Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại

Chương 6




Thời gian cùng nhau ôn chuyện quá khứ cứ như vậy trôi qua, ăn cũng ăn no bụng, uống cũng uống được quá nhiều. Nguyên một đám trong tình trạng ngã trái ngã phải  mà bước ra khỏi cửa chính khách sạn.

Quay đầu lại nhìn về Trầm Tiểu Doanh đang đi theo ở phía sau, vẫn là một thân nhẹ nhàng khoan khoái, ta nói: “Để tôi đưa cậu về nhà”. Tuy rất muốn nhanh chóng về nhàđể ngủ một giấc, nhưng đã trễ thế này để một nữ sinh như vậy một mình về nhà thật không an toàn, việc đưa nữ sinh về nhà chính là nghĩa vụ mà một nam sinh phải làm.

Trầm Tiểu Doanh đối với lời nói của ta tựa hồ có chút kinh ngạc, ánh mắt mang theo ý cười đối với ta nói: “Cảm ơn, đã làm phiền cậu rồi”.

“Tiểu Doanh”. Tiếng gọi vừa rồi chính là Vương Tĩnh gọi, côđối với ta cười nói xin lỗi, ta cũng chỉ gật đầu nhẹ, ý nói ta sẽ chờ. Vì vậy cô chạy đi.

“Quân Dật, cậu không sao chứ”.

“Đúng vậy, có mệt lắm không, tôi thấy cậu cóđiểm say”.

Là tên tiểu tử họ Quân kia cùng đám con gái háo sắc. Nhìn hắn bộ dạng như vậy là do uống nhiều quá, chân liền đứng không yên, cong vẹo, bên cạnh nữ sinh vui mừng tranh thủăn đậu hủ của hắn.

Đáng đời, tốt nhất là bị ngộđộc rượu rồi đưa đến bệnh viện, chết xong cho hết mọi chuyện, ta trong lòng thầm nguyền rủa.

“Nhìn cậu bộ dạng như vậy thì làm như thế nào mà trở về, hay để tôi đưa cậu về”.

“Hay là tôi đưa cậu đi”.

“Tôi đưa…”.

“tôi đưa…”

Một đám con gái vì chuyện ai đưa Quân Dật về nhà mà tranh giành nhau túi bụi.

Quân Dật nheo lại hai mắt say nhập nhèm, lười biếng đưa cánh tay khoát lên vai nam sinh đứng bên cạnh mà tựa người vào, tư thế khêu gợi lập tức làm một ít nữ sinh si mêđến thét lên liên tục.

Giọng nói của hắn vốn đã có từ tính, nay uống rượu vào lại càng trầm thấp hơn, vào lúc bầu trời đêm đầy yên tĩnh, tiếng nói nhẹ nhàng phiêu tán, giống như tiếng đàn, lời nói tựa như trêu chọc cũng chính là tiếng lòng: “Không cần, bạn học Đường sẽđưa tôi về nhà, nhà của tôi ở cách vách nhà cậu ấy”.

Sau đó dùng ánh mắt vừa chứa nửa sựôn nhu vừa chứa nửa ép buộc cắt đứt những tiếng phản đối của người khác: “Hơn nữa để cho mọi người đưa tôi về, khi tôi vềđến nhà rồi thì tôi cũng sẽ không an tâm, sao có thểđể cho nữ sinh sau khi đưa tôi về lại trở về nhà một mình được.”

Một câu nói đầy đủ lý do lại hoàn toàn hợp lý, ngôn ngữ trong lúc đó lại phảng phất hàm ýđầy sự bao dung cùng ôn nhu đối với các cô gái, sựân cần này lại làm cho mấy nữ sinh kia lại tăng thêm vài phần tình cảm, tất cảđều tựđộng nuốt lại những câu nói vừa đến miệng. Trong nội tâm đối với người con trai trước mắt lại tăng thêm vài phần yêu mến.

Quân Dật thấy các nữ sinh tựa hồ cũng đã chấp nhận đề nghị này, đối với ta lịch sự gật đầu, nói: “Lại phiền toái bạn học Đường rồi”.

Bên tai ta vang lên tiếng ong ong, vốn còn muốn xem kịch vui, như thế nào chuyển  một vòng lại dính đến ta, biến thành chính mình phải đưa hắn về nhà. Đè xuống lửa giận muốn bạo phát. Đang lúc nhiều người như vậy nói ra, nhằm buộc ta phải mang ngươi về sao? Nhưng lần này chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi.

“Thật sự là không có việc gì, nhưng tôi đã lỡđáp ứng đưa Trầm Tiểu Doanh về nhà trước rồi”. Ta bên ngoài cười nhưng trong không cười xem như hiển nhiên màđối với hắn nói ra.

“Cái này…thật sự…ai”. Tiếng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang lên, người nói chuyện mang theo ngữ khí không biết làm sao, trên mặt cũng khó nén biểu tình thất vọng. Thân thể say rượu thuận thế hướng bên cạnh ngã ngược lại, trên mặt đột nhiên tái đi, phút chốc một tay che miệng lại, rõ ràng là bộ dạng muốn nôn, trông vạn phần khó chịu.

“Quân Dật, cậu không sao chứ?”.

“Như thế nào lại như vậy, Quân Dật đang khó chịu, cậu còn nghĩ muốn đưa con gái về nhà”.

“Chính là một tên tiểu tử không có một chút nhân tính”.

“Gặp sắc quên bạn, thiệt thòi cho Quân Dật còn luôn xem cậu là bạn bè”.

“Nếu không phải Quân Dật lo lắng cho chúng ta là con gái, thì cũng không đến phiên ngươi đưa cậu ấy về”.

Ta không có tính người? Ta thấy sắc quên bạn? Thực con mẹ nó, đám con gái này có mắt hay không vậy. Tiểu tử kia xem ta là bằng hữu từ lúc nào. Hắn dựa vào cái gì muốn chính mình đưa hắn về nhà, chỉ bởi vì tiểu tử kia ở cách vách nhà của ta? Không có nhìn thấy tên tiểu nhân âm hiểm nhất chính là hắn hay sao. Ta tức đến thở hổn hển, hai nắm tay nắm thật chặt, nghĩ muốn chửi lớn lại cảm thấy yết hầu như bị tắc nghẽn.

Tại ngay lúc sự nhẫn nhịn của ta sắp hết muốn bộc phát, một thanh âm đúng lúc vang lên giải vây cho ta: “Là tôi không tốt, vừa rồi thân thể tôi cảm thấy không thoải mái, nên mới nhờ bạn học Đường đưa tôi về nhà”.

Ta kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lại thấy Trầm Tiểu Doanh đứng phía sau ta.

Cô ấy nhìn ta, đối với ta cười. Lòng ta cũng bắt đầu mềm đi, cũng đối với cô mỉm cười.

“Thì ra là như vậy, sao không nói sớm”.

“Tiểu Doanh cậu không thoải mái sao? Tôi có thể gọi các bạn nam khác tới đưa cậu về nhà”.

“Đúng vậy, nếu không tôi trực tiếp đưa cậu về”.

Đám nữ sinh đều lập tức đưa ra các đề nghị.

“Uhm, ta cùng Vương Tĩnh đợi một lát rồi cùng ngồi xe trở về cũng được”. Trầm Tiểu Doanh tính tình tốt lại đối với các cô gật đầu, nói: “Bạn học Đường, cám ơn cậu, tôi có thể tự mình trở về, lại phiền cậu đưa bạn học Quân về nhà”.

Nhìn thấy Trầm Tiểu Doanh đối với ta vừa vui vẻ vừa chân thành như vậy, trong lòng biết là cô muốn giúp ta, ta lại mê muội màđáp ứng. Sau lại hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Các nữ sinh thấy sự tình cứ như vậy đãđược giải quyết,  vội vàng ba chân bốn cẳng đem Quân Dật kéo đến vịn vào trên người của ta, còn phân phó ta thật kĩ.

“Đường bạn học, xin cậu nhất định phải đem Quân Dật đưa về nhà”.

“Đường đồng học, tôi cầu xin cậu đó”.

“Tôi xin cậu”.

“Đừng làm cho Quân Dật bị ngã”.

“Cậu nói xem Quân Dật như vậy trở về có hay không bị cảm lạnh, tôi nghe nói người uống say rất dễ bị trúng gió, hôm nay gió lại lớn như vậy…”

Lúc này lại cùng nhau kéo ta, còn xưng hôĐường bạn học, vừa rồi là ai trái nói ta là một người không có nhân tính, phải nói ta là người có sắc quên bạn. Cũng mệt mỏi việc xem đám con gái này tiếp tục si mêở một bên làm cho ta hoa cả mắt, ta một phen dựng Quân Dật lên, thay đổi hướng trực tiếp rời đi. Mẹ kiếp, vừa đi một bên vừa phàn nàn, người này như thế nào mà nặng như vậy, chỉ kém không có gục xuống.

Đi được vài bước, ta gian nan quay đầu tạm biệt tất cả, hướng Trầm Tiểu Doanh nhìn lại, ai ngờ cô lại một mực nhìn qua bên này, ánh mắt trong không trung tiếp xúc với nhau, ta không khỏi kinh ngạc, sau đó hướng cô làm một khẩu hình miệng nói cám ơn.

Cũng không biết có phải ta nhìn lầm hay không, cảm thấy cánh tay trên vai ta nắm lại thật chặt.

Ánh sáng nhiều màu sắc từ các ngọn đèn đường chiếu lên những thân ảnh trên đường tạo cảm giác thật hưảo, các ánh đèn neon từ những tòa nhà cao tầng từ bốn phía làm bằng thủy tinh trong suốt phát ra, tạo cho người nhìn một cảm giác mỹ lệ, hư hư thật thật, cảm giác mỹ lệ hưảo ấy làm cho những ngôi sao trên bầu trời đêm kia cũng trở nên ảm đạm hơn. Trách không được ai cũng đều nói cảnh đêm ở H thành làđẹp nhất, quả nhiên đúng vậy. Nhìn xem trên đường nhiều người qua lại, cách ăn mặc cũng không giống nhau, đối với họ mà nói lúc này cuộc sống vềđêm mới làđang bắt đầu.

Ta thở ra một hơi, không khíẩm ướt trước mắt lại mau chóng biến thành một đoàn mông lung. Trong nội tâm ta lại là một hồi tức giận, cảnh đêm tốt đẹp như thế, vì cái gì ta lại bị một đám mê trai kia van nài ta đưa tên tiểu tử này về nhà. Còn có, tên tiểu tử này còn muốn giả bộ tới khi nào. Thật sự là muốn mình đưa hắn vềđến tận nhà sao?

Càng nghĩ càng tức, vì vậy một tay đẩy người kia ném tới bên đường.

Để xem hắn như thế nào mà giả bộđược nữa, ta chính mình đi trước.

Đi được vài bước, không có nghe thấy âm thanh như trong tưởng tượng, ngược lại dẫn đến vài người đi ngang qua đều nghị luận.

Chán nản lại quay lại chỗ kia, tiểu tử kia té trên mặt đất nằm ngửa mặt lên trời, con mắt nhắm chặt. Ta hung hăng ngay tại trên mặt đối phương cho vài cái tát.

“Uy, xú tiểu tử, đừng giả bộ”. Không tin hắn bất tỉnh.

Không có phản ứng? Cầm lỗ tai của hắn hướng ra phía ngoài mà lôi kéo, vẫn là không có phản ứng.

Ta nhăn lại lông mày, chẳng lẽ lần này là thật sự say? Lại thử vài cái, bất đắc dĩ phát hiện tiểu tử này quả thật làđã say.

Vậy bây giờ phải làm sao đây, để hắn một người nằm lại đây trong lúc này?

Nhưng mà nhìn hắn lớn lên rất đẹp mắt, trên đời gái mê hắn nhiều vô số, sẽ tình nguyện màđưa hắn về nhà, nhưng chỉ sợ còn chưa đưa hắn về tới nhà thì sắc tâm đã nổi lên,  khó bảo toàn cho hắn về nhàđược an toàn. Tuy nhiên hắn có bị làm sao, như thế nào, ta cũng thật là cao hứng. Nhưng mà nếu như mẹ ta biết ta chính là hung thủ gián tiếp hại hắn, nhất định sẽđem ta lột da rồi kéo đến trước cửa nhà dì Quân bắt ta thỉnh tội.

Quay về, ta nhận mệnh đem cái người té trên mặt đất vẫn không có nhúc nhích kia mà kéo lên, túm lấy một cánh tay đối phương xuyên qua phía sau gáy ta, lại để tay hắn khóa tại trên vai ta thật tốt, tay kia ôm lấy eo của đối phương, vịn đối phương đứng lên.

Thật sự là rất nặng, ta như thế nào càng ngày càng kém nha. Trong lòng âm thầm chửi rủa. Chỉ mong sao tiểu tử này có thểđền đáp cho ta, không cần phải đến chọc ta tức giận.

Đỡ lấy một con người nặng hơn mình nhiều lần, chờđi đến của lớn của tiểu khu, ngay cả ta tự nhận là thể lực hơn người cũng không khỏi có chút thở không ra hơi. Đem bác trông cửa đang nằm trong ổ chăn gọi dậy, còn phải tận lực cùng hắn giải thích một đống vần đề lớn. Cuối cùng bác già kia mới không tình nguyện cho chúng ta đi vào cửa, trong miệng còn mắng: “Lũ trẻ bây giờ thật không ra sao cả, ở bên ngoài chơi đến muộn như vậy còn uống rượu say nữa chứ…”

Lão đại, chúng ta sớm đã trưởng thành rồi cóđược hay không, cho dùđêm không về ngủ cũng không có cái gì không đúng cả, hơn nữa uống rượu chính là cái người ở trên người của ta kia, ngươi cùng ta nói cái gì chứ.

Cùng bên ngoài đèn đuốc sáng trưng bất đồng, trong tiểu khu sớm đã hoàn toàn đen kịt, ngẫu nhiên vài bóng đèn nhỏ ngoài đường cũng chỉ là phát ra chút ánh sáng mờảo.

Lại túm lấy cái người suýt nữa trượt xuống khỏi vai ta giữ chặt, nhưng không ngờ dùng lực quá mạnh, người nọ thoáng cái ngã vào trên người của mình, mất trọng tâm, vai trái của ta đập vào tường đá bên cạnh, bịđụng ta có chút hoảng hốt, dựa lưng vào tường chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Thế mà cái người còn đang ở trên người của ta nửa điểm tự giác cũng không có. Một tay để tại trên cổ ta, một tay vịn eo, nửa người dưới cũng dán sát vào người ta. Hơi thởấm áp cứ như vậy phun tại cổ của ta, môi ở ngay tại tai của ta cọ cọ vài cái. Ta lập tức cảm thấy bên tai phải một hồi ngứa ngáy.

Tai của ta luôn là bộ vị mẫn cảm nhất của toàn thân. Không biết vì cái gì, chính là chịu không được có người ở ngay bên tai nói nhỏ thì thầm, chớđừng nói chi là cọ cọ kiểu này. Mà lúc này  ta lại cảm thấy một dòng điện  từ tai chạy thẳng xuống eo phải, toàn thân bủn rủn run lên. Mỗi lần đi cửa hiệu cắt tóc, lúc không cẩn thận đụng vào tai phải, luôn luôn không khắc chếđược mà phát run.

Cuống quít muốn đẩy người ở phía trên ra, nhưng đối phương lại tăng thêm lực đạo ôm chặt, thậm chíđem ta vây trong hai cánh tay của hắn cùng bức tường phía sau. Đối phương tựa hồ như vôý, đem mặt kề sát cổ ta, hơi thở cũng nóng dần lên.

Ta cứng người lại, cảm thấy có gìđó mềm mềm, ướt át nhẹ nhàng quấn lấy vành tai của ta, sau đóđem trọn cái vành tai của ta vào một không gian nóng ấm, làm càn mà hút.

Trong đầu trống rỗng. Tùy ýđối phương đem chân chen vào giữa hai chân, cách một lớp quần mà nhẹ nhàng ma sát.

Thật nóng, toàn thân phảng phất như bị thiêu đốt, cảm giác nhiệt độ giống như thuốc màu nhỏ xuống vải vóc, một tấc một tấc bị nhuộm dần, một chút cứ từ từ khuếch ra. Theo tai phải lan tràn đến cả khuôn mặt, cả cổ, lại thong thảđi vào trái tim.

Bàn tay vịn eo đối phương cũng trở nên cứng ngắc, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên che kín khắp mu bàn tay, phảng phất nếu dùng lực thì tất cả sẽ nổ ra.

Không biết làm sao.

Cảm giác ẩm ướt dính dính cứ một mực kéo dài, thong thả kéo dài ở bên tai, gò má, khóe miệng, theo một tiếng lẩm bẩm nhỏ: “Tiểu Kiệt…”. Tất cả mập mờ thoáng cái tiêu tan tại trong gióđêm. Ta một phen đẩy người kia ra.

Ta không thể tin được cảm giác của mình, vừa rồi ta đang làm cái gì? Bước chân như bị rơi vào hầm băng, không thểđộng đậy.

Ánh mắt từ mặt đất chuyển qua cái người lúc này đang bán ngồi dưới đất, không thể nhìn thấy rõ mặt nên không biết biểu tình của đối phương như thế nào, tình huống vừa rồi là sao, ánh mắt mê mang cùng một chút mê luyến, nghi hoặc nhìn qua ta.

Không kịp nghĩ nhiều, ta chạy trối chết.

“Phanh…”. Ta đem cánh cửa chống trộm đóng lại thật mạnh, mẹ ta sợ tới mức đang ngồi ở phòng khách say sưa xem phim hàn quốc cũng phải đứng vọt lên, như lâm vào đại địch nhìn chằm chằm ta.

“Tiểu Kiệt con làm gì, dọa người sao? Làm cái gì mà muộn như vậy mới về?”

“Họp lớp”

“A? Thì ra là đi tham gia họp lớp nên mới như vậy?”

“Mẹ nói Tiểu Kiệt…”

“Phanh…”. Lại là một tiếng đóng cửa thật mạnh, đem tiếng huyên náo của mẹ ta ngăn ra ở phía bên ngoài phòng ngủ.

Mở ra cửa phòng vệ sinh, một tay đặt tại thành bồn rửa mặt, một tay nhanh chóng vặn bung ra vòi nước, đem nguyên cái đầu vùi vào trong bồn nước, cứ mặc cho nước lạnh từ từ bao phủ lấy đầu của ta, con mắt, cái mũi, miệng. Hơi nước lạnh phảng phất nhưđâm vào tới tận xương cốt, lại dùng nước lạnh giội lên trên người nhằm giảm bớt lửa nóng.

Ngẩng đầu, nhìn vào tấm gương trên tường để lộ ra khuôn mặt còn chút mê mang, lại đỏửng. Nhất là tai phải đỏ tươi cứ như có thể nhỏ ra máu.

Một quyền đánh vào tấm gương thủy tinh, tuyệt không thừa nhận gương mặt trong gương kia chính là của ta.

Con mẹ nó, con mẹ nó, ta thầm chửi mấy tiếng.

Ta vừa rồi làm cái gì? Tựa như loại nữ sinh bị trêu đùa mà mặt mũi tràn đầy đỏ bừng?

Nếu như vừa rồi chính mình không có kịp phản ứng, trong nháy mắt đó cũng sẽ bị hắn hôn. Cùng một nam sinh miệng đối miệng, chỉ mới nghĩđến thôi thì ta đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, da gà nổi dựng đứng. Cảm thấy khả năng này không có, nên chối bỏ không tính.

Có khi là bị nhầm thành một nữ sinh nào đó mà như vậy? Nghĩđến câu nói cuối cùng của tiểu tử kia, “Tiểu  Khiết”. Nghe như danh tự của một nữ sinh. Cái quái gì, con mẹ nó, dám nghĩ ta là nữ.

Tiểu tử kia từ trên xuống dưới đều là sói, nếu đổi thành một nữ sinh khác còn không trực tiếp cho hắn say rượu loạn tính đi? Không cóđạo đức, tâm súc sinh, gia súc, chỉ dựa vào nửa người dưới.

“Bành bạch”, hai tiếng, ta dùng sức vỗ vỗ hai má. Trấn tĩnh một chút, Đường Thể kiệt, con mẹ nó ngươi một nam tử hán, đại trượng phu, sao có thể bị một tên say lợi dụng, mẹ nó xem như bị chó cắn. Cùng lắm thìđợi lát nữa cầm rượu sát trùng tiêu độc.

Về phần tên tiểu tử Quân Dật kia, con mẹ nó, ta mong cho hắn chết đi. Tốt nhất ngày mai vừa ra khỏi cửa phát hiện hắn nằm trên đường chết quách đi, chết là hết, lại yên tĩnh.

Tưởng tượng như vậy, trong nội tâm thoải mái hơn nhiều. Ta  ngâm một điệu hát dân gian rồi cởi sạch quần áo, mở ra nước ấm, thư thư phục phục mà tắm rửa sạch sẽ. Sau đó lại để thân thể trần truồng trở lại phòng ngủ, trực tiếp mặc một cái quần lót rồi nằm sấp lên giường mà ngủ.

Tâm tình thoải mái, cảm giác ngủ thật là tốt, một đêm không mơ thẳng tới hừng đông.

Tùy tiện mặc quần áo, bò xuống lầu chuẩn bị lấp đầy cái bụng xẹp lép đã muốn dán vào sau lưng. Vẫn còn một ít sủi cảo, ăn tạm.

* oa, đối thủ nặng kí xuất hiện, tiểu cong sẽ làm gì đây, đè tiểu thụ ra ăn hay quyết định buông tay…