Cơn Mưa

Chương 42: Tuyết rơi




Phùng Bối Bối cúp điện thoại, đứng trước cửa sổ sát đất tầng mười tám nhà mình nhìn xuống dưới, toàn là dòng xe cộ chạy chầm chậm.

Toàn bộ ráng chiều, ánh sáng còn sót lại tan biến hết, trăng sao dần lên trên bầu trời, chỉ có hình dạng, không thấy ánh sáng.

Mùi vị tết trong thành phố càng ngày càng nhạt, sập tối mùng một tết tẻ nhạt, vội vội vàng vàng như thường ngày, chẳng có gì đặc biệt, chẳng có gì thú vị.

Tại sao nơi này không có tuyết rơi? Cô nghĩ.

Ban ngày mấy người họ hàng tới nhà chúc tết, mọi người đang bận bịu trong ngoài làm cơm nước buổi tối, đứa cháu trai và đứa em họ nhỏ chạy giỡn ầm ĩ trong phòng khách.

Đứa cháu trai đột nhiên túm góc áo cô trốn sau lưng cô.

Bối Bối xốc thằng bé ra ngoài, “Ngoan ngoan nào, sang bên kia chơi.”

Gọi điện thoại xong, Bối Bối không biết thế nào, đột nhiên mất hết hứng thú.

Cô nằm ngửa trên sofa, chơi điện thoại di động. Rất nhiều người gửi tin nhắn và wechat chúc tết cô, di động rung không ngừng, cô không mở xem lấy một tin.

“Bối Bối, đi siêu thị mua chai giấm về cho mẹ đi. Dùng hết rồi mà mẹ cũng không để ý… Nhân tiện mua ít sữa chua cho mấy đứa Tâm Tâm, trong nhà toàn là đồ uống có ga thôi.”

Bối Bối không nhúc nhích, bên trong lại gọi một tiếng, “Bối Bối, có nghe không hả?”

Bối Bối chậm rì rì ngồi dậy, vào phòng mặc đồ cầm ví tiền, quấn khăn choàng ra khỏi cửa.

Bên cạnh tiểu khu là trung tâm thương mại mới xây, tầng một dưới tầng hầm trung tâm có một siêu thị cỡ lớn. Giờ cơm mùng một tết, trong trung tâm vậy mà có rất nhiều người. Một mình cô nhỏ bé vào siêu thị mua đồ, xách túi nilon về nhà.

Khi vào tiểu khu, đột nhiên có người gọi tên cô. Cô như không nghe thấy, đi tiếp về phía trước như mất hồn. Tiếp sau đó, giọng nói ấy lại rõ ràng, rõ rành rành vang lên lần nữa, “Phùng Bối Bối…”

Cô rốt cuộc đứng lại.

Trời đã tối hẳn. Gió thổi đến vù vù, xõa tung mái tóc trên khăn choàng, lá khô bên chân, trong nháy mắt, một trái tim vô cùng buồn chán đang rối loạn.

Tuyết càng rơi càng nhiều.

Tôn Bằng dẫn Tôn Phi về, ở ngoài cổng vừa khéo đụng phải bố mẹ và anh hai anh về đến nhà.

Tôn Bằng và Tôn Phi lái xe một mạch về, tuyết lạnh cả người cả đầu, cũng không mang khăn choàng găng tay gì cả, xuống xe, lỗ mũi, lỗ tai hai người đều lạnh đến mức đỏ bừng.

Tôn Bằng ở trong sân dựng xe xong, mẹ Tôn nghi hoặc giúp bọn họ phủi tuyết trên người, thấy vẻ mặt hai người đều có gì đó không ổn, vào nhà lại thấy con dâu xị mặt ở trong phòng, khẽ hỏi đầu đuôi sự việc.

Ở trong phòng, chị dâu Tôn Bằng không che không giấu lớn tiếng kể sự việc lần nữa, nói mãi nói mãi không nhịn được nức nở, Tôn Tường đi vào, sắc mặt khó coi dạy bảo, “Nói chuyện thì nói chuyện cho đàng hoàng, khóc cái gì mà khóc, đầu năm đầu tháng có thể sống yên ổn một chút được không?”

Mẹ Tôn quay mặt về phía Tôn Tường, “Con lớn giọng như vậy làm gì?” Bà ôm Thiến Thiến vào lòng kiểm tra kĩ càng lần nữa, rồi ra ngoài xem Tôn Phi.

Bố Tôn ngồi bên ngoài cũng nghe sơ sơ sự việc, hỏi Tôn Bằng, “Dẫn nó đi tiêm rồi à? Không sao chứ?”

“Không có chuyện gì ạ.” Trên mặt Tôn Bằng không có biểu cảm gì, để chìa khóa lại trong bếp, “Con đi kêu Trần Nham xuống ăn cơm.”

Một bữa cơm tối ăn lặng ngắt như tờ, không ai có cảm giác thèm ăn. Khoảng mười phút mọi người đã qua quýt ăn xong. Tôn Phi vừa tiêm thuốc, không thể đụng nước nên Tôn Bằng dẫn anh ta lên lầu giúp anh ta tắm sơ một chút.

Trần Nham ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn một khoảng sáng hắt ra từ nhà tắm, chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng cãi vã vang lên dưới lầu.

“Tôi mặc kệ, cái nhà này có anh ta thì không có tôi. Lần này nếu anh ta không đi thật, thì tôi sẽ dẫn Thiến Thiến đi.”

“Cô nổi điên cái gì đó? Đầu năm đầu tháng…”

“Tôi nổi điên à? Năm đó Thiến Thiến suýt nữa thì bị anh ta ném xuống lầu rồi! Đây mới về mấy ngày mà đã lại gây ra chuyện này, hai mẹ con tôi đã nợ nhà họ Tôn mấy người nên đến trả nợ hả?” Người phụ nữ càng nói càng tủi thân, nước mắt giàn giụa.

Tôn Tường trừng mắt, đè thấp giọng khẽ quát chị: “Cô có thể nhỏ giọng một chút không? Người ta còn đang ở trên lầu, cô xem cô nói thế nào? Có còn muốn sống nữa không?! Không sống thì cút đi cho ông!”

“Anh kêu tôi cút hả?”

Người phụ nữ hoàn toàn cuồng loạn, vừa khóc vừa túm anh ta đánh, “Tôi gả vào khi nhà mấy người nghèo kiết xác, cái thôn này có nhà nào hộ nào không cách xa mấy người cả cây số, tôi ham muốn cái gì hả? Hả? Bây giờ anh kêu tôi cút?! Tôn Tường lương tâm của anh bị chó ăn rồi có phải không!”



Cửa phòng đang đóng dường như không có tác dụng, bố mẹ nhà họ Tôn im lặng ngồi trong phòng khách, để mặc cãi vã chửi mắng bên trong, không nói tiếng nào.

Rất lâu sau, bố Tôn cúi đầu, thở dài nhìn mẹ Tôn, “Nó có nói lần này sẽ để Tôn Phi ở lại không?”

Mẹ Tôn sớm đã dùng tay áo lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn dưới đất, “Không biết… Không có nói với tôi…”

Tôn Bằng dẫn Tôn Phi ra khỏi nhà tắm, giống như là không nghe thấy tiếng động dưới lầu, anh bật tivi nói với Tôn Phi, “Anh ngồi đây đi, xem tivi một lát rồi xuống dưới ngủ.”

Tôn Phi rất nghe lời anh, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.

Trần Nham ngồi trên giường, chân đắp chăn, im lặng nhìn anh.

Anh nhìn cô một cái, đi sang sờ trán cô, “Khỏi rồi sao? Có còn khó chịu chỗ nào không?”

Trần Nham lắc đầu.

Anh sờ mặt cô, mím môi, ngồi xuống bên cạnh cô, một chân gác lên mép giường, dựa lưng vào đầu giường, một tay gối sau gáy, cũng xem tivi.

Tiếng cãi vã dưới lầu càng lúc càng dữ dội, lời thô tục hung ác gì cũng bắt đầu tuôn ra, không hề kiêng dè đụng chạm đến mỗi người trong phòng.

Trần Nham nhìn tivi chằm chằm, một lát sau, cô vươn tay nắm bàn tay để ngoài chăn của anh.

Bàn tay này rất to, rất thô ráp, hơi lành lạnh. Anh để cho cô nắm, không có phản ứng.

Bàn tay cô không cách nào bao bọc anh, đầu ngón tay men theo khe hở đan vào, để lòng bàn tay đôi bên dính chặt vào nhau.

Phần ấm áp nho nhỏ này, yên lặng, bi thương, dịu dàng, một lát sau, rốt cuộc được đáp lại.

Đầu ngón tay anh giật giật, hơi buông ra một chút, lại trở tay nắm lại tay cô, ngón tay cái vuốt nhẹ mu bàn tay cô, như đang nói: Không sao đâu.

Trong lòng cô rất chua xót, không để ý tới Tôn Phi đang ở đây, sát lại gần anh, dựa đầu vào bờ vai anh, cánh tay đan vào tay anh.

Nơi này rõ ràng là gia đình của anh, nhưng trong căn nhà này không có phòng của anh.

18 tuổi anh ra ngoài làm việc, không dùng một xu trong nhà, 23 tuổi dẫn Tôn Phi đi, phiêu bạt bên ngoài.

Ai ai trong gia đình này cũng biết đã thiếu nợ anh, nhưng họ tình nguyện thiếu nợ anh cả đời, cũng không định trả gì cả. Bất luận anh có hi sinh bao nhiêu, thì họ vẫn không kìm được muốn tính toán với anh, giống như một lợi ích cùng hưởng chung.

Đều nói tình thân không vụ lợi, nhưng tình thân không vụ lợi nhất cũng không chịu đựng được sự giẫm đạp quanh năm của cuộc sống.

Tình và nghĩa, không thể no bụng, không thể ấm người, càng không thể che mưa che gió. Cuộc sống khổ cực đến mức độ nhất định, thì con người càng không cách nào cao thượng được cả. Không ai sai, mà cái sai là cuộc sống.

Không biết đã qua bao lâu, âm thanh dưới lầu nhỏ lại, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, rồi có người gõ cửa.

“Đại Bằng…” Người bên ngoài khe khẽ gọi một tiếng.

Tôn Bằng buông tay cô ra đi mở cửa.

Mẹ Tôn ngượng ngập đi vào, nhìn họ, “Không còn sớm nữa, mẹ dẫn Tôn Phi xuống ngủ, hai đứa cũng nghỉ sớm một chút đi.”

Bà dẫn Tôn Phi đi, Tôn Bằng đóng cửa lại.

Khi anh xoay người, Trần Nham vươn tay nhấn tắt đèn trần ở đầu giường.

Căn phòng tối om, ánh sáng tivi hắt vào gò má yên tĩnh của cô. Khi chăm chú nhìn nhau, cô cầm lấy điều khiển, tách một tiếng, cũng tắt tivi.

Trong phòng chỉ còn lại ánh tuyết xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ hắt vào.

****

Trong bóng tối, họ đã ngồi bao lâu?

Nửa tiếng? Một tiếng?

Không ai xem thời gian.

Họ ngồi hóng gió xào xạc trong đình ngắm cảnh vắng vẻ ở tiểu khu, toàn bộ tòa nhà, hết thảy cửa sổ sau lưng đều đã lên đèn lờ mờ. Sau mỗi cánh cửa sổ nhỏ, là sự ấm cúng và vui vẻ khiến người ta ao ước.

Kể từ sau khi nhận một cú điện thoại trong nhà gọi tới, Phùng Bối Bối không mở miệng nữa.

Ban đầu cô còn vờ như không có chuyện gì, giống như một người bạn cũ, hỏi anh sao cũng về đón tết vậy. Lại hỏi có phải bệnh viện của anh không trực ban không, nghỉ tổng cộng mấy ngày. Anh đều nghiêm túc trả lời.

Anh đang chờ cô hỏi, “Trần Đông Bình, tại sao anh lại ở dưới lầu nhà em.”

Nhưng cô không hỏi, càng không gọi tên anh, tựa như đã quên mất anh là ai.

Nói đến khi không còn gì để nói, hai người đều im lặng, cứ đứng không như thế. Anh tránh gió châm điếu thuốc, nhìn cảnh vật xung quanh, nhìn cô.

Sau đó, cô nhận được điện thoại của người nhà, thản nhiên nói, “Gặp được người bạn ở siêu thị, về trễ một chút.” Anh không nói gì, đi cùng cô đến đây.

Anh cởi áo khoác ra choàng cho cô, cô không từ chối. Cô gái này là cô gái được nuông chiều, tiếp nhận mọi sự lấy lòng một cách thản nhiên.

Hai người ngồi ở đây, đang dây dưa, đang trầm mặc, nhìn còn ngột ngạt hơn dưới đáy nước.

Thời gian từ từ lột đi vẻ ngụy trang của đôi bên, để cho trái tim chân thật lặng lẽ hiện lên trong bóng đêm càng ngày càng sâu.

Họ được gia đình giới thiệu, cùng sinh ra ở một nơi, cùng làm việc ở một thành phố khác, một người là bác sĩ bệnh viện công, một người là người dẫn chương trình ở đài truyền hình, tuấn tú lịch sự sánh đôi cùng xinh đẹp quyến rũ, cặp đôi do trời đất tạo nên.

Trai tài gái sắc như thế, đến cái tuổi này đều đã có nghìn cánh buồm qua, khát khao ổn định. Người lớn hai bên rất hài lòng, cộng thêm người trung gian tác hợp bên trong, nhanh chóng cho họ đính hôn, đặt tiệc rượu vào năm sau.

Nhìn qua trông như qua loa đại khái, thật ra phía sau đều suy nghĩ cặn kẽ.

Trong cuộc tình tiến dần từng bước này, Phùng Bối Bối liên tục nhắc nhở bản thân: Đây chỉ là một đối tượng kết hôn. Là một người sống qua ngày.

Nhưng cảm giác của con người hoàn toàn không thể khống chế, cho đến khi cô nói thật quá khứ của mình cho anh, cắt đứt liên lạc, cô mới phát hiện, tình cảm cô dành cho anh sâu đậm hơn, chân thật hơn bản thân cô tưởng tượng.

Người này học rộng vươn lên, chín chắn hóm hỉnh, nhìn tổng quát thế giới tình cảm của cô, chưa bao giờ gặp được người nào đáng tin hơn anh.

Khuyết điểm duy nhất của anh không phải là bản thân anh, mà là ở cách họ quen nhau, là sự coi mắt tầm thường nhất.

Cô là ai, là Phùng Bối Bối có sức quyến rũ vô vàn, làm sao có thể yêu đối tượng coi mắt được chứ? Chuyện này vô hình trung đã làm giảm sức quyến rũ của cô.

Sau khi im lặng rất lâu, yết hầu anh di chuyển một cái, anh nhìn cô, “Anh xin lỗi…”

Phùng Bối Bối thoáng im lặng, mỉm cười, “Có cái gì hay mà xin lỗi chứ.”

“Em biết anh đang nói gì mà…” Anh nói tiếp, “Hai người chúng ta là người khác giới thiệu quen biết nhau, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ít nhiều gì cũng có một ít quá khứ. Lời em nói với anh hôm đó, anh về suy nghĩ kĩ càng rồi.”

Tầm mắt Bối Bối rơi vào bồn hoa đằng trước, không biến sắc.

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, em hãy cho anh thêm một cơ hội…” Anh nhìn cô, tầm mắt tập trung trên khuôn mặt cô, “… Hãy cho anh thêm một cơ hội, để anh chăm sóc tốt cho em.”

Anh nói xong, xung quanh yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở của hai người. Bảo vệ của tiểu khu rọi đèn pin đi ngang qua, nhìn về hướng bọn họ một cái, biết điều bỏ đi chỗ khác.

Trong sự yên lặng chờ đợi của anh, Phùng Bối Bối từ từ quay mặt sang, trong ánh sáng yếu ớt, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt.

Thật ra hôm nay, cô đã nhớ đến anh một lần.

Ngay trong cú điện thoại của Trần Nham, khoảnh khắc nghe thấy tuyết rơi, trong lòng cô bỗng nhớ đến người này. Không hề có nguyên do, yếu đuối phiền muộn.

Sau đó suy nghĩ kĩ lưỡng, có thể là do có một lần ăn cơm, anh nói lần du lịch ấn tượng sâu đậm nhất là ở Đông Bắc, đó là lần đầu tiên anh trượt tuyết, ngã vô số vòng trên sườn dốc phủ tuyết. Bữa cơm đó không nhớ đã ăn gì, chỉ nhớ hai người cười cả buổi.

“Đã bao lâu rồi mà bây giờ mới đến tìm em?” Cô lạnh giọng hỏi.

“Lần trước gửi tin nhắn cho em, nhưng em không trả lời.”

“Khi nào?”

“Đêm giao thừa, anh gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho em, em không nhắn lại.”

Cô nhìn anh, nước mắt không nén được chảy xuống theo gò má cô, giọng nói nức nở, “Cái đó cũng tính à? Đó không phải là tin nhắn gửi nhóm ư?”

Khoảnh khắc nhìn thấy nước mắt của cô, trái tim anh như bị dao phẫu thuật rạch một lỗ, cũng càng thêm xác định tình cảm mình dành cho cô.

Anh mặc kệ tất cả, ôm lấy cô, “Cái gì mà gửi nhóm chứ, em là đồ ngốc à? Đã khi nào thấy anh làm mấy việc đó chưa?”

Cô vòng lấy hông anh, chiếc áo khoác trên người trượt xuống đất, cười nói, “Vậy sao em biết chứ… Thật sự muốn tìm em không biết gọi điện thoại ư? Anh gửi một tin chúc mừng năm mới muốn em trả lời cái gì… Mỗi ngày em chờ anh tìm em…”

Cô nói thẳng sự nhớ nhung mình dành cho anh, từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào trong cổ anh, làm phỏng trái tim anh.

Trình Đông Bình ôm cô đến độ không thể chặt hơn nữa, cả trái tim co rút đau đớn vì lời nói của cô, “Anh nhớ em nhớ gần muốn điên rồi… Đừng khóc nữa, em khóc làm trong lòng anh khó chịu muốn chết…”

Trong bóng tối, hai người tình cảm nồng nàn ôm nhau, vượt qua hai thành phố, vô số việc đã qua.

Một lúc lâu sau, Bối Bối nghẹn ngào khẽ lui ra khỏi anh, đôi mắt ngấn lệ mờ mịt sờ khuôn mặt gần như bị đông cứng của anh: “Trình Đông Bình, anh lạnh cóng rồi này, đi theo em lên lầu đi…”

Căn phòng bật tivi, giọng nói ảm đạm như tia sáng.

Tôn Bằng ôm eo Trần Nham, dựa mặt trên cổ cô. Làn da nhẵn nhụi nữ tính, mùi hương thơm dịu, cho đàn ông sự an ủi vô tận.

“Hồi Thiến Thiến hai tuổi, không biết là đòi xem cái gì ngoài cửa sổ, lúc đó nhà vẫn là căn nhà cũ, Tôn Phi ở trên gác lửng, vươn tay ôm cả người con bé ra khỏi cửa sổ. Chị dâu ở dưới nhìn thấy, tưởng anh ấy muốn quăng chết con bé, sợ đến mức ngất xỉu, đưa vào bệnh viện mới đỡ.”

Giọng anh ôn hòa, khẽ khàng, bay ra từ giữa cổ cô, giống như đang kể một chuyện không liên quan gì.

Cô xoa đầu anh, “Cho nên chị ấy không thích Tôn Phi.”

“Ừm.”

“Cho nên anh dẫn anh ấy theo bên mình.”

“Ừm.”

“Vậy sau này… anh định làm thế nào với anh ấy?”



Mấy phút sau, anh nói, “Nham Nham, anh ấy là anh trai anh. Cả đời này anh không vứt bỏ anh ấy được.”

Gió đêm thổi cửa sổ vang lạch cạch. Trần Nham nhìn mái nhà bị tuyết trắng che phủ ngoài cửa sổ, không nói gì.

Tuyết, vẫn đang rơi sao?

Trong lúc mơ hồ, cô cảm nhận được có giọt nước ấm áp nơi cổ, một hai giọt, sượt qua da cô, rơi xuống nơi chưa biết nào đấy.

“Tôn Bằng, anh khóc ư?”

Bàn tay cô đặt lên gáy anh, gò má kề trán anh.

“…”

Không có thêm giọt nước nào nữa, chỉ có hô hấp nặng nề hơn của anh, bởi vì âm thầm chịu đựng mà yết hầu lăn tròn.

Tay cô khẽ vuốt cánh tay đặt ngang hông mình của anh, nhịp tim trở nên rất chậm, rất chậm.

“Đừng khóc, vì em và Tôn Phi, anh phải nỗ lực hơn mới được.”

Đêm nay, giữa họ không có nhiều lời nói hơn nữa. Anh vùi đầu sâu hơn giữa cổ cô, ra sức kềm chế sống lưng run rẩy.

Cô ôm chặt anh.

Anh đừng khóc.

Dưới trận tuyết đầu năm mới, em hứa với anh.

Em sẽ luôn ở bên anh, cùng nhau đi qua màn đêm lạnh lẽo, vượt qua quãng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời.

Không có đau khổ nào không thể vượt qua, không có bóng tối nào không tìm thấy điểm cuối.

Chỉ cần anh và em nắm tay nhau, tiến về phía trước.