Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 131: Tuấn Thần nhàn rỗi




“Công chúa, hôm qua ta bắt mạch cho ngươi, thân thể của ngươi đã tốt hơn nhiều, hôm nay lại giống như cạn kiệt hết sinh lực. Đến tột cùng ngươi làm cái gì vậy? Cứ như vậy sẽ có lúc thân thể của ngươi chịu không nổi!”

Thần Tịch thở dài, “Thể lực cạn kiệt cũng không phải mong muốn của ta, vừa rồi trúng châm độc, ta vận công tiêu trừ độc tố ở ngân châm!”

Ngạch! Công phu gì vậy chứ!

Hứa Phi Sương cùng với Sở Mục Nhiên đều tỏ vẻ bội phục thật sâu, nếu là hai người bọn hắn, không không, hẳn là thế gian này không ai có đủ khả năng làm được chuyện như vậy? Có khả năng thanh trừ độc tố, không bằng đánh văng mấy ngân châm đó ra!

Kỳ thật giống như nguyện vọng của bọn họ, Thần Tịch cũng muốn đem cây châm đánh bay nhưng nội lực của nàng không đủ, còn chưa đạt tới trình độ hái hoa phi diệp ( ý là dễ dàng), lúc Liễu Thiến Thiến công kích nàng, nàng chỉ kịp dùng tới sở trường này để bảo hộ mình.

“Công chúa, vậy ngươi cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt đi, lần này phỏng chừng lại phải dưỡng thêm nửa tháng rồi.”

Gần đây Hứa Phi Sương mới đến quân doanh, bởi vì sau khi đi hắn mới biết được trong quân doanh, chỉ có vài quân y, y thuật cũng không tốt, nói trắng ra là so với hắn thì kém vô cùng, hơn nữa số lượng lại ít ỏi, hắn lại phải tiêu tốn tinh lực để dạy cho những quân y này, còn dạy cho binh lính cách cứu thương đơn giản.

Cảm giác của hắn càng ngày càng phong phú rồi, đối với việc Xích Dương công chúa thay đổi hắn cũng bắt đầu thừa nhận, thậm chí là thưởng thức, còn hơn là so với trước kia không có việc gì chỉ biết quấn lấy nam nhân!

“Tốt.” Thần Tịch cầm lấy một cây ngân trâm, cười cười, “Sở Mục Nhiên, ngươi đi tìm người tạo ra một ít tế châm, ta muốn chiêu đãi Liễu gia biểu muội thật tốt.”

“Được.” Sở Mục Nhiên không hề dị nghị, còn có chút vui sướng khi người gặp họa.

Thần Tịch thấy vậy tỏ vẻ bất mãn, “Tốt xấu gì người ta cũng thích ngươi nhiều năm như vậy, làm sao ngươi lại không cầu tình thay người ta chứ? Nói không chừng như vậy ta sẽ không giết nàng đấy!”

Sở Mục Nhiên thoải mái, bộ dáng tiêu sái vô cùng, “Mỗi người đều có mệnh của mình, phạm sai lầm là mệnh, chết tự nhiên cũng là mệnh.”

Vận mệnh? Thần Tịch không cho là đúng, “Vận mệnh có thể dựa vào chính mình mà thay đổi.”

Sở Mục Nhiên cười nhạo một tiếng, bĩu môi nói: “Thay đổi? Có một số việc là trời sinh nhất định phải như thế, không thể thay đổi. Ví dụ như, tuổi, hoàn cảnh.”

Đây là hắn đang bày tỏ sự bất mãn sao? Hắn bất mãn Mẫu hậu chỉ vì hắn là con thứ nên bồi dưỡng hắn là người giúp đỡ cho con trưởng? Xem ra, Hoàng Hậu Sở quốc cũng không có sai, chỉ là quá mức lộng quyền. Ít nhất vẫn nên cho người ta quyền lựa chọn.

Sở Mục Nhiên cầm ám khí cùng tế châm rời đi, Hứa Phi Sương còn chưacó đi, Thần Tịch liếc mắt xem hắn một cái, nhàn nhàn hỏi: “Trong tay ngươi có loại thuốc làm cho người ta nói thật hay không?”

“Nói thật?” Hứa Phi Sương có chút ngạc nhiên nhìn nàng.“Công chúa muốn làm cái gì?”

“Hừ hừ, đương nhiên là cho Liễu Thiến Thiến uống, sau đó làm cho nàng tự động nói cho mọi người biết nàng đã làm cái gì.”

Cơ thể Hứa Phi Sương run rẩy. Đủ độc ác, đến lúc đó, thanh danh Liễu Thiến Thiến sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Đối với tiểu thư khuê các mà nói, việc này còn kinh khủng hơn cái chết “Công chúa, dù gì nữ nhân kia cũng là nữ nhi bảo bối của quốc cữu gia Sở quốc....”

“Bản công chúa còn là công chúa Nhai Nữ quốc tôn quý nhất đấy! Ta không muốn nàng ta chết, bất quá là muốn cảnh tỉnh nàng ta mà thôi, để cho nàng ta thú nhận tội trước thiên hạ đồng thời cho nàng ta một cơ hội nói xin lỗi.”

“Cái này sẽ để lộ cơ hội để cho Hoàng hậu Sở quốc giận chó đánh mèo người đó.”

“Hừ. Bà ta là gì của ta chứ, ta cũng lười để ý bà ta!”

Ai, Bà ta sẽ sớm trở thành mẹ chồng của ngươi đó!

Hứa Phi Sương thấy nàng kiên trì thì bất đắc dĩ, liền lấy ra một lọ thuốc, “Loại này chỉ dùng một chút cũng sẽ làm cho người ta mất lý trí, nói ra hết tất cả mọi chuyện.”

Thần Tịch nhận lấy. Ngửi, hương vị thực nhạt, so với độc tố của nàng mà nói, còn kém một bậc, nghĩ đến đây cảm thấy đêm đó hắn cũng không có phát hiện quỷ kế của mình!

Ha ha, dù sao, cho dù phát hiện cũng không có quan hệ gì.

“Công chúa, ta vẫn muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Hứa Phi Sương có chút nhịn không được lên tiếng.

Thần Tịch cười cười, “Ngươi muốn hỏi độc trên người ta từ đâu mà có?”

“Phải.”

“Nếu ta nói, ngươi cam đoan không nói cho bất cứ kẻ nào sao?”

Hứa Phi Sương lập tức nhấc tay, “Ta thề!”

“Có thể nói cho ngươi biết, bất quá, không thể nói cho Lâm Tuấn Thần, nếu hắn biết bí mật này của ta sẽ gây ra rất nhiều bất lợi!”

Hứa Phi Sương nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, “Công chúa, ngươi hoài nghi Ngũ Ca điều gì sao?”

Thần Tịch than nhẹ một tiếng, “Các ngươi còn dùng danh xưng này hả?”

“Thói quen, không sửa cũng không ảnh hưởng gì.”

“Tùy tiện đi, dù sao quan trọng nhất là không thể cho hắn biết chân tướng. Ngươi phải nhớ kỹ chuyện này, nếu ngươi cho hắn biết bí mật của ta, chẳng khác nào phản bội Nhai Nữ quốc, đây là vấn đề nghiêm trọng.”

Hứa Phi Sương bị lời nói của Thần Tịch làm lạnh lẽo cả người, đến tột cùng Ngũ Ca đã làm chuyện gì để cho công chúa phòng bị như thế? Chẳng lẽ Ngũ Ca có mục đích không thể cho ai biết?

Đang nghĩ tới lại nghe Thần Tịch nói: “Ngươi nói cho Lâm Tuấn Thần, ngày mai hắn không cần phải đi quân doanh, ở bên cạnh làm bạn ta là được rồi, lúc ta tĩnh dưỡng có chút buồn chán, để cho hắn đánh đàn cho ta nghe cũng không tồi.”

“Công chúa!”

Thần Tịch vẫy vẫy tay, chuyện này không cần thương lượng, nàng phái ám vệ giám sát tình hình ở quân doanh, phát hiện Lâm Tuấn Thần làm lung lạc suy nghĩ của tướng sĩ, điều này đối với nàng mà nói là việc không thể tha thứ. Vốn định thử hắn, nhưng mà chính hắn không quý trọng cơ hội này.

Hứa Phi Sương có chút nặng nề nhìn nàng, ngay cả chuyện tình vừa nãy cũng quên truy hỏi, Thần Tịch cũng không trả lời.

Cả nửa ngày sau Hứa Phi Sương mới hoàn hồn lại cảm thấy có chút phiền muộn, nói tạm biệt, thật sự quên mất điều mình tò mò.

Đi ra đến sân, hắn mới chợt nhớ ra, ảo não không thôi, hắn tò mò thật lâu, vì sao thân thể Xích Dương công chúa lại có độc tố. Haiz, công chúa không bỏ qua cơ hội lừa hắn mà!

Đêm đó, Hứa Phi Sương chuyển lời Thần Tịch nói cho Lâm Tuấn Thần, trong nháy mắt sắc mặt Lâm Tuấn Thần cứng lại, bất quá rất nhanh đã bình thường trở lại, cười nhẹ: “Nếu đã là mệnh lệnh của công chúa, tất nhiên ta sẽ tuân mệnh. Lục đệ, hôm nay công chúa không có việc gì chứ?”

Hứa Phi Sương nghĩ đến tình trạng của Thần Tịch nhịn không được thở dài: “Không tốt, vốn chỉ cần tĩnh dưỡng, nhưng hôm nay bị nữ nhân kia làm bị thương, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng nửa tháng mới có thể tốt hơn.”

Lâm Tuấn Thần nghe giọng điệu của hắn có chút lo lắng, không khỏi trêu chọc nói: “Hình như lục đệ bắt đầu quan tâm chuyện của công chúa rồi!”

“Dù sao nàng là công chúa, cho dù trước kia nàng không hiểu chuyện, bay giờ nàng đã thay đổi, chúng ta là đại nam nhân thì không nên so đo. Mẫu thân ta từng nói, những thứ không tốt trước kia, nếu có thể cải thiện thì tốt rồi.”

“Ha ha, được, được, lục đệ thật có lòng.” Lâm Tuấn Thần lắc đầu thở dài, Cung Thần Tịch thay đổi là sự thật, nhưng đối với hắn mà nói, đây là việc vừa có lợi vừa có hại.

Hứa Phi Sương bởi vì được Thần Tịch nhắc nhở nên trong lòng có nghi hoặc, lúc này nói chuyện cùng Lâm Tuấn Thần cũng để tâm quan sát, phát hiện hình như ngũ ca có chút gì đó không thích hợp.

Chẳng lẽ Ngũ Ca thực sự có vấn đề? Làm sao công chúa lại phát hiện được, hắn với Ngũ Ca đã thân cận ở cùng nhau hai năm, cũng không có phát hiện cái gì đặc biệt mà!