Con Thỏ Nhỏ, Hôm Nay Ngươi Còn Chưa Bị Ăn Sao?

Chương 11




Edit: Thỏ

Nôn hay không nôn trên người Mặc Chiêu đại nhân, ta không nhớ rõ lắm.

Ta bệnh nặng một hồi, tự thân trải nghiệm sự thật về loài thỏ có thể yếu đuối đến mức nào.

“Ta không phải bạn cũ của y, là tình nhân cũ đấy.”

Lúc rắn tinh nói thế, đôi mắt cong cong, môi anh đào nở nụ cười, ở dưới cây liễu gió mát phong tình vạn chủng quay đầu lại.

Nếu là đóng kịch, cần gì diễn cho một tiểu yêu ta nhìn. Nếu chỉ là ham muốn long đan, cần gì phải nghe lời ta, trực tiếp đáp mây bay tới. Nếu là diễu võ giương oai, là tiểu nhân bỏ đá xuống giếng, cần gì phải dư thừa hỏi tên của ta.

Ta đố kỵ hắn chính vì sắc đẹp, lúc hắn nhắc tới Mặc Chiêu đại nhân thì mắt dài xám tro lóe lên tia sáng, đủ để cùng Mặc Chiêu đại nhân sánh đôi.

Ta nghĩ sai rồi.

Mặc Chiêu đại nhân căn bản sẽ không hiểu.

Hắn vì lời nói chân thực của một con thỏ tinh, đến thăm nhân tình cũ, nhưng trở thành bộ hài cốt bị sập bẫy. Trước khi chết, hắn rất tuyệt vọng đi.

Ta ngủ ở cửa hang nhưng một tiếng kêu cứu đều không nghe. Hoặc là hắn biết được Mặc Chiêu đại nhân có mưu kế riêng, nhưng hắn vẫn đến.

Ta cũng không hiểu.

Ta tự cho mình mới sa chân vào tình trường đã là cay đắng, khổ đau, hóa ra chỉ như gió lùa qua.

Yêu một người không thể yêu, rắn tinh ngàn năm đều là kết cục như thế.

Còn ta thì sao?

Vấn đề này không thể hỏi Mặc Chiêu đại nhân, cũng chưa bao giờ có thể hỏi dò ngài như bạn bè thân hữu. Ta chỉ nuốt trong lòng nghiền ngẫm, dần dần tiêu hóa thành một dãy ngăn cách vô hình.

Cơ thể ta đã tốt hơn sau ba ngày, đuôi rắn giống như bị vứt bỏ ngoài kia, lúc ta nhìn thấy không biết con dã thú nào đã gặm cắn hơn phân nửa. Ta bọc xà cốt lại, chôn dưới chân núi Thương Long lĩnh.

Nhân loại thường kêu mồ yên mả đẹp, không biết điều đó có phù hợp để nói với yêu tinh. Nếu một ngày ta chết đi như hắn, hi vọng ai đó đem ta chôn ở chỗ này.

Đôi mắt bình yên phẳng lặng, ngẩng đầu có thể thấy ánh trăng.

Yêu hận tuần hoàn, cũng chỉ thế thôi.

Sau khi Mặc Chiêu đại nhân nói muốn bế quan tu luyện, ta cùng mấy đứa em có thể ở lại chỗ này, cũng có thể đi đâu tùy ý. Ta mang long tức của y, dẫu đi đâu cũng rất an toàn.

“Vâng, đại nhân.” Ta vâng lời, đáp ứng.

“A Quỳnh, việc này em có công. Chờ bản tôn xuất quan, em có thể yêu cầu một chuyện.” Dứt lời, bóng lưng y liền biến mất sau vách đá – nơi mà ta không thể nào đặt chân tới.

Ta quét dọn sạch sẽ rong rêu trong hang, cất trữ đầy rượu ngon, gói em thơ vào tay nải, trở lại quê nhà. Trên đường đi bọn chúng nói tiếng người làm ta sợ gần chết.

“Thịt rắn kia các ngươi cũng ăn.”

“Đại nhân cho chúng ta ăn.” Thỏ em giải thích.

Làm khó y vẫn nhớ đến chuyện này, cũng không biết ta nên hài lòng hay khổ sở.

Thỏ em nói líu ra líu ríu: “Anh ơi, chúng ta sẽ rời khỏi hang của Mặc Chiêu đại nhân sao?”

“Nơi đó cỏ ăn ngon tuyệt.”

“Chúng em sẽ giống anh, biến thành hình người?”

“Có thể dạo chơi ở thôn trang nhân loại?”

Ta thực sự khó trả lời.

“Tuy các em có linh trí, nhưng cũng không phải là yêu.” Ta giải thích. “Không thể đến chốn nhân gian chơi, loài người sẽ sợ, sau đó đánh chết chúng ta.”

Bọn nhỏ tò mò, hỏi vì sao chúng không phải là yêu quái, làm thế nào mới có thể trở thành yêu quái. Có một con trong đó nói với ta: “Anh à, giờ chúng em không còn là thỏ con bình thường nữa, anh đặt tên cho chúng em đi.”

Hai con khác lập tức hùa theo.

Ta nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ nhớ tới câu nói của Mặc Chiêu đại nhân liên quan đến ta rằng: “Thỏ trắng cô đơn, đông bôn tây cố.”

Nghĩ ‘đông bôn tây cố’ vừa tròn bốn chữ, cũng là cơ duyên của y, ta bèn đem bốn chữ này tặng cho bọn nhỏ.

Dù không hiểu hàm nghĩa của cụm từ trên nhưng chúng vẫn nhảy nhót vui mừng. Đặt tên đối với động vật mà nói, đó là niềm vui lớn. Điều này biểu trưng cho trí óc, bởi vì cái tên này khiến chúng khác nhau so với đồng loại, có vẻ cao quý và thông minh hơn.

Khi đó tâm trạng ta cũng thế này.

Nghĩ đến đây, băn khoăn trong lòng ta đối với y, cả sự thù hận nông cạn kia – bỗng tan thành mây khói.

Ta và rắn tinh chẳng giống nhau.

Hắn họ Đoàn.

Ta họ Mặc.