Con Gái Nhà Nông

Chương 153: Đưa hưu thư cho ngươi!




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Lần tai ương lao ngục này làm dũng khí của bà đều bị dọa không còn chút gì, phòng giam đen tuyền, còn có cai ngục không nói chút tình cảm và thể diện nào. Hơn nữa ngồi tù là mất hết thể diện, bình thường bà cũng chỉ hoành hành ở trước mặt người nhà, lần này đã vứt đi mặt mũi lớn như vậy. Lại còn có người cả nhà, vừa mất mặt lại đã mất tiền, hiện tại bà cực kì sợ hãi.

Nghe Vương lão đầu nói muốn hưu mình, bà cũng nhịn không được mà khóc: "Lão nhân, ta sai rồi, ta cũng lớn tuổi như vậy rồi, ông hưu ta, để ta sống sao đây? Còn có mấy huynh đệ bọn họ, sẽ bị người chê cười, ta cam đoan với ông, về sau ta đều nghe lời ông được không? Ta biết sai rồi."

Sắc mặt Vương lão đầu âm u: "Trễ rồi, ta đã nói qua với bà bao nhiêu lần, cứ sống tốt, đừng mỗi ngày làm này làm kia, bà cũng không có nghe lọt, nhất định phải đến tình trạng này bây giờ, bà mới hối hận, nhưng mà đã quá muộn rồi. Vì nhà này, vì về sau mọi người có ngày yên tĩnh, bà không bao giờ còn là người Vương gia ta nữa!"

"Lão nhân, sao ông nhẫn tâm như vậy, ta sinh cho ông sáu đứa con, đời này chịu bao nhiêu đau khổ với ông, ông nói hưu thì hưu, ông đây là muốn ép chết ta hả? Kim Tỏa Đồng Tỏa, mấy người các ngươi đều là ta sinh ra, các ngươi trơ mắt nhìn ta đây làm nương bị hưu sao? Các ngươi đều bức chết ta."

Vương lão đầu nói: "Bà không cần nói gì với tụi nó, là Vương Hữu Căn ta muốn hưu bà, bà nói bà là trưởng bối, vậy bà làm trưởng bối có vì nhóm tử nữ (nhi tử và nữ nhi) và tôn tử của mình suy nghĩ một chút hay không? Việc này của bà vừa ra, để cho bọn họ làm sao còn có mặt mũi?

A, bà cả ngày là nói này nói cái kia, không hài lòng cái này, không hài lòng cái kia, bà lắng nghe được ai nói? Bà làm ra bao nhiêu chuyện chán ghét? Vì một đôi vòng tay vàng, bà đã muốn bán thân tôn nữ của bà đi. Vì vài đồng tiền dơ bẩn, bà muốn bán khuê nữ nhà lão Tam gia làm nha hoàn, bà còn có chuyện gì mà làm không được? A, bà cho là làm nhi tử nữ nhi chính là không tim không gan, bị bà tổn thương coi như không có việc gì sao? Trong lòng ta đều rất rõ ràng, chính bà không có bộ dạng làm nương, bà có quyền gì mà nói người thân bức tử bà?"

"Vương Hữu Căn, ông nói thật sự là dễ nghe, còn không phải chính ông không có bản lĩnh, quản gia như quỷ nghèo, còn không phải ta là vì nhà này sao? Ta bán cháu gái, ta cũng vì mọi người có thể ăn một ngụm cơm no, ta và bà đồng cốt cùng một chỗ, cũng là vì mọi người có thể có mệnh tốt. Ta đây đều là vì mọi người, hiện tại ngược lại là lỗi của ta! Vương Hữu Căn, nếu ông hưu ta, thì ta liền đâm đầu chết ở trước mặt ông!"

Cha nương nháo đến nước này, làm con đều khó chịu, Vương Thiết Tỏa nói: "Cha, coi như thôi, hai người đều lớn tuổi như vậy rồi."

Vương Đồng Tỏa cũng nói: "Các tôn tử tôn nữ có nãi nãi bị hưu, chuyện này truyền ra đi cũng không dễ nghe. Cha, hay là thôi đi."

Vương Kim Tỏa cũng nói: "Cha, lúc này hưu nương, người khác nói lời ong tiếng ve càng nhiều, đều thành mọi người chê cười."

"Hiện tại bà không phải trở thành mọi người chê cười hả!" Vương lão đầu rống to: "Hiện tại các ngươi ra cửa không bị người ta chỉ trỏ sao? Được, các ngươi nói không hưu, ta đây sẽ không hưu, nhìn xem lão bà tử này còn có thể tiếp tục ngốc ở trong thôn được nữa không."

Mọi người đều biết chuyện Triệu thị bị bắt đi, người nói rất nhiều, cho dù Triệu có da mặt dày, cũng không dám đi ra ngoài, thật sự là rất mất mặt.

Lão Vương gia lần này cũng là tổn thất nghiêm trọng, Đinh thị còn cảm thấy Tứ Bảo của mình chưa có đính hôn, cứ như vậy, bị Triệu thị gây tai họa, thật sự là. Khó trách lúc trước cả nhà lão Tam muốn chuyển đến trấn trên, tin đồn này, thật sự là làm cho người ta chịu không nổi. Bà quyết định đi qua nhà phu thê lão đại bên kia ở một đoạn thời gian, thật sự là chịu không nổi. Bà bà đây là làm chuyện gì chứ, làm cho mọi người bị mất mặt theo. Hiện tại ra cửa cũng không dám ra, cứ có cảm giác mọi người đều dùng loại ánh mắt này nhìn mình, rất không tiếp nhận nổi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Chuyện Vương lão đầu muốn hưu Triệu thị xem như không giải quyết được gì, nhưng mà hiện tại hai người này là ai cũng không quan tâm ai. Vương lão đầu cũng không đi lắc lư trong thôn, bằng không bị người khác chê cười, mỗi ngày ông lại giúp con trai này làm chút việc, sẽ giúp con trai kia làm chút chuyện, coi như là tự đùa tự vui đi. Về phần Triệu thị, thì lại càng không dám ra cửa, mỗi ngày ngột ngạt ở nhà, buồn cũng buồn muốn chết. Thật ra bà muốn đi qua Triệu cữu công bên kia để giải sầu, chỉ là xa như vậy, cũng không có ai đưa bà đi, chính bà cũng không biết chữ, căn bản là không liên hệ được. Hơn nữa theo bản năng, bà cũng không muốn đi, bởi vì chính đệ muội và chất nhi tức (cháu dâu) của bà đều khinh thường bà. Ở đây tốt xấu gì còn có nhi tử và nữ nhi của bà, mặc kệ thế nào, bọn họ cũng không sẽ để bà đói chết, cho nên sau việc này, thì bà sa sút tinh thần ngốc ở nhà, không còn có hăng hái trước kia. Cả người đều ủ rũ.

Lại sợ Vương lão đầu lại muốn hưu bà, lần này mấy con trai cũng không đứng về phía của bà, lại không dám phân chia với Vương lão đầu, thật sự là cụp đuôi làm người!

Vương Phúc Nhi lại cảm thấy chuyện này đối với mọi người cũng có lợi ích, ít nhất đại phiền toái nãi nãi đã không có ngày nổi danh, chỉ là tốn tiền, việc này, làm cho người ta không thoải mái, đây chẳng lẽ là cách nói tốn tiền tiêu tai sao?

Chỉ là phần lớn tiền tài này đều dùng của Tống Trường Khanh, Vương Phúc Nhi cũng muốn trả lại cho hắn, nhưng mà Tống Trường Khanh da mặt dày nói: "Đây đều là mấy năm nay ta để dành, còn không phải chính là tiền của nàng sao? Trả lại làm gì?"

Khiến cho Vương Phúc Nhi thực ngượng ngùng, ài, xem như mình có vận khí tốt, được một người tốt. Cho dù là cha và nương hiện tại cũng không ngăn cản Tống Trường Khanh thường xuyên qua đây. Vì vậy nữ tế này thật sự rất không tệ, rất không tệ, có thể ở thời điểm nhà mình khó khăn, vẫn đứng ở bên cạnh, hơn nữa cũng không ghét bỏ nhà mình xảy ra chuyện mất mặt như vậy, nếu biến thành một người khác thật đúng là không làm được.

Quan trọng nhất là đối tốt với khuê nữ mình, cái này đều mạnh hơn hết thảy.

Đối với tình cảnh hiện tại của Triệu thị, mọi người cũng không nhắc tới, cho rằng quả thật là không có chuyện gì có thể nói, chỉ có thể là để cho bà có ăn có mặc thì tốt rồi. Quan hệ huyết thống còn ở đó, không có khả năng để người chết đói, như vậy là đại bất hiếu, chỉ là nếu muốn trở lại cảnh tượng trước kia, khẳng định là không được, dù sao, lòng người đều làm từ thịt, sao có thể dễ dàng tha thứ lại một lần thương tổn lúc này đây?

Tống Trường Khanh nói với Vương Phúc Nhi: "Việc của Hỉ oa tử là ta cho người khiến hắn bị liệt, nhưng mà ta sẽ không nói hối hận gì, người như vậy ta thực chán ghét."

"Ta cũng không nói gì mà, kỳ thật ta cũng đã sớm đoán được, còn có, hắn ham mê bài bạc, có phải cũng là chàng biến thành hay không?"

Tống Trường Khanh gật gật đầu: "Còn có tiểu tử Thư Lâm nữa, chúng ta cùng nhau tìm cách, không phải hắn ỷ vào có tiền thì dám làm chuyện xấu sao? Vậy làm cho hắn không có tiền, xem hắn còn làm chuyện xấu gì được. Vị cô cô kia của nàng cũng thế, cho dù bà ta điên như bây giờ, đều tốt hơn biện pháp khác. Nhưng mà bà ta bị điên cũng không phải ta làm, là chính bà ta lòng tham không đủ, cảm thấy không tiếp nhận được cuộc sống hiện tại, cho nên mới sẽ như vậy."

Vương Phúc Nhi buồn cười: "Đa tạ chàng! Ta cũng không phải là người lấy ơn báo oán, ai tốt với ta, tự nhiên ta nhớ kỹ, ai không tốt với ta, khẳng định ta sẽ ghi hận, đây mới là phản ứng của người bình thường. Đa tạ mọi người xả giận giúp ta, nếu nói như vậy, chẳng phải ta là cũng rất ngoan độc? Ngóng trông người không tốt đối với ta sẽ xui xẻo, tốt nhất là sống càng thảm thì càng tốt sao?" Vương Phúc Nhi nói xong từ tự mình nở nụ cười.

"Nàng cười rộ lên cũng thật là đẹp mắt." Tống Trường Khanh nhìn chằm chằm Vương Phúc Nhi nói.

"Ai nha, chàng nói gì đâu, thật là, da mặt càng ngày càng dầy." Mặt Vương Phúc Nhi đỏ bừng.

Tống Trường Khanh cũng đỏ mặt: "Ta nói là nói thật, không lừa nàng. Còn có, cái kia, ta cũng biết tiểu tử Thư Lâm cũng có cái ý tứ kia với nàng, nhưng mà ta cảm thấy chỉ có ta đối với nàng tốt nhất, cho nên hắn sẽ không tính là trở ngại gì." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Lại bắt đầu rắm thúi, Vương Phúc Nhi thực không nói gì, Thích thị ở ngoài phòng khụ một cái. Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy không khụ còn đỡ, cảm giác giống như hai người đang làm gì chuyện xấu. Thích thị tiến vào, nhìn Tống Trường Khanh thì càng nhìn càng thuận mắt, thật sự là nhạc mẫu nhìn nữ tế mà.

"Trường Khanh, giữa trưa hôm nay ăn cơm ở đây đi, ta làm cơm mà con thích ăn nhất. Phúc nhi, con còn không đi phòng bếp chuẩn bị một chút?"

Vương Phúc Nhi bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc người nào là con của người chứ, không lôi kéo như vậy đi."

"Ngươi cái đứa nhỏ này, nói cái gì đâu, còn không đi? Trường Khanh, này, tuy rằng nói ta và thúc của con không phản đối con tới đây, nhưng mà, chính là phải chú ý đúng mực có phải hay không? Dù sao hai đứa các con còn chưa có thành thân có phải hay không? Chúng ta phải chú ý một chút."

Tống Trường Khanh gật đầu, nói: "Thẩm, người nói đúng, nếu không như vậy đi, chờ Phúc nhi tròn mười lăm tuổi, chúng ta liền lo liệu việc hôn nhân?"

Thích thị trợn mắt há hốc mồm, tỉnh thần lại, vội lắc đầu: "Cái kia, mười lăm quá sớm, còn phải chờ một năm, chờ một năm, ài, việc này, cha nương con cũng sẽ không đồng ý."

"Vậy nếu cha nương con đồng ý thì sao? Bọn họ đều ngóng trông cưới nhi tức đó." Tống Trường Khanh vội hỏi.

Thích thị có chút chật vật: "Này, ta còn phải thương lượng một chút với cha của Phúc nhi. Đây là chuyện lớn, con nói đúng không?"

Tống Trường Khanh cười gật gật đầu, Thích thị vội rời khỏi căn phòng, sợ còn tiếp tục ở lại, nữ tế này còn nói gì đó làm cho người không thể trả lời.

Buổi tối khi thương lượng với Vương Đồng Tỏa, Thích thị nói: "Đứa nhỏ Trường Khanh này chúng ta cũng nhìn nó từ nhỏ đến lớn, hiện tại cũng là cô gia chúng ta thừa nhận, chàng nói chuyện này, nay nãi nãi Phúc nhi lại xảy ra chuyện như vậy, Tống gia bên kia cũng không có nói ghét bỏ, chàng xem xem, có hay không?"

"Ài, là chuyện sớm muộn thôi, nàng xem rồi làm đi, nếu thân gia tới cửa thương lượng hôn kỳ, chúng ta lại nói." Vương Đồng Tỏa nói.

Thích thị nghĩ là, đến lúc đó nói, có thể thành thân trước một năm, chỉ là đợi cho Phúc nhi đến mười sáu tuổi mới viên phòng được, bằng không nếu thật sự mang thai, đây chính là lúc đòi mạng người. Được rồi, đáp ứng điều kiện này, mình có thể gả khuê nữ đi qua, bằng không Trường Khanh mỗi ngày tới cửa, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không dễ nghe. Dù sao khuê nữ đã sớm là người Tống gia, là chuyện sớm hay muộn, gả đến Tống gia rồi, cũng không cần nhọc lòng vì mấy chuyện lung tung rối loạn của lão Vương gia. Bà thật đúng là sợ lại có người gây ra chuyện gì, đến lúc đó bên ngoài không dễ nghe, nói không chừng thân gia bên kia cũng không dễ nhìn.

Hết chương 153.