Con Gái Nhà Nông

Chương 154: Xuất giá thôi




Editor: ChieuNinh

Ngày sinh nhật của Vương Phúc Nhi là tháng ba, ngày sinh thần đó, Lí thị còn cố ý tới, tặng trăm cài tóc, làm Thích thị cảm động không thôi. Đương nhiên sinh nhật qua đi, người Tống gia tới thương lượng, có nên làm hôn sự cho hai đứa nhỏ hay không?

Thích thị nói ra điều kiện với Lí thị, chính là Phúc nhi còn nhỏ, thành thân thì có thể, nhưng mà đợi thêm một năm sau rồi viên phòng, ít nhất Phúc nhi đến mười sáu mới được, bà là người làm nương, suy nghĩ cho an toàn của khuê nữ.

Lí thị cười nói: "Có thể thấy được chúng ta là thân gia, hai nhà chúng ta đều nghĩ đến cái này. Nữ nhân sinh đứa nhỏ quá sớm, là không tốt với thân thể, Tống gia chúng ta cũng là đại phu, biết lý lẽ này." Cũng chính là đáp ứng điều kiện này rồi. Thích thị có chút mất mát, đây là phải gả khuê nữ sao? Thì ra tiểu khuê nữ vẫn là tiểu oa nhi hiện tại cũng phải lập gia đình, trở thành con dâu nhà người khác?

Hôn sự này thảo luận xong, liền chuẩn bị ở ngày mười sáu tháng tư làm ngày chính. Một hai năm qua Thích thị và Vương Đồng Tỏa chuẩn bị đồ cưới cho Vương Phúc Nhi cũng đủ rồi. Vương Đồng Tỏa cũng cho Vương Phúc Nhi mấy chục mẫu ruộng ở trong nhà. Bởi vì Tống gia là ở trên trấn này, có đất cũng không sợ cách khá xa.

Gia cụ gì đó cũng đều để cho Nhị Bảo làm xong, chỉ còn chờ quét sơn lên. Tuy rằng trước kia Thích thị chuẩn bị nhiều, nhưng mà phút cuối cùng còn cảm thấy cái này cũng ít cái kia cũng ít. Đây cũng là một lần cuối cùng gả khuê nữ, dù thế nào cũng phải làm thật tốt, các loại đồ vật cũng không thể thiếu.

Vương Phúc Nhi đưa tráp tiền mình giữ gìn cho Thích thị: "Nương, đến lúc đó tiền bên trong này chính là người bảo quản, số tiền lớn con đã gửi đến tiền trang, ngài muốn dùng thì trực tiếp đi tiền trang lấy. Nương, người phải bảo quản cho kỹ."

Thích thị vội nói: "Phúc nhi, nương biết con muốn nói gì, con đừng lo lắng cho nương, nương không phải như trước kia, đây là tiền của chúng ta, cũng không phải theo nước lớn trôi đến, nương sẽ không tùy tiện cho mượn."

Vương Phúc Nhi chỉ sợ sau khi mình gả đi rời khỏi nơi đây, cha và nương mềm lòng, bị người ta nói vài câu, liền cho vay tiền. Nương nói như vậy, nàng yên tâm một nửa, hơn nữa số tiền lớn đều gửi đi, đến lúc đó cho dù là có cho vay tiền cũng có hạn. Trải qua nhiều chuyện như vậy, khẳng định là nương thấy rõ rất nhiều chuyện.

"Nương, chuyện ruộng đất có cha nhìn, chuyện trong nhà thì ngài bận tâm."

Thích thị vuốt tóc Vương Phúc Nhi: "Khuê nữ, mấy năm nay vất vả cho con, là cha nương có lỗi với con." Phu thê bọn họ cũng không phải là loại người cường thế, thật nhiều chuyện ngược lại cần Phúc nhi quyết định. Hiện tại Phúc nhi phải lập gia đình, như thế nào thì cũng phải để nàng yên tâm gả đi mới đúng.

"Nương, Tiểu Bảo cũng lớn, hai người có việc cũng có thể thương lượng với nó, nhà này sớm muộn gì đều để cho nó đến chống đỡ, cũng không thể sủng nó. Về sau người phải chú ý thân thể, thật nhiều chuyện, đều có thể cho mấy người Lý tẩu tử đi làm, nếu vẫn bận không qua nổi, chúng ta lại mua vài người trở về."

"Đã biết, Phúc nhi, con lập gia đình, cũng không giống với ở trong nhà, đến lúc đó phải hiếu kính cha mẹ chồng, còn có nãi nãi. Tuy rằng Trường Khanh đối với con tốt, nhưng mà con ở bên ngoài phải cho hắn mặt mũi. Làm nhi tức cũng không giống với khuê nữ, nương nói tỉ mỉ cho con." Thích thị còn nói thật nhiều đạo lý của phụ nữ, vẫn cảm thấy nói không xong, chỉ sợ khuê nữ gả đi ra ngoài sống không như ý. Ngày càng tới gần, Thích thị là càng khẩn trương, ngược lại Vương Phúc Nhi thì ăn uống được ngủ ngon. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Thích thị vốn đang chuẩn bị ngầm truyền thụ chuyện tư mật cho nàng, chỉ là nghĩ tới khuê nữ đi cũng phải qua một năm mới có thể viên phòng, hiện tại nói cũng quá sớm, nên vẫn không nói, chờ thời điểm sang năm nói sau cũng không muộn. Hơn nữa Tống gia cũng là học y, phương diện này hẳn là càng hiểu biết, Phúc nhi lại là đứa biết chữ, đến lúc đó bà bà của nàng khẳng định càng vội vã muốn ôm tôn tử hơn người làm nương là mình, phương diện này không nói cũng sẽ để cho khuê nữ nhà mình biết đến. Nhưng mà tuy rằng như thế, bà cũng quyết định cấp vài thứ gì đó áp đáy hòm cho Phúc nhi, đợi đến thời điểm sang năm, nhắc nhở nàng nhìn.

Đến ngày mười lăm tháng tư, thời tiết đều hơi có chút nóng, nhưng mà cũng không quá nóng, trong viện Vương Đồng Tỏa đều đã dán đầy giấy hồng, treo lụa đỏ lên, toàn bộ là một mảnh không khí vô cùng náo nhiệt. Tất cả thân thích bằng hữu có quan hệ với nhà Vương Đồng Tỏa đều đến chúc mừng, hôm nay cũng là ngày chính ở nhà gái, nhà gái phải mời mọi người ăn cơm.

Vương Phúc Nhi thì tránh ở trong khuê phòng của mình, dù sao trường hợp này nàng không cần đi ra ngoài, mấy tỷ muội đều ở cùng với nàng, còn có mấy tẩu tử cũng tới đây thêm trang cho Vương Phúc Nhi. Tuy rằng không phải thứ quý báu gì, nhưng mà tốt xấu là một chút tâm ý.

"Nhị tỷ, tỷ ngồi đi không cần lộn xộn, bụng cũng lớn như vậy." Vương Phúc Nhi nhìn cũng có chút sợ chạm vào.

Vương Hoa Nhi nói: "Không có việc gì, tỷ rất khỏe, phải tới tháng tám tháng chín mới sinh, hiện tại đừng lo." Vương Hoa Nhi ưỡn bụng: "Muội phải lập gia đình, tỷ còn không đến, vậy cũng quá kỳ cục rồi. Muội xem đại tỷ chúng ta, còn không phải cũng như thế?"

Đại tỷ Vương Cúc Nhi lại mang thai, chẳng qua mới hơn một tháng, nhìn không thấy bụng, quả nhiên là ba năm ôm hai đứa. Ở cổ đại không có kế hoạch hoá gia đình, muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu, chỉ cần ngươi nuôi sống. Chỉ cần ngươi có thể sinh.

Đột nhiên Vương Phúc Nhi cũng có chút sợ hãi, nếu như hăng hái sinh con, còn không thành heo sao? Không được, về sau mình cũng không thể như vậy, kiên quyết không được!

Vương Nha Nhi nói với Vương Phúc Nhi: "Phúc nhi tỷ, tỷ lập gia đình, có phải không còn là người lão Vương gia chúng ta, là người nhà người khác hay không?"

Vương Hoa Nhi cười nói: "Nha nhi à, ai nói cho muội hả?"

"Dù sao muội chính là biết, Phúc nhi tỷ, tỷ nói đúng hay không đi, nếu như vậy, muội sẽ không lập gia đình. Nhà người khác không có tốt như lão Vương gia chúng ta."

"Nếu Tống Trường Khanh nghe thấy Nha Nhi nói, có lẽ sẽ buồn bực, Nha Nhi, đừng quấy rối, Phúc nhi tỷ của muội cho dù là gả đi rồi, cũng ở trên trấn này, vẫn là sẽ trở về, cho dù là Vương gia thôn cũng sẽ đi qua thăm."

"Phúc nhi tỷ, Hoa nhi tỷ nói có thật hay không?" Vương Nha Nhi hỏi.

Vương Phúc Nhi nói: "Đúng vậy, tỷ sẽ ở cách nơi này không xa, muội coi như tỷ chuyển nhà là được." Lời tuy nói như thế, nhưng mà cũng không giống như dĩ vãng, thật sự là thành người nhà người ta. Ài, sao càng nghĩ càng thương cảm đây, không được không được.

Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ đón dâu cũng đến, Thích thị là lòng tràn đầy không nỡ, nhưng mà cũng không còn cách nào, nước mắt đều không ngừng được. Bên cạnh mấy trục lý đang khuyên: "Phúc nhi gả cũng không xa, chỉ nhấc chân sẽ trở lại, tẩu cũng đừng thương tâm, bằng không mấy đứa nhỏ cũng lo lắng."

"Đúng vậy, hôm nay là ngày vui mừng, chúng ta phải vui vẻ, ngươi nhìn xem, nữ tế của ngươi thật có tinh thần, chúng ta đều đỏ mắt đây."

Thích thị miễn cưỡng dừng nước mắt, Vương Tiểu Bảo cõng Vương Phúc Nhi lên lưng, Vương Phúc Nhi cách khăn voan nói với cha nương: "Cha, nương, con đi đây." Từ nay về sau chính là một cuộc sống khác rồi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Tống gia làm ra kiệu hoa đỏ thẫm, Vương Phúc Nhi ngồi vào rồi thì vẫn lắc lư liên tục. Nếu không phải thân thể nàng tốt, phỏng chừng lúc ấy có thể lắc lư mà nôn ra. Vương Phúc Nhi không khỏi nghĩ, có tân nương tử nào ngồi cỗ kiệu mà say kiệu hay không đây? Nếu trên đường nhịn không được mà nôn ra thì phải làm sao? Phi phi phi, đều nghĩ lung tung lộn xộn cái gì đâu.

Cỗ kiệu dạo qua một vòng ở quanh thôn trấn, cuối cùng cũng xong, Vương Phúc Nhi thấy một đôi tay quen thuộc dẫn mình từ bên trong kiệu đi ra, bên ngoài có người đang cười: "Tân lang là sợ tân nương tử không biết đường đi, lúc này còn tự mình dắt, quả nhiên tân lang yêu thương tân nương tử."

Bình thường là người săn sóc dâu ở bên cạnh dắt tân nương tử, sau đó tay tân nương tử cầm dải lụa đỏ thẫm cùng đi theo tân lang. Chẳng qua, lúc này thế nhưng Tống Trường Khanh tự mình dắt đi, Vương Phúc Nhi chỉ là sửng sốt một lát, cũng không quản gì nữa, dù sao mình phủ khăn voan, người khác nhìn không thấy. Tiểu tử Tống Trường Khanh này muốn như vậy thì cứ như vậy đi, mọi người cười cũng là cười hắn, ha ha.

Lại vượt qua mấy cửa, Vương Phúc Nhi đi theo không biết đi qua bao nhiêu lời cát tường như ý, mới đến nhà giữa để bái đường. Chẳng qua xét thấy Vương Phúc Nhi hiện tại là mở mắt mà như mù, chỉ cảm thấy một mảnh đỏ au, còn có tiếng cười vui tươi hớn hở, nhưng nghe thanh âm, thì số người cũng không ít. Vương Phúc Nhi cảm thấy rốt cuộc mình đã hiểu vì sao tân nương tử phải đội khăn voan, nhiều người xa lạ như vậy, đội khăn voan thì lòng cũng không hoảng, dù sao chính là mắt không thấy thì tốt rồi.

Người chủ trì lớn tiếng xướng lên, tiếp theo Vương Phúc Nhi bái thiên địa, cũng được đưa vào động phòng. Trong phòng cưới đã có không ít người chờ xem tân nương tử, Tống Trường Khanh có chút khẩn trương dùng đòn cân nhấc khăn voan tức phụ nhà mình lên. Trông thấy gương mặt quen thuộc hé ra, thì không khỏi nhếch miệng nở nụ cười với Vương Phúc Nhi. Những người khác trong tân phòng cũng nở nụ cười theo, thật sự là bộ dạng ngốc ngốc của Tống Trường Khanh rất buồn cười. Có người đi theo ồn ào, nhưng mà người săn sóc dâu nói, tân nương tử gặp cũng đã gặp, lúc này lại còn có chút nghi thức sẽ không cần nhìn, trực tiếp đuổi mọi người đi ra ngoài.

Vương Phúc Nhi biết đợi lát nữa phải ăn chút lộn xộn gì đó, cũng may nàng có chuẩn bị trong lòng, cái đó và rượu giao bôi, ăn vào con đàn cháu đống, chúng ta vẫn không sợ. Diendanlequydon~ChieuNinh

Thật vất vả, lúc này người săn sóc dâu cũng đi rồi, chỉ còn lại có hai người Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh. Nhưng mà hiện tại quan hệ của hai người lập tức biến thành phu thê, Tống Trường Khanh có chút lắp bắp: "Nàng, nàng có mệt hay không?"

Vương Phúc Nhi cười nói: "Cũng tạm, đây là phòng của chàng?"

"Trước kia là phòng ta, hiện tại là phòng của hai người chúng ta. Thế nào, không tệ chứ?"

Vương Phúc Nhi nhìn quét một vòng, nói: "Cũng không tệ lắm, nhưng mà, chúng ta phải ở chung một phòng sao? Không phải nói rõ là sang năm mới cái kia gì sao?" Vương Phúc Nhi cảm thấy mình có thể nói ra hai chữ viên phòng, chỉ là đến bên miệng rồi, thế nhưng nói không nên lời? Thật là có chút dọa người, lãng phí ta là nhân sĩ xuyên qua da mặt dày, thế nhưng trở nên thẹn thùng.

Thật ra Tống Trường Khanh cũng mặt đỏ không thôi, lại nói thế nào thì hắn cũng là thiếu niên lang ngây thơ đấy, không thể để mình tụt hậu ở trước mặt tức phụ của mình, hắn nói: "Ở cùng một chỗ cũng chẳng có chuyện gì, nàng cũng không tin ta sao? Ta cam đoan đợi tới sang năm, nam tử hán đại trượng phu nói chuyện giữ lời."

Lại cầm tay nhỏ bé của Vương Phúc Nhi lên, lần này cũng là quang minh chính đại, dù sao không thể viên phòng, vậy nắm tay cũng có thể chứ, bằng không chính mình rất thiệt thòi. Ài, vì sao còn phải đợi thêm một năm nữa, mình thật đáng thương, người ta đều là đêm động phòng hoa chúc, một khắc giá trị ngàn vàng, mà mình lại phải nhịn xuống, rất không công bằng!

Tay Tống Trường Khanh rất ấm áp, Vương Phúc Nhi cũng không có thẹn thùng tránh thoát, như vậy cũng quá làm kiêu, chúng ta đều là phu thê, như vậy cũng là bình thường.

"Được, chính chàng nhớ kỹ, ta cũng có chút đói bụng." Ép buộc lâu như vậy, hơn nữa hôm nay lại dậy sớm, bụng rỗng tuếch.

Tống Trường Khanh vội đứng dậy, nói: "Nàng chờ, ta đi chuẩn bị cho nàng ăn."

"Chàng không đi ra phía trước tiếp khách sao?" Không phải đều như vậy sao? Vén khăn voan, sau đó tân lang đi tiếp khách nhân, tân nương tử ở trong tân phòng chờ đợi.

Tống Trường Khanh nói: "Bên kia còn chưa có khai tiệc, ta ở lại với nàng một chút, một lát chúng ta cùng nhau ăn, phỏng chừng hôm nay ta nhất định cũng bị chuốc rượu, bụng trống không dễ bị say, ài, thực không muốn đi phía trước." Vẫn muốn cùng ở trong này. Hôm nay Phúc nhi cũng thật là xinh đẹp, so với mình tưởng tượng thì nhìn còn đẹp hơn, Tống Trường Khanh cảm thấy mình thật là có phúc khí, có thể đạt được ước muốn!

Không qua bao lâu, gã sai vặt Nhạc An của Tống Trường Khanh đưa đồ ăn tới: "Thiếu gia, tiểu nhân cũng là vụng trộm đi phòng bếp chuẩn bị, bị phát hiện là tiểu nhân có thể thảm rồi!" Diendanlequydon~ChieuNinh

"Được rồi, có chuyện gì thì ta gánh cho ngươi, thiếu phu nhân nhà ngươi muốn ăn cơm, ai dám nói gì? Một lát khi ta đi phía trước đãi khách, ngươi nắm chắc vào, xem thế của tay ta, sau đó làm theo ta ra hiệu, xong việc ta có thưởng."

Nhạc An cười tủm tỉm: "Nghe thiếu gia, vậy hiện tại tiểu nhân đi đây."

Tống Trường Khanh bưng đồ ăn trông hộp đựng ra, rất là tranh công để cho Vương Phúc Nhi ăn cơm, nhưng mà chưa ăn được một lát, thì đã có người kêu Tống Trường Khanh đi phía trước đãi khách. Tống Trường Khanh rất không tình nguyện rời đi, Vương Phúc Nhi tự mình ăn cái bụng cũng tròn lên. Thật sự là không tệ, hôm nay ta cũng không cần lo lắng động phòng gì đó, trượng phu còn là người quen, không phải mạnh hơn không quen biết mà gả nhiều sao?

Ha ha, chỉ là mấy thứ trên đầu thật khó chịu, mang theo có chút nặng, nha đầu Khấu nhi kia cũng không có ở đây, sao bên này không có chuẩn bị người nhỉ?

Nhưng mà chẳng được bao lâu, đã có một bà tử mang theo Khấu nhi lại đây, cười nói với Vương Phúc Nhi: "Thiếu phu nhân, ta là người bên cạnh nãi nãi, nãi nãi để cho ta đưa nha đầu của ngài tới đây." Vị thiếu phu nhân này nhìn không tệ, khó trách nãi nãi muốn chăm sóc nhiều hơn.

"Đa tạ." Bà bà của mình thật sự tốt lắm, còn đặc biệt đưa nha đầu mình quen thuộc lại đây. Kỳ thật bà vốn có thể trực tiếp phái một nha đầu Tống gia đến hầu hạ mình, nhưng mà bà vẫn lựa chọn để cho Khấu nhi lại đây, có thể thấy được là thật lòng thương mình.

Khấu nhi nhìn thấy Vương Phúc Nhi, thì trong lòng cũng không luống cuống, nàng là theo Vương Phúc Nhi đi vào Tống gia, chẳng qua đến Tống gia thì lạ nước lạ cái, may mắn, may mắn!

"Tiểu thư, người có khỏe không, em cũng lo lắng gần chết. Nơi này em một người cũng không biết, tiểu thư cũng giống vậy chứ? Cũng không đúng, tiểu thư và cô gia chúng ta là quen biết." Khấu nhi tự nói tự cười: "Người ở đây nhìn đều rất tốt, đối với em đều khách khách khí khí."

Vương Phúc Nhi nhớ rõ Tống gia cũng không nhiều hạ nhân, dù sao nàng tới được vài lần cũng không có gặp qua mấy người, nhà Tống thúc thúc cũng không thích phô trương lãng phí, á, không đúng, hẳn là kêu cha.

Lại nói, ngày mai có phí kính trà sửa miệng hay không nhỉ?

***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Phúc Nhi tham tiền, lúc này còn muốn phí sửa miệng!

Hết chương 154.