Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 129: Lén mê dược




Thần Tịch thở một hơi, đúng vậy, ẩn nhẫn.

Bất quá, tối nay nàng còn có một phần lễ vật muốn tặng cho các vị phu thị thân ái nha! Phần đại lễ này nàng đã phải chuẩn bị vài ngày, trù bị rất phí sức lao động!

Tuy rằng tiêu hao quá độ ảnh hưởng tới thân thể nàng, nhưng mà, kết quả nhất định là đáng giá!

Đứng dậy đi vào trong phòng, Thần Tịch nhìn thoáng qua Sở Mục Nhiên, “Vân quản gia, trước hết hãy theo ta vào phòng chuẩn bị hiệp ước trước đi!”

Sau khi đi vào phòng Thần Tịch để cho Vân Thanh Ngân viết mấy tò hiệp ước, còn nàng thì đi rót một ly trà, “Ngươi vất vả rồi, uống cho mát họng!”

Vân Thanh Ngân cũng không để ý, đưa tay nhận lấy ly trà uống vào, uống xong chỉ một cái chớp mắt hắn liền sửng sốt ngây ngốc tại một chỗ, ánh mắt có chút mờ mịt.

“Vân Thanh Ngân, mục đích chân chính mà ngươi đi theo Xích Dương công chúa là gì?”

“Báo thù, ta tin tưởng công chúa có thể làm được, ta nguyện ý chờ!”

“Không nghĩ tới sẽ hại nàng sao?”

Vẻ mặt Vân Thanh Ngân mờ mịt, lắc đầu, “Làm sao ta lại muốn hại nàng?”

“Tên của ngươi thực sự là Vân Thanh Ngân sao?”

“Thanh Ngân là tên thường gọi của ta, tên của ta vốn dĩ không thể nói, nói ra có tai họa......”

Thần Tịch vừa lòng nhìn hắn, ssuaw tay xẹt nhẹ qua chop mũi hắn, tức thì, ánh mắt Vân Thanh Ngân lại tỉnh táo rõ ràng, nhìn chính mình có chút ngốc cầm giấy Tuyên Thành hắn mê man nhìn về phía Thần Tịch, “Công chúa, ta --”

“Ngươi đã viết xong rồi, vất vả ngươi. Hiện tại bắt đầu cho từng người vào hiệp ước đi, có lẽ bọn họ còn có điều kiện khác muốn thêm vào! Người đầu tiên là Sở Mục Nhiên đi!”

Vân Thanh Ngân gật gật đầu, lưu loát đứng lên, “Được, ta ra ngoài nói bọn hắn.” Không biết vừa rồi bị làm sao, hình như hắn đã quên đi chuyện gì?

Lắc lắc đầu đi ra ngoài kêu Sở Mục Nhiên tiến vào, hắn canh giữ ở cửa, để cho Sở Mục Nhiên tự mình vào phòng trao đổi.

Trong lúc đó hắn hình như hắn nghe thấy công chúa kêu Sở Mục Nhiên xem hiệp ước. Sau đó nói vài câu khách khí, sau đó kêu Sở Mục Nhiên uống trà...... Kế tiếp lại nói chuyện, còn có chút kỳ quái. Hình như công chúa đang hỏi mục đích thực sự của việc Sở Mục Nhiên ở lại đây là gì!

Trong lòng Vân Thanh Ngân âm thầm buồn cười, cho dù Sở Mục Nhiên thực sự có mục đích, cũng không có khả năng thẳng thắn nói ra như thế!

Trong lòng nghĩ như thế. Vân Thanh Ngân lại nghe Sở Mục Nhiên nói hắn là vì đối nghịch cùng Sở quốc Thái tử, trên thực tế huynh đệ bọn họ không có hữu hảo như ở bên ngoài thể hiện…

Nghe thấy vậy Vân Thanh Ngân có chút há hốc mồm. Đây rốt cuộc là thật hay là giả? Làm sao hắn lại thấy không chắc chắn!

Sau đó là một đám phu thị còn lại đi vào (Mai: ừ nhịn không được nói thêm vô một câu, người mà cứ nói đám cứ như cún ý:D), quá trình cơ bản đều giống nhau, công chúa đều đều khách khí nói chuyện với bọn họ một lúc, sau đó uống trà, sau đó đặt câu hỏi, sau đó song phương đạt thành hiệp nghị rồi ký tên.

Vân Thanh Ngân vẫn có cảm giác có chút gì đó không thích hợp, nhưng hắn lại thật sự không nghĩ ra không thích hợp ở chỗ nào.

Người đi vào cuối cùng là Bắc Đường Liên Vân. Bất quá sau khi hắn trả lời câu hỏi cũng không có đi ra ngoài, mà là có chút khẩn trương gọi lớn: “Vân quản gia, mau cho người đi mời Hứa công tử trở về!”

Vân Thanh Ngân vừa đi vào bên trong liền thấy, sắc mặt Xích Dương công chúa còn tái hơn so với vừa rồi, thật nhanh cho người đi mời Hứa Phi Sương.

Hứa Phi Sương đã đi rồi quay lại kiểm tra một chút, nhíu mày, “Thân thể công chúa cũng không có vấn đề gì, nhưng mà rõ ràng lại suy yếu hơn buổi sáng một chút, nguyên nhân...... Ta cũng tra không được, có chút giống như bị cạn kiệt thể lực! Công chúa. Ngươi làm cái gì sao?”

Thần Tịch mỉm cười: “Không có làm gì cả, chỉ là muốn tự giải độc cho mình mà thôi, yên tâm đi, nghỉ ngơi vài ngày tự nhiên ta sẽ tốt hơn. Hứa Phi Sương. Chờ giải độc Lưu Tinh độc xong, liền tuyên bố với bên ngoài là do ngươi giải đi!”

“Hết thảy nghe theo công chúa, xin công chúa bảo trọng thân thể.”

“Ừ, đêm đã khuya, đều đi nghỉ ngơi đi!”

Vân Thanh Ngân lo lắng nhìn nàng, “Công chúa, không bằng để cho nha hoàn ở lại trong phòng chiếu cố ngươi.”

“Không, ta không thích, để cho các nàng ở lại cách vách đi, có việc ta kêu các nàng là được.”

Sau khi Vân Thanh Ngân cùng Hứa Phi Sương lui ra, Bắc Đường Liên Vân mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng: “Thật sự vì gaiir độc ngươi mới cạn kiệt thể lực?”

“Bằng không thế nào?”

Ánh mắt Bắc Đường Liên Vân hơi hơi tối lại, giúp đỡ nàng nằm thật tốt, “Ta đi Tần quốc một chuyến thỉnh Quỷ y đến đây, dựa vào tốc độ của ta khoảng nữa tháng là có thể trở về!”

Thần Tịch yên lặng nhìn hắn, “Cũng tốt, ngươi đi đi, cẩn thận một chút.”

Bắc Đường Liên Vân đưa tay ôn nhu mơn trớn hai má của nàng, đau lòng nói: “Ta sẽ lập tức khởi hành, ngươi hãy an tâm chờ, không cần miễn cưỡng chính mình.”

“Ừ.”

“Công chúa, trở về ta muốn --”

“Muốn cái gì?”

Bắc Đường Liên Vân lắc đầu, “Trở về rồi nói sau, ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải tự bảo trọng!”

“Biết.”

Bắc Đường Liên Vân khẽ hôn trán nàng một cái, vội vàng rời đi.

Thần Tịch nhìn bóng dáng của hắn khe khẽ thở dài, qua sự việc thăm dò vừa rồi, nàng đã xác định quả thật Bắc Đường Liên Vân có thể tin tưởng, mặc dù hắn có thân phận của chính mình, bất quá, đối với nàng mà nói, hắn vô hại.

Ngẫm lại những tin tức àm mình mới thu thập được dựa vào độc dược mà mình mới chế tạo ra được, Thần Tịch thật tình toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Người đời đều nói Tiêu Dao Vương Sở quốc cùng Thái tử Sở quốc là huynh đệ tình thâm, vẫn luôn hòa thuận, nhưng trên thực tế trong lòng Sở Mục Nhiên căn bản không thích Thái tử, hơn nữa còn có chút oán hận Đại ca của hắn, hắn gả cho nàng cũng là có tâm tư muốn đối nghịch với Thái tử!

Bất quá hoàn hảo, hắn không phải muốn cùng Sở Mục Hàm nội ứng ngoại hợp đối phó nàng, chỉ cần không phải là nhắm vào nàng thì không sao cả, nàng thậm chí còm có thể lợi dụng việc đó!

Làm cho nàng ngoài ý muốn là Cơ Tĩnh Viễn cùng Tiêu Băng, hai người bọn họ đều là ám kỳ mà Tiên hoàng lưu lại cho nàng, cũng không phải ngươi bên Đại công chúa.

Cơ Tĩnh Viễn có bản lĩnh xem bói chuẩn xác, bất quá, cũng có hạn chế, trong vòng một năm chỉ có thể xem bói quẻ lớn một lần, vượt qua nó sẽ bị phản phệ, đối với việc này, nàng thật có chút đau đầu, chỉ có thể dùng một lần thật đúng là bảo bối quý hiếm nha!

Về phần Tiêu Băng, cũng xem bói, bởi vì hắn có năng lực mở ra cung điện sách cổ tàn thư của Nhai Nữ quốc, nghe nói hoàng cung Nhai Nữ quốc có một cung điện bí mật, cất chứa đều là một ít bản sách cổ đơn lẻ, có giá trị rất cao, nhưng mà, cửa đá của cung điện kia chỉ có Tiêu Băng có thể mở ra.

Khiến cho Thần Tịch ngoài ý muốn chính là Lâm Tuấn Thần, hắn không phải người Nhai Nữ quốc, mà là người Sở quốc, thân phận là người nằm vùng, là một viên quân cờ Sở quốc chôn ở Nhai Nữ quốc, hừ, Hoàng đế đương nhiệm Sở quốc đã muốn có ý đồ với Nhai Nữ quốc, còn mang tư thái muốn sống chung hào bình đến cầu thân, quả thực rất gian trá!

Hứa Phi Sương là người bình thường nhất, y thuật của hắn rất tốt, bất quá từ nhỏ cùng Lâm Tuấn Thần có quan hệ rất tốt, cho nên chuyện gì cũng đều đi theo Lâm Tuấn Thần nghiêng về một phía.

Mấy nam nhân bên người nàng, thật sự là người người cũng không bớt lo.

Đáng tiếc, Gia Cát Tĩnh Trạch không ở đây, bằng không, nàng thật sự sẽ hỏi hắn một chút để hắn nói ra lời thật.

Thần Tịch đau đầu nằm xuống, suy nghĩ một chút những vấn đề trong đầu, sau đó mơ mơ màng màng đi ngủ. Lần này chế tạo mê dược Thất Tâm hiệu lực cao nhất nàng đã phải cố rất nhiều tinh lực, hơn nữa áp chế độc Lưu Tinh, xác thực thân thể của nàng cạn kiệt, phải nghỉ ngơi một thời gian mới được.

Mà Bắc Đường Liên Vân giục ngựa chạy như điên lại có một trận mất mát, Xích Dương công chúa cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm nàng hạ dược gì vào nước trà, nhưng, trời sinh tâm trí hắn đã kiên cường hơn những người khác một chút, cho nên những dược muốn đánh lạc tâm trí hắn cũng không có kết quả. Mà nay đêm, dược công chúa hạ trong trà lại để hắn chỉ giữ được một phần tâm trí, không khống chế được nói ra những lời nói thật với nàng, mê dược của nàng quá lợi hại!

Hắn chỉ có thể hiểu được chính mình bị kê đơn, cũng không có thể nắm giữ những lời nói trong tay mình.

Công chúa, vì sao không tin hắn?

Nàng hỏi hắn là người của ai, bảo hộ nàng có mục đích khác hay không, hắn không có!

Thật sự không có, ngay từ đầu là giúp đường huynh làm thế thân đến bên cạnh bảo hộ nàng, ở chung mấy tháng thì hắn đã thật tâm muốn bảo hộ nàng.

Cho dù che giấu thân phận thật sự, nhưng hắn tuyệt đối không có chút ý xấu gì với nàng!

Thần Tịch, Thần Tịch, nàng là một nữ nhân phức tạp, giống như tên nàng vậy, rõ ràng Thần Tịch là không thể xuất hiện cùng nhau, nhưng nàng lại lấy tên như vậy.

Trong lòng mất mát hắn điều khiển tốc độ ngựa nhanh hơn, đi về hướng Tần quốc.

......

Mấy ngày kế tiếp, thân thể Thần Tịch suy yếu đều ở trong sân tĩnh dưỡng, chuyện tình quân doanh đều giao hoàn toàn cho Tiêu Băng và Cơ Tĩnh Viễn, chuyện phủ công chúa cùng phân chia công việc cho dân chúng Hi thành đều để Vân Thanh Ngân đi làm.

Mà trong trường hợp này Sở Mục Nhiên lại thành thơi, thường xuyên đến quấn quít lấy nàng, chơi cờ hay cái gì Thần Tịch cũng không có phụng bồi, bất quá, nàng rất thích nghe những chuyện phong thổ các quốc gia khác mà hắn kể.

Hai người ở chung cũng là hòa thuận ấm áo, ở trong mắt người khác, chính là cảm tình từ từ thân mật.

Sở Mục Hàm nghe được tin tức này thì thần sắc khó lường thở dài, “Không thể nghĩ tới Tam đệ lại thật sự coi trọng Cung Thần Tịch!”

“Thái tử, tiểu thư Liễu gia kia......”

“Hừ, không cần nói tới các nàng, ngày đầu tiên xuất hiện đã bị người ta chỉnh như thế, thật sự là thành việc không có bại sự có thừa!”

“Cũng do vị quản gia phủ Xích Dương công chúa miệng quá lợi hại, vả lại, Tiêu Dao Vương cũng không che chở Liễu tiểu thư......”

Sở Mục Hàm phiền chán vẫy vẫy tay, “Được rồi, đừng nói nữa, nàng không được sự chú ý của Tam đệ thì nàng cũng đã vô dụng, trách không được ai, Cung Thần Tịch có thể ở trong thời gian ngắn thắng được sự ưu ái của Tam đệ thì chính là một loại bản sự!”

Bên này Sở Mục Hàm xem kịch vui, cộng thêm bày ra một chút việc vui, mà Sở Mục Nhiên lại là thích ý vô cùng đang nói chuyện phiếm cùng Thần Tịch. So với việc đối phương vắt óc suy nghĩ, bọn họ xem như hưởng phúc.

Nhìn một cái, lúc này nhân gia đang ngọt ngào mật mật uy nhau ăn hoa quả, nhìn thực sự rất thân mật.

Thần Tịch liếc Sở Mục Nhiên một cái, có chút nhàm chán nói: “Người của Ddại ca ngươi còn chưa đi hay sao?”

“Phỏng chừng sẽ không đi, tốt xấu gì cũng sẽ lưu lại một hai người để giám sát ta!”

“Cái gì, cảm tình huynh đệ các ngươi thật là thâm hậu nha, còn sợ ta ăn ngươi sao!”

Sở Mục Nhiên ha ha cười, “Ta hy vọng ngươi ăn ta đây!”

Thần Tịch cười như không cười, hứng thú vạn phần, “Nghe nói vị hôn thê của ngươi còn chưa có rời đi đâu, sẽ không phải là đang tính kế gì đối phó với ta chứ?”

“Có thể như thế, bất quá xin công chúa không cần nói sai, nàng không phải vị hôn thê của ta, ngươi mới phải.”

“Công chúa, Liễu tiểu thư hôm đó đang ở cửa cầu kiến.” Hộ vệ có chút buồn bực đi lên bẩm báo, bọn họ cũng không biết nữ nhân kia vì sao còn mặt mũi đến đây.

Thần Tịch nhìn Sở Mục Nhiên liếc mắt một cái, “Nghe thấy chưa, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới đây!”

“Ai là Tào Tháo?”

Ngạch!

Thần Tịch tức giận vẫy vẫy tay, “Một người, thế nào, có muốn nhìn thấy người ta hay không?”

“Đây là phủ công chúa, công chúa làm chủ là tốt rồi. Ta nghe theo công chúa phu nhân!”

Thiết! Gỉa vờ đi, cố gắng giả vờ đi, nhìn xem hắn có thể gải vờ tới khi nào.