Công Chúa Lưu Manh Và Hoàng Tử Côn Đồ

Chương 31: Bữa tiệc (1)




- Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi,....nhìn cũng không tồi nhỉ!- Alex cười ngả ngớn nói, đôi tay thon dài cầm lấy ly rượu đỏ trên khay người phục vụ, cũng không quên đưa cho nó một ly nước trái cây. Nhìn cậu ta như vậy, trong lòng nó không khỏi cảm thấy bi thương, cũng bớt giận, không tiếp tục đôi co

- Rất đẹp, rất sang trọng...- Nó bình tĩnh trả lời, nhưng thật ra trong lòng cũng rất tò mò và phấn khích, dù sao cũng là lần đầu tiên nó đến những nơi này. Alex cũng không ngờ nó lại nói như vậy, hơi ngạc nhiên nhưng lập tức lại bị nụ cười thay thế, kéo nó đến trước một bàn tiệc. Trên bàn bày rất nhiều thức ăn ngon và tinh xảo, chỉ cần nhìn thôi đã thèm rồi.

- Có đói không, nếu đói thì ăn chút gì đi- Lời này của Alex như tiếp thêm động lực cho nó, ánh mắt nhìn đồ ăn càng thêm sáng. Vì dậy trễ nên sáng chỉ kịp ăn qua loa, trưa cũng chưa ăn thứ gì, giờ không đói mới lạ, nó còn đáng tính bắt Alex bù một bữa thật xứng đáng, không ngờ ước gì được đó rồi.

- Tôi không khách sáo đâu đó - nói rồi nó trực tiếp xông đến trước bàn ăn, tay lia địa gắp thức ăn vào đĩa, nhanh chóng tạo thành một ngọn núi đồ ăn, sau đó lập tức tìm một chỗ kín đáo ít người đến ngồi xuống, bắt đầu cuộc chiến thức ăn. Cũng không thèm để ý Alex đã đi chỗ nào.

--------------------------

- Vị tiểu thư xinh đẹp này có thể cho tôi ngồi chung không- tiếng nói nhẹ nhàng trầm bổng phát ra từ trên đầu không khỏi làm nó đang vùi đầu trong đám đồ ăn giật mình, ngẩng đầu lên, vừa nhìn đến khuôn mặt kia nó hoàn toàn kích động, miếng thịt gà cũng vì thế mắc trong cổ họng.

- Khụ....khụ...khụ....-Nó liên tục ho khan, mặt đỏ bừng vì mắc nghen, nước mắt cũng ứa ra. Chàng trai thấy nó như vậy liền biết không ổn, vội vàng đưa ly nước trên bàn cho nó.

- Không sao chứ- Đôi tay vỗ nhẹ lên cái lưng nhỏ nhắn của nó, giúp nó thuận khí. Uống sạch ly nước nó như được cứu sống, cả người có chút chật vật, vén vài cọng tóc trên trán ra sau tai nhíu mày liếc người bên cạnh

- Sao anh lại ở đây- Chàng trai cả khuôn mặt đẹp như thiên thần, cả người toát ra khí chất nhẹ nhàng, thoải mái, bộ âu phục màu trắng tao nhã kết hợp với nụ cười ấm áp trên môi càng làm người ta say mê.

- Hi, mèo nhỏ, chúng ta lại gặp nhau- Chàng trai cười như nắng ấm, đôi mắt hoa đào cong lên nhìn nó làm cả người nó không tự giác run lên, có chút gượng gạo nhìn người trước mặt. Gặp lại cái con khỉ!

-.....Anh....và tôi thì có liên quan gì chứ- Nó cứng ngắc nói, tay không tự chủ toát ra chút mồ hôi ẩm ướt, không hiểu sao mỗi lần lại gần tên này nó lại luôn cảm thấy bấy an.

- Sao em lại nói như vậy chứ, người ta rất đau lòng đó, chúng ta thân thiết như vậy chẳng lẽ tất cả em đều quên hết sao?- chàng trai có chút nũng nịu nói, trên mặt mang theo uất ức như chú cún nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương hết mức, lại làm nó kinh tởm không nói nổi.

- Tôi với anh thì có thân thiết khi nào chứ! sao có hể ăn nói trắng trợn như vậy- Nó trừng mắt nhìn chàng trai, nó và anh ta cùng lắm chỉ xảy ra tai nạn, cũng cùng lắm bị anh ta đè lên người, nhưng cũng là nó chịu thiệt, anh ta có cần trưng ra khuôn mặt oán phụ như vậy không.

- Mèo nhỏ, em thật không thành thực, đụng cũng đụng rồi, chạm cũng chạm rồi, cần gì phải xấu hổ chứ!- Chàng trai cười quyến rũ, hơi nghiêng người về phía nó làm nó không khỏi lùi lại, chỉ kém lập tức xách dép chạy thôi.

- Hai người đang làm gì vậy- Giọng nói như vị cứu tinh của nó, lập tức đứng dậy trốn sau lưng Alex, nhìn hành động như bị ma đuổi của nó Alex không khỏi buồn cười, thì ra cũng có lúc biết sợ nha! như vậy mới giống con gái chứ!

- Alex, là cậu à?- Chàng trai còn đang buồn bực khi thấy nó chạy mất không ngờ lại nhìn thấy Alex, tâm tình vui vẻ hẳn lên.

- Hạo Thiên, anh về nước khi nào sao em không biết!- Alex ngạc nhiên, lập tức tiến tới thân thiết ôm lấy chàng trai. Cảnh này không khỏi làm nó đứng hình 3s....(-_-)...trái đất cũng quá tròn rồi.

- Anh còn muốn cho cậu một bất ngờ, tất nhiên không thể báo trước- Hạo Thiên cũng ôm lấy Alex rồi nói, không quên nháy mắt nhìn nó làm nó lạnh sống lưng, không tự chủ lui lại vài bước, mong sao tránh xa tên "bệnh" này.

- Anh lúc nào thích tạo bất ngờ? sao em không biết- Alex buông Hạo Thiên, khó hiểu nhìn anh.

- Hôm này sinh nhật bác gái, bất ngờ tất nhiên không thể thiếu- Hạo Thiên bí ẩn nói, lại nhìn nó sau lưng Alex đầy ẩn ý

- Em không ngại giới thiệu vị tiểu thư xinh đẹp này với anh chứ- cậu này vừa nói ra nó lập tức muốn trói tên này rồi vứt cho cá sấu cũng không thấy hối tiếc. Người này cũng quá..."mặt dày" rồi.

- A, đây là Bảo Linh...bạn gái em- Alex không chút nghi ngờ kéo nó đến trước mặt Hạo Thiên giới thiệu, còn không quên bổ sung với nó.

- Còn đây,...là anh họ tôi, Hạo Thiên...-