Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 91: Thọ yến Bùi Nguyên Tu bị tính toán, phong Tĩnh Vương lĩnh mệnh đóng quân ở Bắc Cương




Bùi Nguyên Tu gạt hạ nhân của Bùi phủ sang viện, không nhanh không chậm mắt nhìn thấy sắp sửa qua giờ Tỵ, mới mang theo Bùi Đại và Bùi Tiểu cưỡi ngựa đi về phía ngõ Bách Thụ đi Bùi phủ.

Xa xa đã thấy cửa lớn Bùi Phủ giăng đèn kết hoa, hạ nhân mặc đồ mới, mặt đầy vẻ vui mừng, hai hàng đứng chỉnh tề đón khác.

Đại thọ Bùi lão phu nhân, dựa vào tình hình Bùi phủ hôm nay không

nào nhiệt như trước, phàm là những người có thể tới chúc thọ, không phải là thân bằng, thì chính là ngại mặt mũi giao tình không thể không nể mặt trước kia, còn có người coi trọng con đường rộng mở của Bùi Nguyên Tu, muốn nhanh chóng qua lại với người nhà của người làm quan.

Thấy Bùi Nguyên Tu xuống ngựa trước cửa, lại nghe thấy hạ nhân tiến lên phía trước dắt ngựa nói: "Đại gia đã về!"

Dù chưa từng gặp, cũng đoán ra là Bùi Nguyên Tu, vì vậy nhanh chóng dừng chân, đi lên bắt chuyện chào hỏi.

Dù sao trong mắt người ngoài, hắn vẫn còn là chủ tử của Bùi phủ, không thể làm hại thanh danh, tất nhiên là Bùi Nguyên Tu sẽ chắp tay hoàn lễ, dẫn mọi người đi về phía trong phủ.

Đi không xa, liền chạm mặt Bùi Viễn, cùng đi còn có nhóm con em quan gia ngày thường có quan hệ thân thiết với hắn.

Ngày so tài ở Quốc tử giám đó, Thuận Khải Đế bổ nhiệm Bùi Nguyên Tu làm người dạy bắn, vì vậy trong mắt mọi người tất nhiên là thánh ân đang lên. Lại biết hắn có quan hệ thân thiết với Thái tử, Anh Vương và mấy công tử Minh phủ, liền có lòng muốn leo lên. Nếu có hắn làm cầu dẫn, lọt vào mắt của Thái tử, sau này đường công danh liền không cần suy nghĩ nữa.

Lúc này thấy Bùi Nguyên Tu tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cơ hội tốt, nhanh chóng lôi kéo Bùi Viễn tiến cử mấy người họ.

Xưa nay Bùi Viễn là người sĩ diện, sao lúc này có thể để lộ ra chuyện hắn và Bùi Nguyên Tu không hợp? Cho dù trong lòng trăm vạn lần không muốn, cũng đành phải nắm lỗ mũi, trên mặt lộ vẻ thân thiết, dẫn mấy vị đồng học tiến lên bắt chuyện với Bùi Nguyên Tu.

Làm sao Bùi Nguyên Tu lại không nhìn ra? Chỉ hàn huyên mấy câu để không quá thất lễ mất thể diện, rồi sau đó nói: "Bùi mỗ muốn đi bái kiến lão phu nhân trước, kính xin mấy vị công tử thứ lỗi!" Sau đó chắp tay cáo từ, sải bước về phía hậu trạch.

Vào bên trong chính đường, cho nha hoàn bà tử đi vào thông báo. Sau khi vào, chỉ thấy Bùi lão phu nhân và Trần thị mặc sáng chói đẹp đẽ, sắc mặt vô cùng vui mừng, đang nói chuyện phiếm với mấy vị phu nhân quan gia. Bên trái, phía sau chính đường, có đặt một cái bình phong lớn, Bùi Nguyên Tu là người tập võ, tất nhiên là thính tai tinh mắt, chỉ mới đứng trong sảnh là có thể nghe được tiếng xì xào bàn tán sau tấm bình phong.

Mặc dù trong lòng Bùi Nguyên Tu không muốn, nhưng cũng ngại người ngoài đang ở đây, khom người người thi lễ. Rồi sau đó lệnh cho Bùi Tiểu trình lễ thọ lên.

Bùi Tiểu này cũng là tiểu tử hư hỏng, lúc mở hộp gấm ra, cố ý nói: "Tiểu nhân chúc lão phu nhân thọ sánh Nam Sơn. Tượng quan âm bằng vàng này là do gia nhà ta đặc biệt xin Tuệ Viễn đại sư ở Hoàng giác tự Khai quang, còn ở phật đường cung phụng bảy bảy bốn mươi chính ngày, cầu cho phúc thọ của lão phu nhân mãi dài lâu!"

Bùi lão phu nhân được nói: "Được! Được! Đại tôn nhi có lòng rồi. Ngươi cũng là người lanh lợi, có phần thưởng!" Dứt lời, Trương ma ma ở bên cạnh lệnh cho tiểu nha hoàn thưởng cho Bùi Tiểu một chiếc hà bao.

Bùi Tiểu cười hì hì cám ơn ban thưởng, ra phòng khách bên ngoài chờ đợi.

Các phu nhân đang ngồi đấy đương nhiên là ai ai cũng lên tiếng khen ngợi Bùi Nguyên Tu.

Lúc đấy chợt nghe một cô nương quần sam hồng phấn yểu điệu nâng ly trà, mặt đầy thẹn thùng dâng lên trước mặt Bùi Nguyên Tu, nói: "Mời Đại biểu ca dùng trà! Đã nhiều ngày không gặp Đại biểu ca, không biết Đại biểu ca có khỏe không?"

Cô nương này chính là Trần Liên Bích. Sau khi nghe nàng nhỏ giọng hỏi, không đợi Bùi Nguyên Tu trả lời, liền tránh sau lưng Bùi lão phu nhân, mặt nhiễm mây hồng.

Điệu bộ như thế, khiến các suy nghĩ của các phu nhân ngồi đấy bay vô hạn. Suy nghĩ tới "Gà trống bái đường" hồi trước, cộng thêm dáng vẻ thẹn thùng của biểu tiểu thư Trần gia, không nhịn được phỏng đoán, giữa hai vị biểu ca biểu muội này đã sớm có tình cảm?

Bùi Nguyên Tu nhíu mày một cái, không muốn nhiều lời, nhanh chóng hành lễ rồi đi ra ngoài.

Bùi lão phu nhân nhìn tình hình vội vàng giải thích: "Mong các phu nhân đừng trách, đại tôn tử của ta là người tốt, chỉ là hàng năm đều ở trong quân, luôn ở chung với đám người thô kệch, hôm nay huyên náo như vậy cho nên..." Nói đến đây bỗng dừng lại, nét mặt sau đó cũng buồn hẳn rồi khẽ thở dài một tiếng, nói: "Cái này là mệnh của nhà chúng ta!"

Chúng phu nhân thấy thế vội vàng trấn an: "Hôm nay của ngài cũng là khổ tận cam lai, hai tôn nhi một văn một võ, đều là người có tiền đồ, ngài cứ ngồi đó chờ hưởng phúc thôi!"

Bùi lão phu nhân nghe vậy cười nói khoát tay: "Nào có! Nào có!"

Lại nói đến Bùi Nguyên Tu, sau khi trở ra chính đường thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo Bùi Đại Bùi Tiểu trở về bên ngoài thư phòng lúc hắn còn ở Bùi phủ. Đợi khai yến hạ nhân tới mời mới đi ra ngoài.

Vào chỗ ngồi tất nhiên không thể thiếu người tới mời rượu bắt chuyện, mà lúc này mấy người có qua lại thân thiết với Bùi Viễn càng thêm dính chặt hắn không chịu buông, còn Bùi Viễn đứng nhìn thầm hận trong lòng, nhưng lại ngại mặt mũi không thể không giả vờ xu nịnh.

Bùi Nguyên Tu lại chỉ thản nhiên đáp lại, rượu cũng chỉ uống một chút. Chuyện Minh Triệt trong bữa tiệc Trọng thu cảnh tỉnh hắn, với người trong Bùi phủ không thể không đề phòng. Dù sao lão tổ mẫu và Trần thị kia vẫn còn mỏi mắt mong chờ hòng lấy hôn sự nắm hắn trong tay đấy.

Quá ba tuần rượu, quá năm món ăn, thọ yến mắt đầu tản đi.

Bùi Nguyên Tu trở về bên ngoài thư phòng của hắn. Lần này về Bùi phủ, hắn vẫn còn việc phải làm, đồ cưới đợi thu hồi của mẫu thân đã mất của hắn, mặc dù mẹ con Trần thị sẽ không dễ dàng buông tay, nhưng hắn cũng muốn thử một lần.

Nhắm mắt dưỡng thần trên giường la hán, Bùi Tiểu đã bị hắn đợi đi, đợi phu nhân các nhà phu nhân trở phủ, liền tới bẩm báo cho hắn.

Chợt nhe cửa phòng "Cạch" một tiếng.

Bùi Nguyên Tu cho là Bùi Tiểu trở lại, mở mắt lại thấy Trần Liên Bích nâng một chiếc áo bào, mặt đầy thẹn thùng đi vào. Theo đến cùng nàng còn có một mùi thơm nồng nặc lạ lùng.

Không đợi Bùi Nguyên Tu đặt câu hỏi, nhăn nhó nói: "Liên Bích biết được Đại biểu ca quanh năm ở trong quân doanh, thật sự rất vất vả, bên người lại không có người biết lạnh biết nóng. Hôm nay biểu muội mặt dày làm bộ áo mùa thu cho biểu ca, kính xin biểu ca chớ chê biểu muội may vá thô ráp." Rồi sau đó cười duyên, lại nói: "Cũng không biết có vừa người không, kính xin biểu ca thử qua..."

Nói xong bước lên phía trước, đến rất gần.

Lúc Bùi Nguyên Tu thấy nàng đi vào, đã sớm nhảy dựng từ trên giường La Hán xuống. Lúc thấy Trần Liên Bích di chuyển, hai mắt trừng lên, đầu óc lại càng thêm mê man, một trận nóng ran xông thẳng vào trái tim. Hắn vội vàng lắc mình, sải bước ra ngoài phòng, miệng hét lớn: "Bùi Đại ngươi đang chết ở đâu?"

Đứng trong sân, hít hai hơi không khí mới mẻ, mới thấy tốt hơn nhiều.

Rồi sau đó mới nghe thấy tiếng Bùi Đại ở xa đáp tiếng: "Gia! Gia! Tiểu nhân ở đây, tiểu nhân đi pha trà giải rượu cho ngài."

Bùi Nguyên Tu tức giận nói: "Tự tiện rời khỏi cương vị công tác, trở về lĩnh 20 gậy!"

"Gia? Tiểu nhân..." Phạm chuyện gì rồi sao?

Mấy chữ phía sau Bùi Đại chưa hỏi ra miệng đã thấy Trần Liên Bích đứng bên trong thư phòng. Nhất thời kêu khổ, thầm kêu xui xẻo.

Bùi Nguyên Tu trừng mắt nhìn hắn một cái, lại nói: "Ngươi đi tìm Bùi Tiểu đi về phía chuồng ngựa tìm ta!"

"Tiểu nhân lĩnh mệnh!" Bùi Đại còn chưa xuất viện, liền thấy Bùi Tiểu vội vã đi tới, thần sắc khó coi, thấy hắn liền hỏi: "Ca! Gia đâu?"

rồi sau đó thấy Bùi Nguyên Tu sau lưng Bùi Tiểu mới thở dài một hơi, vội màu nói: "Gia! Ta đi mau, đây chính là ổ hồ ly, không phải là nơi người nên ở mà! Lão phu nhân kia mang tới tới đây tính toán người!"

Dứt người không kịp để ý tới nghi lễ chủ tớ, đẩy Bùi Nguyên Tu về phía trước.

Bùi Nguyên Tu nghe xong, trong lòng hiểu rõ mười phần, khẽ hừ một tiếng, dẫn theo hai người Bùi Đại Bùi Tiểu trở về tiểu viện mà hắn xây. Lưu lại già trẻ ba nữ nhân họ Trần, vì tính toán sai mà mặt mày khó coi.

Trung tuần tháng mười.

Thất công chúa Cẩm Loan xuất giá, được phong hào Trữ Xương. Mười dặm trang sức màu đỏ theo sát bên người. Vậy mà người được gả không phải là phu quân trong lòng mình, khổ trong đó chỉ mình mình biết thôi. Một ngày trước khi xuất giá, Lung Nguyệt theo phong tục đi trước thêm trang, lại bị Cẩm Loan sai cung nhân chặn lại, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào nàng, nói: "Cửu muội muội có biết, hưởng tôn vinh của hoàng gia, liền phải vì hoàng gia cố gắng một phần tâm lực. Mặc dù hôm nay người ra gả không phải người trong lòng, nhưng sau này vẫn còn tùy tâm sở dục. Mà muội muội ngươi, tập trung vạn thiên sủng vào thân, có biết, cưng chiều càng nhiều, tương lai cũng bỏ ta nhiều? Ngươi! Công chúa tôn quý nước Đại chiêu, chỉ có thể gả người không phải phu quân rồi ôm hận mà chết!"

Lời Cẩm Loan nói giống như lời nguyền rủa, ghim thật sâu vào trong lòng Lung Nguyệt, liên tiếp hai ngày nàng đều bị ác mộng làm tỉnh. Trong mơ nàng mặc triều phục công chúa màu đỏ thẫm bị máu nhuộm dần, rơi từ tường cao xuống. Dưới tường cao là đôi mắt thâm tình và tuyệt vọng khóa chặt vào nàng. Mà nàng lại cảm thấy ánh mắt kia vô cùng quen thuộc, lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Chỉ nghe thấy một tiếng "Cửu Nhi" tê tâm liệt phế, khiến nàng sau khi tỉnh dậy tim vẫn còn ẩn ẩn đau.

Thất công chúa xuất giá không lâu, Thuận Khải Đế mang theo nhóm Hoàng tử cùng văn võ bá quan tới bãi săn Đông Lĩnh.

Vốn là nóng lòng muốn thử, nhưng trước khi bắt tay vào làm Lung Nguyệt lại bị lạnh, bị chứng bệnh phong hàn, sốt không giảm, nên không đi được. Điều này khiến nàng buồn không gì sánh bằng.

Người buồn như nàng còn có Bùi Nguyên Tu, cơ hội sống chung tốt như vậy liền bị bỏ lỡ.

Thuận Khải Đế đi cũng phải nửa tháng, Cẩn Hoàng hậu vốn muốn ở lại trong cung chăm sóc Lung Nguyệt. Nhưng Hoàng đế đi săn, phi tần hậu cung phải cùng đi. Lung Nguyệt cũng không muốn để miếng thịt dê ngoan là phụ thân nhà nàng lộ ra trước mặt lang soi, cho nên, chủ nhân của thịt dê, mẫu thân nhà nàng nhất định phải đi theo.

Được Lung Nguyệt khẳng định mình không sao, cùng với việc Hóa Diên đảm bảo sẽ chiếu cố nàng thật tốt, Cẩn Hoàng hậu mới đồng ý đi theo Thuận Khải Đế tới Đông Lĩnh. Trước khi đi đáp ứng thỉnh cầu của Lung Nguyệt, cho người đưa Trang Nhã Như vào cung làm bạn với nàng.

Mà chuyến đi Đông Lĩnh lần này Thuận Khải Đế đi chưa được mười ngày đã vội vã quay về.

Về phần vì sao?

Toàn bộ là bởi vì chuyện ở Bắc Cương.

Hôm đó trong ngự thư phòng nghe Bùi Nguyên Tu giải thích một phen, chính là nói những điều trong lòng Thuận Khải Đế. Vị Lỗ đại nhân kia làm việc quá mức nhẹ nhàng, thiếu thủ đoạn mạnh mẽ thì sao có thể ép bạo dân và dư nghiệt! Cho nên sau khi thương nghị với mấy vị trọng thần, triệu hồi lỗ đại nhân, mà đổi một vị có phong cách làm việc vốn ngoan lệ đi.

Mà người này cũng có mấy phần thủ đoạn, Bắc cương cũng thêm mấy phần an ổn.

Nhưng vào mấy ngày trước, Bắc Cương cấp tấu, tân tổng đốc Trịnh Đại nhân bị đâm bỏ mình.

Trong giây lát Thuận Khải Đế vô cùng tức giận, ám sát đại quan nhất phẩm triều đình, Bắc Cương đây là muốn tạo phản phải không?

Cho nên, đã không còn hứng thú đi săn, trong ngày đó liền vội vàng hồi kinh. Triệu trọng thần quan trọng vào trong ngự thư phòng mấy ngày.

Rồi sau đó, Bùi Nguyên Tu ở bên ngoài nhận lệnh hồi kinh nhậm chức. Vị thứ trưởng nữ của cữu phụ bị chỉ cưới cho nhi tử thứ xuất thứ hai của An Thân Vương làm chính thê.

Đầu tháng mười hai, Thuận Khải Đế ban chỉ, phong Bùi Nguyên Tu làm Tĩnh Bắc Vương phi, lệnh đến Bắc Cương nhậm chức Phiên Vương.

Bùi Nguyên Tu ngay cả năm mới cũng không qua được, liền lĩnh binh tướng của Bùi gia cùng 5000 tinh binh của Thuận Khải Đế phái ra, vội vàng đi Bắc Cương.

Chắc hẳn như vậy, trước khi Bùi Nguyên Tu đi cũng không thể gặp mặt Lung Nguyệt một lần.

Tiểu viện hắn mới xây này đành nhờ Minh Thức trông nom, chỉ nói: "Tất cả sách vở bên trong thư phong đều để Cửu công chúa lấy đọc!"