Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Xa Mẹ Một Chút!

Chương 24: Lần đầu tiên giao chiến giữa người phụ nữ và cô gái nhỏ: đại tiểu quỷ




“Vũ Hi, em đã về rồi.” Cả người đều mặc y phục lộng lẫy, mặt trang điểm đậm, Cung Mạt Lỵ vẫn còn ở phòng khách, giọng nói vang dội cả phòng, như sợ không có người nào không biết, cô sắp là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

“Bà bà, bà đang gọi ba tôi sao?”

Tống Mẫn Nhi ngồi ở lầu hai trên lan can lắc hai cái bắp chân trắng như ngó sen, từ trên cao nhìn xuống cô, cười híp mắt trả lời.

Bà bà? Trong đầu Cung Mạt Lỵ liền có vầng mây đen, cô hiện đang ở tuổi thanh xuân, xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha dịu dàng, là đứa nào không có mắt dám kêu cô là bà bà, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện làm cho cô đặc biệt giật mình.

“Mày, mày…”

Kinh ngạc trợn to hai mắt, tay Cung Mạt Lỵ run run chỉ vào hai cái chân nhỏ thoáng vụt qua ở trên lầu, dung mạo kia quả thật với cô ta là cùng một khuôn mẫu được khắc ra vậy, nhưng mà, không phải cô ta đã chết sáu năm trước rồi sao!

“Tôi cái gì? Bà bà muốn nói là tôi rất đáng yêu sao?”

Tống Mẫn Nhi nhe răng cười một tiếng, bề ngoài ngây thơ, nhưng trong lòng là một tiểu ác ma.

“Hừ, tiểu quỷ, mày vào bằng cách nào hả?”

Cung Mạt Lỵ hừ lạnh, chẳng thích phải tức giận vì một tiểu quỷ, việc khẩn cấp là cô muốn biết người phụ nữ kia có còn sống hay không? Có phải là đã trở lại rồi hay không? Quan trọng nhất là không để cho Hạ Vũ Hi biết được chuyện đã xảy ra vào năm đó.

“Đi vào.”

Ngây thơ trả lời, Tống Mẫn Nhi lộ vẻ mặt ghét bỏ dùng để chào hỏi kẻ ngu đần, làm sắc mặt Cung Mạt Lỵ giận đến lúc trắng lúc xanh, hận không thể xông về phía trước bóp chết cô.

“Tiểu quỷ, đừng giả bộ đáng yêu với tao, tao hỏi mày là ai dẫn mày tới?” Ác độc nhìn chằm chằm vào cô bé, Cung Mạt Lỵ chỉ thiếu không chửi ầm lên.

“Ba đó, ba dẫn tôi tới,” Ít thấy cô ngoan ngoãn đáp lại, Tống Mẫn Nhi từ trên lan can đứng lên.

“Ba? Ai là ba mày?” Cung Mạt Lỵ càng thêm mơ hồ.

“Hắn!” Tay trắng trẻo nõn nà nhỏ bé nhắm thẳng vào bóng dáng bên kia đang bừng bừng khí thế đi ra, mới vừa tắm xong nên trên tóc của người đàn ông vẫn còn nhỏ nước từng giọt châu.

Không dám tin nhìn vào Hạ Vũ Hi đang ngồi xổm người xuống, tự nhiên hôn lên hô vào gò má của Tống Mẫn Nhi, lại mặc cho cô nhào vào khuỷu tay của hắn, nhẹ nhàng bế cô lên.

“Ba, lầu dưới có một bà bà xấu xí lại hung hăng tìm ba.” Tống Mẫn Nhi tốt bụng như thiên sứ lương thiện chỉ chỉ Hạ Vũ Hi, không hề chú ý đến Cung Mạt Lỵ cố ý tân trang thêm hình tượng để tăng tính sinh động.

“Vũ Hi, rốt cuộc tiểu quỷ này là thế nào hả?” Giận đến không thể dịu dàng nhã nhặn nổi Cung Mạt Lỵ mặc kệ đây là đâu, muôn ngàng dáng vẻ gì, ngón tay nhọn hoắc hung hăng chỉ thẳng vào thân thể nhỏ đang ở trong ngực của hắn.

“Con gái của tôi.?” Nhàn nhạt trở lời, Hạ Vũ Hi cũng cảm thấy khiếp sợ với chính mình, giống như tất cả đều rất rõ ràng rành mạch như vậy.

Xua tan đi cảm giác khác thường ở trong lòng, Hạ Vũ Hi lại hôn lên gò má mềm mại của cô, hắn phát hiện, cứ hôn cô giống như bị nghiện vậy, nhìn cô mệt mỏi dụi dụi con mắt, Hạ Vũ Hi ôm cô trở về phòng săn sóc.

“Vũ Hi, anh điên rồi sao? Sao con bé có thể là con gái của anh.”

Thấy Hạ Vũ Hi nhẹ nhàng rời khỏi phòng đóng cửa lại, mới đi xuống cầu thang ngồi vào chỗ trên ghế sofa của mình, Cung Mạt Lỵ liền không chờ đợi liền kêu la lên.

“Mạt Lỵ.”

Hạ Vũ Hi nhíu mày một cái, giọng nói bất mãn đầy sắc nhọn với cô, ánh mắt mất đi vẻ tự nhiên lay động theo lên gian phòng ở lầu hai, chỉ sợ đánh thức tiểu tử kia đang ngủ say.

“Em muốn tiểu quỷ kia lập tức biến mất.” Cung Mạt Lỵ vặn vẹo nụ cười, không thể tưởng tượng nổi liền gầm thét giận dữ.

“Tôi là Hạ Vũ Hi sao lại cần người khác chỉ đạo tôi nên làm cái gì!” Cố ý hạ thấp giọng nói, giọng Hạ Vũ Hi lạnh như băng lộ ra khí ép mạnh mẽ.

Trong lòng sửng sốt, Cung Mạt Lỵ ngồi yên ở trên ghế sofa, đã thay đổi, tất cả đều đã thay đổi. Mặc dù Hạ Vũ Hi vẫn y như cũ đối với cô có thêm chút cưng chiều, nhưng cô cảm thấy, kể từ khi biết được Tống Khuynh Vân mất tích, hắn đang cố ý lánh xa cô.

Siết chặt bàn tay, Cung Mạt Lỵ vành mắt ửng hồng vẻ ghen tỵ, nhìn bóng lưng Hạ Vũ Hi, trong lòng cô âm thầm thề rằng, sáu năm trước, cô có thể phá hủy Tống Khuynh Vân, sáu năm sau, cô sẽ không thua bởi một con tiểu quỷ.