Công Chúa! Anh Yêu Em..

Chương 20




~ Nhà hàng Đức~

- Chào anh chị! – mẹ nó niềm nở tiến vào phía có hai một người đàn ông và một người phụ nữ đã ngồi sẵn

- Xin chào! Mời ngồi – hai người kia đứng dậy bắt tay ba mẹ nó

- Hai người đợi chúng tôi có lâu không? Thành thật thứ lỗi – ông bà Trần

- À, không sao tôi vừa mới tới. Mà đây là bảo bối của Trần Gia sao? – người phụ nữ đang nói về nó

- Vâng. Đây là con gái tôi – Trần Phương Ái Nhi … - bà Trần niềm nở rồi ra hiệu cho nó chào hỏi hai người kia.

- Chào hai bác – nó

- Chào cháu! Cháu thật xinh đẹp! Cháu với con trai ta quả thật rất xứng đôi vừa lứa – người phụ nữ

- À! Ông bà Hàn, con trai hai người… - ông Trần

- Nó vào nhà vệ sinh, chuẩn bị ra bây giờ! Mọi người đợi nó một chút – ông Hàn

Vừa dứt lời, một người thanh niên kéo ghế ngồi bên cạnh ông bà Hàn…

- Chào hai bác, cháu là Hàn Gia Lâm

“ Hàn… Hàn Gia Lâm…”

Nó ngẩng mặt lên nhìn. Đúng là hắn rồi, mái tóc màu xanh rêu hôm nay thay bằng màu ánh kim và một vài sợi đỏ. Trông hắn cũng trưởng thành hơn trong bộ vest trắng và giày da Converse. Thật bất ngờ, nó tròn xoe mắt nhìn!

- Chào cháu! – ba mẹ nó vui vẻ

- Tên lưu manh!!! – nó ngỡ ngàng

- Nhóc!!! – hắn nở nụ cười nháy mắt nhìn nó

- Hai đứa quen nhau sao? – ông bà Hàn và ông bà Trần

- Vâng! Quen… rất quen ạ. – hắn mặt gian

- Vậy thì tốt quá rồi, hai đứa nói chuyện với nhau đi! Nên nhớ là hai đứa đã có hôn ước – ông Hàn nhìn nó

Nó vẫn chưa tin vào mắt mình. Hôn phu của nó là hắn… là tên lưu manh đáng ghét. Le lói trong tim nó một cảm xúc khó tả. Hắn nhìn mặt nó chỉ cười…

Bữa ăn trôi qua trong sự lãnh đảm của hai chúng nó. Chỉ có hai bên “ thông gia tương lai” là vẫn trò chuyện

Một lúc hắn xin ba mẹ mình và ba mẹ nó cho hắn và nó nói chuyện riêng

Dưới lùm cây đằng sau nhà hàng Đức. Hắn ôm nó, nó đứng sững người. Bao lâu rồi nhỉ? Cái cảm giác thân thuộc này! Một ngày không có nó đối với hắn thật dài. Nó kịp trở về thực tại và đẩy hắn ra

- Anh điên à? – nó nhíu mày

- Không thích sao! – hắn

- Không! – nó khoanh tay trước ngực

- Haizz… thật sao? Vợ tương lai – hắn dần cúi sát nó hơn

- Tránh xa tôi ra… - nó đẩy người hắn cách xa mình

- Cô vẫn rất bạo lực đấy! Vợ yêu à! – hắn cười đểu

- Cái chuyện quái gì đang diễn ra thế này? – nó nhíu mày ( ra vẻ đang rất tức giận, thực ra…)

- Tôi là chồng tương lai của cô. – hắn vỗ ngực tự hào

- Điên rồ! Sao ba mẹ lại gả tôi cho tên bắt cóc như anh cơ chứ! – nó nhếch mép

- Về hỏi ba mẹ cô đi nhóc! Tôi không biết… - hắn nói rồi bỏ đi để lại nó dấu hỏi chấm to đùng trên đầu

* Căn biệt thự Trần Gia*

- Có vẻ như Hàn Gia rất thích con đấy bảo bối. – ông Trần nhìn nó cười hiền

- Cái gì mà Hàn Gia chứ! Nực cười… Còn cái tên Gia Lâm nữa ba có biết … - nó chưa kịp nói hết câu

- Gia Lâm là chàng trai cực kì thông minh và tài giỏi, con trai trưởng của Hàn Gia, dòng họ danh giá và nổi tiếng về độ giàu có hay tài sản ở phía Tây. Hàn Gia là một trong những gia tộc quyền quý bậc nhất đấy bảo bối à! Quá hợp với gia tộc ta phải không? – ông Trần đắc ý

- Gia đình danh giá, nổi tiếng và giàu có! Nực cười ba có chắc chắn không? – nó

- Hàn Gia chính là một trong những đối tác của gia đình ta. Đủ thuyết phục con chưa vậy? Con gái – ông Trần

Nó không có ý kiến gì nữa bèn chạy lên phòng…

“ Không phải Gia Lâm là tên bắt cóc sao. Bang gồm 16 người ấy thì sao? Killer thì sao? Phức tạp thật? Phải rồi, sao mình không đoán ra nhỉ, căn biệt thự - tay vịn đầu rồng mạ vàng và viên ngọc ruby” Giờ nó tin lời ba mình. Vậy tại sao hắn phải đóng giả là tên bắt cóc nhỉ?

Tên này thật rắc rối!