Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 120: Một chút ấm áp




Dưới sự nhìn chăm chú chứa đầy nhu tình của Sở Mục Nhiên Thần Tịch không ngừng né tránh, không cẩn thận thiếu chút nữa đã té trên mặt đát, may mắn đúng lúc đó Sở Mục Nhiên đưa tay giữ nàng lại, “Công chúa, người trốn cái gì vậy?”

“Ai trốn chứ, bản công chúa chỉ không thích bị ngươi nhìn chằm chằm như vậy thôi!”

“Hả? Thật không? Công chúa, người thật sự không biết mình phạm sai lầm gì sao?”

A? Nàng phạm sai lầm lúc nào? Thần Tịch không hiểu rõ, Sở Mục Nhiên chống lại ánh mắt ngơ ngẩn của nàng thì bực bội một trận, “Người cứ như vậy thì đã phạm vào sai lầm rồi, vì sao lại lộ ra ánh mắt như vậy với một nam nhân, chẳng lẽ người không biết rằng, ánh mắt đó của nữ nhân chính là vũ khí dễ dàng nhất bắt nam nhân thành tù binh hay sao?”

Ách!

Không nói gì, Thần Tịch vạn phần không nói gì, không nói gì chỉ nhìn trời, đây là người nào?

Sở Mục Nhiên vuốt nhẹ những sợi tóc trên vai nàng, còn nói, “Công chúa, mùi hương này rất tốt, bất quá, không phải loại ta thích nhất!”

Oanh –

Thần Tịch một cước đá văng hắn, tức giận không thôi, “Sở Mục Nhiên, ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta!”

“Tại sao công chúa lại tức giận, ta đang khen người mà! Không phải nữ nhân đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt sao!”

Ai!

Có phải nàng đã sai lầm rồi không? Có lẽ người này không phải Hoàng tử, mà là lưu manh!

“Công chúa, Đại ca của ta là một nhân vật nguy hiểm, tuy rằng nữ nhân của hắn không phải là rất nhiều, nhưng tiểu bạch thỏ giống như người nếu vào hậu viện của hắn thì không thể sống sót được, cho nên, về sau người đừng nói chuyện với hắn!”

Thần Tịch thạch hóa, đúng vậy, chính là thạch hóa!

Nàng đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình của mình ngay chính giờ phút này, hai kiếp làm người, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được có người nói nàng là tiểu bạch thỏ!

Tiểu bạch thỏ là cái gì? Chính là cái loại tiểu động vật đơn thuần đáng yêu, nói trắng ra một chút, thì phải là đơn thuần ngu ngốc!

Vân Thanh Ngân nhìn Thần Tịch đang có trái thái sắp không chịu nổi, chạy nhanh vào giảng hòa. “Sở công tử, người muốn chọn một sân viện trong phủ công chúa để ở hay không? Ta sẽ kêu người dọn sạch sẽ thật tốt!”

“Được. Ta sẽ ở sân cách vách công chúa!”

Vân Thanh Ngân khó xử, “Sở công tử, này...... Sân bên trái công chúa là của Hoàng Phủ tướng quân, bên phải là Nhị công tử, người hãy chọn một sân khác đi!”

“Ta là sườn phu, làm sao phải nhượng bộ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo chẳng phải cũng là sườn phu sao, Nhị công tử lại không phải, kêu hắn chuyển đi đi!”

Vân Thanh Ngân nhức đầu. Hắn là một đại nam nhân làm sao lại...... Ai, hắn nhìn về phía Thần Tịch, “Công chúa, ý của người như thế nào?”

“Tự các ngươi nhìn àm làm. Ta mặc kệ những việc nhỏ đó.” Thần Tịch chỉ nói một câu đem vấn đề đá về phía Vân Thanh Ngân.

Vân Thanh Ngân thật đáng thương. Nhị công tử làm người không tệ, hắn thực không nghĩ tới làm khó người ta nha!

Ngay sau đó Cơ Tĩnh Viễn cùng Lâm Tuấn Thần, Hứa Phi Sương trước sau đi vào, Cơ Tĩnh Viễn nhìn Sở Mục Nhiên liếc mắt một cái. lạnh nhạt nói: “Thanh Ngân, kêu người dọn dẹp sân của ta cho Sở công tử đi, ta chọn một cái sân khác thì tốt rồi.”

Ai, vẫn là Nhị công tử khoan dung! Vân Thanh Ngân cảm kích nhìn hắn một cái, “Vậy đi, ta đi phân phó. Về sau Nhị công tử chuyển đến Thanh Phong Viên được không?”

“Được.”

Đây là lần đầu tiên Sở Mục Nhiên gặp Cơ Tĩnh Viễn, hai nam nhân chỉ nhìn nhau liếc mắt một cái còn có vài đốm lửa. Bất quá, Sở Mục Nhiên là khó chịu, Cơ Tĩnh Viễn là lạnh nhạt.

Nhưng mà, hai người đều nhìn thấy được từ trong mắt đôi phương có sự đề phòng, về phần hai người đề phòng lẫn nhau cái gì thì chỉ có bản thân họ biết rõ.

“Công chúa, vậy xưng hô cũng phải sửa đi!”

Thần Tịch liếc mắt nhìn hắn, nghĩ nghĩ, “Cũng tốt, về sau không cần gọi theo thứ tự, kêu theo họ mỗi người đi, đại loại như ngươi là Sở công tử, Cơ Tĩnh Viễn là Cơ công tử, Tiêu Băng là Tiêu công tử......”

“Này --”

“Cứ như vậy đi!”

Sở Mục Nhiên bĩu môi, “Như vậy chẳng phải alf không phân biệt được lớn nhỏ sao?”

Thần Tịch cười cười, “Vốn dĩ không có cái gì lớn nhỏ để phân, về sau mọi chuyện trong phủ công chúa các ngươi thay phiên quản, thực hành chế độ thưởng phạt, quản lý thích đáng có thưởng, quản lý không tốt sẽ trừng phạt.”

“Ai ai, công chúa, chuyện trong phủ công chúa hẳn là nên giao cho chính phu quản lý chứ, người làm như vậy sẽ hỏng quy củ đó!”

“Địa bàn của ta ta làm chủ, Hi thành chính là thành của bản công chúa, ta nói làm sao thì chính là phải làm như vậy.”

Cơ Tĩnh Viễn nhìn Sở Mục Nhiên liếc mắt một cái, gật đầu đáp: “Ta tán thành đề nghị của công chúa!”

Cơ Tĩnh Viễn mở miệng một cái, Lâm Tuấn Thần cùng Hứa Phi Sương cũng gật đầu tán thành theo. Sở Mục Nhiên bị áp chế rồi, có thể thấy được, hắn vẫn là người mới, Cơ Tĩnh Viễn là lão nhân, đức cao vọng trọng đó!

Sở Mục Nhiên ha ha cười, thay đổi địch ý vừa rồi, nhìn về phía Cơ Tĩnh Viễn: “Xem ra Cơ công tử rất được lòng người nha! Công chúa, đêm nay ta thị tẩm được không?”

Thần Tịch đã không còn muốn nói cái gì cả, người này có thể trong nhấy mắt thay đổi đề tài, làm cho người khác căn bản đoán không ra bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì.

“Sở công tử, ngươi còn chưa có chân chính gả cho công chúa, chuyện thị tẫm vẫn không nên nóng vội!”

“Không được, đêm nay bản công tử sẽ thị tẩm!”

Thần Tịch đau đầu, hoàng tử một quốc gia làm sao lại có tính cách như vậy? Đến tột cùng Hoàng Hậu Sở quốc làm thế nào àm có thể nuôi lớn một đứa con như vậy?

Có cơ hội nàng thật muốn đi gặp nữ nhân đó một chút, nhìn xem tính tình Sở Mục Nhiên gống phụ thân hay là mẫu thân!

“Công chúa, ta cùng lục đệ đi quân doanh làm việc trước, “

“Đi đi, Tiêu Băng có đi không?”

“Không có nhìn thấy tứ ca, chắc là đi trước rồi!”

Lâm Tuấn Thần cùng Hứa Phi Sương rời đi, Cơ Tĩnh Viễn ở lại một chút cũng rời đi. Trong viện chỉ còn lại Sở Mục Nhiên cùng Thần Tịch, nha hoàn cũng lui xuống.

Thần Tịch nhìn người nào đó bĩu môi, “Được rồi, không còn ai, nói thật đi, vì sao ngươi giúp ta?”

Sở Mục Nhiên tự rót cho mình một ly trà, thản nhiên uống, “Công chúa, người không tin ta đối với người là nhất kiến chung tình?”

“Tin, nhất kiến chung tình, tái kiến vô tình*.” (* vừa gặp đã yêu, gặp lại lần nữa chính là vô tình)

Ha ha, lời này rất thú vị, hoàng huynh nói đúng, nàng là một nữ nhân thú vị! Sở Mục Nhiên thở dài, “Công chúa, ta thật sự thích người, dù sao đã nhiều năm như vậy, ta cũng không có gặp được một nữ nhân mà mình thích, người là người đầu tiên làm cho ta cảm thấy hứng thú. Không bằng trước hết chúng ta cứ sống chung, về sau như thế nào sẽ nói sau!”

“Được rồi, mặc kệ thế nào, ngươi đã giúp ta chuyện lớn, cám ơn ngươi! Chỉ cần chuyện ta đủ khả năng làm, ta sẽ hồi báo lại ngươi!”

“Công chúa quả nhiên là người ngay thẳng.”

“Ừ, ta biết, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí.”

Tiếp đó hai người cũng không nói lời nào chỉ ngồi đó uống trà cùng nhau, giống như hai cố nhân đang đối ẩm với nhau.

Hành vi Sở Mục Nhiên phóng đãng, Thần Tịch không sao cả, trên người hai người tựa hồ có một loại khí chất tương tự hấp dẫn lẫn nhau......

Rất nhiều năm sau, Sở Mục Nhiên rất là bất đắc dĩ nói với nàng: Nhất định là đời trước ta thiếu của nàng, cho nên đời này mới bị nàng ép buộc.

Bất quá, vào giờ khắc này, hai người bọn họ không có nhiều cảm xúc lẫn nhau, có thì cũng chỉ là theo như nhu cầu.

Sau khi Bắc Đường Liên Vân tỉnh ngủ đi ra liền nhìn thấy bộ dạng hai người đang ngồi nơi đó, trong nháy mắt hắn không nhịn được mà xoa xoa mắt, giống như có ảo giác, làm sao mà hai người này lại làm cho hắn có một loại cảm xúc xứng đôi!

Muốn xoa xoa mắt lại nhìn, lại bị Thần Tịch gọi, “Bắc Đường, qua đây ăn bữa sáng đi, ta chờ ngươi đây!”

Ngạch!

Bắc Đường Liên Vân thụ sủng nhược kinh tiêu sái lại gần, “Công chúa đang đợi ta?”

“Đúng vậy, ngươi là người bị thương, lại còn vì ta mà bị thương, tất nhiên ta phải đối xử tử tế với ngươi mới được, bằng không lương tâm sẽ lo lắng.”

“Vậy sao, ha ha, công chúa không cần khách khí, bảo vệ người là việc ta phải làm. Chỉ là vị này......”

“Ô, ngươi không biết sao, tên hắn là Sở Mục Nhiên, là Tiêu Dao Vương của Sở quốc.”

Sở Mục Nhiên còn bổ sung một câu: “Về sau ta chính là sườn phu chi nhất, Bắc Đường công tử, xin chỉ giáo nhiều hơn!”

Sườn phu!

Bắc Đường Liên Vân trừng lớn mắt nhìn bọn họ, Tiêu Dao Vương Sở quốc lại làm sườn phu Xích Dương công chúa? Này...... Có phải có chút vớ vẩn hay không?

“Bắc Đường, không cần để ý hắn, nhanh ngồi xuống ăn sáng đi, ta đói bụng.”

“Hả, được.” Quái, sao hôm nay hắn lại ngủ trễ như vậy? Ngay cả có người đến cũng không biết?

Thần Tịch kêu người mang cháo lên, lấy cho hắn một chén, “Ăn đi, ngươi ngủ say như vậy vì tối hôm qua lúc ta băng bó vết thương cho ngươi có cho một ít mê dược vào, để ngươi ngủ yên ổn một chút!”

Ngạch! Thì ra là thế, Bắc Đường Liên Vân không biết vì sao nhìn thấy chén cháo mà hắn có chút cảm động, lúc hắn ở nhà, đều là hạ nhân hầu hạ, về phần cha mẹ hắn đều chỉ lo cho công việc của bọn họ, rất ít tự tay lấy cơm cho hắn ăn.

“Ăn đi, miệng vết thương còn chauw có tốt, ăn chút đồ ăn nhẹ, trong cháo còn có cho một ít thuốc bổ đó!”

Bắc Đường Liên Vân gật gật đầu, vùi đầu vào ăn, ăn ngon lắm, lập tức hắn ăn hết một chén, Thần Tịch lại múc cho hắn thêm một chén, “Ăn nhiều một chút! Tuổi của ngươi hẳn là nên ăn nhiều một chút, để thân thể phát triển!”

Bắc Đường Liên Vân buồn bực, “Công chúa, ta không phải tiểu hài tử!”

“Ta biết mà, nhưng mà người lớn cũng cần phải có dinh dưỡng, hơn nữa, ngươi mới mười tám tuổi thôi, về sau dáng người còn tiếp tục lớn thêm!”

Ai!

Bắc Đường Liên Vân không nói gì, Sở Mục Nhiên ăn vị: “Công chúa, hình như người cũng mới mười tám tuổi!”

Thần Tịch cười cười, “Ta đã mười chín, cho nên ta lớn hơn hắn.”

“Công chúa, năm nay ta hai mươi ba, vậy ta có thể khuyên người ăn nhiều thêm nhiều một chút để phát triển cơ thể không?” Nói xong, ánh mắt Sở Mục Nhiên còn quét lên xuống một vòng, ánh mắt lộ ra một chút không hài lòng, giống như đang phê phán dáng người Thần Tịch không tốt.

Thần Tịch căm tức, người này có ý gì hả, ghét bỏ nàng?

Khụ khụ, xác thực dáng người nàng còn chưa có phát triển hết, mới mười chín tuổi đương nhiên còn đang phát triển! Hừ, tên không có kiến thức!

“Công chúa, người đừng so đo.” Bắc Đường Liên Vân quyết định thỏa hiệp, bằng không không biết vị Tiêu Dao Vương này còn nói những lời gì kích thích công chúa nữa.

Thần Tịch hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới Sở Mục Nhiên. Vừa vặn ngay sau đó có một hộ vệ mang bồ câu đưa thư lại đây, “Công chúa, có thư Hoàng Phủ công tử gửi.”

Thần Tịch nhận lấy cuộn giấy mở ra, trên đó viết rõ ràng một hàng chữ nhỏ: Cẩn thận Thái tử Sở quốc!

Thần Tịch khẽ cau mày, Hoàng Phủ Cảnh Hạo sao lại biết được tin này? Nhị lão thăm dò? Hay là thân tín của hắn nói cho hắn biết? Quên đi, đây không phải trọng điểm.

Thái tử Sở quốc là một nhân vật nguy hiểm, nàng có cảm giác này, bất quá nay có Sở Mục Nhiên làm rối, hẳn không thành vấn đề đi?

“Công chúa, Hoàng Phủ công tử nói gì vậy?”

“Không có việc gì, ngươi ăn xong đi rồi ta đổi dược cho ngươi!” Thần Tịch gấp tờ giấy lại không nói tới, ít nhất nàng cảm thấy không nên ở trước mặt Sở Mục Nhiên nghị luận chuyện liên quan đến Đại ca hắn.