Cơn Mưa

Chương 1: Đình nghỉ mát




Hai tiếng sấm vang lên, mưa như trút nước.

Cơn mưa to bất thình lình kéo đến, Trần Nham đang đứng trên bờ ruộng vội vàng thu dọn dây micro, phía trước, Tiền Văn cầm máy quay phim chạy trối chết đến căn nhà gỗ.

Thông tín viên (1) bên ủy ban xã chạy được một nửa, rồi dừng lại một lúc, chờ cô đuổi kịp.

(1) Thông tín viên: Người làm nhiệm vụ cung cấp tin tức hoặc viết bài cho một tờ báo, tạp chí hoặc thông tấn xã, nhưng không thuộc biên chế tòa soạn.

Trong làn mưa dày đặc, một tay Trần Nham ôm microphone trước ngực, tay kia che trán, nhanh chóng chạy đến.

Tháng chín, liên tục một tháng trời không mưa, rau dưa trong ruộng đất vùng ngoại ô đã cháy khô. Dân trồng rau khổ không nói lên lời, vấn đề cung cấp rau xanh cho dân thành phố trở nên nghiêm trọng.

Trần Nham mới sáng sớm đã phụng mệnh cùng với quay phim tới vườn rau cách thành phố hai mươi cây số, đầu tiên là nói chuyện, sau đó phỏng vấn chính thức, mồ hôi tuôn ra như mưa.

Vừa mới quay cảnh cuối cùng, không ngờ mặt trời đang nóng hừng hực ở phía đông, phía tây bỗng chốc mưa như trút nước.

Đồng ruộng khô hạn lâu ngày gặp mưa, đất cát cuốn lên cuồn cuộn.

Hạt mưa rơi trên cây cỏ, vang lên tiếng lộp bộp.

Nhà gỗ được xây bên cạnh bờ ruộng, bình thường dùng để nông dân nghỉ ngơi, bên trong chỉ có một cái bàn gỗ và mấy băng ghế dài cọc cạch, góc tường có một đống dụng cụ làm nông và mấy bình thuốc trừ sâu, phân hóa học được xếp lộn xộn, một mùi gay mũi thoang thoảng trong không khí.

Thông tín viên bên ủy ban xã kéo dây đèn, ngọn đèn duy nhất được treo trên xà nhà lập tức sáng lên, ánh sáng màu vàng nhờ nhờ, bật hay không bật cũng giống như nhau.

Căn nhà lờ mà lờ mờ, ẩm thấp bẩn thỉu.

Thông tín viên phủi nhẹ giọt nước trên người, nhìn ra ngoài cửa, giọng nói mang đậm giọng địa phương: “Cuối cùng cũng có một trận mưa to.”

Quay phim Tiền Văn ngồi bên cạnh bàn, cau mày. Anh ta cầm chiếc khăn lông to, không lau nước trên khuôn mặt mình, mà chỉ lo lau máy quay.

Lau khô xong, khởi động lại máy, chạy thử, vận hành.

Một lát sau, cuối cùng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm: “Giỏi lắm, làm tao sợ muốn chết.”

Cái máy này ba trăm ngàn. Xảy ra vấn đề gì anh ta sợ bù tiền lương vào cũng không đủ.

Lớp bụi trên băng ghế quá dày, Trần Nham không ngồi xuống, cô đứng trước cửa, vừa nhìn trời mưa vừa lau tóc.

Dự báo thời tiết hôm nay 32°C, không nghĩ trời lại mưa to đến vậy.

Sắc trời hỗn độn, mưa to ào ào, trong phòng càng ngày càng tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ cánh cửa đang mở.

Trần Nham đứng ngược với ánh sáng, ngay cả chiếc áo váy cũng đã ướt một nửa, chất liệu vải sợi bông dính sát vào da thịt, một góc váy dán vào cẳng chân, từng giọt bùn nhỏ xuống.

Cô cảm thấy khó chịu, nhấc cẳng chân lên, khom người xuống lau, góc váy phủ xuống dưới.

Tiền Văn nhìn chằm chằm vào cửa, như đang nhìn bóng lưng của cô, lại như đang nhìn cơn mưa.

Nhìn một lúc, anh ta lại cúi đầu xem máy móc.

“Vẫn còn một vài cảnh chưa quay nữa, mưa thế này máy móc cũng không thể dùng được, tính làm thế nào đây?” Giọng nói của anh ta chìm nghỉm trong tiếng mưa ào ào, không nghe thấy rõ.

Qua một lát, Trần Nham lau khô vết nước trên người, quay đầu lại nói, “Không quay nữa, chờ lát nữa thì về.”

Thông tín viên nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, nhìn đồng hồ, lập tức đứng lên cười nói: “Anh chị à, tôi vừa gọi xe đưa chúng ta đến ủy ban thị trấn, ăn bữa cơm rau dưa ở nhà khách đã rồi hẵng đi.”

Sau khi quy định thứ tám của trung ương được thực thi, thì không gian nhà ăn của nhà khách chính phủ là nơi tiếp đón tốt nhất của các bộ ngành.

Trần Nham nhìn đồng hồ, “Mới hơn mười giờ, còn sớm. Không cần khách khí, chúng tôi còn phải trở về sớm.”

Nói xong nhìn Tiền Văn.

Tiền Văn nhìn cô, “Được, vậy thì quay về thôi.”

Khi sắp xếp hành trình, anh ta chưa bao giờ làm trái lại cô. Anh ta biết cô không thích xã giao.

Thông tín viên sao có thể thả họ đi, sống chết gì cũng phải giữ được bọn họ ở lại. Nhưng mà Trần Nham nói một là một, cho dù anh ta giữ như thế nào, một chút cũng không có ý định ở lại.

Cuối cùng không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể cầm di động lên, gọi xe đến đưa bọn họ quay về.

Sau nửa tiếng đi xe, đến đài truyền hình thì vừa vặn tới giờ ăn cơm.

Chuyện đầu tiên hai người vừa vào phòng làm việc là thay bộ quần áo sạch sẽ.

Trong phòng làm việc Trần Nham chỉ để một cái áo đồng phục quảng cáo và một cái quần đen bó sát người, bộ quần áo này được mặc trong hoạt động trước đây của nhà đài. Khi cô thay xong quần áo bước ra khỏi WC, phát hiện ra Tiền Văn đã thay một chiếc áo phông sạch sẽ, đang ngồi dựa vào bàn làm việc hút thuốc nói chuyện với một đồng nghiệp nam khác.

Mọi người đang tám chuyện, cười đùa hi hi ha ha, đều nói về thảm cảnh của mình trong cơn mưa to này.

Trong tay Tiền Văn cầm hộp cơm, thấy Trần Nham đi vào, dùng hộp cơm gõ xuống mặt bàn, “Đi ăn cơm không?”

Trần Nham chậm rãi khởi động máy tính, “Hôm nay là thứ tư, tôi không đi.”

Thực đơn trong nhà ăn đều cố định theo tuần, thứ tư có món ăn mặn, thịt thỏ kho. Hồi nhỏ Trần Nham từng nuôi một con thỏ, món ăn này làm đáy lòng cô cảm thấy rất ghê tởm.

Tiền Văn từ trên bàn nhảy xuống, đi tới trước mặt cô, nở nụ cười tươi roi rói, “Nếu không tôi đưa cô đi ăn một bữa ngon nhé? Đi thôi.”

Trần Nham lật cuốn sổ ghi chép trên bàn, nhìn anh ta: “Anh đi đi, bên tôi còn phải liên hệ với một người, một giờ rưỡi còn phải tới phòng biên tập.”

“Vậy tôi mang cái gì đó lên cho cô ăn nhé?”

“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ tự đi.”

“Tiền Văn, cùng đi với nhau đi, hôm nay tôi không mang thẻ cơm, cậu cà thẻ giúp được không?” Đồng nghiệp nam lúc nãy chuyện với anh ta mở miệng.

Tiền Văn liếc mắt nhìn Trần Nham một cái, không nói gì, vội vàng đi tới, “Đi thôi.”

Không tới một lát, toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đi hết.

Trần Nham gọi điện thoại cho người bên sở khoa học nông nghiệp, đại khái muốn giải thích trận mưa này có ảnh hưởng thế nào đến cây trồng nông nghiệp, hẹn thời gian ngày mai phỏng vấn.

Xử lý xong tất cả, cô nhìn thời gian, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới bên cửa sổ.

Dưới lầu là con đường nhỏ thông tới nhà ăn, cây cối hai bên được cơn mưa gột rửa trở nên xanh biếc, từng đám người túm năm tụm ba cầm ô chậm rãi di chuyển.

Mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, chỉ còn những giọt mưa nhẹ nhàng bay trong bầu trời ảm đạm.

Nhìn một lúc đến nhàm chán, cô quyết định ra ngoài giải quyết bữa trưa.

Quán ăn bình dân quanh chỗ cô làm không nhiều lắm, chỉ có một cửa tiệm mì sợi đã cũ và một nhà hàng Shaxian Xiaochi (2). Trần Nham cầm ô, lướt qua hai nhà hàng này, vẫn bước về phía trước.

(2) Shaxian Xiaochi: Chuỗi nhà hàng nổi tiếng bán đồ ăn vặt Trung Quốc.

Trong làn mưa lất phất, không khí trở nên ẩm ướt tươi mát, nhiệt độ cũng giảm xuống không ít.

Đang trong thời gian ăn cơm trưa, nên lượng xe và người đi bộ trên đường không tính là nhiều, ánh đèn ở cột đèn giao thông mông lung, trong không khí thỉnh thoảng vang tiếng còi xe chói tai, những người trong chốn đô thị đang hưởng thụ những tiết tấu hoàn mĩ bất chợt vang lên trong làn mưa.

Cũng không quá đói bụng, cũng không thật sự muốn ăn thứ gì đó, lại không biết nên ăn thứ gì. Trần Nham đi được một lúc, nhận ra mình đã tản bộ không mục đích qua hai con phố.

Khi nhìn thấy một tiệm bánh mì, cô dừng lại, cụp ô, đi vào.

Cô mua một cái bánh sừng bò và một cốc latte nóng, nhận ra trong tiệm chỉ có hai cái bàn là có người ngồi.

Cô yên lặng đứng trước cửa tiệm nhìn mọi người đang đi trên đường, chợt nhớ gần đây hình như có một công viên nhỏ.

Trần Nham năm nay 26 tuổi, sau khi tốt nghiệp một trường đại học 985 (3) thì thi vào đài truyền hình, đã làm phóng viên ở đây ba năm. Trong cái thành phố không lớn này, đương nhiên cô đã chạy đến hết những nơi từ to đến nhỏ, từ ngóc ngách đến ngõ cùng.

(3) Là những trường đại học trọng điểm thuộc “công trình 985” của chính phủ Trung Quốc. Năm 1998, Trung Quốc đưa ra chương trình 985 tập trung đầu tư cho 9 trường đại học nhằm đưa những trường này thành những đại học đẳng cấp quốc tế.

Nhìn thấy bốn chữ đỏ “công viên Tân Thành” được in trên tảng đá lớn bên cạnh cổng vào, giống như lúc đặt tiêu đề, cô hơi nhếch khóe môi lên.

Đây là một công viên cũ được sửa lại, trước đây thu vé vào cửa, vài năm nay thì không thu nữa.

Công viên được xây dựng dựa trên một ngọn núi nhỏ không cao lắm, trên núi trồng khá nhiều cây tùng. Dưới núi có một đầm nước không lớn, bên trong có rất nhiều núi giả, liễu bên cạnh hồ rủ xuống chạm tới mặt nước. Vài năm nay chính phủ xây dựng thành phố văn minh toàn quốc, trên núi dựng thêm một đình nghỉ mát, ghế đá, cùng với một số thiết bị tập thể dục, có rất nhiều người già tới đây để tập luyện.

Giữa trưa trời mưa, công viên vắng người.

Có hai ông già đang bật ô, ngồi ở bên bàn đá tập trung tinh thần đánh cờ, bàn cờ bằng gỗ đã ướt một nửa.

Trần Nham đi ngang qua bọn họ, bọn họ vẫn không hề động đậy.

Cô đi lên núi.

Cô phát hiện, cô không phải là vị khách duy nhất lên núi.

Có một người đang đứng bên ngoài đình nghỉ mát trên đỉnh núi, bên trong cũng có một người đang ngồi.

Người đàn ông ở bên ngoài đứng dưới tán cây, đưa lưng về phía đình. Trong làn mưa lất phất, anh ta hình như đang cúi đầu hút thuốc.

Bên trong là một người đàn ông đang đọc sách, ngồi tận cùng bên trong đình. Phía sau anh ta chính là sườn núi, cây cối hoa cỏ xanh biếc trải dài, cành lá lay động trong làn gió nhẹ của cơn mưa phùn, nhẹ nhàng đung đưa.

Anh ta cúi đầu rất thấp, tưởng như đang dán mắt vào trang sách.

Trần Nham không để ý quá nhiều.

Cô ngồi ngay cửa ra vào đình nghỉ mát, đặt ô dưới chân, cũng lấy trong túi một quyển sách và một cái bút, vừa ăn bánh vừa đọc, những chỗ quan trọng thì sẽ ghi chú vào.

Từ năm ngoái cô đã bắt đầu thi nhân viên công vụ, nên đã hình thành thói quen lúc nào cũng mang theo sách, có thể đọc sách bất cứ khi nào bất cứ ở đâu.

Mưa vẫn nhẹ nhàng rơi, gió vẫn chầm chậm thổi, trong làn mưa cây cỏ tỏa ra mùi hương thoang thoảng thấm vào lòng người, xung quanh yên tĩnh mà thanh u.

Cô bắt đầu để ý đến người đàn ông ngồi trong đình sau khi nghe thấy âm thanh trong cổ họng anh ta phát ra khác hẳn với âm thanh người bình thường.

Một tiếng ngâm nga. Ngắt quãng, cao vút, nhịp điệu đều đều.

Cà phê rời khỏi môi, cô kìm không đặng đưa mắt đánh giá anh ta.

Mái tóc anh ta được cắt rất ngắn, mặc một chiếc áo phông màu xanh bằng vải sợi và chiếc quần soóc màu đen, dưới chân là đôi giày đi biển màu nâu sậm, tay chân đầy đủ, hoàn toàn không khác với người bình thường.

Nhưng tư thế anh ta đọc sách…… phải nói là không được tự nhiên.

Cả người còng xuống, cánh tay buông thõng xuống hai bên hông, chân cũng vậy.

Sách đặt trên tay, nhưng nhìn như anh ta không cầm được, đặt ở trên đầu gối, cúi sát mặt tới gần quyển sách.

Nhìn thấy động tác anh ta lật sách, Trần Nham càng khẳng định suy đoán của mình.

Đây là một người bị bại não, hoặc là một người có chứng tự bế.

Vì nguyên nhân công việc, nên cô đã từng tiếp xúc với những người này, có một chút hiểu biết đối với cử chỉ hành vi của bọn họ.

Hình như anh ta đọc được chỗ nào đó thú vị, khoang mũi phát ra một tiếng “hừ” rất lớn.

Không biết do phát hiện hành động của mình đã phá vỡ sự yên tĩnh, hay do vô ý, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Trần Nham.

Trần Nham nhìn anh ta, bởi vì một chút lòng thương hại, nên thản nhiên nở nụ cười.

Anh ta lại cúi đầu.

“Đói bụng chưa?”

Phía bên ngoài đình nghỉ mát truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Ánh mắt Trần Nham hơi di chuyển, chạm tới ánh mắt của người đàn ông bên ngoài đình nghỉ mát.

Khoảnh khắc giao nhau ngắn ngủi, ánh mắt anh ta không dừng lại trên người Trần Nham quá lâu, một lần nữa chuyển sang người đàn ông đang đọc sách.

Người đó hình như không nghe thấy anh ta nói, tiếp tục chúi đầu vào đọc sách.

Anh ta ném tàn thuốc trong tay, dùng chân dụi tắt, đứng bên ngoài đình vỗ vỗ bả vai người đang đọc sách, “Đừng đọc nữa, ăn cơm thôi.”

Người đó không nhúc nhích, anh ta cũng không thúc giục.

Một lát sau, anh ta lại vỗ bả vai người đó.

Người đàn ông đọc sách cuối cùng cũng miễn cưỡng rời mắt khỏi trang giấy, nghiêng người, ăn nói ậm ờ: “Ăn cơm rang trứng.”

Người đàn ông đứng ngoài đình “ờ” một tiếng, bước đi trước, từ ngoài đình tới một cây tùng bên cạnh cửa ra vào, tay đút trong túi, chờ người đó.

Anh ta mặc áo phông màu đen và chiếc quần dài màu tro, bờ vai đã bị nước mưa thấm đẫm thành màu đen sậm.

Người đàn ông trong đình chậm rãi đặt quyển sách chỉnh tề vào trong chiếc túi vải, khoác lên vai.

Người đàn ông đứng bên cạnh cây nghiêng mắt nhìn anh ta một cái, tính toán thời gian, không chờ anh ta tới gần, bắt đầu đi xuống núi. Bước chân người đàn ông đọc sách nhanh hơn một chút, đuổi theo.

Nhìn bóng người biến mất, sự tò mò trong lòng Trần Nham cũng dần tiêu tán.

Ánh mắt trở lại trang sách, cà phê trở lại bên môi.

Mưa không biết đã dừng từ bao giờ, mây đen tản ra, bầu trời quang đãng trở lại.

Điện thoại trên tay cô kêu lên một tiếng, là một tin QQ.

Tiền Văn: Ở đâu rồi?