Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 48: Rốt cuộc ai mới là thợ săn




Nhìn tên khốn nào đó bị mình đánh thành hình con tôm, Hạ Hoàng Tuyền bỗng tỉnh ngộ —— tử khí trên người tên này sẽ không vì vậy mà có chứ? Bởi vì hắn miệng tiện cho nên bị cô đánh, đánh đánh nhiều quá liền chết. . . Làm sao có thể?!

Cô hơi chột dạ cúi đầu liếc nhìn Thương Bích Lạc, hẳn là không đến mức. . . có lẽ vậy? Mặc kệ nói thế nào, cô xuống tay vẫn rất đúng mực, về sau chẳng lẽ phải cố gắng giảm bớt số lần đánh hắn? Nhưng điều này không phải là do cô quyết định, mỗi lần nhìn thấy hắn lên mặt liền kìm lòng không được, khụ, làm gì đó.

Nghĩ đến đây, cô cố ý vươn tay chọc chọc đầu người nào đó: "Này. . . Không sao chứ?"

Thanh niên chậm rãi ngồi thẳng dậy, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Miễn cưỡng còn sống."

Hạ Hoàng Tuyền nhìn trái nhìn phải, vẫn có chút không quá yên tâm, vì thế cúi người, không hề khách khí kéo áo thanh niên lên.

Thương Bích Lạc hít vào một hơi, quả thực không biết nên nói gì mới được, trước mặt bạo lực phản kháng chỉ là giãy giụa mà thôi, hắn chỉ có thể trơ mắt xem cô gái cẩn thận nhìn vết bầm tím trên bụng mình, lại xoa xoa gãi gãi, xác định có vấn đề hay không rồi mới thở phào một hơi buông áo xuống —— cô có thể có chút tự giác hay không? Nhất là vừa rồi bọn họ còn nói những lời như vậy.

Trong lòng boss dâng lên cảm giác thất bại mãnh liệt, nghiêm túc mà nói, cho dù hiểu rõ tâm ý hiện tại của mình, ngẫu nhiên hắn cũng muốn bóp chết cô, ví dụ như lúc này.

Hạ Hoàng Tuyền hiển nhiên đã không phải lần đầu tiên làm việc này, mặt không đỏ tim không đập đối diện với ánh mắt của thanh niên, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ bình tĩnh vỗ bàn: "Cho nên về sau anh đừng khiêu khích tôi nữa, biết chưa?!"

Rồi sau đó cô chợt nghe thấy thanh niên lạnh nhạt đáp lại: "Khi cô muốn đánh tôi, mọi hành động đều bị cho là khiêu khích."

". . . . . ."

Thương Bích Lạc nhìn vẻ mặt cô gái từ khiếp sợ đến rối rắm lại đến giống như hạ quyết tâm gì đó, cô nói: "Được rồi, về sau tôi. . ."

Khóe miệng thanh niên hơi cong lên.

"Mỗi lần đánh anh đều cố gắng đổi vị trí."

". . . . . ." Không cong nữa.

Hạ Hoàng Tuyền cực kỳ hiểu rõ sự rối rắm lúc này của boss, bởi vì cô cũng rất rối rắm, đánh hắn đã trở thành thứ cần thiết trong cuộc sống, bỏ thế nào?

Thương Bích Lạc nửa thật nửa giả thở dài: "Đây xem như là sự dịu dàng cuối cùng trước khi tôi chết sao?"

Vẻ mặt Hạ Hoàng Tuyền thay đổi, kinh ngạc nhìn về phía thanh niên: "Chết? Vì sao anh cảm thấy mình sẽ chết?" Chẳng lẽ hắn lại giấu cô làm chuyện xấu? Cho nên mới dẫn đến bi kịch của hắn?

Còn đang nghi hoặc, ngón tay thanh niên đột nhiên xoa lên đôi mắt màu hổ phách không đeo chụp mắt của cô: "Cô đã nói, con mắt này có thể đoán trước tương lai, đột nhiên nói một giây cũng không rời khỏi tôi, chẳng lẽ không phải vì tôi đang gặp nguy hiểm ư?"

". . . . . ." Thật đúng là người đàn ông mẫn cảm. Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, khi mở ra, vứt bỏ hết thảy bất an và mê mang, cô vươn tay đè đầu thanh niên, đi tới gần, kiên quyết mà nghiêm cẩn nói, "Sẽ không để anh chết." Hắn là hi vọng về nhà của cô, cho dù thế nào cô cũng không thể để nó tan biến.

"Thình thịch!" Trái tim cứ như vậy.

—— Cô gái này.

"Bằng bất cứ giá nào. . ."

"Thình thịch!" Đập mạnh.

—— Nói ra lời như vậy.

"Đều nhất định không để anh chết."

"Thình thịch thình thịch!" Nhịp đập liên tục tăng lên.

—— Chính là ở đây. . .

"Trái với quy tắc."

"Hả?" Hạ Hoàng Tuyền ngây người, lúc này không phải hắn nên cảm động rơi lệ đầy mặt sao, chim nhỏ nép vào người chui vào lòng cô khóc nỉ non "Hu hu hu hu". . . Phi! Ý nghĩ quỷ dị này là sao chứ?

Thương Bích Lạc vươn một ngón tay, đẩy gương mặt của cô ra: "Thân mật quá rồi."

"Cho nên?"

"Nhìn thật đáng sợ." Thợ săn hẳn là hắn mới đúng, cô lại bất giác bắn ra mũi tên đầu tiên, không hề nghi ngờ, đây là phạm quy.

". . . Này!" Cô trẻ tuổi không có nếp nhăn lỗ chân lông lại không to, chỗ nào đáng sợ chứ, tên khốn! Đây là lời của người vừa thổ lộ sao? Quả nhiên hắn đang đùa giỡn cô, làm sao bây giờ. . . Lại muốn đánh người rồi.

Hạ Hoàng Tuyền kìm lòng không được giơ nắm tay, phát ra tiếng "răng rắc" làm người khác run rẩy.

Buổi chiều hôm nay, Tô Giác khó được về nhà trước giờ, tuy rằng nền văn minh ở phía nam đã bị phá hủy trong cuộc ném bom cũng không kéo dài này, xây dựng lại lại tốn khá nhiều thời gian, nhưng nếu thật sự có thể tiêu diệt bệnh độc zombie, cái giá như vậy cũng không phải không thể chấp nhận được, trái ngược với vật chết, không có gì quan trọng hơn thứ còn sống sót.

Dù sao, không ai biết bệnh độc có biến dị nữa hay không —— gia tăng cự ly lây truyền trong không khí hoặc biến thành phương thức lây truyền khác. Hơn nữa, đối với phía bắc mà nói, nhu yếu phẩm hàng ngày của năm trăm vạn dân chẳng phải một số lượng nhỏ, có thể gánh chịu được nhất thời, nhưng không nhất định có thể tiếp tục, huống chi nhân khẩu chẳng phải cố định không thay đổi —— tất cả mọi người cần đất đai ở phía nam.

Nhưng mà, mặc dù biết rõ chuyện này, mặc dù lý trí có thể tiếp thụ được, đối với rất nhiều người mà nói, đây vẫn là một bước khó có thể đi về mặt tình cảm, bởi vì, đây từng là quê hương của rất nhiều người, có lẽ bắt đầu từ tổ tông, nhiều đời sinh sôi nảy nở ở nơi đó, từ khi mở mắt nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên, tất cả ký ức đều cùng một nhịp thở với nó, người nhà, bạn bè, thầy cô, bạn học, cười vui, nước mắt. . . Đây chẳng phải thứ có thể dễ dàng lãng quên hoặc vứt bỏ.

Thành phố W hôm nay tràn ngập không khí bi thương.

Trong lòng mỗi người đều đang than khóc, phía nam bị san thành bình địa cùng bệnh độc, cùng với quá khứ bị vùi lấp, tuy rằng từng cảm thấy nó thật tàn khốc thật không mỹ mãn, hiện tại nhớ lại, phần lớn người đều sẽ mỉm cười trong xót xa.

Vì sao đến ranh giới sống chết mới hiểu được rõ sự vĩ đại bình thường chứ?

Vì sao đến ranh giới sống chết mới chú ý đến tình yêu bị xem nhẹ?

Vì sao đến ranh giới sống chết mới hiểu. . . Ai mới là người quan tâm nhất trân trọng mình nhất trên đời này?

Đáng tiếc, đối với rất nhiều người ở thành phố này mà nói, hối hận thật sự chỉ có thể trở thành hối hận —— chuyện cũ không thể níu kéo.

Hạ Hoàng Tuyền và Thương Bích Lạc đến từ thế giới khác, Tô Giác vốn là người phương bắc, còn Ngôn Tất Hành, quá khứ của hắn. . . không ai biết được.

Điều duy nhât có thể biết là, lúc Tô Giác trở về hắn còn thật vui vẻ, hưng phấn cầm một ít vật tư đi ra ngoài, nói muốn đổi thứ tốt hơn về ăn —— nếu nói Thương Bích Lạc dựa vào máy móc lạnh như băng núp ở trong mây quan sát thành thị, vậy Ngôn tiểu ca không hề nghi ngờ là xâm nhập trong đám người, dùng "Quan hệ giữa người với người" tạo thành một mạng lưới, tin tức truyền lưu trong thành thị này, hắn rất nhanh là có thể biết được. Mà khi giao dịch vật phẩm, cũng đều đạt được lợi ích lớn nhất, đơn giản mà nói, hắn chính là "Bà quản gia", tất cả mọi người đều yên tâm giao tài vụ cho hắn.

Nhưng mà, lúc hắn trở về lại có phần hồn bay phách lạc, không chỉ quên giao dịch vật phẩm, vật tư mang ra ngoài cũng không thấy, vẻ khó xử của hắn khiến mọi người không nỡ hỏi, sau đó, khi hắn nấu cơm suýt nữa thì cho nhầm gia vị, nếu không phải Hạ Hoàng Tuyền muốn học tập mà đứng bên cạnh hắn, bữa tối sẽ trở thành bi kịch rồi.

Vì thế vào buổi cơm tối hôm nay, không khí rất kỳ quái.

Người bình thường nói nhiều nhất thích làm sôi động không khí nhất nay không nói một lời, ngơ ngác xới cơm, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng không gắp, Tô Giác và Hạ Hoàng Tuyền lo lắng nhìn hắn, lại sợ hắn xấu hổ mà không dám nhìn nhiều, Thương Bích Lạc có chút tò mò, nhưng cũng không rõ ràng như hai người khác, bởi vì hắn luôn có cách để biết được.

Ban đêm, thấy Ngôn Tất Hành tắm rửa xong đóng cửa thư phòng đi ngủ, có hai người thở phào nhẹ nhõm.

"May mà lúc tắm rửa không tự làm mình chết đuối." Hạ Hoàng Tuyền lau mồ hôi.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tô Giác nhíu mày.

Ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền rời về phía Thương Bích Lạc, thanh niên cũng nhìn lại cô, ánh mắt lóe lên, nhưng ngoài dự kiến của hắn, cô không nói gì cả, ngược lại nhìn về phía Tô Giác: "A Giác, sau này còn tiếp tục ném bom sao?"

"Việc này ư, hẳn là đã kết thúc." Vừa nhắc tới việc này, vẻ mặt Tô Giác có chút ảm đạm, tuy hắn không phải là người ở phía nam, nhưng bốn năm đại học cũng đủ để hắn coi nơi đó là quê hương thứ hai, quê hương bị hủy, không ai sẽ cảm thấy vui vẻ, một lát sau, hắn mới thoát ra khỏi những suy nghĩ ấy, hơi ngượng ngùng cười cười, "Ngại quá, vừa rồi thất thần." 

"Không. . ." Hạ Hoàng Tuyền lắc đầu, "Anh không thoải mái thì nghỉ ngơi sớm một chút, mấy ngày nay cũng quá mệt mỏi." Ngay cả thời gian về nhà cũng không có.

"Không có gì." Tô Giác mỉm cười đứng lên, vươn tay xoa đầu cô gái.

Thương Bích Lạc đứng ở bên cạnh híp mắt lại, nhẹ nhàng vuốt lưỡi dao lạnh như băng trong tay áo. Tô Giác không hề có cảm giác, nhưng Hạ Hoàng Tuyền, dường như ý thức được điều gì đó, trợn mắt nhìn hắn.

Tuy miệng nói không hề gì, nhưng thực tế Tô Giác trên tinh thần và thân thể đều rất mệt mỏi, liền sớm nghỉ ngơi. Hắn ngủ rất say, cho nên khi  Hạ Hoàng Tuyền đi đến cạnh giường đều không phát hiện, cô gái quơ quơ tay, lại quơ quơ, xác định hắn thật sự ngủ say mới cúi người chỉnh lại chăn cho thanh niên, lén lút chạy về, nhẹ nhàng nhảy lên trên giường của Thương Bích Lạc, ngồi khoanh chân.

Thanh niên mặc áo ngủ tựa vào đầu giường đọc sách như thường ngày, sợi tóc đen có vẻ vô cùng mềm mại dưới ánh đèn, có lẽ vì hơi dài quá, sợi tóc bên tai trái bị hắn vén đằng sau tai, ngón tay trắng nõn thon dài với từng đốt rõ ràng nâng quyển sách dày, khi di chuyển tràn ngập vẻ đẹp phong độ của người trí thức.

"Có việc gì?" Không thể phủ nhận, lúc này trong lòng boss Thương cũng không vui vẻ gì.

"Nói thừa, không có việc tôi tới đây làm gì?" Hạ Hoàng Tuyền cũng mặc áo ngủ, lườm nguýt hắn một cái, dựa vào gần ngửi ngửi người hắn rồi sau đó hừ nhẹ, "Dựa vào ngửi mùi thối chết được!" Không hề nghi ngờ, cô vẫn nhớ mối thù hôm nay.

". . . . . ."

Nhưng vào lúc này, cô lén lút lấy laptop đặt ở dưới gối ra, tiến đến bên cạnh Thương Bích Lạc, nhẹ giọng nói: "Tôi lén lấy ra từ thư phòng, lợi hại chứ?"

Tiếng hít thở nhè nhẹ của cô gái vang bên tai, thổi vào khiến hắn hơi ngứa, lại mang theo sự mê hoặc khiến người ta rộn rạo.

Nhưng. . . Không được, bây giờ còn chưa đến lúc.

Bàn tay Thương Bích Lạc bất giác nắm thật chặt, cụp mắt xuống, hàng mi dày dưới ánh đèn tạo nên một bóng nhạt, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi: "Cô muốn biết lý do Ngôn Tất Hành khác thường như vậy ư?"

"Đương nhiên!" Cho dù có ngốc đến mấy cũng là đồng bọn của cô, chỉ có thể bị cô bắt nạt!

"Vậy thì, lúc ấy sao lại không nói cho Tô Giác?" Về việc hắn có thể theo dõi toàn thành phố này.

"Hả?" Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc nghiêng đầu, "Không phải anh không muốn cho người khác biết?" Cô cảm thấy mình khẳng định không hiểu sai ý. . . Chẳng lẽ thật sự hiểu sai ư?

"Thình thịch!"

"Thình thịch!"

. . . . . .

Thanh niên hít một hơi thật sâu, rồi sau đó chậm rãi thở ra, vươn tay, đẩy cô gái ra xa.

"Gần quá, thật ầm ĩ."

"Này!"

—— Đồ ngốc này, sao không thể yên phận thành thật làm con mồi chứ?

—— Người này, thật sự đáng đánh đòn, lại ngứa tay làm sao bây giờ?

Luôn có vài người như vậy, cách suy nghĩ không nằm trên một đường thẳng.