và nếu khước từ anh, có thể cô sẽ để vuột mất thiên đường ra khỏi tầm tay mãi mãi. Anh không yêu cô thật lòng nhưng anh quan tâm tới cô, tôn trọng cô, thế là đủ để đưa mối quan hệ của họ trở thành hợp pháp. Thỉnh thoảng những điều kì diệu vẫn xảy ra và miễn là họ sống cùng với nhau thì có ngày tình yêu của cô cũng được đền đáp. Nhưng ngay cả khi trái tim anh không bao giờ thuộc về cô thì anh cũng dâng tặng cô tất cả những gì anh có thể. Cô có thể vì kiêu hãnh mà từ chối, nhưng kiêu hãnh sẽ không thay thế được hơi ấm đầy sức sống của một người đàn ông. Niềm kiêu hãnh sẽ không thể đem lại sự ân ái và đam mê cuồng nhiệt như anh đêm qua. Bằng trực giác của một người đàn bà, cô hiểu rằng miễn là anh còn ham muốn cô mãnh liệt thì vẫn còn có cơ hội để làm ấm lại trái tim lạnh lẽo của anh.

“Vâng”, cô nói giọng bình thản. “Giờ thì sao?”

Lời chấp nhận ngắn gọn rành rọt đó không khiến anh bất ngờ - anh chỉ hít một hơi thật sâu - rồi kéo cô sát vào lòng. “Điều anh muốn bây giờ là cởi hết quần áo em ra và đi đến tận cùng với em ngay tại một chỗ bằng phẳng gần nhất anh có thể tìm thấy...”

Sarah ngắt lời, rên rỉ. “Lại dưới sàn nữa à?”, cô phản đối giọng đùa cợt. “Hay trên bàn. Hay trên mặt kệ bếp.”

Phản ứng mạnh mẽ của cơ thể anh cho cô thấy, tuy giọng nói có xen lẫn sự đùa cợt nhưng lại hoàn toàn nghiêm túc. Sarah nín thở, tự hỏi rằng những cơ bắp vẫn còn đang ê ẩm của mình có thể qua nổi một cuộc truy hoan nữa trên mặt đá sàn bếp không. Vì cơ thể anh đang ôm riết lấy cô nên không thể nhìn thấy gương mặt anh, nếu không cô sẽ phải kêu thét lên vì niềm khao khát cháy bỏng đang hằn sâu trên đó.

Rome ôm chặt cô vào lòng, như muốn hòa lẫn cơ thể cô vào da thịt mình. Cảm giác nhẹ nhõm khi cô chấp nhận lời cầu hôn khiến anh sung sướng chất ngất, rồi trong anh bừng lên ham muốn bản năng nguyên thủy để kết thúc thỏa thuận giữa họ. Anh muốn xác nhận lại một lần nữa cô là của anh, muốn cảm thấy lần nữa sự mềm mại của cơ thể cô ở bên dưới. Anh đã lập kế hoạch cầu hôn thật bài bản, diễn đạt bằng những ngôn từ hợp lý nhất có thể, để cô hiểu anh rằng sẽ không phá vỡ cái thế giới đã được sắp đặt gọn gàng của cô. Suốt đêm qua anh không lúc nào ngừng nghĩ đến việc sẽ hỏi cưới cô và anh thực sự cảm thấy Diane sẽ ủng hộ đám cưới này. Hơn thế nữa, anh thích ý tưởng cô sẽ mang họ của mình và ở cùng anh trên giường hằng đêm. Ý thức sở hữu cồn lên mãnh liệt trong anh, anh muốn cô là của riêng mình để những người đàn ông khác không được đến gần cô, nhất là tên Max Conroy khốn khiếp với vẻ quyến rũ có thể khiến cô phải xiêu lòng. Nhưng mãi cho đến khi cô nhìn anh và bình thản hỏi: “Tại sao?”, anh mới nhận ra rằng mình mong cô đồng ý đến thế nào. Cuối cùng cô cũng chấp nhận, chất giọng bình thản nhưng vẫn khiến anh mất bình tĩnh bởi anh có cảm tưởng cô chẳng nhiệt tình với lời cầu hôn đó. Tuy vậy, câu trả lời đã nhấc ra khỏi lòng anh gánh nặng mà mãi đến khi mất đi anh mới nhận ra là mình đã từng mang nó. Anh thấy lòng nhẹ nhõm và trời ạ, anh muốn cô ghê gớm!

Anh dụi dụi chiếc cằm lởm chởm râu chưa cạo vào bên thái dương của Sarah và đẩy nhẹ cô ra khỏi người mình dù thực sự không muốn. “Để sau đã nhé”, anh nói, như muốn lôi kéo cô vào những kế hoạch sắp tới trước khi cô kịp nghĩ lại. “Mình phải lên kế hoạch và sắp xếp một số việc.”

“Giờ phải làm bữa sáng đã này”, cô chen vào, không để anh điều khiển tâm trạng mình, đồng thời giữ cho mọi việc nhẹ nhàng và thực tế. “Thế anh đã ăn gì chưa?”

“Chưa. Anh thậm chí còn không nghĩ đến nó. Nghe em nhắc anh mới nhận ra là mình đói. Khỉ thật, đúng là anh đang chết đói đây.”

Cô cười khẽ khi nghĩ anh đã để lộ ra rằng mình vừa thoát khỏi một sự căng thẳng thần kinh ghê gớm, dù vậy cô sẽ không muốn mình bị phát điên lên vì cố nghĩ xem anh đang lo lắng cô từ chối hay lo vì cô chấp nhận.

“Để em chải đầu xong trước đã, rồi em sẽ làm một bữa sáng thật ngon lành mà anh chưa từng thấy cho xem.”

“Trong lúc em chải đầu, anh sẽ bắt tay làm một bữa sáng thật tuyệt vời mà ta chưa từng thấy cho mà xem”, anh chữa lại. “Em muốn vậy không nao?”

Cô gật đầu, thấy hạnh phúc hơn lúc nào hết, tự nhiên cũng thấy đói ghê gớm. Bình thường cô không ăn nhiều, nhưng giờ cảm thấy đói đến nỗi có thể chén sạch một bữa sáng với bao nhiêu là đồ ăn. “Em thích trứng gần chín đấy”, cô vừa nói với anh vừa bước đi.

“Em trở ra là anh cũng vừa làm xong thôi mà. Chải đầu đâu có mất nhiều thời gian đến thế!”

“Anh biết sao được?”, cô đỏng đảnh vặn lại. “Có bao giờ anh nhìn thấy em chải đầu đâu.”

Tiếng cười trầm trầm của anh theo cô tận tới cửa phòng ngủ. Khi cánh cửa đóng lại đằng sau, cô ngồi xuống giường, vòng tay ôm quanh đầu gối, mọi cơ bắp trên người run lên vì thích thú. Cô không thể tin nổi. Sau khi tự mình làm tan nát cõi lòng vì anh trong nhiều năm, anh bước vào đời cô và hỏi cưới cô. Những lý do anh đưa ra đều rất hợp lý, nhưng điều đó không thành vấn đề. Đối với một phụ nữ đang chết đói như cô, có được một nửa ổ bánh còn hơn chẳng có chút nào. Khi nghĩ tới những buổi sáng họ sẽ bên nhau, cùng nấu bữa sáng, nhấm nháp ly cà phê cuối cùng, trái tim ngập tràn hạnh phúc đến nỗi khiến cô như nghẹt thở. Cuộc hôn nhân sẽ mở ra một thế giới riêng tư hoàn toàn mới mẻ. Không chỉ là chuyện chăn gối, mà cả những điều nhỏ nhoi như soi chung một tấm gương trong phòng tắm khi cả hai cùng vội chuẩn bị đi làm, đọc chung tờ báo vào mỗi sáng Chủ nhật, có ai đó để nhờ xoa bóp những bắp cơ căng cứng trên cổ và vai sau một ngày làm việc mệt mỏi. Đột nhiên cô không muốn rời xa anh lâu hơn mức cần thiết. Cô vốc nước lạnh vỗ lên mặt, chải đầu và vuốt hết tóc ra phía sau bằng hai cái kẹp hai bên, thay vội sang chiếc quần jeans và một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình. Cô vừa xắn hai tay áo lên vừa quay trở ra bếp.

Miếng thịt lợn muối xông khói đang trên chảo rán khi Sarah bước vào, cô hít thật sâu tỏ ý hài lòng. Rome đang lục tìm gì đó trong tủ bếp, khi quay lại tay cầm một hộp bột bánh kếp trộn sẵn. “Bánh kếp và trứng”, anh thông báo. “Loại truyền thống.”

Cô nhún vai và tới phụ anh, không chắc mình muốn ăn bánh kếp lúc này không, nhưng có thể anh thích.

Trong lúc anh nhào bột, cô dọn bàn, rót nước cam và lấy trứng ra.

“Chắc ta sẽ phải tìm một căn hộ mới thôi”, anh nói giọng hờ hững. “Cả của anh lẫn của em đều không đủ lớn để chứa hết đồ đạc của cả hai.”

“Ưmmm.” Như không muốn để anh phải nói toạc ra rằng mình sẽ không ngủ với cô, cô thản nhiên nói, “Em thích một căn hộ ba phòng ngủ, nếu ta tìm được cái nào có giá hợp lý. Phòng khi có ai đó ngủ lại thì có một phòng dư sẽ tốt hơn”.

Anh trở nên lặng im lạ lùng, nhưng đang quay lưng về phía cô nên cô không thể đọc được nét mặt của anh. Để cho anh biết cô sẽ không khơi lại vấn đề này nên lại thản nhiên nói tiếp, “Em sẽ thôi việc”.

Anh quay phắt đầu lại, đôi mắt sẫm màu ánh lên sự hoài nghi.

“Vâng, em sẽ thôi việc.” Cô mỉm cười. “Nếu lấy anh, em không thể làm việc tại Spencer - Nyle được nữa. Như thế là không chuyên nghiệp và em không nghĩ chuyện này là hợp lý, dù ông Edwards có đồng ý.”

Quai hàm anh bạnh ra. “Anh chưa nghĩ về việc đó. Anh không thể bắt em thôi việc vì mình được. Anh biết công việc có ý nghĩa với em như thế nào...”

“Anh không biết gì hết”, cô ngắt lời. “Đằng nào em cũng định thôi việc rồi.” Lúc đó Rome Matthews mới bắt đầu hiểu được một chút về người phụ nữ anh muốn cưới, bài học đầu tiên dần mở ra những phát hiện mới về cô, rằng cô không phải là một nữ doanh nhân tận tâm có nhiều quyền hành và không gì mang lại niềm thích thú cho cô bằng công việc. “Đấy chỉ là một công việc thôi mà”, cô thong thả nói. “Em thích nó và đã làm hết sức mình vì không muốn làm việc gì nửa vời, chứ không phải vì tận tâm với nó. Em đã bắt đầu nghĩ đến chuyện bỏ việc, như em vừa nói đấy. Sau đêm qua, em thấy không biết mình có thể tiếp tục làm việc cùng anh như thế nào nữa.”

Anh nhìn cô nghi hoặc. “Em thôi việc chỉ vì chúng ta đã quan hệ với nhau sao?

“Em không nghĩ mình có thể rạch ròi giữa công việc và tình cảm ở nơi làm việc với anh.”

“Này, anh có thể thu xếp...”

“Không”, cô nhẹ nhàng ngăn không cho anh nói hết. “Em không định ngồi không để anh phải nuôi em, nếu đấy là điều anh quan tâm. Em đã làm việc cật lực để khiến nó diễn ra trơn tru như những vở opera và em sẽ không để một công việc nào chiếm lĩnh toàn bộ thời gian của mình như thế nữa. Em sẽ tìm một việc làm khác.”

“Không phải thế”, Rome lẩm bẩm một cách giận dữ. “Anh đủ sức chu cấp cho em nếu em muốn ăn không ngồi rồi cả ba đời. Anh chỉ ghét cái ý nghĩ em bỏ việc vì anh.”

“Đấy là điều hợp lý duy nhất cần phải làm mà anh. Em không gắn bó với nó, và anh nằm trong bộ máy điều hành chứ không phải em.”

“Em sẽ làm thư ký nữa à?”

“Em không biết.” Cô trầm ngâm và đập một quả trứng vào cái chảo nhỏ. “Em có dành dụm được một ít tiền, em sẽ kinh doanh gì đấy. Mở một cửa hàng quần áo chẳng hạn, như mọi phụ nữ rảnh rỗi có sẵn tiền và thời gian vẫn làm.” Cô toét miệng cười vì ý nghĩ đó.

Anh lắc đầu. “Em muốn làm gì thì tùy em, miễn sao em thực sự muốn là được. Nhưng nếu em muốn ở lại Spencer - Nyle, anh sẽ đứng ra bảo vệ em.”

“Thực sự là em nghĩ mình sẽ hạnh phúc hơn khi không còn phải làm những công việc văn phòng tẻ nhạt. Em đã làm những việc đó quá lâu và bây giờ đã sẵn sàng để thay đổi rồi.” Sau một lúc, anh cười ranh mãnh. “Chuyện này nhất định sẽ làm Max nổi điên đây.”

“Rome!” Anh làm cô phì cười, lắc đầu: “Anh ma mãnh quá đấy! Anh cầu hôn em chỉ để ép Max có thư ký mới hả? .

“Không phải, nhưng cũng đáng đời anh ta lắm.”

“Anh không thích anh ấy à?”

Anh nhướng mày. “Anh thích anh ta lắm chứ. Điều hành công việc vô cùng giỏi. Nhưng thích hắn trong công việc và thích cách hắn nhìn em là hai việc hoàn toàn khác nhau.” Sarah nhận thấy rõ ràng một điều rằng mình thật sự nợ Max một ân huệ lớn nếu như việc anh quan tâm đến cô đã đánh thức bản năng sở hữu trong Rome dẫn đến kết quả đêm hôm qua. Khi làm xong món trứng, liếc trộm về phía Rome, mỗi lần nhìn anh người cô lại run lên. Cái cách họ chuẩn bị bữa sáng rất ăn khớp như đã hàng trăm lần làm cùng nhau chứ không phải đây là lần đầu tiên. Cô chỉ hy vọng bữa sáng đầu tiên là dấu hiệu cho cuộc hôn nhân của họ sau này luôn êm ả. Cô không thúc ép anh, nhưng hy vọng với từng phân tử trên cơ thể mình, cô sẽ dạy anh lại yêu được lần nữa.

Sáng thứ Hai hôm sau, báo cho Max biết chuyện cô nghỉ làm không phải là điều dễ dàng gì. Thoạt đầu anh không tin, rồi đùng đùng nổi giận khi nhận ra cô đang nộp đơn thôi việc. “Tên khốn chết tiệt đó cố tình làm thế”, anh tức điên người, bước tới bước lui khắp phòng, quá giận đến nỗi đôi mắt xanh biếc tóe lửa. Cơn giận bùng lên trong anh như điện giật. “Hắn biết em sẽ thôi việc và muốn cho tôi bơ vơ đây mà.”

“Cảm ơn anh.” Sarah nói ngắn gọn.

“Anh không biết là điều anh vừa nói khẳng định lại một lần nữa suy nghĩ của tôi về việc Rome cầu hôn tôi cốt là muốn làm công việc của anh rối tung lên thôi.”

Max khựng người lại, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu lại. “Tôi cần ai đó đá vào mông một cú rõ đau mới được”, rốt cuộc anh rầu rĩ tự nhận. “Thôi quên chuyện này đi, bé cưng. Tôi chỉ bực một nỗi là hắn ta đã thắng cuộc thôi, trong khi tôi vẫn còn ở vạch xuất phát, đã kịp chạy đâu. Thật đáng xấu hổ.”

Sarah bật cười, vì nhìn bộ dạng Max thẫn thờ khiến cô buồn cười không chịu nổi. Anh là người sành điệu đến tận đầu móng tay, khiến mọi phụ nữ làm việc trong tòa nhà này sẽ làm mọi cách để có được một cơ hội tiếp cận... mọi người phụ nữ, trừ cô. Anh nhìn cô cười, khuôn mặt sáng bừng lên vì ánh sáng tỏa ra từ nội tâm luôn khiến anh như bị hớp hồn mỗi khi trông thấy. Như bị kéo vào cái luồng sáng nồng ấm ấy tỏa ra từ Sarah, Max bước tới gần hơn, thấy hơi buồn vì ánh sáng đó không dành cho mình và anh sẽ chẳng bao giờ có được cô như vẫn hằng tưởng tượng. “Nếu có lúc nào hắn làm em buồn, thì em biết tìm tôi ở đâu rồi đấy”, anh thì thầm, ngón trỏ vuốt ve làn da mịn như sa tanh trên má cô. “Cẩn thận, bé cưng. Anh ta là một con sói đói đội lốt thân thiện và kiềm chế, còn em chỉ là một con cừu ngây thơ. Đừng để hắn dùng em làm món cho bữa trưa đấy nhé.”

Max không hề đả động gì đến điều hiển nhiên rằng Rome không yêu cô, nhưng biết rằng anh có nghĩ như thế. Anh đủ tinh ý để biết những hành động của Rome xuất phát từ tình dục chứ không phải tình cảm. “Em có biết điều mình đang làm không?”, anh lo lắng.

“Vâng, tất nhiên tôi biết chứ. Tôi yêu anh ấy bao lâu nay rồi.”

“Hắn có biết không?”

Cô lắc đầu.

“Vậy thì đừng cho hắn biết. Cứ để hắn phải tự tìm hiểu lấy, hắn sẽ coi trọng hơn.”

Mắt anh ánh lên tia nhìn sắc sảo. “Tại sao tôi lại có cảm giác con cừu non sẽ thắng con sói nhỉ?”

“Tôi không biết, nhưng hy vọng anh đúng”, giọng cô run run. “Anh không biết tôi hy vọng như vậy nhiều như thế nào đâu!”

“Hãy nhớ một điều, nếu thấy không được thì dừng lại ngay nhé. Bất kì lúc nào em cần, tôi luôn ở ngay đây. Tôi đang tưởng tượng rằng...”, anh mơ màng. “Cũng đơn giản thôi. Tôi đang tưởng tượng đến việc đưa em về Anh, làm lễ cưới với em trong một nhà thờ đá nơi tất cả gia đình tôi đã tự ràng buộc mình vào hôn nhân từ bao nhiêu thế hệ mà tôi cũng chẳng nhớ nữa và trói em lại bằng một lũ trẻ con. Nuôi dưỡng con cái là công việc tôi thích nhất đấy.”

Sarah lại bật cười, mặt đỏ bừng, một phần trong con người cô mong muốn được ở cùng Max. Tình yêu với anh sẽ được an toàn. Vậy mà cô lại trao trái tim cho một người đàn ông mang gánh nặng của quá khứ, một người chỉ muốn thân xác và tình bạn chứ không phải tình yêu nơi cô.

“Tôi hôn em được không?”, anh hỏi, đưa bàn tay vuốt từ má xuống ôm quanh cằm, rồi nâng lên để anh có thể nhìn toàn bộ gương mặt cô. “Chỉ một lần thôi và tôi hứa sẽ không bao giờ đòi hỏi em nữa... đương nhiên là khi em vẫn còn bên Rome.”

Nhìn vào đôi mắt màu ngọc lam ánh lên tia ma mãnh, Sarah biết tỏng anh không hề có ý hôn cô bằng một nụ hôn chia tay đơn thuần. Anh muốn hôn cô say đắm với tất cả sự nóng bỏng của cơ thể đàn ông cường tráng của mình. Sarah biết rất rõ Max không yêu mình, nhưng cũng như anh, cô cũng biết rằng mọi thứ sẽ trở nên khác đi nếu anh cưới được cô. Chỉ là vì họ vừa mới gặp nhau nên điều đó mới không xảy ra. Ý nghĩ lẽ ra cô đã có thể yêu Max nếu không yêu Rome trước, mãi mãi không bao giờ biết đến những người đàn ông khác ngoài anh khiến cô cảm thấy buồn vui lẫn lộn. “Vâng, chỉ một cái hôn tạm biệt thôi nhé”, cô nói và kiễng chân lên chìa môi cho anh. Ngay giây phút môi anh chạm vào môi mình, Sarah nghe thấy tiếng cửa mở. Cô biết Max cũng nghe thấy, nhưng anh không dịch người ra. Với tính cách quỷ quái, anh kéo cô vào sát hơn ngay cả khi cô cố vùng ra, rồi vòng tay quanh người và ghì chặt vào thân hình rắn rỏi, ấm áp của mình. Anh hôn thật say đắm, lưỡi anh nhảy múa trên lưỡi cô, tận dụng cơ hội để thưởng thức và cảm nhận cô. Mọi dây thần kinh đều rung lên báo cho Sarah biết Rome vừa đi vào, nhưng cô hoàn toàn bất lực trong vòng ôm của Max. Dưới tầm vóc gầy gầy tao nhã là cơ bắp rắn như thép. Rốt cuộc anh cũng dời môi mình ra, cô thở hổn hển, bám vào cánh tay Max; nhìn thẳng về phía Rome đang đứng với cặp mắt tối sầm đang nheo lại, Max nở một nụ cười rạng rỡ.

“Anh có phản đối gì không?”, anh hỏi nhẹ nhàng.

Rome tiến tới chỗ họ và từ tốn kéo Sarah khỏi vòng tay của Max. Khi đã ôm cô an toàn trong vòng tay và áp sát vào người mình, anh ôn tồn nói: “Lần này thì không. Hôn tạm biệt thì không sao. Nhưng đây là lần duy nhất anh được phép thôi đấy, và tôi cho phép chỉ vì anh là kẻ thua cuộc. Nếu có thêm một lần nữa thì anh sẽ phải trả giá”.

“Chơi đẹp đấy.” Max cười hết cỡ và chìa tay cho Rome. “Chúc mừng anh”

Họ bắt tay nhau, cười vang như hai gã ngố, còn Sarah tròn mắt nhìn hết người này đến người kia. Cô tưởng ít nhất cũng đánh nhau to, nhưng họ lại trở nên thân thiết như thế. Đàn ông, đúng thật là! Ai mà hiểu nổi bọn người ấy?

“Trưa nay tôi cuỗm cô ấy ra ngoài chừng một giờ đấy”, Rome nói. “Chúng tôi phải làm nhiều việc: thử máu, lấy giấy phép và tìm căn hộ mới. Anh sẽ rỗi lúc mười hai rưỡi. Lúc đó em đã xong chưa?”, anh nhìn xuống hỏi Sarah.

Sarah đã có kế hoạch nên cô lắc đầu.

“Không được rồi. Em có hẹn vào lúc một giờ.”

Max đứng đong đưa trên gót chân, nét mặt hả hê khi thấy Sarah không nghe theo lời Rome. Rome điều hành công việc của mình chính xác đến từng chi tiết và tính cách lạnh lùng sắc bén của anh vang đến tận những chi nhánh xa tít của Spencer - Nyle cũng đều biết đến. Anson Edwards là người duy nhất nổi danh hơn Rome về khoản khắt khe, nhưng Anson Edwards đã là một huyền thoại vì những lời nói gay gắt dành cho những người thiếu năng lực và kém nhạy bén. Max chờ đợi phản ứng của Rome khi Sarah từ chối đòi hỏi của anh với vẻ thích thú không giấu giếm.

Nhưng nếu Max chờ đợi một phản ứng gay gắt từ Rome thì anh đã thất vọng. Rome chỉ nhướng một bên mày có ý dò hỏi, rồi nói, ‘Thế thì để đến mai vậy”.

Rome đã phải viện đến ý chí sắt thép của mình để không hỏi Sarah định đi đâu và nhớ lại những lí lẽ đã dùng để thuyết phục cô cưới anh. Họ sẽ phải tôn trọng khoảng trời riêng của nhau. Sarah vẫn xa vời và cô độc như anh từng biết. Cô đã đồng ý lấy anh, nhưng chỉ sau khi anh chỉ ra thật cẩn thận rằng việc sống chung sẽ mang thuận lợi gì cho hai người. Anh cũng đã phải hứa sẽ tôn trọng không gian riêng tư vốn có của cô, về tinh thần cũng như thể xác. Anh có thể sống được như vậy, miễn là cô tự nguyện ngả vào vòng tay và hiến dâng thân hình nóng bỏng, ngọt ngào của mình, mặc dù có vẻ như anh sẽ không có được điều đó theo cách anh từng nghĩ. Cô chỉ đơn giản giải thích rằng mình muốn có phòng ngủ riêng, lúc đó anh đã nghiến chặt răng để không nói cho Sarah biết là cô sẽ phải ngủ trên giường của mình. Rome đã không muốn ngủ cùng giường với bất kỳ một phụ nữ nào từ khi Diane mất, cho đến khi ôm Sarah trong vòng tay. Cô quá xa vời và khó nắm bắt. Anh muốn... anh cần... những giờ phút bên cô trong đêm, thậm chí chỉ những hành động đơn giản như nằm ngủ bên nhau cũng khiến cô gắn bó với anh. Nhưng chưa được, anh sẽ phải tiếp cận từ từ kẻo khiến cô sợ mà lẩn tránh đám cưới.

Gạt bản năng muốn chiếm hữu sang một bên, anh cùng cô trở về văn phòng. Cặp mắt phán xét của anh phát hiện ra rằng cái hôn của Max không mang đến sắc hồng trên mặt Sarah như lúc anh làm tình với cô. Nghiêng người qua bàn, anh hôn nhanh một cái thật kêu, vừa mong muốn nhìn thấy sắc hồng lại hiện trên mặt, vừa mong muốn nếm lại vị ngọt ngào của khuôn miệng cô. “Tối nay nhé? Chúng ta có thể liếc qua mấy tờ báo và đánh dấu những căn hộ phù hợp.”

Sarah mỉm cười vui vẻ. “Bảy giờ được không anh? Để em nấu xong bữa tối đã.”

“Đừng nấu nướng làm gì, anh sẽ mang đồ ăn đến.”

Nhìn theo anh bước ra khỏi phòng, Sarah phải tự véo mình để chắc chắn là mình không nằm mơ. Họ thực sự đang chuẩn bị kết hôn.

Đêm trước anh đã làm tình với cô, nghĩ về nó khiến trái tim cô như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực. Nếu lần đầu tiên xuất phát từ đam mê không kiềm chế được, thì lần thứ hai thật sự là một bài học về sự tự chủ. Tất cả bắt đầu rất tình cờ, trong lúc họ cùng xem bản tin tối trên vô tuyến. Suốt thời gian quảng cáo, anh nâng đầu cô lên để hôn, rồi môi anh cứ nấn ná trên đó, mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn. Không biết từ lúc nào cô đã khỏa thân trên sofa, anh đã kiên nhẫn, thận trọng đưa cô đến cực khoái, nhấm nháp sự hưởng ứng của cô, khiến cô thèm muốn anh cũng như anh thèm muốn cô. Anh đã quan tâm đến việc phải sử dụng biện pháp an toàn, điều đó nhắc nhở Sarah rằng việc đầu tiên phải làm sáng nay là gọi điện cho bác sĩ. Đó là lý do tại sao cô có cuộc hẹn lúc một giờ.

Đồng hồ chỉ hai giờ rưỡi khi cô quay trở lại văn phòng với một túi thuốc nằm trong ví, trong đầu vẫn còn lởn vởn những lời khuyên và cảnh báo của bác sĩ Easterwood. Cô đã ba mươi ba tuổi rồi, quá lớn tuổi để sử dụng thuốc tránh thai một cách an toàn. Bác sĩ Easterwood đã kê một liều thấp nhất có thể và nhắc Sarah phải đến khám sáu tháng một lần, trong khi bà chưa quyết định sẽ chọn biện pháp nào thích hợp hơn thì cô chỉ được dùng tối đa là hai năm.

Max ra khỏi văn phòng khi nghe thấy tiếng bước chân, nét mặt hơi cau có làm hỏng cặp mày cổ điển vốn có. “Em ổn chứ? Em đi lâu hơn tôi tưởng đấy.”

“Tôi ổn. Tôi đi khám bác sĩ thôi mà và anh cũng biết như thế nào rồi đấy, bác sĩ có bao giờ đúng giờ hẹn đâu.”

“Rome gọi hai lần rồi đấy”, anh thông báo với vẻ tinh quái.

Sarah vừa làm việc vừa mỉm cười, trong lòng dạt dào niềm vui vì sự thể hiện của Rome. Bất kể anh có yêu cô hay không nhưng cách anh hành động cho thấy anh có quan tâm và cô sẽ đón nhận bất cứ thứ gì có thể.

Trước kia, anh đã không thể hiện sự nôn nóng chiếm hữu đến vậy như khi đòi hỏi Diane dành thời gian cho mình, nhưng Sarah không mong tình cảm của Rome tiến triển theo hướng đó dù cho đến lúc nào đó anh sẽ yêu cô. Diane là một phụ nữ đẹp, đầy sức sống, một người hoạt bát và luôn cuốn hút sự chú ý của người khác ngay giây phút cô ấy xuất hiện. Sarah tự cảm thấy mình thường xuyên giống một con chuột bạch hơn bất kì thứ gì khác. Trang điểm tươi quá thì lại khiến cô giống như một tên hề, nhưng nếu để sơ sài thì trông chẳng khác không trang điểm là mấy. Qua nhiều năm Sarah đã quyết định rằng mình sẽ không dùng phấn nền, nhưng làn da cô trắng đến nỗi không thể dùng được những gam màu tươi vì điều đó chỉ khiến mọi con mắt đổ dồn vào cô. Sarah luôn muốn Rome ngồi thẳng dậy và nhận ra mình bất cứ lúc nào cô xuất hiện nhưng lại cảm giác rằng điều đó nằm ngoài tầm với.

Buổi tối, sau khi dùng xong món gà chua ngọt anh mang tới, họ trải hết báo lên bàn, xem tất cả các mẩu quảng cáo rao bán căn hộ, Rome khoanh tròn những căn hộ anh nghĩ có thể thích hợp. Sarah thận trọng không rê tay vào cột những ngôi nhà riêng đang rao bán, vì biết chắc chắn anh sẽ không bao giờ đồng ý mua nhà riêng. Nhịp sống nơi ngoại ô sẽ khiến anh nhớ đến gia đình đã mất, cũng như nhìn thấy những đứa trẻ chạy chơi quanh đó có thể khiến anh phát điên.

Anh gõ bút xuống mẩu quảng cáo căn hộ mình thích nhất, Sarah chồm người qua để đọc. Tóc cô, bị tuột một ít ra khỏi dây buộc, xõa trên cánh tay rám nắng của anh khiến người anh cứng lại. Không để ý đến điều đó, cô vừa tiếp tục đọc mẩu quảng cáo vừa bĩu môi mỗi khi cân nhắc.

“Có vẻ được nhỉ. Đủ rộng, nhưng mà giá cao quá...”, vừa nói cô vừa quay đầu lại ngước lên nhìn anh. Thật nhanh, anh xoay cô lại và kéo cô ngồi gọn vào lòng, tay trái ôm lấy cô trong lúc tay phải táo bạo lướt khắp người, tìm kiếm những vùng nhạy cảm nhất trên thân thể mà anh biết là phần thưởng xứng đáng cho sự cần mẫn của mình, cùng lúc anh cúi miệng xuống hôn cô khiến câu nói bị cắt ngang giữa chừng.

Sarah bật một tiếng kêu khe khẽ từ trong cổ họng, lún sâu hơn vào lòng anh. Cơ thể mạnh mẽ của anh làm cô cảm thấy được bao bọc và hoàn toàn yên tâm, trong đầu cô bỗng nảy ra ý nghĩ, giờ chẳng cần gì đến một ngôi nhà hay một căn hộ tiện nghi để cảm thấy được an toàn khi cô được nằm trong vòng tay của anh như thế này. Cô có thể cảm nhận được luồng sức mạnh đang bị kiềm chế trong anh khi vuốt ve cô qua những bắp thịt cứng như thép trên đùi và lồng ngực như đá tảng của anh. Cô lần tìm hơi ấm của cơ thể săn chắc dưới lớp áo sơ mi, trượt hai bàn tay xuống dưới lớp vải để ghì chặt lấy anh hơn. Anh nhẩn nha nhấn nhá miệng cô một lúc rồi đẩy đầu ngửa ra sau, hôn trượt dần xuống cổ. “Giá cao thì sao nào?”, anh thì thầm. “Mai ta sẽ xem nó.”

“Ưm... m... m”, cô lim dim mắt đồng ý, chẳng còn quan tâm gì đến căn hộ nào nữa.

Anh cởi khuy áo cô và ấn miệng hôn lên phần trên bầu ngực căng tròn, nơi mép vải ren của chiếc nịt ngực. “Thằng cha Max khốn khiếp! Hắn thừa biết anh đang nhìn.”

“Đúng thế.” Cô mở mắt và mỉm cười với anh, mắt lơ mơ vì khoái cảm. “Anh ấy đúng là đồ quỷ sứ.”

“Hắn may đấy vì em không hôn lại hắn.” Anh cười đáp lại, nhưng chất giọng hung dữ, cặp mắt sẫm màu nheo lại. “Nếu không thì anh đã chẳng lịch sự như vậy.”

Giống như lần trước, anh không thích thế - anh không thích ý nghĩ về những nụ hôn của Max cứ nấn ná trên môi cô. Anh muốn trên môi cô chỉ lưu giữ hương vị của mình, nên đã hôn đè lên nơi Max đã chạm vào. Anh lại hôn cô, rất nhẹ nhàng, rồi miễn cưỡng cài lại áo và nhấc cô ngồi xuống ghế. “Tốt nhất chúng ta đừng nên mong đợi sẽ gặp may lần nữa,” anh lẩm bẩm. “Anh từ văn phòng đi thẳng đến đây và không chuẩn bị gì cả.”

Sarah hắng giọng. “Về việc này... trưa nay em đã hẹn gặp bác sĩ. Em đã được kê đơn mua thuốc tránh thai.”

Anh ngửa người, vòng cánh tay ra sau lưng ghế trong lúc nhìn cô dò hỏi, sự do dự trong cử chỉ cho thấy khó khăn lắm cô mới nói ra được điều đó và anh thoáng lo âu. Cặp mày đen lờm xờm hạ xuống. “Em uống thuốc đó liệu có sao không?”

“Bác sĩ kê cho em thử, nhưng em phải thường xuyên đi khám”, cô thở dài tự nhận. “Bác sĩ nói em chỉ được uống nhiều nhất là trong hai năm, trước khi quay sang dùng phương pháp khác.”

“Nếu nó nguy hiểm thì em đừng uống nữa.” Anh đưa tay nắm lấy tay cô, ngón cái rê rê lên làn da mịn màng trên mu bàn tay cô. “Anh cũng đã nghĩ đến việc đi phẫu thuật. Phương pháp này an toàn và vĩnh viễn.” Sarah sững người. Tính vĩnh viễn kiểu đó cô không hề mong đợi. Biết đâu đến một lúc nào đó, Rome thay đổi ý nghĩ và lại muốn có con thì sao, ngay cả khi cuộc hôn nhân giữa hai người tan vỡ. Cô nhận thức rõ một điều rằng anh không hề yêu mình, rằng cô sẽ phải chấp nhận cái khả năng anh sẽ đi yêu một người phụ nữ khác và có lẽ người đó sẽ muốn có con với anh. Có lẽ đó cũng là điều anh mong muốn. Cảm thấy cõi lòng mình tan nát với ý nghĩ đó, cô đẩy anh ra trước khi anh cảm nhận được trong đầu cô đang ẩn chứa điều gì. Ngoảnh mặt đi, giọng cô nghèn nghẹn, “Ta sẽ bàn chuyện đó sau, nếu thuốc không có tác dụng”.

Bối rối, anh nhìn cô chằm chằm, tâm trí rà soát lại toàn bộ những gì họ vừa nói và cố nghĩ xem mình đã nói điều gì không đúng khiến cô lại co mình và khoác lên bộ mặt lạnh băng anh ghét cay ghét đắng. Gần đây cô đã thật thoải mái và tự nhiên với anh, không chút gì dè dặt đề phòng, anh cũng đã trở nên quen thuộc với nụ cười và sự trêu đùa nhẹ nhàng của cô. Vậy mà trong chớp mắt cô lại trở về làm Nữ hoàng băng giá. Thực ra cô đã lộ vẻ bực dọc ngay lúc bắt đầu nói đến thuốc tránh thai. Anh biết rằng cô đang giấu mình một điều gì đó. Trong lần đầu tiên làm tình, anh tưởng mình đã khám phá ra được lý do khiến cô e ngại, nhưng bây giờ anh lại thấy nó xuất hiện trở lại và biết rằng Sarah vẫn còn những bí mật khác ẩn giấu sau cặp mắt lục sẫm. Anh những muốn chui vào đầu cô để xem trí óc cô hoạt động như thế nào, tại sao cô lại giấu mình đi như thế. Anh muốn hiểu rõ về cô, muốn tất cả những bí mật phơi bày hết ra để anh có thể nhìn thấy. Cái kiểu Sarah rụt lại khỏi anh làm bùng lên một phản ứng hung bạo, nguyên sơ phải đeo đuổi và chinh phục, một bản năng được truyền lại từ thời con người còn sống trong hang động, phải dùng da thú che thân và phải dùng vũ lực để giành người đàn bà của mình.

“Sẽ có một ngày”, anh nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng hàm ý chết chóc, “Anh tìm ra được đầu óc em hoạt động như thế nào”.

Sarah ngước lên nhìn Rome, nỗi sợ hãi chạy rần rật dưới bộ mặt bình thản vẫn luôn dùng để đối phó với anh. Nếu quả thật thế, nếu phát hiện ra cô yêu anh, anh sẽ làm gì? Anh sẽ chấp nhận nó, hay sẽ ngay lập tức rút khỏi một cuộc hôn nhân mang cho anh nhiều hơn mong đợi?