Công Chúa Bướng Bỉnh Của Hoàng Tử Lạnh Lùng

Chương 27: Dạ hội




Cốc cốc cốc.

"Minh Khải, là em, Thi Ngôn, anh có ở trong phòng không?"

Minh Khải thiếu chút nữa không khống chế được, đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn cô gái nhỏ mê loạn dưới thân, không muốn để bộ dạng mê người của cô bị người khác nhìn thấy, đắp chăn lên người cô, đứng dậy xuống giường.

Mở cửa ra liền thấy bóng dáng Lưu Thi Ngôn đang định rời đi.

"Có việc gì?"

"À, không có gì, chỉ là muốn bàn bạc với anh một chút xem làm thế nào để bắt được kẻ trộm, anh đang bận sao?"

Lưu Thi Ngôn đợi nửa ngày nghĩ là không có ai, đang định rời đi, chợt nghe thấy tiếng cửa mở phía sau, quay lại liền thấy Minh Khải mở hé cửa, dựa khung cửa, sắc mặt tựa hồ có chút quái dị, không giống tức giận, nhưng hình như cũng không vui vẻ cho lắm, có chút buồn bực.

"Ừ, đang thu dọn chút đồ, chuyện này để hôm khác rồi nói."

Thản nhiên nhìn Lưu Thi Ngôn một cái, vẫn đứng ở cửa, không hề có ý định để người ta vào phòng.

"Ha ha, như vậy đi, anh cứ tiếp tục, em đi trước."

Nhìn thấy sắc mặt của Minh Khải, Lưu Thi Ngôn vội vàng mở miệng, không thể không nói, lần giáo huấn trước cô vẫn còn khiếp sợ, còn khiến hắn không vui, không biết sẽ bị trừng phạt thế nào nữa.

"Ừ"

Đóng cửa lại, liền nhìn thấy "cái gì đó" loi nhoi trên giường, cười khẽ đi qua, trực tiếp vén lên một góc chăn, ném sang một bên.

Tiểu Anh Nhi đã sớm tỉnh táo lại, nghe thấy Minh Khải cùng Lưu Thi Ngôn nói chuyện, ý thức được mình đang ở trên giường, hoảng sợ, đang trùm chăn cuộn chân chậm rãi chuyển động, ý đồ thần không biết quỷ không hay đào tẩu, kết quả kế hoạch mới vừa khởi công liền trực tiếp đổ bể.

Cảm thấy ánh sáng truyền đến trên đầu, cô gái nhỏ chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt "đắp" một nụ cười.

"Ách... Ha ha, Khải ca ca, giường của anh thật mềm, haha..."

"...... Ừ, là rất mềm.... Vậy em nằm trên đó luôn đi."

Chế nhạo nhìn cô gái nhỏ, Minh Khải tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

"Haha, cái này không cần, để hôm khác đi, tui bỗng nhiên nhớ ra tui còn chút việc, tui đi trước đây.... Haha, không cần tiễn tui, tui tự đi được rồi, haha."

Bay nhanh xuống giường đi đến trước cửa, nhìn lại người nào đó đang nhìn mình chằm chằm, tiểu Anh Nhi sợ tới mức đôi chân phi thật nhanh, ầm một cái đã đóng cửa lại.

Chạy một mạch đến phòng mình ở đối diện, đóng cửa lại, thở hồng hộc, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng lên, không hề chú ý tới ngoài hành lang còn có một người đang nhìn mình.

Lưu Thi Ngôn bỗng nhiên nhớ tới còn chút việc cần hỏi Minh Khải, vừa quay đầu liền thấy Anh Nhi thần sắc khẩn trương chạy đến, liền hiểu ra, vẻ mặt phức tạp...

_____

Dạ hội mỗi năm một lần rốt cục cũng tới, tuy rằng vụ mất trộm lúc trước còn ồn ào huyên náo nhưng từ sau khi Minh Khải vào ở tại kí túc xá nữ thì không xảy ra mất trộm nữa, không khí âm u cũng không ảnh hướng lớn tới trận đấu lần này, vì Anh Nhi vui vẻ động lòng người dùng thời gian nửa năm mà nổi bật sánh với hoa khôi Lưu Thi Ngôn, cho nên mọi người đối với dạ hội lần này càng thêm mong đợi.

Có điều người nào đó hình như cũng không ý thức được mình đã dậy lên phong ba rất lớn....

Hậu trường dạ hội.

"Ai nha, Anh Nhi, cậu yên lặng cho mình một lúc, mau để người ta trang điểm cho cậu." Tống Tư Ánh nhìn bạn mình ngồi cũng không yên, nhíu nhíu mày, nhịn không được càu nhàu vài câu.

"Nhưng mà, thật sự rất không thoải mái, hơn nữa, đã lâu như vậy rồi mà còn chưa xong? Vì sao phải trang điểm a?"

Bĩu môi nhìn chuyên gia trang điểm cho dạ hội lần này, liên tục bôi bôi trát trát trên mặt mình, ô.... Lại muốn hắt xì phải làm sao bây giờ?

Thật chán ghét a!

Tiểu Anh Nhi ngu ngốc bình thường căn bản là không cần đồ trang điểm, trời sinh khuôn mặt trẻ con, mịn màng mềm mại, trong trắng hồng hào, tự nhiên không có phiền não như người thường.

Bất đắc dĩ nhìn bạn tốt một cái, dạ hội lớn như vậy chẳng lẽ để mặt mộc trực tiếp lên sân khấu hả, tuy rằng không thể không thừa nhận da bạn mình quả thật rất tốt, hơn nữa người khác đều trang điểm có làm sao đâu, sao cô bạn này lại nhiều chuyện như vậy, trang điểm một lần có chết được ai.

Thấy bạn tốt tức giận trừng mắt nhìn mình, bộ dạng như núi lửa phun trào, tiểu Anh Nhi chu chu miệng, ủy khuất nhìn cô.

"Bé Anh Nhi, sao vậy?"

Lí Hạo Hiên đến hậu trường xem xét, vừa mới đi vào, liếc mắt một cái liền thấy cô gái nhỏ trong đám người, lúc này ngồi trước bàn trang điểm, đang trừng mắt chu mỏ với Tống Tư Ánh, hai tay chống nạnh.

Tiểu Anh Nhi đang ảo não thì nghe thấy giọng nói của Lí Hạo Hiên, kích động định đứng lên, bị người trang điểm giữ chặt, bĩu môi, nhìn Lí Hạo Hiên đang đến gần mình, một bụng nước đắng rốt cục tìm được đối tượng thổ lộ.

"Làm sao vậy? Nói anh nghe."

Lí Hạo Hiên cười cười, cả ngày đều có thể thấy hai cô đấu võ mồm, nhưng quan hệ lại tốt hơn bất cứ người nào khác.

Thấy Anh Nhi còn muốn tố cáo, Tống Tư Ánh lại càng bực mình.

Hai người cãi qua lại một hồi, rốt cục cũng im lặng, sau khi quan hệ thân thiết, hai người thường xuyên vì một chút việc nhỏ mà cãi nhau, nhưng tiểu Anh Nhi một lần cũng chưa thắng nổi, bởi vì mỗi lần Tống Tư Ánh đều ra tay trước chiếm ưu thế, cô căn bản không kịp phản kháng, ngẫm lại liền buồn bực....

"Được rồi được rồi, hai em đừng ồn ào nữa, chờ kết thúc dạ hội, anh mời các em ăn cơm, hiện tại chuẩn bị trước đã, được không?"

Nhìn hai cô gái mặt đỏ tía tai, Lí Hạo Hiên vội vàng ngăn cản, hai người cãi nhau hắn đã gặp qua nhiều lần rồi, nếu không ngăn cản tuyệt đối có thể cãi nhau rất lâu nữa.

"Không cần đâu, anh Hạo Hiên, cậu ấy nói buổi tối nếu em thắng thì phải mời em đi ăn cơm, hai chúng ta không ăn thì phí quá, lần này vì cơm của cậu, mình cũng phải cố gắng chiến thắng a, haha"

Lần này phải hung hăng xả giận một chút, haha...

"Hừ, cậu cứ thắng trước đi đã rồi nói sau, hai ta ai mời còn chưa biết đâu."

Tống Tư Ánh tức giận nói, hai ngày trước vì kích động sức chiến đấu của bạn mình nên đã đánh cược với cô, ai thua sẽ phải mời người kia ăn cơm, hiện tại thấy Anh Nhi thực sự là quá kiêu ngạo rồi.

"Haha, vậy chuyện này để nói sau, anh đi xem những người khác, các em chuẩn bị cho tốt nhé."

"Vâng, tạm biệt anh."

"Tạm biệt anh."

____

"Hạo Hiên, xin đợi một chút."

Lí Hạo Hiên đang đi bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại liền thấy Lưu Thi Ngôn mặc một bộ váy tím, không thể không nói, Lưu Thi Ngôn như vậy quả thật rất cao quý xinh đẹp, thu hút ánh mắt mọi người.

"Có chuyện gì sao?"

Mỉm cười nhìn hai người trước mặt, có chút không hiểu, không biết gọi mình lại muốn làm gì.

"Anh Hạo Hiên, Thi Thi có chuyện muốn nói với anh, nếu không bận, xin dừng bước nói chuyện được không?"

Nhìn bạn tốt khuôn mặt ngượng ngùng, Triệu Tử Linh không nín được mở miệng.

"À? Được rồi, anh cũng không bận."

Nhìn nhìn đám người bận rộn xung quanh, không có chuyện gì lộn xộn, Lí Hạo Hiên bước theo hai người.

"Em nói đi, có chuyện gì, bí ẩn như vậy."

Nhìn căn phòng không một bóng người, Lí Hạo Hiên nhíu nhíu mày, có chút kì quái.

".... Hạo Hiên, em thích anh."

Nhìn Lí Hạo Hiên nho nhã trước mắt, một thân áo trắng càng có vẻ tiêu sái tự nhiên, Lưu Thi Ngôn đỏ mặt cúi đầu trộm đánh giá phản ứng của hắn.

"Thích anh?"

Thấy Lưu Thi Ngôn vẻ mặt khẩn trương lại chờ mong, có chút buồn bực, tuy rằng bình thường quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, nhưng sao mình lại không chút ý tới tâm trạng của cô, cũng không nghĩ đến cô luôn luôn ôn nhu dịu dàng thế nhưng lại chủ động tỏ tình với người khác.

"Hạo Hiên, em đã thích anh từ lâu rồi, anh thật dịu dàng...."

Lẳng lặng nhìn Lưu Thi Ngôn chậm rãi nói ra tình cảm của mình, trong lòng hắn lại cảm thấy kì lạ, đương nhiên rất rõ ràng khẳng định không phải thích cô, nhưng lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng...

Tại sao cô đột nhiên tỏ tình với hắn lúc này?

Nếu đã thích hắn từ lâu, vậy cũng sẽ không tỏ tình thế này....

Hấp tấp, đúng, là hấp tấp, nhìn cách bài trí xung quanh, bầu không khí này hình như không thích hợp để tỏ tình...

Tại sao ngược lại lại có cảm giác bị ép buộc, chọn lúc này để tỏ tình, là sợ hắn sẽ từ chối sao? Biết tính tình hắn tốt, khẳng định sẽ không từ chối cô trước khi diễn ra trận đấu quan trọng như vậy?

Bình tĩnh ngẫm lại, bỗng nhiên phát hiện Lưu Thi Ngôn cũng không giống như vẻ bề ngoài...

Nhìn Lí Hạo Hiên vẫn im lặng khi nghe cô tỏ tình, Lưu Thi Ngôn trong lòng một trận hốt hoảng, hắn sẽ không từ chối cô chứ.

"Đương nhiên, Hạo Hiên, anh không cần trả lời em vội, em có thể chờ, anh cũng không cần cảm thấy khó xử, nếu không thích em, có thể trực tiếp từ chối em, em không muốn khiến có gánh nặng trong lòng, như vậy đi, em ra ngoài chuẩn bị, chờ anh nghĩ kĩ rồi hãy nói cho em biết."

"Được." Vẫn là chờ dạ hội rồi nói sau, lại có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó trong buổi dạ hội.

Vẻ mặt tươi cười quay đều liền biến mất, đáng giận, vốn hôm nay muốn tỏ tình với hắn, phải chờ sau khi kết thúc dạ hội rồi nói, có điều trong lòng vẫn không yên tâm, giống như sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Sau đó nghĩ lại lúc này tỏ tình cũng có lợi, nếu hắn thực sự thích mình, đó là tốt nhất, nếu không thích... trận đấu sắp tới, cho dù hắn không thích thì cũng nên kiêng nể.

Tuy rằng tình huống không quá lạc quan, nhưng cuối cùng vẫn có thể ứng phó...

*

"Thế nào, thế nào, anh ấy đồng ý chưa? Ai nha, anh ấy khẳng định là đồng ý rồi chưa?"

Triệu Tử Linh vẫn chờ ở ngoài cửa nhìn thấy bạn tốt đi ra, lo lắng hỏi thăm.

"Ừ, Tử Linh, cậu đừng hỏi nữa, chờ sau dạ hội mình nói cho cậu được không, chúng ta mau chuẩn bị đi."

Nhìn bộ dạng hưng phấn của Triệu Tử Linh, kìm nén lửa giận trong lòng, mỉm cười mở miệng.

"Được rồi được rồi, không hỏi thì không hỏi, có gì mà phải ngượng, nhìn cậu như vậy là biết đang giả vờ rồi."

Xem khuôn mặt ngượng ngùng ửng đỏ của Thi Ngôn là biết, Triệu Tử Linh tự cho rằng tỏ tình đã thành công.

_____

Hội trường dạ hội.

"Chết tiệt, tên họ Vương kia, chuyện tốt như vậy thế nhưng không cho tôi biết một tiếng, một mình lặng lẽ vào kí túc xá nữ, lại để tôi ở kí túc xá nam, lúc tôi không ở đây, cậu có thể chuyển đồ đạc của tôi về kí túc xá nữ, giúp tôi chiếm chỗ, chờ tôi trở về, hiện tại thì sao, hết mất phòng trống rồi."

Thiệu Vĩ Thần mới từ nước ngoài trở về chuẩn bị tham gia dạ hội, lúc này đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên dưới khán đài, bùng phát sự tức giận của mình với Minh Khải.

Chết tiệt, hàng năm hắn đi du lịch đều vội vàng trở về trước khi bắt đầu dạ hội, lần này cũng như vậy, muốn nhìn xem hoa khôi năm nay là ai, không ngờ năm nay lại có chút ngoài ý muốn.

Mới vừa quay về kí túc xá đi tìm Minh Khải, thế nhưng lại được cho biết rằng hắn đã chuyển sang kí túc xá nữ, tên vô lại này, chuyện tốt như vậy lại muốn độc chiếm một mình.

Thản nhiên nhìn bộ dạng bất mãn của thằng bạn, Minh Khải không nói gì, đã sớm liệu đến cậu ta sẽ kháng nghị, chuyện tốt như vậy cậu ta sao có thể bỏ qua, có điều lần này cho dù cậu ta không ra ngoài du lịch hắn cũng sẽ không cho cậu ta đến kí túc xá nữ.

Dù sao cậu ta phong lưu như vậy đã nổi tiếng khắp toàn trường...

"Ai ai ai, cậu đây là ánh mắt gì a, đừng có mà được "tiện nghi" mà còn khoe mẽ, cậu nói xem, Hội trưởng hội học sinh tiếng tăm lừng lẫy đến kí túc xá nữ lâu như vậy, sao còn chưa bắt được kẻ trộm, không phải là cậu cố tình không định bắt đó chứ? Cậu quả thật là xấu ca, tôi nói này, cậu hoặc là để tôi đến, hoặc là chờ tôi tố giác cậu lợi dụng quyền lực giải quyết việc riêng, hắc hắc, cậu tốt, tôi tốt, mọi người mới tốt, haha."

"Không thể vào kí túc xá nữ, nhưng có thể ra khỏi kí túc xá nam." Miễn cưỡng nhìn Thiệu Vĩ Thần ngồi bắt chéo chân, một bộ dạng lưu manh, Minh Khải thở nhẹ ra một câu, kỳ thật trong lòng đã tính rồi, mặc dù có chút ngoài ý muốn, đợi sau dạ hội sẽ xử lí.

Chết tiệt, còn dám uy hiếp mình, thật là tức chết mà....

"Hừ...."

Quay đầu nhìn MC đứng trên đài đọc diễn văn.

"Các thầy cô cùng các bạn học sinh thân mến, hoan nghênh mọi người...."

Nói liên miên một hồi vô nghĩa, MC rốt cục vào chủ đề chính.

Nghe thứ tự rút thăm của các thí sinh, Minh Khải và Thiệu Vĩ Thần đều nhíu mày.

Vì sao?

Bởi vì số thứ tự của hai cô gái, Lưu Thi Ngôn là 17, Anh Nhi là 18.

Đây chính là có chút khó khăn a, phải biết rằng, Lưu Thi Ngôn bao năm qua biểu hiện vô cùng xuất sắc, tiểu Anh Nhi biểu diễn ngay sau cô ta, cho dù có làm tốt, nhưng có bức tường chắn phía trước, cũng sẽ làm giảm bớt vẻ "xuất chúng".

Có điều cho dù cảm thấy có gì đó bất thường, cũng không có lý do yêu cầu rút thăm lại.

____

"Các vị, nói vậy tất cả mọi người đã biết kế tiếp sắp biểu diễn là ai rồi chứ, chính là hoa khôi 3 năm trường chúng ta, bạn Lưu Thi Ngôn, năm nay bạn chuẩn bị tiết mục gì đây, tin rằng mọi người cũng rất chờ mong, tiếp theo xin mời thí sinh Lưu Thi Ngôn mang đến cho chúng ta màn biểu diễn "Hồ thiên nga"

Kết thúc lời nói của MC, trên sân khấu mở ra ánh sáng mờ ảo, liền thấy Lưu Thi Ngôn từ một bên chậm rãi đi ra, một thân váy dài màu tím, bàn chân nhỏ mang theo một đôi giày thủy tinh tinh xảo, làn tóc dài mềm mại được búi lên đỉnh đầu, yên lặng dịu dàng nhìn về phía dưới khán đài, chậm rãi bắt đầu vũ bước.....

**********

"Xem ra mọi người rất thích màn biểu diễn của bạn Lưu Thi Ngôn, nhưng hiện tại mời mọi người tạm thời giữ lại sự yêu thích đó, đợi cho dạ hội chấm dứt sẽ bầu phiếu cho thí sinh mình thích được không, chưa biết chừng sau đây còn có bất ngờ nào khác. Tiếp theo là màn biểu diễn "Tinh linh vui vẻ" của bạn Hoàng Anh Nhi"

Bởi vì hàng năm đều là các bạn học sinh bầu phiếu, chờ tất cả các màn biểu diễn kết thúc sẽ bầu cho thí sinh mình yêu thích nhất, từ đó chọn ra hoa khôi được mọi người công nhận, cho nên dù lúc này nhìn thấy điệu múa của Lưu Thi Ngôn rất được hoan nghênh, người dẫn chương trình cũng mỉm cười bảo những người bên dưới an tâm một chút, chớ nóng nảy, kiên nhẫn chờ đợi.

Có điều may mà MC giải thích, bằng không có thể mọi người khẳng định sẽ hối hận....

Bởi vì kế tiếp Hoàng Anh Nhi biểu diễn dường như còn xuất chúng hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt to trong veo như làn nước, dáng người nóng bỏng mặc trên người bộ váy nhỏ, để lộ ra hai vai trắng nõn, chiếc rốn khiêu gợi, chiếc váy lại không che được đôi chân thon dài, còn có một vòng chuông nhỏ màu sắc sặc sỡ đính trên chiếc váy, theo từng bước nhảy của cô gái không ngừng phát ra âm thanh trong trẻo vui tai.

Mới vừa đi ra...

Nháy mắt,

Cả sân khấu sáng bừng lên...

Âm nhạc vui tai vang lên, chỉ thấy cô gái nhỏ trên đài lắc lắc người, miệng hát lên, phối hợp âm nhạc nhảy từng bước, động tác linh hoạt, ánh đèn rực rỡ không ngừng biến hóa lại khiến cô gái nhỏ càng giống như một tiểu tinh linh, bay múa vui vẻ trên sân khấu.

Không thể không nói, vũ khúc này thực sự phù hợp với Anh Nhi, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xinh đẹp, vũ khúc vui vẻ này lại làm cho mỗi đặc điểm đều biểu lộ không sót cái nào, quả thực là vũ khúc sinh ra cho cơ thể cô.

Nghe tiếng vỗ tay nhiệt liệt phía dưới, tiểu Anh Nhi cười ngọt ngào cảm ơn.

Phù phù, xem ra hiệu quả không tồi...

Lưu Thi Ngôn ở hậu trường lại thấy một màn như vậy, cắn răng, ánh mắt chợt lóe lên tia ngoan độc, liếc nhìn Triệu Tử Linh ở bên cạnh.

"Nha, Thi Thi, làm sao bây giờ, cái con bé Anh Nhi kia hình như còn được hoan nghênh hơn cả cậu, vậy phải làm sao bây giờ.... Cậu làm sao vậy, Thi Thi..."

Triệu Tử Linh vừa nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, vừa nói chuyện cùng Lưu Thi Ngôn, kết quả đợi nửa ngày mà không thấy phản ứng gì, quay đầu liền thấy bạn tốt gục đầu không biết suy nghĩ cái gì, có chút buồn bực.

Người ta đã vượt qua cô ấy, tại sao chẳng hề sốt ruột như vậy.

"Cũng không có gì, hàng năm đều là mình thắng cuộc, mình không lo chuyện này, chỉ là có một việc, không biết... nên làm thế nào mới tốt."

Cau mày, ấp a ấp úng, hình như đang do dự rốt cuộc có nên nói ra hay không.

"Ừ? Chuyện gì, Thi Thi, nói đi, sao vậy, còn muốn gạt mình?"

"Ừ... chính là người ăn trộm trong kí túc xá, thực ra mình đã biết là ai, cũng không biết có nên nói cho cậu hay không."

Nhìn bạn tốt trừng mắt nhìn mình, sợ hãi vội vàng nói ra, còn làm bộ nhìn ra phía cửa.

"A? Cái gì, đã biết rồi hả, vậy sao còn chưa nói, rốt cuộc là ai vậy?"

Theo ánh mắt của Lưu Thi Ngôn, Triệu Tử Linh cũng nhìn về phía cửa, không có ai, có thể là sợ người khác nghe lén.

Nghe thấy Lưu Thi Ngôn nói đã biết thủ phạm là ai, Triệu Tử Linh tức giận xắn tay áo, chờ bạn nói ra sẽ lập tức đi đánh cho hắn một trận.

"Là...."

"Thi Thi, rốt cuộc là ai vậy, khiến cậu khó xử như vậy, chẳng lẽ là người quen?"

"Cũng không phải..."

"Vậy cậu còn khó xử cái gì nha, nếu hắn đã dám làm thì cũng phải biết hậu quả, sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hắn, Thi Thi nếu cậu biết là ai, vậy thì nói ra đi, hắn đã làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ còn có thể dễ dàng buông tha?"

"Là.... Anh Nhi."

________

Mấy hôm rồi tác giả có chút việc bận không up chap mới được, các bạn thông cảm nha :xxxx