Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 112: Bắt đầu mưu tính




Edit: Phạm Mai

Phượng hậu nhíu mày, Nữ hoàng cũng không thể vô cớ àm phát binh đối phó Xích Dương công chúa.

Chuyện tối hôm qua nếu Xích Dương công chúa xé rách mặt truyền đi ra ngoài thì mặt mũi hoàng thất biết để vào đâu? Hơn nữa, Xích Dương công chúa đã có bản lĩnh đi ra cung thì bên người nàng nhất định có cao thủ trở giúp, là cao thủ bọn họ không biết, vì đại cục cũng chỉ có thể an ủi khuyên can: “Bệ hạ, việc này phải suy nghĩ cẩn thận, Xích Dương công chúa không có sai lầm lớn, nếu bệ hạ vô cớ xuất binh...... Quan trọng nhất là, vạn nhất Xích Dương công chúa thẹn quá thành giận đem chuyện tối ngày hôm qua...... Tuy rằng Nữ hoàng là vì Nhai Nữ quốc mà suy nghĩ, nhưng miệng đời đáng sợ! Người trong thiên hạ không biết rõ sự tình!”

Nữ hoàng phẫn nộ vỗ lên bàn, nghịch nữ!

Đương nhiên, trong lòng Nữ hoàng vẫn còn có vài phần áy náy, dù sao tính kế nữ nhi của chính mình cũng không phải chuyện quang vinh gì, nhất là kê đơn còn bị người đó phát hiện. Sau khi tỉnh táo lại sau Nữ hoàng rất nhanh cân nhắc rõ ràng nặng nhẹ của mọi việc, chuyện này chỉ có thể đè xuống, sẽ tìm cơ hội khác xử trí nàng!

Mười vạn tinh binh, thật sự đáng giận!

Tiên hoàng vì sao phải thiên vị nàng như vậy?

......

Mà lúc này ở một nơi nào đó của hoàng cung, sau khi Vân quý nhân nghe được tin tức khóe môi liền gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, quả nhiên không giống bình thường! Hạ Thiên Thư, nữ nhi của ngươi đã muốn trưởng thành rồi!

Đáng tiếc, ngươi vẫn cứ trốn tránh mà không có xuất hiện, bỏ lỡ sự tích phấn khích của nữ nhi ngươi.

“Quý quân, người cảm thấy Nữ hoàng bệ hạ sẽ xử lý việc này như thế nào?”

Vân quý quân cười cười giống như yêu nghiệt, “Việc này sao, chậm rãi xem! Bất quá, không cần lo lắng, lấy tâm cơ của Phượng hậu, tất nhiên sẽ không dễ dàng để cho Xích Dương công chúa sống yên ổn. Mà Thần Tịch...... Ha ha, nàng cũng không phải người chịu ăn mệt.”

Nội thị nghĩ nghĩ vậy cũng thấy đúng, chỉ là không biết vì sao xuất hiện cảm giác chủ tử nhà mình cười cũng quá mức vui sướng khi người gặp họa, thực vì Nữ hoàng cùng Xích Dương công chúa mà đáng tiếc, từ đầu tới cuối. Chủ tử của hắn chỉ cần ngồi xem diẽn a. Bất quá có một việc hắn phải nói một chút, “Quý quân. Theo như lời nói người giám thị của chúng ta, đêm qua một mình Xích Dương công chúa xông ra khỏi cửa cung, không biết vì sao hộ vệ lại mạc danh kỳ diệu (không hiểu thế nào) liền té xỉu, càng kỳ quái là hộ vệ thủ cửa cung phía tây chỉ bị Xích Dương công chúa nói mấy câu liền ngoan ngoãn cho đi, chỉ là bóng đêm nên không thể nào xem rõ thần sắc bọn họ, cũng không dám tùy tiện tìm hiểu. Đàn hương thư võng”

“Nga? Công chúa không có người giúp đỡ xuất hiện?”

“Không có, hai cái hộ vệ công chúa mang tiến cung cũng không có đi theo!"

Vân quý quân cười nhạo một tiếng: “Hộ vệ, bọn họ là người bên Nữ hoàng, bằng không vì sao lại bị Xích Dương công chúa bỏ qua đây!”

“Cái này quý quân cũng biết?”

Vân quý quân khinh thường bĩu môi. Nữ hoàng cùng Phượng hậu diễn xiếc làm sao hắn có thể nhìn không ra, bất quá Phượng hậu cũng coi như thành tinh, lợi dụng sự oán hận của Nữ hoàng đối với phụ thân Xích Dương công chúa để trở giúp hắn, thực không tệ! Đều nói nữ nhân am hiểu lục đục với nhau. Đám nam nhân của Nữ hoàng cũng không thua kém nha.

Ách. Nội thị hết chỗ nói, hắn rất muốn nhắc nhở chủ tử nhà mình một câu, bây giờ hắn cũng là một mĩ nam trong hoàng cung Nữ hoàng. Đừng có nói sự việc ra giống như không liên quan tới mình vậy!

“Quý quân, người thử nói xem Nữ hoàng có tức giận tới mức hạ lệnh bắt Xích Dương công chúa trở về hay không?”

Vân Quý quân vỗ vỗ bả vai nội thị nhà mình, “Tiểu An nha, ngươi choáng váng, công chúa khác có lẽ có thể, nhưng là. Xích Dương công chúa, ha ha. Nữ hoàng có muốn cũng phải kiêng kị binh quyền trong tay nàng, hơn nữa, chuyện này nói ra thì mặt mũi bọn họ coi như mất hết. Lấy tính tình Xích Dương công chúa như bây giờ, Nữ hoàng nhất định không dám đánh rắn động cỏ, chẳng lẽ làm cái gì cũng không rõ ràng."

......

Thời điểm không khí trong cung đang quỷ dị, nhóm người Thần Tịch đã muốn chạy nhanh về tới Hi thành.

Vừa tiến vào cửa thành Hi thành, Thần Tịch liền hoàn toàn nhả ra khí, Hi thành chính là bầu trời của nàng, Nữ hoàng muốn tới cũng không làm gì được!

Trở lại phủ công chúa chân chính ở Hi thành lúc này Thần Tịch mới hoàn toàn thả lỏng, phân phó Tiêu Băng một câu cho hộ vệ phòng bị Nữ hoàng liền đi vào nghỉ ngơi.

Nàng nghỉ ngơi rất đơn giản chính là hạ lệnh không ai được tới trong viện quấy rầy nàng cả, một ngày ba bữa để cho hạ nhân đúng giờ thì sẽ đem cơm qua, hơn nữa cần phải gõ cửa được nàng hạ lệnh thì mới được đi vào.

Bắc Đường Quân Liên thấy nàng cần giúp đỡ lấy danh đó gọi Bắc Đường Liên Vân âm thầm bảo hộ nàng, mà hắn sau khi hộ tống Thần Tịch trở về thì ngày hôm sau liền âm thầm chạy về kinh thành tiếp tục làm việc Thần Tịch phân phó.

Mấy ngày nay Bắc Đường Liên Vân nhìn Thần Tịch thường xuyên ngồi ở bên cạnh cái ao từ sáng sớm, hô hấp ra vào, cũng không biết luyện cái công phu gì, hắn nhìn xem có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng, mỗi lần sau khi luyện xong hắn nhìn thấy Thần Tịch có tinh thần hơn. Ngày càng thoải mái hơn.

Quái dị nhất là có mấy lần hắn nhìn thấy Thần Tịch để tay vào bên trong cái ao, sau đó mạc danh kỳ diệu, cá trong áo sẽ chết toàn bộ. Nhìn hiện tượng rõ ràng là trúng độc, nhưng hắn không biết lại trúng độc tố.

Mấy ngày tuần hoàn như thế, khí sắc Thần Tịch rốt cục tốt, hơn nữa nhóm đầu bếp tỉ mỉ hầu hạ, đồ ăn tốt gì cũng dùng tới, còn có một ít thuốc bổ tốt nhất để bổ thân mình, vào ngày thứ mười cuối cùng Thần Tịch cũng đi ra ngoài.

Hạ nhân phủ công chúa liền thấy được Xích Dương công chúa khí sắc hồng nhuận, mặt mang tươi cười xuất hiện, người người đều mang theo sắc mặt vui mừng ân cần hành lễ thăm hỏi.

Thần Tịch nhìn những hạ nhân đã được chọn lọc tẩy trừ xong tâm tình cũng thấy tốt, tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng không có cái loại cảm giác bị giám thị nên tốt lắm. Cho nên nàng cao hưng liền ban cho hạ nhân mỗi người thêm một tháng tiền lương, nói thưởng cho bọn họ vì mấy ngày nay tận tâm hết sức, không có trộm gian dùng mánh.

Bọn hạ nhân được ban thưởng vui cười hớn hở, âm thầm quyết định về sau tiếp tục tận tâm hết sức.

“Công chúa, ta canh chừng người nhiều ngày như vậy, làm sao lại không ban cho ta?”

Thần Tịch nhíu mày: “Ngươi không có?”

“Đúng vậy?”

Thần Tịch nhắc lại: “Không phải ta nói đều ban thưởng cho mỗi người một tháng sao......”

Bắc Đường Liên Vân biến sắc, “Trong mắt công chúa ta giống như vài cái hạ nhân sao!”

Ngạch!

Ở trong mắt nàng đều là người hỗ trợ làm việc...... Ha ha, nhất thời quên mất không thể cho phu thị cùng hạ nhân giống nhau, Thần Tịch gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng: “Là ta sơ sót, ta không có cái ý tứ kia. Như vậy đi, đêm nay tất cả mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó ta có thể đáp ứng mỗi người các ngươi một chuyện nằm trong khả năng của ta.”

Bắc Đường Liên Vân chần chờ nhìn nàng: “Công chúa, người ăn cơm cùng với mọi người?”

“Đúng vậy, ngẫu nhiên mọi người tụ lại cùng ăn bửa cơm để tăng tình cảm!”

Trong lòng Bắc Đường Liên Vân nghi hoặc, gần một năm nay ít khi Xích Dương công chúa ăn cơm cùng với mọi người!

Mặc kệ nghi hoặc điều gì, hắn vẫn cho người đem mệnh lệnh này truyền xuống dưới, đêm nay công chúa muốn tổ chức yến tiệc.

Vốn nghĩ sẽ tổ chức một yến tiệc ngoài trời, bất quá thực không khéo. Buổi chiều lại gặp một trận mưa xuân, chỉ có thể bày yến tiệc ở đại sảnh. Thần Tịch màn mưa trong ánh mắt hiện lên sương mù, ngày mưa xinh đẹp như thế......

Nàng là một người im lặng, đối với trời nắng hay ngày mưa đều không có cảm tình đặc biệt gì, bởi vì hầu hết những ngày nàng trôi qua đều luôn ở trong phòng.

“Công chúa, tiệc tối chuẩn bị tốt, vài vị công tử cũng đã ngồi vào vị trí.” Linh Nhi sau khi được đưa lên làm đại nha hoàn thì làm việc càng ngày càng lanh lợi, hiệu suất cũng cao, được Thần Tịch thích.

“Ừ, đi ra ngoài đi!”

Đêm nay Thần Tịch mặc một thân y phục trắng. Thản nhiên tham dự, khí chất đạm mạc như trước ngồi vào vị trí vài vị phu thị đều hơi hơi ghé mắt, càng ngày công chúa càng khác trước đây, vài người đều đứng lên hơi hơi phúc lễ: “Tham kiến công chúa!”

“Không có người ngoài không cần khách khí. Ngồi đi. Đêm nay các ngươi có thể nói thoải mái, ta im lặng mười ngày, cũng hy vọng nghe thấy người ta nói chuyện. Các ngươi tùy tiện tán gẫu cái gì cũng được.”

Ngạch, Cơ Tĩnh Viễn cùng vài vị công tử trao đổi một chút, ngay từ đầu mọi người đã ước định đêm nay sẽ tùy cơ ứng biến.

Năm phu thị rồi thêm quản gia Vân Thanh Ngân cùng với công chúa ngồi thành một bàn bảy người, nha hoàn đều bị đuổi đi, tự mọi người động thủ dùng bữa uống rượu.

Thần Tịch động đũa đầu tiên: “Ăn đi, không cần giữ lễ tiết. Cứ giống như người dân bình thường đi, cùng nhau ăn bữa cơm.”

Cơ Tĩnh Viễn là người đầu tiên trong đoàn người động đũa theo. Thần Tịch âm thầm chú ý một chút, phát hiện vài người bọn họ tựa hồ đều rất tôn kính Cơ Tĩnh Viễn, trừ bỏ Bắc Đường Liên Vân giả dạng đường huynh mình mặt biểu tình thực bình tĩnh.

Đúng rồi, làm sao nàng lại quên được, Nhị công tử Cơ Tĩnh Viễn chính là một người luôn luôn đức cao vọng trọng, nay Đại công tử Gia Cát Tĩnh Trạch mất, tất nhiên hắn cầm đầu. Huống chi, Cơ Tĩnh Viễn còn biết xem bói, cho dù không thể tiết lộ Thiên Cơ, giao hảo cùng hắn cũng không có chỗ hỏng.

Vả lại, thái độ của Cơ Tĩnh Viễn với những người khác thật sự là rất ôn hòa, nói như thế nào nhỉ, giống như là một người trưởng thành, các nàng đều giống như là tiểu đệ tiểu muội.

Nghĩ đến Đại công chúa khóe môi nàng hơi hơi cong lên, “Nhị công tử, bản công chúa để cho ngươi tự do được không? Cho ngươi có thể ở gần nhau với người trong lòng mình.”

Cơ Tĩnh Viễn nghe vậy sắc mặt hơi đổi, lập tức thực thản nhiên đứng lên bình tĩnh nhìn Thần Tịch: “Công chúa thứ tội, cả đời này của Tĩnh Viễn cũng sẽ không bao giờ rời khỏi bên cạnh công chúa, tiên hoàng có mệnh, ta vẫn phải luôn phụ trợ cho công chúa.”

Phụ trợ? Vậy cũng không nhất định phải trở thành phu thị của nàng a!

Nam nhân này chẳng lẽ bị Đại công chúa làm thương tâm nên lòng liền nguội lạnh sao? Thần Tịch ngẫm lại cũng thấy đúng, bị chính người trong lòng mình bắt ép thẩm vấn, còn bị một ít hạ nhân thô lỗ dụng hình, nếu là nàng cũng sẽ không ngốc nghếch mà khăng khăng một mực.

Cho nên a, tình yêu là phải công bằng nhau, không ai lại đi trả giá cho ngươi mà vĩnh viễn không cầu hồi báo, không quý trọng đối phương, một ngày nào đó sẽ đem tình yêu của đối phương giảm đi.

Thần Tịch khe khẽ thở dài, nhìn hắn một cái, cư nhiên trong ánh mắt có thương hại, “Ngồi xuống đi, tiếp tục ăn, ngươi không nghĩ tới việc rời đi thì trước hết lưu lại đi, bất quá, đêm nay ta muốn tuyên bố với các ngươi một chuyện, ta sẽ không nuôi người rảnh rỗi, nếu một người ở lại bên người ta mà ăn không làm, ta sẽ không chút do dự đuổi người!”

Mấy người vừa nghe nàng nói như vậy, mấy miếng đồ ăn vừa đưa vào trong miệng đều muốn nghẹn lại, công chúa đang nói là trước kia bọn họ chỉ biết ăn àm không làm sao?

Vân Thanh Ngân ha ha cười: “Công chúa, ta là quản gia, phí sức lao động, cũng không có ăn không làm nha!”

Thần Tịch gật gật đầu, “Ngươi thật sự có công lao. Các ngươi, đêm nay trở về cẩn thận suy nghĩ, các ngươi am hiểu vấn đề gì, tính về sau sẽ giúp ta làm cái gì, sau đó ngày mai nói cho ta biết một chút, ta phân phối việc làm một chút.”

Tiêu Băng giương mắt nhìn nàng một chút, khóe miệng hơi hơi giơ lên, không biết đang cao hứng cái gì. Thần Tịch vừa mới nhìn đến ý cười của hắn, khẽ nhíu mày, “Tiêu Băng, ngươi không cần suy nghĩ, ngươi cùng Lục công tử đều đi quân doanh hỗ trợ, ngươi phụ trách giám sát binh lính tập luyện; y thuật Lục công tử rất cao, phụ trách dạy một ít người biết chút ý, bây giờ quân doanh chỉ có một ít quân y, bất quá dược đồng cũng chỉ có mười cái, không thể nào lo chu toàn cho mười vạn tinh binh được, ngày thường còn tốt, vạn nhất phát sinh chiến tranh thì xa xa không đủ người. Ngươi chọn lựa chọn một trăm người có vẻ thích hợp theo ngươi học tập y thuật, ta cũng không cần ngươi đem tất cả công phu của ngươi dạy cho bọn họ, chỉ cần ngươi làm cho bọn họ có thể học được xử lý miệng vết thương cùng một ít bệnh tình bình thường thì tốt rồi.”

Tiêu Băng bĩu môi, nhưng không có phản đối, Hứa Phi Sương nhìn nàng một cái, cũng nhẹ giọng đáp ứng.