Công Chúa Chăn Ngỗng - Câu Chuyện Về Vùng Đất Bayern

Chương 6




Sáng sớm hôm sau, Ani chỉnh tề trong chiếc áo thắt ngang lưng màu vàng và chiếc váy len xanh da trời. Cô mang đôi bốt cũ của Finn được buộc chặt bởi dây da mềm. Bà Gilsa nói người Bayern chẳng ai có mái tóc vàng nên Ani đã hỏi mượn chiếc khăn choàng để giấu đi mái tóc óng ả của mình. Với kiểu ăn mặc cải trang như một người Bayern, Ani hi vọng rằng cô sẽ có nhiều cơ hội tiếp cận đức vua hơn trước khi bị người của Ungolad phát hiện. Sau khi cô đã an toàn ở nơi có sự hiện diện của đức vua xứ Bayern, thì việc giở bỏ chiếc khăn trùm đầu để lộ mái tóc sẽ góp phần chứng tỏ nguồn gốc hoàng tộc của cô.

Bà Gilsa giúp cô thắt khăn thành chiếc nơ nhỏ và vỗ nhẹ vào má cô như bà vẫn thường vỗ vào cổ chú dê mỗi lần vắt sữa.

“Đây là quần áo của bác ạ?”, Ani hỏi.

“Ừ, chúng từng là quần áo của ta!”, Gilsa trả lời.

Ani rút chiếc nhẫn vàng còn lại từ ngón tay út ra. “Cháu muốn đền đáp lòng tốt của bác. Cháu rất mong bác hãy nhận lấy chiếc nhẫn này”.

Gilsa nhìn xuống chiếc nhẫn vàng óng ánh.

“Ta sẽ làm gì với nó đây, cô gái?”, bà cười đôn hậu, “Trước khi đạt được mục đích, cháu có thể sẽ cần đến nó đấy. Đừng lo, chắc chắn là cháu sẽ có nhiều cách khác để trả ơn ta mà”.

Ani nài nỉ một lúc, nhưng sau đó vẫn phải cất chiếc nhẫn lại. Cô hơi thất vọng vì cảm thấy mình vẫn nợ người phụ nữ này nhiều quá, khi đã ăn uống, ngủ nghỉ ở đây suốt những ngày qua.

Tròi vẫn còn rất sớm khi Finn và Ani gồng gánh hành lý trên vai khỏi hành. Khu rừng còn ẩm ướt hơi sương, rất yên tĩnh trong buổi tờ mờ trước khi ánh bình minh ló dạng. Finn có vẻ thích sự yên tĩnh nên Ani bước xa anh một khoảng, một mình lắng nghe câu chuyện tầm phào của lũ chim rừng và nghe hơi thở ngày càng nặng nề, gấp gáp của mình khi quãng đường đi ngày một xa. Khi Finn đề nghị dừng lại nghỉ ngơi, Ani nghĩ sức nặng của túi hành lý đã kéo tuột một mảng da trên vai cô.

Cả hai dừng lại lần nữa vào buổi chiều khi thấy lối mòn đang đi trở thành con đường màu xanh có những vệt bánh xe rất mới. Cây cối ở đây ít hơn nên khu rừng sáng hẳn. Ani ngoái lại sau lưng, ngạc nhiên với chính cô khi nhận ra mơ hồ trong lòng mình là nỗi khao khát được ở lại với rừng. Ngôi nhà của bà Gilsa nhỏ dần và mất hút sau những rặng cây. Với cô, đó là nơi đúng nghĩa là nhà nhất suốt từ bé đến giờ, đúng nghĩa nhà hơn cả cung điện nơi mẹ cô đang ở. Dường như Ani không muốn quay lại chốn cũ, dù ở đó có chiếc giường rất êm, có thức ăn ngon và là nơi cô quen thuộc. Nhưng, Ani tự nhắc nhở mình, Kildenree không còn là nơi của mình nữa, nhà của bà Gilsa cũng vậy. Cô quay lại nhìn con đường.

Có tiếng vó ngựa xuyên qua những lời thì thầm của khu rừng. Finn đứng dậy, căng mắt nhìn ra xa và Ani lùi lại nấp sau những gốc cây. Tim cô đập nhanh, hơi thở gấp gáp. Cô thậm chí không dám gọi tên Finn. Nhưng khi cô nghe kỹ âm thanh và giai điệu của vó ngựa, cô nhận ra rằng đó chỉ là tiếng của một con ngựa chân ngắn và đơn lẻ, không giống như những người đang đuổi theo mình. Rồi khi chiếc mũi màu nâu của chú ngựa tới gần khúc quanh, vẻ mặt của Finn cho thấy anh đã nhận ra ai đó.

“Xin chào, xin chào!”, người điều khiển xe, một chàng trai nhỏ tuổi hơn Finn cất tiếng. Trong xe còn có một cậu thanh niên khác và một cô gái với mái tóc quấn trong chiếc khăn trùm đầu màu đỏ. Quần áo của họ được nhuộm màu sáng giống như Ani. Điều này phần nào khiến cô an tâm, mất đi sự e dè vì nghĩ mình có phần lòe loẹt với chiếc áo màu vàng sáng và chiếc váy xanh da trời giữa khu rừng chỉ toàn màu xanh của lá và màu nâu của những thân cây. Chiếc xe ngựa dừng ngay bên cạnh họ, người lái xe đứng dậy. Ani giơ tay lên đầu làm ra vẻ chỉnh chiếc khăn choàng, để nó rủ xuống che đôi chân mày màu sáng của mình.

Người lái xe ngạc nhiên: “Cô gái này là ai vậy, Finn?”.

“Mẹ mình bảo cô ấy đi cùng để giúp mình ở chợ”, Finn trả lời. Những người khác nhìn Ani chờ đợi. Ani định dùng tên của bà ngoại mình, nhưng rồi cô cảm thấy không ổn, vì dù đã an toàn trước Ungolad nhưng ở đây, trong rừng bên cạnh chiếc xe ngựa cũ kỹ, tồi tàn này, cái tên Isalee của bà ngoại vẫn có vẻ gì quá cao quý và xa lạ.

“Tớ là Isi. Rất vui được gặp các bạn!”, Ani nói.

Finn quay lại nhìn cô. Ani nói lướt nguyên âm rất nhanh và luyến âm rất trôi chảy theo kiểu giọng Bayern như thể đã được luyện tập nhiều ngày khi đi hái rễ cây ở nhà Gilsa. Finn cau mày tỏ vẻ không hài lòng nhưng anh không nói gì. Cô mỉm cười nhìn anh với vẻ biết ơn.

Những người trên xe ngựa vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm.

“Có chuyện gì ấy nhỉ?”, cậu thanh niên còn lại trên xe nói, “Nghe giọng có vẻ như cô ấy đến từ đâu đó ở Darkpond nhưng rõ ràng cô ấy không phải là người Darkpond. Finn, cậu có nghe tớ nói không vậy?”.

“Đúng thế, tốt nhất cậu nên nói cô ấy từ đâu đến?”.

“Từ khu rừng”, Finn lầm bầm.

Người thanh niên lái xe lắc đầu. “Tớ không thích việc này và chắc chắn con Nod cũng vậy, nó không quen chở năm người. Chúng tớ cũng không thấy thoải mái với người lạ. Tớ nghĩ mình có thể cho hành lý của cô ấy lên xe, giờ thì cô ấy không còn có ích gì cho cậu nữa, tớ nghĩ tốt nhất cô ấy nên đi theo đường của mình”.

Ani không ngạc nhiên. Cô chờ đợi cảm giác đôi vai mình nhẹ đi khi Finn nhấc hành lý xuống và cô cũng chờ đợi cảnh bị bỏ lại một mình trong rừng.

Nhưng Finn chỉ nói: “Thôi được rồi”, và chạm vào khuỷu tay Ani, bắt đầu đi bộ dọc theo con đường.

“Anh có thể đi với họ”, Ani nói rất nhỏ. “Tôi không sao đâu, Finn, anh không thể bỏ lỡ phiên chợ hôm nay được”.

Finn nhún vai và tiếp tục bước. Ani có thể nghe tiếng kĩu kịt của chiếc xe ngựa khi con Nod tiến đến bên cạnh họ với khoảng cách rất gần.

“Đừng có bướng bỉnh như vậy, Finn!”, anh chàng lái xe nói.

“Đúng thế, lên xe đi!”.

“Thôi đi hai anh chàng ngốc”, cô gái trên xe lên tiếng, “Chắc chắn Finn có mang theo bánh hạt của bác Gilsa và chúng ta sẽ không có mẩu bánh nào đâu nếu cứ như thế này”.

“Thôi mà Finn!”, người còn lại nói, “Chúng tớ chỉ muốn biết cô ấy là ai thôi mà”.

Finn vẫn bước đi. Anh chàng đánh xe ghì dây cương lầm bầm.

“Lên đi, cả hai người, hai cậu là hai kẻ bướng bỉnh nhất mà tớ từng thấy đấy!”.

Ani và Finn trèo lên phía sau xe ngựa. Thùng xe đầy những bao tải nằm trên sàn. Ani nghe theo sự chỉ dẫn của Finn, ngồi lên một đống bao tải, như thể đứa trẻ vừa thắng trò chơi Đức vua của những ngọn đồi.

Finn với lấy cái túi của mình, lôi ra một chiếc bánh nhỏ được gói ghém cẩn thận.

“Bánh mới làm hôm qua đó”, Finn đưa chiếc bánh cho cô gái trong xe để bẻ nhỏ ra. Ani cười với cô, nhưng cô ta đang nhìn sang phía khác.

“Tiến lên, Nod!”, anh chàng đánh xe nói. Cậu ta nhìn Finn một cách ngờ vực và kéo dây cương cho ngựa chạy.

Xe đi đến tận đêm. Ani thu mình lại, lấy những chiếc bao tải làm chăn đắp và ngắm nhìn ánh sáng lấp lánh dưới tán cây khi xe chạy lướt qua. Ba người bạn đồng hành nói chuyện không ngớt với nhau, thậm chí còn tìm cách tán tỉnh nhau mỗi khi Finn không chú ý. Finn có vẻ không để tâm lắm đến cuộc chuyện trò rộn ràng ấy, anh đang lo cho một chú gà con bị tật ở chân và nghĩ tới mẹ đang ở nhà một mình, ngồi đan trong bóng tối.

Khi họ kể cho nhau những gì đã xảy ra ở nhà kể từ phiên chợ trước, Ani lắng nghe và cố gắng kết nối các dữ kiện để xem liệu cuộc sống sẽ diễn ra như thế nào khi sinh sống ở nơi bìa rừng - khó khăn, nghèo khổ, những công việc nặng nhọc và những câu hỏi dai dẳng ám ảnh rằng liệu họ có thể sống qua một mùa đông nữa không, cô đoán thế. Tuy vậy, Ani vẫn thầm ganh tỵ với sự hồn nhiên và tương đồng của họ.

Cô không có câu chuyện nào để chia sẻ, và những người đó cũng không nói gì với cô cả. Ani thu mình lại chặt hơn trong chiếc bao tải của mình, cố gắng để chiếm càng ít diện tích càng tốt.

Chiếc xe ngựa dừng nghỉ đêm ở hốc cây tối om, nhưng chẳng mấy chốc sau lửa đã rực sáng. Khi những người bạn đồng hành chuẩn bị bữa ăn và dọn dẹp tìm chỗ trải túi ngủ, Ani thầm cảm ơn vì trong chặng đường rừng đi với Selia trước đây, cô thị nữ này từng từ chối giúp cô chuẩn bị chỗ ngủ. Ít nhất điều đó cũng đã cho cô chút ít kinh nghiệm, để bây giờ có thể tự lo liệu, sửa soạn chỗ ngủ cho mình. Finn nhận thấy sự lạc lõng của Ani trong khi ăn nên nhanh chóng tìm cách giải cứu cô khỏi những tình huống khó xử. Ani mỉm cười, cảm ơn anh bằng giọng Bayern của mình.

Sáng hôm sau, Ani thức dậy sớm nhất. Cô nhìn khuôn mặt mọi người trong ánh sáng lờ mờ của buổi rạng đông và cảm thấy thật cô đơn. Khi ngủ, ngay cả khuôn mặt khá quen thuộc của Finn cũng trông thật khác. Họ như thể những người hoàn toàn xa lạ, mái tóc đen, móng tay cắt ngắn, bàn tay bẩn thỉu, tiếng ngáy yên bình cho thấy họ hoàn toàn thư thái khi sống trong thế giới đầy cây cỏ này. Cô đứng dậy vươn vai, như thể kéo căng sự căng thẳng của trạng thái cô độc đang tràn ngập trong tim mình. Con ngựa ngái ngủ rên khe khẽ. Âm thanh này khiến vết thương lòng cô trỗi dậy và cô mong muốn được về với Falada biết bao. Bàn chải lông ngựa và yên cương để trên phiến đá bên cạnh. Ani vuốt ve lớp lông ngựa màu nâu. Cô vừa chải lông cho nó vừa thì thầm vào đôi tai đang giật giật của nó, bắt chước theo kiểu ngựa mẹ nựng ngựa con và cố gắng tìm hiểu xem con ngựa này thích được chà xát vào chỗ nào nhất. Mặc dù cô không thể nói chuyện với con ngựa này, mặc dù ngôn ngữ của nó không tồn tại sẵn trong đầu óc cô như với Falada, nhưng cơ thể con ngựa vẫn rất thân thuộc dưới những ngón tay cô. Những cử động của con ngựa như ngầm nhắn nhủ với cô điều đó.

“Nod có vẻ thích cô đấy!”.

Ani quay lại, thấy anh chàng đánh xe đang ngáp và dụi mắt. Cậu ta tiến lại vỗ vào cổ con ngựa. “Nào nói nghe xem, cô có vẻ đối xử tốt với thú vật nhỉ?”.

“Tôi nghĩ vậy”. Cô không biết cách người Bayern nhìn nhận người yêu động vật như thế nào nhưng anh chàng này không có vẻ gì đáng nghi ngờ cả.

Cậu ta vỗ mông chú ngựa của mình. “Nếu thấy mệt, cô có thể dừng việc chăm sóc con ngựa lại!”.

Những người bạn đồng hành thức dậy và ăn sáng trong sự im lặng nặng nề. Trong khi mọi người trèo lên xe, Ani nhặt một mẩu than đen nhẻm từ đống lửa đã tàn và bỏ nó vào túi chiếc váy đang mặc. Mẩu than này sẽ giúp chân mày cô đen hơn và hoàn tất việc giả dạng làm người Bayern của cô. Họ đi gần như cả ngày. Cảnh vật mở ra ngày càng rộng hơn. Khi mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, cả nhóm hòa vào hàng trăm chiếc xe ngựa khác trên một con đường lớn. Phía trước là kinh thành rồi.

Bên ngoài khu rừng, Bayern là vùng đất trùng điệp với đồi và những khoảnh đất thấp xen kẽ. Kinh thành Bayern được xây dựng trên ngọn đồi lớn nhất, được bao bọc bởi bức tường cao bằng chiều cao của năm người, bên trong là những ngôi nhà nhỏ, những con đường đầy gió, những ngọn tháp và mái nhà hình chóp. Kinh thành giống như một chiếc bánh lớn được thắp đầy nến là những mái nhà lọp ngói đỏ. Ớ trung tâm, một lâu đài nguy nga sừng sững với nhiều tháp canh được trang hoàng lộng lẫy. Bên cạnh lâu đài là hoàng thành, nơi được xem là trung tâm hành chính của kinh đô.

Ani nhảy ra khỏi xe và liếc nhìn mọi thứ xung quanh. Một rừng mũ nón và những chiếc khăn trùm đầu, khuôn mặt với đôi chân mày và hàng mi rất rậm, những người lính mang những cây giáo mũi bọc thép và những chiếc khiên được sơn sáng loáng.

Chỉ một người trong số họ có mái tóc màu vàng.

Ani thấy hắn ta trước khi hắn bắt gặp cô và cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Đó là Yulan. Hắn ngồi trên một tảng đá trước bức tường thành, nhìn từng khuôn mặt lướt qua một cách kỹ càng, vừa liếc nhìn vầng mặt trời đang lặn, một tay cầm chuôi thanh kiếm của mình.

Ani bỏ túi đồ xuống và ngồi lên sàn xe. Cô nghe rõ từng nhịp tim mình đập. Tiếng ầm ì của những chiếc xe ngựa và tiếng người cười nói ồn ào dường như nhỏ lại, biến dần đi. Yulan đang ở trong thành phố. Ungolad và Selia chắc hẳn cũng ở đây. Cô tự hỏi liệu điều này có đồng nghĩa với việc họ đã đánh bại Talone, có nghĩa là tất cả những người lính trung thành đã chết, và nơi này không an toàn? Cô sờ gáy mình và cúi đầu xuống.

Bằng cách nào đó, cô vẫn phải vào được trong cung. Ở Kildenree, thường có những ngày dành cho thành viên trong hoàng gia tiếp kiến với những thần dân có việc phải cầu xin, và Ani mong ở đây cũng như vậy.

Giá như cô có thể vào cung mà không bị Yulan và đồng bọn nhận ra, cô sẽ bẩm báo trường hợp của mình với đức vua. Nếu ngài không tin, cô sẽ cầu xin được gặp tể tướng. Cô hi vọng rằng sau hơn năm năm ghé thăm Kilderee, ông vẫn còn nhận ra gương mặt cô.

Rất nhiều xe ngựa đổ qua cổng thành và xếp hàng ở dải đất trống trước trung tâm chợ phiên. Nhóm của Finn bị đẩy ngược xuống phía sau tòa nhà ba tầng đối diện với chợ. Ani kiếm chỗ ngủ bên dưới chiếc xe ngựa, nằm nép vào đó, chờ đợi bóng đêm sẽ nhanh chóng kéo về che giấu thân phận mình. Finn ngồi bên cạnh cô, im lặng đưa cô lát bánh mì và pho mát mà những người khác chia cho để ăn bữa khuya.

“Finn, ở nơi này, thần dân có ai được diện kiến đức vua, hoàng hậu, hay hoàng tử không?”.

“Không còn hoàng hậu nữa rồi...”. Finn trệu trạo nhai một mẩu bánh mì, không nhận ra rằng Ani đang rùng mình vì lạnh trong khi chờ đợi câu trả lời.

“Trong ngày diễn ra phiên chợ, tôi thấy nhiều người xếp hàng để xin được diện kiến đức vua!”.

“Mai là ngày diễn ra phiên chợ phải không?”.

Anh ta gật đầu và cả hai tiếp tục ăn trong im lặng.

“Cô sẽ muốn bỏ đi sớm cho mà xem...”. Finn chỉ về phía con đường không rộng lắm dẫn ra khỏi chợ.

Sáng sớm, Ani tỉnh giấc bởi tiếng của những nhà buôn ngái ngủ xếp đồ đạc cá nhân và kéo những chiếc thùng gỗ ra khỏi mớ bao tải phủ giờ đã ướt đẫm sương. Cô gấp chăn mền, gật đầu chào tạm biệt Finn và lên đường.

Đi chưa được xa lắm, Ani dừng lại ở vệ đường trống sửa sang lại khăn trùm đầu để trông thật tự nhiên. Cô lấy mẩu than trong túi ra, cúi xuống soi mình trước một cửa sổ có rèm, cố tình tô đen chân mày. Nếu những người Kildenree đang tìm kiếm một cô gái tóc vàng trong đám đông thì họ có thể bỏ qua cô. Ani không thể để bị phát hiện trước khi có được sự bảo vệ của đức vua. Không nghi ngờ gì nữa, nếu có cơ hội thì Ungolad sẽ lôi cô đi và giết chết cô ngay lập tức.

Đi càng xa càng, có nhiều người sóng bước cùng Ani.

Vài người trong số họ mặc trang phục màu sáng, đon giản của người ở ngoại ô, những người khác mặc trang phục lộng lẫy hơn, ra dáng người ở kinh thành. Lúc cô đến gần cung điện cũng là lúc mặt trời ngang tường thành. Đã có một hàng người thỉnh cầu đứng xếp hàng dài từ cổng cung điện cho đến sân trong. Cô bước vào hàng, phía sau người cuối cùng với hi vọng họ có thể che cho cô khỏi tầm ngắm của những kẻ thuộc phe Yulan.

Mặc dù hàng người rất dài nhưng họ di chuyển nhanh chóng, và Ani chợt ước gì cô mang theo một ít thức ăn bà Gilsa đã đặt sẵn trong túi đồ. Con đói khiến cô khó chịu. Ani nghĩ: Thật không công bằng, không công bằng, phải ăn đồ ăn của người khác, chờ đợi lòng thương hại và sự từ tâm của người khác, không tiền bạc không chẽ trú ngụ. Trong khi cung điện này lẽ ra phải là nơi ở của ta!

Cô ngước nhìn chiều cao thẳng đứng của những ngọn tháp trong cung, mỗi ngọn tháp đều trang hoàng rực rỡ với các ngọn cờ bay phấp phới trong gió.

Cô nhìn xuống bản thân mình: Cô đang dựa vào tường trong bộ quần áo nhàu nát, đứng gần như cuối hàng những người nông dân rất kiên nhẫn này, bụng đói, lòng bàn chân đau buốt bởi đôi bốt của Finn. Đây không phải là mình, cô nghĩ, vậy đây là ai? Cô không thể trả lời được câu hỏi của chính mình. Đầu óc cô tràn ngập ý nghĩ về các món ăn sáng - bánh mì phết mật ong, táo, trứng luộc với phô mai, bánh mì bơ, xúc xích tươi. Cô nuốt nước bọt để trấn an cái dạ dày trống rỗng và chờ đợi. Dòng người nhích tới từng tí một.

Cuối cùng, Ani cũng đến được nơi bóng mát của cửa cung. Cô bước tới và cảm thấy mình gần như chạm vào mùi hương quen thuộc của hoàng gia. Dạ dày cô nhảy múa như thể nó sắp bật ra khỏi cổ và bóp nghẹt cô đến khi bật khóc. Sàn nhà bóng loáng, sạch bong, rèm cửa thơm phức, đồ dùng kiểu cổ, các phiến đá sang trọng, nước uống, vườn hoa hồng, dầu thơm, sữa dưỡng da, nước hoa hồng.

Những thứ này khiến cô nhớ về cha mình, cảm thấy thoải mái và yên bình. Cô chỉ mới xa nhà vài tháng nhưng những mùi hương thế này như vang dội lại từ trong sâu thẳm ký ức, nhắc cô nhớ về người cha kính yêu đã vĩnh viễn ra đi.

Cô bước về phía trước mỗi khi dòng người di chuyển nhưng đầu óc vẫn chìm trong ký ức. Người đàn ông xếp hàng trước cô đã bước vào cung điện. Đúng lúc ấy thì cô nhìn thấy Selia!