Con Thỏ 'Bắt Nạt' Cỏ Gần Hang

Chương 76: Vĩ thanh




Ba năm sau.

Trời vào cuối thu, không khí trong lành mát mẻ. Trên nền trời xanh thăm thẳm bỗng chốc có một chiếc máy bay vụt qua, dần dần hóa thành một điểm trắng nhỏ dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người giữa cái nền xanh mây trắng thơ mộng.

Dăm phút sau, chiếc máy bay đó hạ cánh xuống sân bay mới xay của thành phố A. Loa phát thanh lập tức vang lên, cơ man vô số người thân của hành khách vội vã tụ tập tại cửa chờ đón.

Một lát sau, từng dòng người túa ra khỏi đó. Hầu như mỗi người khách lúc tìm thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người chờ đón, lập tức trên môi bừng nở một nụ cười vô cùng sáng lạng, một nụ cười xuất phát từ niềm vui thật sự trong nội tâm dành cho phút hội ngộ sau những ngày tháng cách xa.

Lại một lát sau, ở cửa khách ra mọi người cả thân nhân lẫn khách đi máy bay hầu như đã về hết, chỉ còn lác đác vài bóng hành khách còn chưa về cùng với đám nhân viên sân bay đang làm việc. Và cũng chính lúc đó, một bóng áo vàng nhạt kéo va li hành lý xuất hiện trong sảnh lớn.

Chân mang giày vải, quần thể thao, áo khoác rộng thùng thình che khuất mấy đường cong lả lướt. Mái tóc vốn dài giờ được chải gọn rồi túm lại sau đầu buộc thành chiếc đuôi ngựa lúc lắc, lộ ra một gương mặt thanh tú, lấp lánh đôi mắt đen lay láy như sao đêm, so với ba năm trước đây bớt đi phần ngây ngô thiếu nữ mà thêm một chút quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.

Đúng lúc đó, một bàn tay nam giới vươn ra từ phía sau, nhận lấy hành lý, tay còn lại theo thói quen choàng qua vai cô gái kia.

"Bà xã, từ rày việc nặng như thế này em không được làm nữa đâu nhé!"

Trên đời này, có thể khiến hai chữ bà xã vốn tầm thường giờ trở nên mềm dịu êm tai tới thế, ngoài chàng trai đó, thì còn ai vào đây?

Tiêu Thỏ bĩu môi. "Chỉ là kéo hành lý thôi mà, trước đây một mình em có thể bê hai va li nha!"

"Đó là trước đây..." Lăng Siêu nhìn xuống bụng cô, cười vô cùng mờ ám.

Thế là, mặt Tiêu Thỏ lại đỏ bừng lên lần thứ N trong đời.

Chà, thoáng chốc đã ba năm trôi qua, quả là vẫn không thể không trông mong ngày về lại nơi này nhỉ!

Lần này hai người Tiêu Thỏ Lăng Siêu quay về, không phải là về chơi, mà là về để tuân theo mệnh lệnh của bốn vị phụ mẫu đại nhân, kết hôn!

Lại nói ba năm trước đây, Lăng Siêu và cô cùng nhau tới phía Bắc làm việc. Vốn Lăng Siêu chỉ được phái tới chi nhánh giao lưu học tập một năm, nào ngờ hắn ta ở đâu cũng đều như cá gặp nước, hết kỳ hạn một năm, vị quản lý ở chi nhánh công ty còn lôi đơn từ chức ra để đe dọa không cho tổng công ty rút người về. Diệp Tuấn vốn cũng khá đau đầu về chuyện quản lý ở chi nhánh này với tính cách khó gần ai cũng không hợp, ai dè anh ta lại vô cùng vừa ý với sự hợp tác Lăng Siêu, thế nên cũng phóng tay để cho hắn ngồi luôn vào vị trí phó giám đốc chi nhánh kia, thôi thì tiện thể đôi đường.

Còn về phía Tiêu Thỏ, tới bệnh viện mới, nhờ sự cần cù nỗ lực công tác, lại thêm tính cách khiêm tốn nhu thuận, rồi thì gương mặt lại đáng yêu vô cùng, thế nên được toàn bộ đồng nghiệp lẫn bệnh nhân vô cùng yêu mến. Sau một năm thử việc, cô được giữ lại đó công tác tới giờ.

Những ngày đó trôi qua đầy bình yên, nhưng cũng vô cùng "phong phú". Tiêu Thỏ vốn nghĩ cứ thế tiếp tục sống dài lâu. Ai dè tháng trước xảy ra một chuyện hơi ngoài ý muốn. Hai người... à... ờ... không phòng tránh tốt, thế nên... à... ờ... "dính" rồi.

Theo lời Lăng đại công tử nhận xét thì là: "Cũng ba năm rồi, mua vé xổ số mãi cũng phải có một lần trúng chứ. Không có gì ngạc nhiên cả!"

Có điều Tiêu Thỏ vẫn cảm thấy mọi chuyện tới quá đột ngột. Mỗi buổi tối, cô nhẹ vuốt ve bụng mình, cứ nghĩ tới bên trong đang có một mầm sống nho nhỏ ngọ nguậy, là lại cảm thấy thật khó tả.

Ngay sau hôm cô biết chính xác mình mang thai, cô lập tức gọi điện báo cáo hai vị cấp trên ở nhà, vốn chỉ là muốn kể lể một chút với họ. Ai dè ba mẹ cô vừa nghe tin, còn kích động hơn là chính họ có thai nữa, lập tức gào thét đòi hai đứa quay về kết hôn.

Việc này có chút liên quan tới phong tục ở quê. Con gái có chửa mà chưa lập gia đình, quả thật không dễ nghe cho lắm. Nhưng không phải lý do hoàn toàn vì thế, mà là do chính bốn vị đại nhân ấy kìa. Nhà Tiêu Thỏ thì sợ Lăng Siêu nhỡ ra hối hận, so với việc cứ thấp thỏm lo lắng không yên, chi bằng cứ kiếm cái giấy đăng ký đỏ đỏ cái đã cho yên tâm. Mà nhà Lăng Siêu thì đã sớm coi Tiêu Thỏ là dâu con trong nhà, nếu trước sau gì cũng cưới, chi bằng cưới sớm một chút, để hai ông bà cũng có đứa cháu mà ôm.

Nói chung cưới thì chắc chắn là phải cưới rồi, mà hơn nữa, phải về nhà cưới!

Mà ngay trong lúc bốn ông bà vội vã chuẩn bị hôn lễ cho đôi trẻ, bên quản lý nhân sự của Tuấn Vũ cũng có sự thay đổi. Gần đây, Tuấn Vũ đã trở thành kỳ tích về việc gây dựng sự nghiệp, trở thành một công ty lớn nổi danh toàn quốc. Khách hàng tới càng ngày càng nhiều, thế nên ở phía tổng công ty bắt đầu có sự thiếu hụt nhân tài, cần gấp gáp bổ sung. Diệp Tuấn nhìn danh sách công ty mà lo nghĩ mấy ngày, cuối cùng dồn hết sự chú ý tới hai kẻ có công trạng tốt nhất hai năm qua: Quan Tựu và Lăng Siêu.

Hai người đó do chính tay Diệp Tuấn bồi dưỡng từ trong trứng nước, nên hoàn toàn không cần nói thêm về độ đáng tin cậy. Hơn nữa hai người này thật sự có tài năng thiên phú về mặt đầu tư. Quan Tựu thuộc kiểu bình thường trông dáng vẻ cũng tầm tầm không nổi trội, nhưng thời điểm quan trọng nhất luôn có thể xuất hiện bùng nổ kỳ tích. Còn Lăng Siêu thì càng khỏi cần nói, ánh mắt cực chuẩn, ba năm nay cứ hạng mục nào hắn ta nhúng tay vào đầu tư, đảm bảo chưa hề xuất hiện chút sai lầm lỗ lã nào. Thậm chí có rất nhiều hạng mục đầu tư được ít người coi trọng, thế mà vào tay hắn dường như có phép lạ, lại lôi ra một đống cơ hội bằng vàng, không thể không thừa nhận đây là nhân tài số một.

Có hai người đó bổ sung vào chỗ trống ở tổng công ty, làm trợ thủ đắc lực cho mình, không còn gì tốt hơn cả.

Thế là lần này Diệp Tuấn không thèm để ý tới mặt mũi gã quản lý chi nhánh, không nói nhiều lời, điều luôn người về lại tổng công ty. Mà gã quản lý chi nhánh kia cũng biết mình "chiếm dụng" Lăng Siêu ba năm nay cũng có chút quá đáng, nên dù trong lòng ngàn vạn lần không cam lòng, nhưng vẫn phải để cho hắn đi.

Do việc Lăng Siêu được điều động công tác, lại thêm việc mình có thai, Tiêu Thỏ cũng phải nghĩ tới chuyện quay lại miên Nam làm việc. Giờ tính ra cô cũng đã công tác học hỏi ở bệnh viện lớn này tròn ba năm, kinh nghiệm tích lũy được không ít, không còn chút nào dáng vẻ của cô y tá trẻ mới ra trường cái gì cũng ngơ ngác nữa, nên về tìm việc làm cũng chẳng phải việc khó.

Cuối cùng, chính là một câu nói của Lăng nương khiến cô quyết định.

Lăng nương nói. "Thỏ Thỏ, mẹ thật muốn sau này ngày ngày đều có thể ôm cháu nội."

Trên đời này, Tiêu Thỏ nghe lời nhất chính là mẹ nuôi. Nếu mẹ nuôi cũng đã nói thế, vậy thì trở về đi thôi. Thế là cô liên hệ với bệnh viện ở nhà, rồi dệ đơn từ chức với bệnh viện đang làm việc.

Bệnh viện cũng tính là thông cảm cho cô. Dù sao đối với mỗi phụ nữ, việc sinh con là một việc vô cùng quan trọng, bệnh viện không thể can thiệp được.

Và cứ thế, sau một tháng xử lý mọi việc tồn dư, hai người gói ghém hành lý dắt tay nhau về nhà.

Nhìn thành phố từng quen thuộc tới thế, giờ sau ba năm trở nên khác lạ, càng khiến người con đi xa quay về thêm xúc động. Tiêu Thỏ không khỏi cảm thấy phấn khích. Vừa ra khỏi sân bay cô đã la hét đòi về trường học cũ gặp thày cô giáo, kết quả là bị Lăng Siêu tóm cổ nhét vào trong xe taxi. "Còn không về nhà thì ba em sẽ băm vằm anh ra mất!"

Ba cô mà nói thế, đảm bảo sẽ làm được. Tiêu Thỏ lè lưỡi, không còn cách nào khác là dúi dúi cái ý tưởng đó của mình xuống một xó trong đầu.

Hai người liền đi về nhà. Tiêu Thỏ vốn mang thai đã hơn sáu tuần, bắt đầu có triệu chứng nghén, nên lúc ra khỏi xe vào nhà, thấy rõ vẻ mặt tai tái. Ba cô vừa thấy, lập tức nhào ra trách mắng Lăng Siêu.

"Cậu chăm sóc con gái tôi kiểu gì thế hả? Cậu nhìn xem, sắc mặt nó kém chưa kìa!"

Lăng Siêu thản nhiên nhìn ông ta, bình tĩnh nhận lỗi. "Con xin lỗi, nhạc phụ đại nhân!"

Thế là ba Tiêu Thỏ đành nuốt câu nói thứ hai vào trong bụng, không có cách nào khác chỉ có thể lầm bầm mấy câu rồi bỏ đi.

"Anh đừng giận, anh biết tính ba em đấy..." Tiêu Thỏ đứng cạnh vừa lè lưỡi vừa khẽ giật giật tay áo Lăng Siêu.

"Anh biết." Lăng Siêu cười. "Lần trước ba mua cổ phiếu ngân hàng nọ, hôm nay vừa trúng lãi cao đó mà."

"Hơ?" Tiêu Thỏ ngạc nhiên. "Thế sao còn tức giận?"

"Tính tình ba em còn lạ gì? Cổ phiếu đó là do anh khuyên cho ba mua."

"À há!" Tiêu Thỏ giật mình hiểu ra. Ba cô quả đúng như thế, trong lòng vui vẻ vô cùng, nhưng ngoài miệng lại không dám thể hiện, lại còn phải bày ra vẻ đạo mạo, ta đây người lớn có oai phong đàng hoàng.

Hai người nhìn nhau, cùng cười trộm một cái.

Bữa cơm tối đó hai nhà ăn cùng nhau, trọng tâm câu chuyện dĩ nhiên xoay quanh việc kết hôn của hai đứa, rồi thì việc trang trí xếp đặt nhà mới. Trước khi về nhà, Lăng Siêu đã mua một căn hộ ba phòng ngủ hai phòng làm việc ở thành phố Z. Cũng vì mua xong hai đứa còn chưa về, nên việc trang trí bày biện vẫn do hai bên bố mẹ đảm nhiệm. Chín người thì mười ý, ba Tiêu Thỏ cũng vì vụ này mà tranh cãi với ba Lăng Siêu không ít lần. Giờ có mặt hai đứa, hai ông bố lại càng có lý do đấu đá ai đúng ai sai.

Tiêu Thỏ quả thật chả biết làm sao với hai ông ba già đầu mà tính tình như con nít này. Nhưng Lăng Siêu lại có vẻ vô cùng thành thạo với việc ứng phó hai người, lúc nào cũng có thể tìm ra một phương pháp giải quyết mà không ai nói gì được lại chả đụng chạm ai, khiến Tiêu Thỏ vô cùng khâm phục.

Cơm tối xong xuôi, việc trang trí nhà mới cũng đã được thảo luận không tệ lắm. Bỗng Lăng Siêu thò tay cầm lấy tay Tiêu Thỏ dưới gầm bàn, rồi ngẩng đầu nói. "Ba mẹ, lát nữa tụi con ra ngoài một chút."

Tiêu Hải Sơn dĩ nhiên là người đầu tiên có ý kiến. "Muộn thế này rồi, còn định đi đâu? Thỏ Thỏ đang có thai đấy, cậu đừng có suốt ngày lôi nó đi hết chỗ nọ tới chỗ kia!"

Lăng Siêu cười, nhưng lại thốt ra một câu chả ăn nhập gì. "Ba, lần trước cổ phiếu ngân hàng đó còn lãi không? Gần đây có một đầu cổ phiếu mới cũng rất có sức sống nha..."

Lập tức ba Thỏ Thỏ mắt sáng rực như đèn pha, tuy là cũng ý thức được mình hơi thất thố, vội vã nghiêm mặt ra vẻ. "Khụ khụ... hai đứa đi chơi, nhớ về sớm một chút."

Kết quả, cả nhà đều che miệng cười.

"Anh định đưa em đi đâu thế?" Ra khỏi nhà, Tiêu Thỏ mới hỏi Lăng Siêu.

Lăng Siêu đang lái xe, chỉ nở một nụ cười đầy bí ẩn. "Bí mật."

Không biết trong lòng hắn ta đang tính toán cái gì đây. Tiêu Thỏ cũng lười nghĩ ngợi. Xét cho cùng ở chung với hắn, lâu lâu hắn lại làm một vài việc gì đó không tưởng tượng nổi. Thay vì tốn nơ ron đi suy đoán, không bằng chờ chính hắn nói ra còn hơn.

Từ khu chung cư mà khởi hành, dọc theo con đường lớn vừa tu sửa lại đi về phía trước. Xe do Lăng Siêu lái êm ái hơn nhiều so với xe taxi hồi trưa nay. Tiêu Thỏ không những không khó chịu buồn nôn, mà cảm xúc cũng bình tĩnh trở lại. Cô ngồi nhìn hai bên đường, những công trình kiến trúc như quen như lạ thi nhau xuất hiện, thi thoảng sẽ thốt lên vài câu cảm thán.

"Anh nhìn kìa, đó không phải vốn là trường tiểu học của chúng ta sao? Giờ nhà cao như vậy rồi!"

"Ô, ở đây xây trung tâm thương mại lúc nào thế? Hồi xưa là công viên kia mà?"

"Aaa, quán này vẫn còn bán nha. Trước đây em thích nhất là ăn tàu hũ ở đây đó. Sáng sớm mai chúng ta tới đây ăn có được không?"

...

Cứ như thế, Lăng Siêu vừa lái xe vừa nghe cô chỉ trỏ này nọ y như một đứa trẻ con ngây thơ, trên môi vẫn thoáng một nụ cười dịu dàng.

Xe cứ thế đi thẳng tới, hai bên đường nhà cửa càng lúc càng thưa thớt, đèn đường cũng ít hơn, trước mặt chỉ một màu đen tuyền của đêm. Tiêu Thỏ rốt cục chán nản. "Rốt cục anh định đưa em đi đâu nào?"

"Đến rồi." Lăng Siêu dừng xe, giúp cô tháo dây an toàn, rồi xuống xe vòng qua bên kia kéo tay cô đi cùng.

"Chỗ nãy là..." Tiêu Thỏ nhìn chung quanh, bốn bề tối đen như mực, ẩn ẩn bóng dáng vài toà nhà không nhìn rõ lắm, nhưng không xác dịnh được mình đang ở đâu.

Đúng lúc đó, Lăng Siêu bấm tay cô, chỉ về phía chân trời phía Nam.

Ngay khi Tiêu Thỏ ngẩng đầu lên, bỗng hàng loạt bóng đèn được bật sáng. Một chiếc đu quay khổng lồ cao ngất chợt bừng lên. Chung quanh hai người đèn đuốc sáng trưng, soi rọi tất cả.

Đây là...

Bỗng cô cảm thấy vô cùng phấn khích, tim đập gấp gáp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, không ngớt nắm chặt bàn tay Lăng Siêu.

"Thích không?" Hắn kéo lấy cô ôm vào lòng. "Em còn nhớ chứ, anh từng đồng ý rằng sẽ xây cho em một công viên mà?"

Tất cả tựa như một giấc mộng vậy. Tiêu Thỏ ngơ ngác ngẩng đầu lên, gật gật, rồi lắc lắc, rồi lại gật rồi lại lắc, thật sự là đã quên mất thật ra mình có nói như thế hay không.

Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, Lăng Siêu không nén nổi bật cười, rồi cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên trán cô, vòng tay đang ôm cô càng xiết chặt. "Không sao, có anh nhớ hộ em là được."

"Đi, anh dẫn em xem!" Bỗng hắn kéo tay Thỏ Thỏ đi về phía đu quay khổng lồ kia.

Có vài nhân viên đang đứng chờ ở đó, rõ ràng Lăng Siêu đã xếp đặt từ lâu. Họ thấy hai người, trong mắt thoáng hiện một nét cười đầy mờ ám.

Tiêu Thỏ xấu hổ dúi mặt vào ngực hắn trốn. Kẻ nào đó dĩ nhiên càng không sợ gì ai mà càng nắm chặt lấy tay cô ngồi xuống, rồi ra hiệu cho nhân viên.

Vòng đu quay lớn từ từ khởi động, chầm chậm đi lên cao. Tiêu Thỏ nhìn qua cửa sổ thấy toàn cảnh công viên, đèn đóm đều đã được bật sáng, rực rỡ dưới nền trời đêm. Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác mình như đang trôi giữa dải Ngân hà, bao nhiêu ngọn đèn trước mắt như những ngôi sao sáng rạng rỡ chung quanh cô, khiến mắt cô lấp lánh.

"Tất cả là do anh lập nên sao?" Cô vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

"Cũng không phải tất cả." Lăng Siêu lắc đầu. "Tháng trước, công ty có một khách hàng muốn đầu tư vào hạng mục này. Anh thấy không tệ nên tham gia một ít cổ phần."

"Thế nên anh không lập tất cả cho em sao?" Cô giả vờ tức giận.

"Dĩ nhiên." Hắn thản nhiên gật đầu.

"Sao..." Chưa kịp chờ cô nói hết, Lăng Siêu đã kéo cô vào lòng mình, hôn lên đôi môi quen thuộc kia.

Đàn ông luôn có cách khiến phụ nữ im lặng, nhất là tại khoảnh khắc lãng mạn thế này.

Hôn xong, cô sẽ không còn khí thế bừng bừng mà hỏi han như nãy, chỉ nhẹ nhàng dựa vào vòng ôm của hắn, để bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa lên bụng cô.

"Còn để cho con chúng ta nữa..." Hắn khẽ thì thầm, giọng nói theo gió dịu dàng bay vào tai cô trong không gian nhỏ hẹp này, khiến cả người lẫn tinh thần cô đều như mềm nhũn tan chảy.

"Lăng Siêu." Bỗng cô gọi tên hắn, gương mặt giấu vào trong lòng hắn, giọng nói đầy nghẹn ngào. "Em thật muốn khóc, làm sao bây giờ?"

"Vậy khóc đi." Hắn cúi đầu hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng trả lời. "Trong lòng anh, em muốn làm gì cũng được..."

Dù là khóc hay cười, chỉ cần có em trong lòng anh, đời đời kiếp kiếp, anh sẽ không buông tay.