Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 36




Chuyển ngữ: Mic

Tin An Bình đăng cơ truyền tới Thanh Hải quốc, đương nhiên dẫn tới sự chấn động mãnh liệt của giới quý tộc.

Mặc dù không cam lòng, nhưng nói là làm cũng chính là bản tính nữ tử, Thanh Hải quốc sẽ không tự mình làm trái khế ước. Cho nên Hiền vương Đông Đức Trắc Y nhận được tin này không bao lâu thì liền viết một bức quốc thư gửi tới Đại Lương.

Bởi vì lúc trước không công khai, chuyện này vẫn còn là bí mật, quốc thư liền do sứ giả gửi đến tay Lưu Tự từng đảm nhiệm chức sứ thần, xin hắn chuyển giùm.

Thế nhưng sáng sớm đã không thấy bóng dáng An Bình. Lúc thượng triều Song Cửu nét mặt kỳ lạ đi tới nói một tiếng “Bệ hạ thân thể không thoải mái, hôm nay miễn triều” rồi liền rời đi, khiến một đám đại thần chả hiểu thế nào.

Lưu Tự cảm thấy kỳ quái, dù sao mới vừa đăng cơ chưa bao lâu, An Bình lúc này cho dù bị bệnh nhưng vẫn thượng triều thì cũng không có gì ngạc nhiên mới phải.

Lẽ nào bệnh rất nghiêm trọng?

Chuyện Thanh Hải quốc không thể chậm trễ, Lưu Tự ngẫm nghĩ, vẫn quyết định đưa quốc thư tới tẩm cung của An Bình………..

Mãi đến giờ Thìn An Bình mới tỉnh giấc, quay đầu nhìn, thấy Tề Tốn Chi đã ngồi bên giường, chỉ mặc trung y màu trắng, tóc thả nơi vai, trong tay cầm một quyển sách yên lặng xem, rõ ràng cũng vừa mới dậy không bao lâu.

Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu nhìn, mỉm cười: “Bệ hạ cuối cùng tỉnh rồi, Viên Hỉ đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho Ngài, trước rửa mặt thay y phục rồi lại nói đi.”

An Bình mặc y phục dính mồ hôi ngủ suốt một đêm sớm đã không thoải mái, nghe thế ngồi dậy gật đầu. Thuốc này quả thật khá mạnh, nàng từng luyện võ, chịu đựng cả một đêm, giống như bị kiệt sức, đến bây giờ cũng vẫn không chút sức lực nào như cũ, chỉ sợ còn phải bồi bổ cơ thể thật tốt mới được.

Tề Tốn Chi nhìn sắc mặt nàng hơi tái, liền biết nàng hãy còn chưa hồi phục, thay nàng hướng bên ngoài gọi Viên Hỉ một tiếng.

Viên Hỉ nào biết nội tình thế nào, lúc bảo cung nữ hầu hạ An Bình tắm rửa nét mặt vẫn còn mờ ám nhìn Tề Tốn Chi một lúc.

Ôi chao, nhìn không ra Tề thiếu sư văn văn nhược nhược như vậy, vẫn rất lợi hại nha!

Tề Tốn Chi bị ánh mắt nhìn này nhìn chăm chăm đến khó chịu, lại thêm áo ngoài bị mồ hôi An Bình thấm ướt, nhất thời cũng chỉ đành ở bên trong chờ đợi. Cuối cùng dứt khoát nhờ hắn sai người đến Tề phủ báo tin, mới coi như đuổi được hắn.

Không bao lâu An Bình đã tắm rửa xong, mặc chiếc áo đơn nhẹ nhàng, để hai cung nữ dìu bước đi đến bên cửa nội điện. Nhớ tới Tề Tốn Chi đang ở đó không muốn bị người khác bắt gặp cảnh tượng mất danh dự này, liền phất phất tay cho hai người lui xuống, tự mình đẩy cửa đi vào.

Trước đó bị giày vò cả một đêm, lại thêm ngâm người trong nước nóng nên hiện giờ cước bộ có chút mơ hồ. Cảm giác yếu đuối này khiến An Bình rất khó chịu. Tề Tốn Chi thấy tình hình như vậy thì buông sách xuống, lúc tới gần nàng thì đưa tay đỡ cánh tay nàng, dìu nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm bên cạnh.

An Bình liếc mắt nhìn hắn, thở dài: “Trẫm lần đầu tiên thảm hại như vậy.”

“Bệ hạ yên tâm, vi thần sẽ không tiết lộ.”

An Bình cười lạnh một tiếng: “Dám nói ra sẽ cắt lưỡi ngươi.”

“Được được được, vi thần tuân chỉ.” Tề Tốn Chi cười cho qua: “Sớm biết khó chịu như vậy, bệ hạ đêm qua liệu có nhẫn nhịn?”

“Con người nếu như không hiểu làm cách nào tìm được niềm vui trong cuộc sống thì có thể sẽ sống không vui vẻ gì, nhưng không chút lý trí, không chút đạo đức mà phóng túng buông thả thì sẽ càng khiến cho cuộc đời càng chẳng chút ý nghĩa.” An Bình liếc mắt nhìn hắn: “Trẫm chỉ dựa theo nguyên tắc của mình mà làm thôi.”

Tề Tốn Chi cười cười, nhưng đối với phẩm hạnh dù vẫn luôn phong lưu trăng hoa nhưng lại giữ mình trong sạch của nàng càng có một tầng lý giải sâu hơn. Cũng đúng, nàng trước giờ đều có nguyên tắc của chính mình, há sẽ vì một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ mà dễ dàng thay đổi.

Gương mặt phản chiếu trong kính có hơi tiều tụy, An Bình cau mày, dược liệu của Trung Nguyên đa số dược tính ôn hòa, thuốc này lại mạnh như vậy, chỉ sợ đến từ nước khác. Cũng có thể đây là một cơ hội, có thể giúp nàng tra được thân phận thực sự của Song Cửu.

Nàng suy nghĩ sự việc đến nhập tâm, mãi đến khi cây lược trong tay bị người bên cạnh cầm lấy mới sực tỉnh.

“Bệ hạ nếu đã không có khí lực, vậy để vi thần chải tóc cho Ngài.” Tề Tốn Chi cầm cây lược, nói rồi liền chậm rãi chải tóc cho nàng.

Mái tóc đen bóng, dài đến thắt lưng, hắn chải rất cẩn thận, một chút cũng không làm đau nàng. An Bình quan sát dáng vẻ hắn rũ mắt chuyên chú chải tóc cho mình trong gương, nhếch môi.

Thực ra Tề Tốn Chi cũng lặng lẽ quan sát ánh mắt nàng, nhưng người trong gương sắc mặt vẫn như thường, nhìn không ra bất kỳ manh mối gì.

“Bệ hạ, Lưu thiếu phó cầu kiến.”

Tiếng bẩm báo bên ngoài khiến hai người trong nội điện ngẩn người.

An Bình không lên tiếng, Viên Hỉ trước giờ có nhãn lực nhất, mình không nói, hắn cũng sẽ hiểu, nhất định là vì không cách nào giữ chân Lưu Tự.

Trên thực tế Viên Hỉ từ đầu đã nỗ lực ngăn cản Lưu thiếu phó, chỉ là Song Cửu vẫn luôn kiệm lời ít nói đột ngột ở trước mặt hắn cướp lời, nói một câu “Bệ hạ không có gì đáng ngại, thiếu phó đại nhân yên tâm”, khiến hắn khó mà tìm được lý do.

Hắn tức giận trừng mắt liếc Song Cửu một cái, xác định nội điện sẽ không trả lời mới lại bắt đầu khuyên giải Lưu Tự: “Thiếu phó đại nhân, bệ hạ thân thể mặc dù không sao, nhưng chung quy cũng không thoải mái, Ngài vẫn là quay về trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói cũng không muộn mà.”

Lưu Tự nói: “Vẫn xin làm phiền công công bẩm báo một lần nữa, nói là trong Thanh Hải quốc gửi quốc thư tới, xin bệ hạ nhanh chóng xem qua mới được.”

Viên Hỉ hết cách, đành phải lại đi vào trong điện, ở cửa điện bẩm báo một lần.

An Bình vô cùng bất đắc dĩ, Lưu Tự là người chân thực, gặp chuyện đương nhiên phải xử lý thỏa đáng mới yên lòng, xem ra vẫn phải đích thân đi ra xem thử mới ổn.

Nàng chống lên mặt bàn trang điểm định đứng dậy, nhưng da đầu bất chợt đau nhói, “a” một tiếng, vội đưa tay che chỗ đau, tay áo vừa hay quét qua hộp son đặt trên bàn, rơi xuống đất, phát ra tiếng ‘cạch’ giòn giã.

Thấy nàng sắp ngã sấp xuống, Tề Tốn Chi vội đưa tay đỡ, cúi mắt nhìn, thì ra là trước đó lúc chải đầu, tóc nàng và sợi tóc trước ngực mình đã quấn vào nhau.

“Bệ hạ!” Ngoài điện truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, An Bình còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị đẩy ra, Lưu Tự vẻ mặt lo lắng đứng nơi cửa, đến khi nhìn rõ tình hình trong phòng, nhất thời kinh hãi tái mặt: “Đây là………..”

Chăn giường hỗn loạn, y phục đơn bạc, hai bóng người kia tựa vào nhau…. Hắn loạng choạng lùi về sau một bước, quốc thư trong tay rơi xuống cũng không hay biết.

Viên Hỉ vội chạy qua chặn cửa lại, gượng cười dàn xếp: “Thiếu phó đại nhân, Ngài vẫn là về trước đi ha, ha ha………..”

Lưu Tự nhìn chằm chằm hai người kia một lúc lâu, bọn họ vậy mà người nào cũng không hề ngoảnh đầu lại.

Hắn như thể mất đi linh hồn, cũng không đợi nữa, lảo đà lảo đảo hướng bên ngoài mà đi, sớm đã quên mình vì sao lại xuất hiện ở nơi này.

Mọi chuyện xảy ra khá bất ngờ, hắn không biết vì sao lại xuất hiện cảnh tượng như vậy. Nhất định là hắn nhìn nhầm rồi, không sai………..Song Cửu ở bên cửa nhìn theo bóng lưng thất thểu của hắn, chợt cảm thấy rất giống với mình đêm qua.

Tới cửa cung, Lưu Tự vẫn như cũ chưa hoàn hồn, suýt nữa thì ngã sấp xuống, may mà có người kịp thời đỡ hắn: “Lưu công tử, người sao vậy?”

Hắn ngước mắt nhìn, thì ra là Chu Liên Tương.

“Không có gì………….”

Chu Liên Tương nhíu mày, không hiểu hắn vì sao lại mất hồn lạc phách như thế. “Công tử cứ như vậy xuất cung không sao chứ? Ta còn phải đi gặp bệ hạ, không tiễn công tử được.”

Lưu Tự đờ đẫn gật đầu, cất bước định đi, nhưng bỗng nhiên lại kịp phản ứng, quay người kéo nàng: “Không, tiểu thư không thể đi!”

“Hả? Vì sao?” Chu Liên Tương kinh ngạc nhìn hắn: “Liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không có, không có gì cả…………..” Lưu Tự giữ chặt cổ tay nàng: “Tóm lại tiểu thư hiện giờ không thể đi gặp bệ hạ.”

Chu Liên Tương nhập cung là vì An Bình mấy ngày nay trước cuối cùng đã điều nàng đến bên cạnh mình, nàng đặc biệt đến bái tạ. Có điều dáng vẻ hiện giờ của Lưu Tự thực sự không bình thường. Nghĩ tới nghĩ lui không an tâm, nàng đành phải tạm thời gác chuyện này lại, dìu hắn nói: “Nếu đã vậy, ta vẫn là trước tiễn Lưu công tử hồi phủ thôi.”

…………….Trong điện lúc này, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Trước đó An Bình không nhìn Lưu Tự là vì cảnh tượng bản thân như vậy sẽ khiến hắn không nhìn ra manh mối, Tề Tốn Chi bên cạnh thì lại không muốn đối diện với vẻ mặt đau lòng của hắn.

Hắn chăm chú nhìn sợi tóc quấn vào nhau kia một hồi lâu, cuối cùng vẫn là dùng lược chải từng sợi từng sợi một tách ra: “Bệ hạ, vi thần nên đi rồi.”

“Ừ.” An Bình gật đầu, chống người đứng dậy, Viên Hỉ canh giữ nơi cửa lập tức chạy tới đỡ nàng ngồi lên giường.

Tề Tốn Chi phủ thêm áo ngoài, buộc tóc lên, nhìn nàng một cái rồi bước ra cửa điện.

Song Cửu đứng trông cửa, thấy hắn định đi thì lập tức giúp một tay: “Để thuộc hạ giúp Thiếu sư đại nhân.”

Tề Tốn Chi nhướn mắt nhìn hắn, mặt không đổi sắc gật đầu một cái.

Song Cửu giúp hắn bước qua cửa, đang định tiễn hắn xuống bậc thềm thì bất ngờ cố ý rung lắc tay vịn xe lăn một chút, trong lúc không có thời gian chú ý đến những thứ khác thì một chưởng đánh về phía gáy hắn, nhưng cách da thịt vài tấc thì lại chựng lại.

Tề Tốn Chi dựng thẳng tay, chặn nửa bên mặt mình, ngăn một chưởng đánh úp kia của hắn.

“Thiếu sư đại nhân công phu thật tốt.”

Tề Tốn Chi quay đầu nhìn hắn, dư quang nơi khóe mắt quét qua cửa điện, chợt thả tay, hướng về trước ngã sầm xuống.

Viên Hỉ được An Bình căn dặn ra giúp Tề Tốn chi xuất cung, không ngờ vừa ra tới cửa đã thấy hắn ngã úp sấp trước mặt Song Cửu, một tay Song Cửu còn chưa thu về, rõ ràng là hắn đã ra tay!

Hắn vội vàng chạy qua, đỡ Tề Tốn Chi ngồi dậy ổn thỏa: “Thiếu sư đại nhân, Ngài không sao chứ?” Đêm qua hắn còn ảo não trước đây quá quan tâm Lưu Tự, vậy mà lại đoán sai tâm ý của bệ hạ, bây giờ trong mắt hắn Tề Tốn Chi đã thành công chiếm vị trí, đương nhiên có cơ hội thì sẽ tích cực lôi kéo.

“Không sao………….” Tề Tốn Chi nhịn đau nhìn Song Cửu, cau mày, tự đẩy xe lăn đi về phía trước.

Viên Hỉ xoay người liếc Song Cửu một cái, nét mặt có chút vui sướng khi người khác gặp họa, cuối cùng hùng hùng hổ hổ hướng nội điện mà đi.

Song Cửu không có bất kỳ cử động nào, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của Tề Tốn Chi mà suy nghĩ.

Khí tức không tính là trầm mạnh, ước chừng là do cơ thể hư nhược, nhưng phản ứng lại linh mẫn như vậy, suy cho cùng cũng có chút bản lĩnh. Thoạt nhìn hắn rõ ràng là người không chút võ nghệ, trước đây cũng chưa từng có ai thấy hắn để lộ công phu, thì ra lại che giấu kỹ như vậy.

Kỳ thực nếu không phải vì chung quanh không có người, Tề Tốn Chi cũng không ra tay, hắn sớm đã quen với việc che giấu, thậm chí đã quên trên người còn chút công phu quyền cước. Lúc sắp băng qua một góc núi giả, hắn dừng lại, quay đầu liếc nhìn Song Cửu, ánh mắt lạnh lẽo như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ.

Người kia sửng sốt, lúc này mới hiểu rõ. Hắn động thủ là để thăm dò, còn Tề Tốn Chi ra tay chính là để cảnh cáo hắn.

Không ngờ hắn lại che chở An Bình bệ hạ đến vậy…………

Mà hiện giờ Viên Hỉ đã cao hứng bừng bừng ở trước mặt An Bình báo cáo từng chút: “Bệ hạ, nô tài thật sự không nhìn nhầm, Song Cửu ỷ vào sự sủng ái thường ngày của Ngài, thế nhưng dám ra tay với Thiếu sư đại nhân, Ngài nói xem hắn liệu có phải không coi ai ra gì rồi không? Thiếu sư đại nhân cơ thể vốn không tốt, hắn vậy mà cũng xuống tay cho được! Hừ, nô tài sớm đã phát hiện bụng dạ hắn xấu xa, mặt có ác tướng, không phải người tốt………..” Bên dưới lược bỏ mấy vạn chữ…………….

An Bình nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, sau khi tỷ mỷ nghe xong, phất tay nói: “Đi ngự thiện phòng truyền làm chút đồ ăn thanh đạm tới đây, rồi lại tới Thái y viện bốc chút thuốc bổ dược tính tương đối, cuối cùng canh giữ nơi cửa đừng cho bất kỳ ai vào, Trẫm muốn nghỉ ngơi thật tốt.”

“……………….” Viên Hỉ quệt miệng, tâm không cam lòng không nguyện rời đi.

Bệ hạ Ngài rốt cuộc liệu có nghe thấy tiếng lòng của nô tài không vậy, bụng dạ kia của Song Cửu là muốn làm thị vệ bám cành cao, Ngài không thể không để ý nha! >-<