Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 128: Hiệp nghị cùng cách




Tâm tình Tiêu Băng có chút trầm trọng rời đi nơi ở của công chúa, ngay từ đầu hắn chỉ lo tức giận, không có đặc biệt chú ý Bắc Đường...... Chính vì thế không có nhận ra hắn sớm, không thể tưởng được Bắc Đường Quân Liên lại để hắn ở bên người công chúa!

Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu hắn cũng không biết, bất quá, hẳn không tính là chuyện xấu, hình như Bắc Đường Quân Liên đều vì công chúa mà trù tính, tuy rằng hắn không biết thời gian qua giữa bọn họ đã đặt thành hiệp nghị gì, nhưng mà, hắn tin tưởng bây giờ công chúa không phải người ngu ngốc.

Nhớ rõ chuyện lựa chọn con tin năm đó, rõ ràng dự định là Đại công chúa đi, nhưng là công chúa lại ngây ngốc bị Đại công chúa dỗ vài câu liền chủ động xin đi giết giặc muốn thay thế Đại công chúa.

Hắn tìm cơ hội gặp nàng, tận tình khuyên bảo nàng không được đi, nhưng nàng lại ngu ngốc nói cái gì mà Đại công chúa đối xử với nàng rất tốt, là thân nhân đối xử với nàng tốt nhất sau Tiên hoàng, cho nên nàng nhất định phải đi! Lần đó làm hắn tức giận đến phát điên, nhưng khuyên như thế nào nàng cũng không nghe, cố ý muốn đi làm con tin!

Sau đó, tin tức của nàng được truyền về là ngày càng ngu ngốc, càng ngày càng làm cho người ta nhìn không ra hy vọng gì!

Chờ thời điểm hắn lấy thân phận phu thị đi đến bên người nàng, nàng đã hoàn toàn trở thành một vị công chúa điêu ngoa bốc đồng, không có ý chí lớn, chỉ biết đuổi theo nam nhân, lòng của nàng đều đặt hoàn toàn trên người Hoàng Phủ Cảnh Hạo. Hoàng Phủ Cảnh Hạo không để ý tới nàng, nàng liền cùng nam nhân khác vong tình triền miên, căn bản chính là một người làm cho người ta nhìn không thấy hy vọng…

Chính vì thế, hắn cũng phải buông tha nàng, nhưng, ở lúc hắn lựa chọn buông tha, nàng lại bỗng nhiên thay đổi thành một người khác, một màn kia, lưu loát rõ ràng đá văng hắn ra, chính mình tự bơi lên bờ, giết chết sát thủ, căn bản không chờ hắn ra tay!

Nàng thay đổi thành một người như vậy, lại làm hy vọng của hắn hiện lên một lần nữa!

Nguyện vọng của Tiên hoàng...... Có lẽ có thể thực hiện, ai!

Tiêu Băng thở dài một tiếng, có lẽ, không có hắn. Xích Dương công chúa cũng có thể đạt thành nguyện vọng của Tiên hoàng. Chỉ là, không biết nàng còn nhớ rõ tiên hoàng dặn dò hay không?

“Công tử?”

“Làm sao vậy?”

Gã sai vặt bên cạnh Tiêu Băng khe khẽ thở dài: “Công tử, gần đến tiệc tối. Ngươi không rửa mặt chải đầu lại một chút sao?”

“Ừ.”

......

Sân công chúa, Thần Tịch đang ôm luật pháp Nhai Nữ quốc để xem, nhìn nửa ngày nàng buông tha cho nó. Công chúa muốn hưu phu, là phu thị phạm vào trọng tội. Tỷ như dâm, phản nghịch, đại bất kính. Nữ tử tam tòng tứ đức đối với nam tử cũng không có nghiêm khắc như vậy, những điều quy định ở nam tôn quốc thì ở nữ tôn quốc cũng không có thông dụng, chỉ có mấy tội lớn là hơi giống nhau.

“Công chúa đang xem cái gì vậy?”

“Không có gì, ta -- ngô......” Thần Tịch giận trừng mắt to với khuôn mặt trước mắt, vì sao hắn không có việc gì liền đánh lén nàng, một ngày này. Nàng không rõ nhớ bị Bắc Đường Liên Vân hôn trộm bao nhiêu lần, hơn nữa, kĩ thuật hôn của người này còn không tệ, mỗi lần đều làm cho nàng trầm luân.

Ô ô, ai tới cứu nàng, còn như vậy nữa, nàng sợ chính mình sẽ thất thủ mất!

Thật lâu sau, Bắc Đường Liên Vân mới buông ra nàng, cười tủm tỉm nói: “Môi của công chúa thật là quyến rũ người khác mà, làm cho người ta nhịn không được một lần lại một lần!”

“Ngươi --” Được tiện nghi còn khoe mã. Đáng giận đến cực điểm!

Ngực Thần Tịch phập phồng kịch liệt, cũng không biết là thẹn thùng nên tim đập nhanh hay vì tức giận, “Bắc Đường, ta cảnh cáo ngươi. Đừng làm như vậy với ta, bằng không --”

“Bằng không công chúa muốn xử phạt ta như thế nào? Phạt ta mỗi ngày thị tẩm phí sức lao động được không?”

Phốc --

Phí sức lao động, hắn nguyện ý, nàng còn không nguyện ý đâu!

Đây là một con sói hoang tiến hóa mà!

Nàng không nên cứu hắn, ô ô, vì sao sau khi cứu hắn di chứng để lại lại hư hỏng như vậy?

“Công chúa, ta thực thích cảm giác đêm qua......” Bắc Đường Liên Vân nói xong thì bỗng nhiên đầu lưỡi xẹt qua tai nàng, dẫn tới cả người Thần Tịch đều run run,

Thần Tịch bị hắn làm tức giận muốn giơ chân, hung hăng đẩy hắn ra, đứng lên cả giận nói: “Bắc Đường --”

“Được được, ta thu liễm, công chúa, đã đến thời gian tiệc tối không sai biệt lắm, thay quần áo đi!”

“Không cần!”

Thật sự Thần Tịch có chút nổi giận, tựa hồ Bắc Đường Liên Vân đang dần dần tới gần điểm mấu chốt của nàng, nàng kháng cự, nàng không thích bị một người thân cận mình như thế!

Nhận thấy được tâm tình nàng biến hóa Bắc Đường Liên Vân có chút lo lắng, “Công chúa, tức giận?”

“Đúng, ta hy vọng ngươi không được như vậy, ta không thích!”

“Công chúa --”

“Đừng để ta hối hận vì cứu ngươi!” Thần Tịch lạnh nhạt nói xong câu đó thì đạp bước chân nặng nề rời đi.

Bắc Đường Liên Vân mê man đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng của nàng, vì sao nàng nguyện ý xả thân cứu hắn cũng không nguyện ý cùng hắn thân cận? Chẳng lẽ nói hắn rất càn rỡ, dọa đến nàng, hay là nói nàng không thích như vậy?

Kỳ thật tiệc tối cũng chính là gia yến, Xích Dương công chúa và vài vị phu thị cùng nhau ăn cơm thôi, bất quá Vân Thanh Ngân cũng ngồi cùng bàn, đối vấn đề này, Vân Thanh Ngân vẫn có chút không yên.

Bởi vì Xích Dương công chúa nói có chuyện muốn hắn hỗ trợ, muốn hắn ở một bên nhìn xem. Nghĩ đến thần sắc đứng đắn kia của Xích Dương công chúa hắn còn có chút bồn chồn, sợ công chúa làm ra chuyện lớn gì hắn đảm đương không nổi!

Sau khi ăn no uống chút rượu, Thần Tịch cười tủm tỉm nhìn mấy người, “Khó được bầu trời đủ trăng sao, chúng ta cùng nhau ngắm trăng đi!”

Vì thế chúng mĩ nam lại cùng Xích Dương công chúa ngắm trăng, trong viện thực im lặng, địa phương Thần Tịch chọn lựa là dưới tàng cây hoa mai trong viện của nàng, gió đêm thổi quá, hoa mai bay tán loạn, Minh Nguyệt lên cao, mĩ nam quý nữ, tề tụ một bàn, hình ảnh kia là xinh đẹp.

Vân Thanh Ngân nhìn hình ảnh dưới tàng cây hoa mai tim đập có chút nhanh và loạn nhịp, Xích Dương công chúa thật sự có diễm phúc sâu nha, nhóm phu thị này, người người đều là tuấn mỹ vô song, lại đa tài đa nghệ.

Ngày tốt cảnh đẹp giai rượu, Thần Tịch nhìn chúng mĩ nam mang tâm trạng không giống nhau, chủ động mở miệng đánh vỡ trầm mặc, “Đêm nay kêu các ngươi lại là có một chuyện muốn thương lượng cùng các ngươi!”

Sở Mục Nhiên nhìn nàng phao một cái mị nhãn, “Công chúa có việc xin nói thẳng, không cần khách khí, mọi người đều là người một nhà!”

Thần Tịch xem nhẹ mị nhãn của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ để cho các ngươi tự do.”

Một câu, rước lấy tịch mịch không tiếng động, thậm chí, ngay cả hô hấp đều có chút đình trệ.

Đầu tiên hoàn hồn là Sở Mục Nhiên, cười rộ lên, “Công chúa, đùa chuyện này thật không cười nổi nha!”

“Ta nói thật!”

“Công chúa, ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không?” Sở Mục Nhiên nhíu mày.

“Ta biết, ta cũng biết ngươi là Tiêu Dao Vương Sở quốc, cho nên tạm thời ta không thể để ngươi tự do, bởi vì ngươi tự do, ta sẽ có phiền toái càng lớn hơn nữa, cho nên trước hết ngươi hãy lưu lại, về phần vài người khác, ta nghĩ không có vấn đề.”

Lâm Tuấn Thần yên lặng nhìn nàng, “Công chúa, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Đúng vậy, nếu các ngươi nguyện ý, chúng ta có thể đạt thành hiệp nghị, các ngươi còn có thể tiếp tục ở lại phủ công chúa làm việc giúp ta, ta sẽ trả cho các ngươi thù lao tương ứng, đến một ngày các ngươi muốn rời đi hãy nói cho ta biết, như vậy các ngươi có thể rời đi.

Ta cũng sẽ không viết hưu thư, chúng ta viết cùng cách, trước hết hãy viết ra, mọi người đều tự bảo quản. Chỉ là bên ngoài chúng ta cứ tạm thời giữ quan hệ như cũ, bởi vì trong lòng chúng ta đều biết rõ ràng, đột nhiên ta để toàn bộ các ngươi rời đi cùng một lúc, Nữ hoàng sẽ hoài nghi ta, ta không nghĩ sẽ cho bất kì kẻ nào cơ hội được xếp người ở lại bên cạnh ta. Cho nên cần các ngươi phối hợp với ta, chờ lúc ta có thực lực cự tuyệt hết thảy áp lực thì toàn bộ các ngươi có thể rời đi!”

Mấy nam nhân hai mặt nhìn nhau, đây là thật sự?

“Mặt khác, nếu các ngươi có yêu cầu gì thì có thể nói, mục tiêu của ta thì trong lòng các ngươi biết rõ ràng, tuy rằng ta không rõ ràng lắm thế lực sau lưng các ngươi, nhưng cũng sẽ điều tra rõ ràng. Chúng ta có thể hỗ trợ hỗ ích, ý chỉ của Tiên hoàng đều là vì tốt cho ta, nếu tương lai ta có thể một mình đảm đương, thời điểm không cần phải ép buộc các ngươi, ta muốn làm như thế nào thì Tiên hoàng trên trời có linh thiêng cũng sẽ không phản đối.”

Vân Thanh Ngân lăng mắt nghe, chiêu này của công chúa thật hiểm?

Nhóm phu thị tuấn mỹ như vậy vì sao không cần? Phải biết rằng, mấy công chúa khác thật ghen tỵ với phu thị của nàng, đây lại muốn thả rời đi, chẳng phải làm cho những người đó......

Sở Mục Nhiên nghĩ nghĩ gật đầu, “Ta đồng ý, tất nhiên ta là không thể hưu, bất quá các ngươi thôi, ta thấy các ngươi cũng không tính thật tình với công chúa (ý ở đây là nói các anh không muốn động lòng với công chúa), cùng với bị người khác âm thầm lợi dụng, không bằng chúng ta hợp tác cùng công chúa hai bên đều có lợi, với trí tuệ của công chúa tin tưởng các ngươi đều thấy rõ ràng, nên lựa chọn ai tin tưởng ai trong lòng các ngươi hiểu rõ, hơn nữa, có ta hỗ trợ, còn có cái tên Hoàng Phủ Cảnh Hạo kia, ha ha, không cần phải nói, công chúa nhất định là người thắng cuối cùng!”

Lâm Tuấn Thần liếc mắt nhìn hắn nhìn về phía Thần Tịch, “Công chúa, không phải ngươi hoài nghi Hoàng Phủ tướng quân có tư tình với Đại công chúa sao?”

Thần Tịch mỉm cười, “Có tư tình hay không cũng không quan hệ, không có hắn thì ta không thắng được sao?”

“Công chúa nói hỗ trợ hỗ ích chính là lời vàng miệng ngọc? Nếu ta cùng công chúa đạt thành hiệp nghị, tương lai công chúa đại thành, sẽ bảo hộ lợi ích của Lâm gia ta sao?”

“Tuyệt đối!” Thần Tịch dứt khoát mở miệng, trong giọng nói kiên định, chân thật, đáng tin.

Lâm Tuấn Thần bưng ly rượu lên, “Công chúa, ta đồng ý!”

Hứa Phi Sương nhìn Lâm Tuấn Thần liếc mắt một cái, lại nhìn Thần Tịch liếc mắt một cái, cũng nâng ly rượu lên: “Ta cũng đồng ý!”

Tiêu Băng hít sâu một hơi, ngoài ý muốn là không có phản đối, cũng bưng ly rượu lên lưu loát nói, “Ta cũng đồng ý! Tuy nhiên, công chúa đáp ứng một điều kiện của ta, trừ phi ta tự nguyện rời đi phủ công chúa, bằng không ngươi không thể đuổi ta!”

“Được.” Nếu như nói một cao thủ như vậy lại vô hại với nàng, làm sao nàng có thể đuổi người, nàng cũng không ngốc.

Cơ Tĩnh Viễn xem xét ly rượu thật lâu sau, cuối cùng đưa ra một cái đáp án: “Ta có nhiệm vụ của Tiên hoàng, ở lại bên người công chúa đểvxem bói, có phải phu thị hay không ta không thèm để ý, cho nên yêu cầu của ta cùng Tứ đệ giống nhau.”

Ngạch, lưu lại thì lưu lại, vốn dĩ nàng cũng không có tính để cho bọn họ lập tức rời đi, chỉ là không muốn chuyện thị tẩm làm phiền lòng mà thôi.

Bắc Đường Liên Vân nhìn nàng liếc mắt một cái, “Bắc Đường Quân Liên cũng đồng ý!”

Tiêu Băng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lời này của hắn có ý là thay thế Bắc Đường Quân Liên đồng ý, mà chính hắn lại không đồng ý. Bất quá, trước mắt, cũng không thể lật tẩy hắn, tốt xấu gì hắn làm việc vì công chúa.

Thần Tịch thấy bốn người đều đồng ý, chỉ để lại Sở Mục Nhiên cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo hai cái người tạm thời không thể hưu, trong lòng mừng rỡ, cảm giác cả người đều thư thái.

“Sở công tử, trong việc này chúng ta cũng có thể đạt thành hiệp nghị --”

“Không cần, ta tính ở chung với công chúa thật tốt, đối với hai quốc cũng hưu ích!”

Ngạch!

Ghét nhất việc bị người này đem vấn đề chuyển lên trên chuyện quốc gia, chịu đựng, một ngày nào đó nàng muốn vung bút không chút lưu tình, không bị bất luận kẻ nào áp bách!

Vân Thanh Ngân cau mày ở bên tai Thần Tịch thấp giọng nói: “Công chúa, vẫn lưu lại một chút thực lực hữu ích thì tốt hơn.”