Công Chúa, Thất Lễ Nàng A

Chương 7




Ánh trăng trong suốt, trong Văn Nhạc cung một mảnh yên tĩnh.

Hoa viên sau cung điện có một mái đình dành để ngắm trăng. Quanh đình được bố trí rất nhiều hoa cỏ, non bộ, thác nước, cây cầu hình vòm lướt bắc qua mặt hồ... cảnh đẹp hòa hợp thành một thể. Có thể nói đây là một nơi vô cùng lý thú, mà cái ao phù dung giữa đình kia chính là nơi tắm rửa của Lý Vân Dung.

Từ khi tiên hoàng tại vị đã cho dựng lên rất nhiều hồ nước cho các vị ái phi trong hậu cung. Tiên hoàng yêu thương nàng hết mực cho nên một năm trước đã sai người thiết kế và xây dựng trong Văn Nhạc cung một hồ nước, đây được xem là tặng phẩm mà tiên hoàng ban cho nàng nhân dịp nàng tới tuổi trưởng thành*.

*lễ cập kê

Mái hiên của đình ngắm trăng được thiết kế rất hoa lệ, có guồng nước, trên mỗi đầu guồng nước được chạm hình 6 con phượng hoàng tinh xảo. Khi tì nữ hầu tắm thì chỉ cần quay guồng nước, lập tức nước từ trong miệng của 6 con phượng hoàng kia chảy ra. Mùa hè thì lấy nước lạnh còn mùa đông thì đun nước nóng sau đó rót vào cái ao phù dung được trạm trổ tinh tế này. Tùy từng mùa mà thay đổi cho phù hợp, nước ở trong ao luôn được cân bằng nhiệt độ. Phù dung trì được xây lên toàn màu trắng, chạm khắc tinh xảo, giống như một đóa hoa phù dung nở rộ. Mỗi khi công chúa tắm thì như tiên nữ trong nước vậy.

Nhóm tỳ nữ giúp nàng cởi áo khoác xuống, tiếp đó là lớp áo bên trong, tiếp là chiếc váy tầng tầng lớp lớp, tiếp là gỡ những trâm cài châu báu trên đầu... một mái tóc đen nhánh đổ xuống che đi chiếc lưng nhỏ nhắn của nàng. Lớp quần áo trên người dần dần giảm đi, cơ thể trắng noãn xinh đẹp chầm chậm hiện lên trong bóng đêm.

Sau lớp bình phong kín đáo là một bức xuân mỹ đồ, chỉ có ánh trăng và làn gió mát kia mới có được diễm phúc chiêm ngưỡng. Dỡ xuống chiếc yếm cuối cùng che ngực, nàng được cái tỳ nữ nâng dìu đi, bước xuống từng bậc thang. Trên mặt nước sớm phủ đầy cánh hoa hồng.

Hình ảnh mỹ nhân tắm này dường như đã nằm lọt vào một đôi mắt thâm thúy phía sau dãy bình phong. Ánh mắt xuyên qua bình phong, xuyên qua hàng đá che chắn, đặt lên những đường cong quyến rũ, mềm mại của bóng dáng trong nước. Nam tử ẩn trong một nơi bí mật nào đó đột nhiên nuốt một ngụm khí, hơi thở dường như bắt đầu loạn.

Tuy chỉ là một tiếng thở rất nhỏ nhưng Lý Vân Dung vẫn có thể cảm nhận được.

- Ai? - đúng lúc nàng quát hỏi thì phía sau bình phong một bóng đen lướt nhanh qua.

Lý Vân Dung nhảy vọt ra khỏi làn nước, bọt nước văng tung tóe bay toán loạn vừa hay che khuất đi ngọc thể của nàng. Trước khi bọt nước rớt xuống hết thì nàng đã nhanh tay giật lấy chiếc áo khoác từ tay một tỳ nữ mặc vội vào sau đó với lấy Ngọc Nữ kiếm để trên tường đuổi theo.

Thấy công chúa điên cuồng đuổi theo kẻ trộm, các tỳ nữ cũng phát hoảng lên.

- Mau! Mau báo với Khấu Nhi và Cúc Hương! - đó chính là hai tỳ nữ biết võ công hầu hạ công chúa.

Lý Vân Dung nổi giận đùng đùng đuổi theo người áo đen. Kẻ nào to gan dám xông vào cấm địa rình coi nàng tắm? Đời này không có nam nhân nào may mắn được nhìn thấy ngọc thể của nàng, ai nhìn thấy nàng nhất định sẽ móc mắt hắn ra!

Nàng một đường truy theo người áo đen cố gắng gây cản trở để lột chiếc khăn che mặt của hắn nhưng không được. Đối phương thân thủ mau lẹ, giống như quỷ mỵ, nàng xuất một đường kiếm hướng sau lưng đối phương đâm tới nhưng chỉ nghe một tiếng phất áo tay... nhoáng một cái thì không thấy đối phương đâu cả. Nàng sửng sốt đứng đó.

Người đâu rồi?

Đối phương hành động nhanh như cắt làm cho nàng không kịp nhìn rõ diện mạo hắn. Thích khách? Chẳng lẽ là do Trương Thục phi phái người tới trả thù?

Nếu bắt không được, nàng lo lắng có gì đó mờ ám. Để tránh trúng phải cạm bẫy của đối phương, đúng lúc nàng định lui lại phía sau thì từ cổ truyền đến một hơi thở ấm áp. Không biết đối phương từ khi nào vô thanh vô tức áp sát nàng từ phía sau.

Lý Vân Dung kinh ngạc vô cùng, mũi kiếm vừa chuyển hướng quét lại phía sau thì bóng đen đã sớm né tránh. Nhưng đối phương không chạy đi, vẫn cứ đứng đó nghiên diện với mũi kiếm của nàng tuyệt không chạm được đến thân hắn. Vô luận nàng xuất chiêu kiếm thế nào thì vẫn không mảy may làm hắn bị thương, ngay cả góc áo cũng chạm không tới. Nàng không tin, thử dùng cách xuất một chiêu dương đông kích tây, nhìn như đánh vào thắt lưng hắn nhưng kỳ thực là nhằm vào chiếc khăn che mặt kia... sau đó ép hắn không cử động được và có thể vẽ hoa lên mặt đối phương.

Nhưng nàng không ngờ, đối phương dễ dàng thoát khỏi chiêu này của nàng. Tuy nhiên, điều này cũng khiến đối phương lộ ra sơ hở không kịp phòng thủ, nàng thừa cơ lao lên đánh tới nhược điểm của hắn. Cứ tưởng như vậy là bắt được tên trộm này rồi, ai dè nàng lại trúng phải bẫy của đối phương. Thì ra đối phương cũng bắt chước cái chiêu thức dương đông kích tây của nàng. Đường kiếm của nàng bị xóa sạch, cổ tay rơi vào vòng khóa của năm ngón tay mạnh mẽ của đối phương.Tay nàng bị vặn ngược lại sau lưng, đối phương từ phía sau dễ dàng kiềm chế được nàng.

Một hồi kịch chiến, cuối cùng nàng lâm vào cục diện bế tắc.

Nàng thua sao? Không, nàng không chấp nhận. Tuy rằng một cánh tay của nàng bị vặn lại sau lưng, đường thoát ra cũng bị đối phương chế trụ chặt chẽ, thắt lưng nằm gọn trong cánh tay của đối phương không thể động đậy..., có thể nói nàng đã rơi vào thế hạ phong nhưng… Ít nhất nàng vẫn chưa hoàn toàn bất lợi, bởi vì một bên cánh tay của nàng vẫn không bị kiếm chế, bất ngờ nắm lấy thanh chủy thủ sắc bén hướng tới cổ họng đối phương.

Dưới đêm trăng, khuôn mặt che kín kia chỉ lộ ra một đôi con ngươi sáng chói như ánh mặt trời. Hai người đứng dưới sân phủ đệ, ánh trăng bị mái hiên của ngôi đình che khuất hơn phân nửa, đèn đuốc chiếu sáng buổi tối cũng bị rừng cây che dấu... Lúc này nàng mới phát hiện đối phương cố ý dụ nàng tới nơi này để cho bọn thị vệ gia phó không dễ dàng phát hiện ra được.

Hắn muốn giết nàng sao? Hình như không giống. Nàng không cảm thấy có sát khí. Nếu không phải hắn muốn giết nàng, vậy thì hắn muốn gì?

- Công chúa điện hạ có biết, vừa rồi trên gương mặt của tại hạ đã lưu lại “kiếm tích” của công chúa?

- Vậy sao? Đáng tiếc là bổn công chúa chậm một bước.

- Công chúa là muốn vẽ tranh trên mặt ta sao?

- Người tới là khách, nhất là những vị khách không mời mà đến, bổn công chúa đang muốn vẽ một bức tranh hoa mẫu đơn để làm lễ vật gặp mặt tặng các hạ.

Mặc dù nhìn không được mặt của đối phương nhưng nàng cảm nhận được trong lời nói của đối phương còn dẫn theo ý cười không tiếng động.

- Công chúa thịnh tình, tại hạ cảm thấy thật vinh hạnh!

Ý đồ là ném một câu trào phúng không ngờ lại bị đối phương bẻ lại thành “thịnh tình”. Nàng nói những lời này không phải là vì tiếp đãi hắn.

- Ngươi tới ám sát bổn công chúa?

- Nếu ta có ý định bất lợi với công chúa thì bây giờ công chúa không có may mắn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.

A, khẩu khí thật lớn!

- Nếu ta đoán không lầm thì ngươi cũng không có cơ hội chiếm được lợi thế rồi. Bởi vì lưỡi dao này hiện đang đặt ở trên cổ nhà ngươi! - nàng cười, trong mắt hiện lên vài tia đắc ý.

Đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia chăm chú nhìn bộ dáng xinh đẹp gặp nguy không loạn của nàng, ý cười thưởng thức toát ra tận khóe mắt.

- Có đúng như vậy không?

Vừa dứt lời, hắn chớp mắt chế trụ cổ tay kia của nàng, nhanh tới mức làm cho người ta trở tay không kịp, sau đó hắn xoay ngược người nàng lại, đối diện với mình. Nàng không kịp phản ứng. Không, đúng ra là không thể nhìn ra được chiêu thức của hắn. Tới khi nàng hoàn hồn thì phát hiện hai tay đều bị hắn nắm chặt, kiềm lại phía sau lưng. Chỉ với một chiêu mà nàng đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong!

Lý Vân Dung kinh ngạc trước thân thủ của hắn, nàng vẫn cố gắng vùng vẫy, biết đâu tìm được phần thắng trong phút chót nhưng dù nàng có sử dụng lực như thế nào thì cũng không thể giãy thoát hai cánh tay bị vây trong bàn tay kìm sắt kia được.

- Bây giờ công chúa đã tin lời tại hạ nói chưa?

Nàng nâng cằm cao ngạo nhìn hắn, quật cường không chịu thua:

- Nếu không phải thích khách thì là tới để trộm châu báu.

Dưới ánh trăng, nữ nhân trong lòng trợn mắt càng làm cho dung mạo như hoa thêm lung linh, quyến rũ. Trong ánh mắt chăm chú kia hiện ra toàn bộ cá tính bất khuất của nàng. Nàng càng trợn mắt quật cường thì càng thể hiện ra sự khác biệt về phong thái giữa nàng với những nữ nhân thế tục bình thường chỉ biết đến son phấn. Nàng không hề tỏ ra xấu hổ, yếu đuối, mạnh mẽ mà xinh đẹp khiến cho đôi mắt sáng như chim ưng kia nổi lên một tia thâm ảo khó dò:

- Quý phủ của công chúa đúng là có rất nhiều vàng bạc châu báu nhưng tại hạ đối với tiền tài không có hứng thú.

Không có hứng thú? Không phải là thích khách, lại không ăn trộm vàng bạc, vậy thì... hắn âm mưu cái gì? Ở đây hoàn toàn hoang vắng, cây cối chung quanh che khuất ánh sáng nên tối thui, nàng lại bị nhốt trong vòng tay của hắn không thể động đậy... Đây đúng là một tư thế vô cùng ái muội... Nghĩ vậy, tâm nàng đột nhiên nảy lên một cái, chẳng lẽ hắn muốn…

Toàn thân Lý Vân Dung cứng ngắc, hô hấp không nhịn được mà nhanh hơn bình thường, cả người đột nhiên mẫn cảm. Cánh tay của đối phương vòng trụ quanh thắt lưng mềm mại mảnh khảnh của nàng, ngực hắn kề sát với lưng nàng. Vả lại, tình thế vừa rối cấp bách nên lúc này trên người nàng chỉ có duy nhất một tấm áo choàng, bên trong... hoàn toàn không mặc gì.

Tay hắn giữ chặt chiếc eo nhỏ của nàng, xuyên qua lớp vải mỏng manh nàng có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn truyền đến. Bộ ngực cường tráng, nam tính của hắn chạm tới lưng nàng gây ra không ít cảm xúc, làm cho nàng không khỏi thất kinh. Hay là… hắn là một tên dâm tặc ban đêm lẻn vào phủ công chúa... hắn muốn nhúng chàm nàng ...công chúa của một nước...!

- Lớn mật, cuồng đồ! Nếu ngươi dám đụng một sợi tóc của bổn công chúa thì dù có chết ta cũng không tha cho ngươi.

Hách Khiếu Phong khựng lại, không hiểu vì sao nàng lại kích động như vậy. Nhìn kỹ vẻ mặt xấu hổ và giận dữ của nàng thì hắn chợt hiểu được, thì ra nàng nghĩ là hắn có ý đồ với nàng…

Hắn có thể đấu võ mồm với nàng nhưng không thể có những hành vi vượt quá giới hạn được. Tất cả mọi chuyện vừa rồi chính là muốn dẫn nàng tới đây nhưng trải qua một trận đối đầu, không ngờ cái dáng người ôn nhu của nàng lại xuất ra không biết bao nhiêu đường kiếm, mỗi lần kiếm lướt qua thì tàn hoa phi vũ, lá rụng đầy trời. Hoa lá vô tình cũng bay tán loạn quanh thân nàng, trông nàng đẹp như một nữ thần, vả lại nàng chỉ mặc duy nhất một chiếc áo khoác bên ngoài, mỗi khi động thủ thì vạt áo bay lật phật làm cho cơ thể nhỏ nhắn kia như ẩn như hiện. Cảnh tượng này buộc hắn phải nín thở, không thể dời tầm mắt khỏi người nàng được. Nhưng nếu để cho nàng hiểu nhầm hắn là dâm tặc thì hắn cũng không muốn.

- Công chúa an tâm, đừng vội. Tại hạ không buông công chúa ra là có nguyên nhân bất đắc dĩ.

- Chiếm tiện nghi của ta còn dám viện cớ không chịu thả ra. Ta đây không cho ngươi hai nhát đao thì ngươi không chịu phải không?

Thiếu chút nữa hắn bị lời nói của nàng ép bật cười thành tiếng nhưng lập tức, nhĩ lực nhạy bén báo cho hắn biết có nguy hiểm. Nhĩ lực của Lý Vân Dung cũng rất tốt nhưng không bằng hắn, nàng không biết nguy hiểm đang tới gần. Thấy hắn không có ý định thả mình ra, thẹn quá hóa giận, nàng quát lên ra lệnh:

- Mau thả ta ra, nếu không... Ưm!

Cánh môi của nàng lập tức bị bàn tay to lớn bịt lại, một giây sau đó cả người nàng bị thân hình cường tráng của hắn ôm ngã xuống lớp cỏ. Hai thân mình dán chặt vào nhau, tuyệt không có một chút khe hở. Lúc đầu, nàng còn muốn làm rõ thân phận đối phương là ai nhưng bây giờ thì nàng chỉ muốn làm thịt tên ác ma này ngay lập tức!

Hách Khiếu Phong tập trung nhĩ lực, cảm nhận sát khí đang lan đi trong gió, bọn chúng đang ở đây. Hắn là đuổi theo bọn người này nhưng đúng lúc hắn chăm chú đuổi theo thì trước mắt hiện lên một diễm cảnh... thân nàng hoàn toàn lọt vào tròng mắt hắn. Vết chủy thủ đâm vào da thịt hắn đây chính là kiệt tác của nàng.

Lý Vân Dung hận không thể giết hắn, khi bàn tay to của hắn bịt lấy miệng nàng thì nàng cho rằng đó chính là điểm báo hắn chuẩn bị hại nàng, cho nên nàng vì tự bảo vệ mình liền đâm chủy thủ vào ngực hắn. Nàng không ngờ thân mình nam nhân này cứng rắn giống như làm bằng sắt, ngọn đao đâm vào người hắn giống như là một vết muỗi đốt không đáng quan tâm, hắn lại còn cố tình dùng thân thể áp nàng xuống.

Nàng muốn chống cự nhưng phát hiện sức hắn mạnh kinh người khiến cho nàng không có lấy một cơ hội phản công. Nàng xấu hổ cùng giận dữ không chịu nổi, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ bị một nam tử xa lạ sỉ nhục như thế này... Nàng không muốn! Trên đời này, người duy nhất có thể khinh bạc nàng chỉ có… chỉ có… Chợt gương mặt Hách Khiếu Phong hiện lên, lúc này đây trong đầu nàng tràn ngập hình ảnh của hắn, tận đáy lòng một cỗ lửa nóng phun trào ra khỏi miệng.

Đúng vậy, ngoài Hách Khiếu Phong, nàng không muốn bất kỳ một nam nhân nào khác chạm vào nàng.

- Năm đời tám kiếp tên bại hoại nhà ngươi, nếu không buông ta ra... cẩn thận ta móc mắt của ngươi, chặt hết tay chân, hoạn xxx của ngươi...

Hách Khiếu Phong nhíu mày. Khiến hắn nhíu mày không phải là lưỡi đao nhỏ đâm vào da thịt mà là cái miệng của nàng dù bị bịt chặt vẫn không ngừng mắng. Tuy rằng chữ được chứ mất nhưng hắn vẫn có thể nghe được lời nàng mắng là “Vương bát quy tôn tử! Nếu không buông ta ra thì coi chừng ta móc mắt ngươi, chặt tay ngươi, hoạn xxx của ngươi”.

Móc mắt hắn, cắt tay hắn, hắn còn có thể chấp nhận được nhưng ngay cả cái thứ đến nam nhân cũng thấy e dè mỗi khi nói ra, tránh không được xấu hổ, vậy mà… Một cô nương sao có thể nói ra một cách không suy nghĩ những điều không nên nói như vậy? Huống hồ, nàng còn là công chúa!

Kẻ địch càng ngày càng gần, nếu cứ tiếp tục thế này thì hành tung của bọn họ nhất định sẽ bị phát hiện. Hắn thở dài, ghé bên tai nàng, khôi phục lại giọng nói và hạ thật thấp thanh âm xuống tới mức chỉ có 2 người mới nghe được:

- Ta chịu thua rồi, công chúa. Người có thể để cho ty chức còn chút mặt mũi, xin miệng phượng tạm thời khép lại một lát.

Cơ thể dưới thân chấn động, ngưng chửi rủa và một đôi mắt to bất khả tư nghị* trừng hắn.

*bất khả tư nghị: không thể nào suy nghĩ, ko thể tin

- Hách Khiếu Phong?

- Đúng là ty chức.

- Ngươi...

- Suỵt! - hắn ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng.

Không bao lâu, trên mặt đất truyền đến tiếng bước chân. Có người đến, nếu nghe kỹ thì có thể đoán được những người này đang cố ý che dấu hành tung. Ban đêm lợi dụng tầng mây che đậy, lại còn cố ý vận khinh công, bộ dáng thì lén lút... nhất định là không có ý tốt. Nhóm người đi tới có ba gã, đến chỗ gốc cây mà hai người đang trốn thì dừng lại, nói nhỏ với nhau.

- Người đâu?

- Vừa rồi rõ ràng là nhìn thấy công chúa đuổi theo hướng người này chạy, sao lại không thấy?

- Không phải là ngươi nhìn lầm đấy chứ?

- Không hề. Chính mắt ta nhìn thấy nàng đuổi theo một bóng đen mà.

- Chúng ta còn chưa xuống tay, là ai giành hành động trước vậy?

- Không thể là người của chúng ta. Nếu đúng thì hẳn phải lên tiếng thông báo rồi.

- Quái lạ, nếu không phải người của chúng ta, vậy thì đó là ai?

Một gã nam tử trong nhóm cười hắc hắc nói:

- Công chúa kia lúc nào cũng thích bênh vực kẻ yếu, dám đắc tội với chủ tử của chúng ta. Ta nghĩ là kẻ thù của nàng ta đêm nay cũng tìm tới cửa rồi.

- Nếu thế thì có lợi cho chúng ta. Không cần tốn nhiều công sức mà vẫn có kết quả để báo cáo với nương nương.

Nghe cuộc trao đổi giữa 3 gã xong, Lý Vân Dung thầm giật mình. Cứ tưởng là thị vệ trong phủ tới tìm nàng, không ngờ lại là nghe được câu chuyện này. Giọng nói này rất lạ, nàng không biết được nhưng có lẽ không phải người trong phủ. Đối phương gọi nàng là công chúa, vừa nghe giọng điệu thì biết ngay là người không ưa nàng.

Thì ra, hắn tới là để cứu nàng…

Nàng nghe theo lời hắn ngoan ngoãn nằm xuống, vừa lúc trong lòng kinh ngạc thì thân mình đã hơi hơi nóng lên. Bởi vì... dưới sự ôm ấp của hắn, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn giống như một tầng võng bao quanh mình. Một vài sợi tóc của nàng đang dính trên chiếc mũi của hắn...

Rõ ràng là nguy hiểm đang kề cận nhưng nàng tuyệt không quan tâm, mà toàn bộ lực chú ý đều đặt hết lên nam nhân đang nằm trên người nàng đây. Khi nhìn thấy thanh chủy thủ hãy còn cắm trên ngực hắn, tim nàng chợt đau cùng ăn năn, hối hận. Nghĩ tới chuyện hắn liều chết đến cứu mình thế mà nàng lại đâm hắn một đao, thực áy náy vô cùng, đồng thời trong lòng không nén nổi sự cảm động.

Một tay nàng lén lút kéo chiếc khăn bịt mặt của hắn xuống. Ánh mắt vốn đang chuyên chú về phía trước đột nhiên thấy có động tĩnh liền cúi mặt nhìn nàng. Trong bóng đêm, hai đôi mắt như những chấm nhỏ trong trời đêm, đối diện với nhau.

Như có một thứ ma lực nào đó dẫn dắt, họ cứ thế thân mật với nhau, hơi thở phả lên da thịt nhau, ngay cả trái tim cũng đang đập cùng một nhịp. Giờ khắc này, lấy bầu trời kia làm màn, lấy mặt cỏ làm chiếu, một nam một nữ, tầm mắt cứ chăm chăm nhìn nhau không thôi.

Hắn kích động tới mức muốn hôn nàng nhưng lý trí lại không cho phép. Nàng là một công chúa được chiều chuộng yêu thương còn hắn là một quân nhân làm việc quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không thể làm chuyện trái với lễ tiết được. Nhưng hắn càng chịu đựng nhẫn nhịn thì dục vọng lại càng mạnh, và hắn thấy xấu hổ khi phát hiện bộ phận phía hạ thân kia... không có chịu nghe lời.

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu nhằm giảm bớt cái dục vọng chết tiệt đang ngoi lên kia. Nhưng khi hắn đang cố dùng lý trí để vượt qua ham muốn dục tình thì có một cái gì đó ấm áp, mềm mại lướt trên môi hắn. Cả người hắn chấn động, mắt mở to thì phát hiện thứ ấm áp mềm mại kia chính là đôi môi của nàng… Nàng chủ động hôn hắn.

Chụt! Sau khi hôn lên môi hắn một cái, Lý Vân Dung cũng cảm thấy hành động của mình thật táo bạo. Trộm đụng chạm hắn là do nhất thời máu trong người nàng dâng trào xúc động. Ai bảo hắn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, lại còn dùng thân thể cường tráng kia áp lên người nàng... tất cả khiến nàng ý loạn tình mê... Nàng kìm lòng không được! Nàng thẹn thùng liếc nhìn đôi mắt ở phía trên, mà đôi mắt kia cũng đang chăm chăm nhìn nàng.

Vì sao hắn không có phản ứng? Kinh ngạc quá ư? Hay là bị hành động lớn mật của nàng dọa rồi? Cái này không thể trách nàng nha, đều là do ánh trăng gây họa. Muốn trách thì trách ánh trăng thật đẹp, trách hắn quá đẹp, mà nàng thì… không nhịn được.

Một người áo đen lại lên tiếng:

- Tìm không thấy công chúa, chúng ta mau đi kẻo bị bọn thị vệ phát hiện.

Ba gã áo đen tốc tốc rời đi trong bóng đêm. Lúc này Hách Khiếu Phong mới hoàn hồn, một tay nắm chuôi đao lập tức rút thanh chủy thủ cắm vào ngực sâu chừng ba tấc*, bộ dáng như không có cảm giác gì, hắn coi đây là chỉ là vết thương nhỏ, một chút máu kia chảy ra không đáng để quan tâm. Hắn lau vết máu trên lưỡi đao rồi trả lại cho nàng, sau đó toan đứng lên đuổi theo bọn người áo đen.

*1 tấc = 4cm

- Đừng đi! - nàng kêu lên.

Hắn dừng lại, quay đầu chắp tay bẩm báo với nàng:

- Xin công chúa ở đây đợi, ty chức đi truy bắt thích khách!

- Ta nói ngươi... không được đi! - nàng dậm chân, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận.

- Công chúa? - hắn khó hiểu nhìn nàng - Nếu để thích khách chạy thoát thì sẽ không tra ra được kẻ chủ mưu đứng đằng sau.

- Không sao, chuyện đó không quan trọng - quan trọng là... nàng vừa mới chủ động hôn hắn thế mà hắn có thể không nói một lời nào, cứ thế mà chạy đi.

Nếu hắn rời đi thì sự ái muội của hai người trong lúc đó không biết tới năm nào tháng nào mới có được kết quả. Nàng đã lấy hết dũng khí, không màng tới cảm giác thẹn mà chủ động hôn hắn! Nàng cảm thấy hắn cũng thích nàng, còn tâm ý của nàng thì đã hoàn toàn đặt hết vào nụ hôn khi nãy rồi. Nàng cũng muốn cho hắn thấy tình cảm của mình, không muốn cứ phải ngươi tới ta đi, cứ phải ái muội không rõ tình ý, cứ phải dò đoán lòng nhau mãi.

Hách Khiếu Phong ngạc nhiên nhìn nàng. Đuổi bắt người áo đen không quan trọng vậy thì cái gì mới là quan trọng? Hắn không hiểu! Thân là thống lĩnh ngự lâm quân, ngoài hoàng thượng thì chức trách của hắn còn là bảo vệ an nguy của hoàng cung, bảo đảm an toàn cho mọi người trong cung. Hơn nữa, vì bảo vệ nàng, hắn dồn tâm sức rất nhiều, tất cả đều đặt trên người nàng. Nàng không hiểu rằng hắn đi bắt người áo đen là vì nghĩ tới an toàn sinh mệnh của nàng.

- Ty chức không rõ, đuổi bắt người áo đen không quan trọng, vậy thì cái gì mới là quan trọng?

Lý Vân Dung đỏ bừng mặt, tên này đúng là ngu ngốc như bò mà. Thường ngày trong hoàng cung nhiều người nhiều miệng, có muốn gặp mặt hắn cũng không có cơ hội, thật vất vả mới có được khoảng thời gian bên nhau, thế mà hắn chỉ biết có truy đuổi thích khách, không biết cách nắm lấy cơ hội quý báu này. Thật là người ta tức chết mà! Nàng không quan tâm tới thích khách, nàng là quan tâm tới hắn. Chẳng lẽ nàng phải nói thẳng ra thì hắn mới hiểu sao?

Cắn răng, nàng hạ quyết tâm, bất chấp tất cả mở miệng:

- Ta… ta muốn biết kế hoạch của ngươi!

Hách Khiếu Phong nhíu mày. Kế hoạch? Cái này ư? Hắn chắp tay nói:

- Ty chức định sau khi truy bắt người áo đen thì sẽ khảo vấn nghiêm khắc để bắt được kẻ chủ mưu đứng sau điều khiển và đem nhưng kẻ có ý đồ thương tổn công chúa về quy án.

- Ta không nói tới cái này! - nàng đúng là sắp bị hắn làm cho tức chết mà.

- Vậy thì… ý là gì?

- Đụng chạm thì ngươi cũng đã đụng chạm rồi, hôn thì cũng hôn rồi, ta muốn ngươi chịu trách nhiệm!

Nói như vậy đủ trắng trợn, rõ ràng lắm rồi! Nhưng nàng phải tự để mặt mình dày thêm vài phân mới dám nói ra mấy chữ này. Chỉ vì... nàng không muốn mọi thứ cứ mập mờ, hai người lúc nào cũng chỉ có nhìn mặt mày đưa tình, mắt đi mày lại, cứ thế này thì chỉ dậm chân tại chỗ, không có tiến triển gì hết!

Nàng đúng là rất ưng hắn và nàng cho rằng họ Hách kia hẳn là cũng thích mình. Nếu không, lần trước vừa nghe thấy nàng gặp chuyện không may hắn sẽ không bất chấp mà xông vào phòng, sau đó, hắn còn đụng chạm, giở trò, động chân động tay, khẩn trương giống như là lão bà của hắn sắp chết vậy.

Còn chuyện lần trước tại bữa tiệc trong hoàng cung nữa, một đôi mắt cứ chằm chằm nhìn nàng không rời đi, cảm giác như bị hắn nhìn tới phát cháy. Hơn nữa lần này, chọn lúc nào không chọn lại chọn trúng lúc nàng đang tắm rồi dụ đưa nàng đến chỗ mờ ám này, lại còn áp lên người nàng, bịt miệng nàng.

Thông qua tất cả mọi chuyện thì có một kết luận chính là, hắn thích nàng, chỉ là miệng chưa chịu nói ra mà thôi. Hắn không nói thì nàng nói! Chẳng qua họ Hách kia cứ làm ra cái vẻ mặt thất hồn lạc phách, nhìn nàng không chớp mắt. Bị dọa tới ngây người ư? Hay là không dám chịu trách nhiệm?

Cho dù nàng là người không dễ gì bị dẫn dụ nhưng tiện nghi đều để cho hắn chiếm hết, nơi không nên chạm cũng để cho hắn chạm tới, dù gì thì cũng phải chịu trách nhiệm một phần chứ! Tốt xấu gì nàng cũng là một công chúa có thân phận tôn quý, hắn cứ đứng đó không nói một lời nào, chẳng lẽ hắn muốn nàng hạ mình cầu hắn chịu trách nhiệm ư?

Qua một lúc lâu, nàng nổi lên cáu giận, nàng biết lúc này mình thật quá sức mất mặt, khuôn mặt vì ấm ức mà đỏ đậm lên.

- Không chịu trách nhiệm thì thôi!

Nàng xoay người hướng đại điện chạy đi, trong lòng thì tự nhủ chính mình không thèm nhưng hốc mắt lại nóng lên.

Đúng vậy, cá tính của nàng vốn thẳng thắn, vô tư không giống với những thiên kim hoàng tộc e lệ, nhàn thục, nàng thích thì sẽ nói, yêu thì sẽ thể hiện, chẳng cần phải ngại bất cứ điều gì. Cứ tưởng rằng hắn sẽ hiểu được, sẽ yêu thích sự ngay thẳng của nàng, thậm chí nàng vì hắn mà phá lệ ăn vận trang điểm, mặc vào người những thứ quần áo rườm rà nào váy xếp, nào trang sức... Kết quả lại là chính nàng quá đa tình mà thôi.

Mới chạy chưa được vài bước thì đột nhiên nàng bị cỗ lực cường đại nào đó kéo vào trong ngực, thân thể thoáng cái nhẹ hẫng giống như là đang đứng trên mây, cưỡi trên gió vậy.

Bay? Đúng là nàng đang bay, chân không chạm đất. Hách Khiếu Phong ôm lấy nàng trong lòng, chân nhún một cái và hắn thoải mái hướng phía mái đình bay đi. Nàng kêu lên sợ hãi, hai tay theo phản xạ ôm chặt lấy bờ vai hắn. Nàng dù có dũng cảm, ương ngạnh thế nào thì cũng không lấy cái mạng của mình ra mà đùa giỡn, nhất là mấy tình huống bất ngờ không báo trước này. Nàng kinh hãi, sống chết mà ôm lấy hắn.

Khắp người nàng tràn ngập nhiệt độ cơ thể nam nhân... tâm bất giác cũng nóng lên. Hắn muốn làm gì? Hắn mang nàng nhảy lên chỗ cao nhất trên mái hiên, gió như đang gào thét ở bên tai, thực giống với cái tên của hắn - Khiếu Phong! Người này chiếm giữ cơ thể nàng cũng chính là đang chiếm giữ lòng nàng. Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận hắn đang mang mình lướt gió đạp mây, dường như hai người đang đứng trên một đám mây vậy.

Cuối cùng, tiếng gió rít bên tai cũng ngừng lại. Cánh tay hắn vẫn giữ nguyên và giọng nói trầm thấp ôn hòa vang lên:

- Đến rồi!

Đến? Đến đâu? Cung trăng của Hằng Nga ư?

Khuôn mặt như một đóa phù dung trong lòng hắn chậm rãi nâng lên, đôi mắt từ từ mở ra.

Trời ơi…!

Nàng nghẹn họng, nhìn trân trối tới ngây ngốc một lúc lâu... toàn cảnh hoàng thành Trường An mênh mông, bao la thu hết vào tầm mắt nàng. Nàng nghe nói khinh công của hắn rất tốt nhưng không nghĩ là cao siêu tới mức này, bởi vì lúc này chỗ mà hai người đang đứng không phải là cao bình thường mà là rất cao, cực độ cao, cao tới mức có thể đem bốn phương đông tây nam bắc của hoàng thành nhóm lại thành một bức tranh thu nhỏ. Và nàng đang đứng ở một nơi rất cao có thể quan sát hết thảy.

- Đây là đâu? - nàng kích động hỏi ra nghi vấn trong lòng.

- Nóc nhà của tòa tháp cao nhất trong hoàng cung.

Hèn gì lại nhìn thấy được toàn hoàng thành! Hàng ngàn ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng, trong và ngoài thành, trạm gác ở bốn chiếc cửa thành khổng lồ, đường lớn náo nhiệt người qua lại... Tất cả đang diễn ra trước mắt nàng. Nàng chưa từng nghĩ rằng đứng ở chỗ cao nhìn ra xa lại khiến cho lòng người cảm nhận được trời cao biển rộng là gì, nàng cũng chưa từng nhìn thấy cảnh đêm đẹp rực rỡ như thế này.

- Thích không? - thanh âm ôn nhu, nho nhỏ vang lên bên tai nàng.

Ánh mắt nàng đương nhìn xa xa liền thu về, chuyển qua chăm chú quan sát khuôn mặt hắn gần ngay trước mắt. Nàng phát hiện, trong cặp mắt kia đã không còn sự thâm trầm, lạnh lùng, thay vào đó là một thứ ánh sáng cuồng dã, nóng bỏng lấp loáng tỏa ra ngoài.

Trong lòng nàng thầm vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh như băng, nàng không muốn khinh địch, nàng không muốn tạo lợi thế cho hắn.

- Ngay cả một câu báo trước cũng không nói thế mà đột nhiên dẫn người ta bay lên một chỗ cao như vậy... Không biết là có ý gì? Hừ!

Vậy đó, nàng là làm bộ làm tịch, cố ý bày ra cho hắn xem đó. Tuy rằng cái chiêu cho xem cảnh đêm này rất lãng mạn, rất thông minh nhưng vẫn chưa đủ để làm nàng thỏa mãn đâu.

- Không thích?

- Hừ! - nàng thích muốn chết nhưng... không nói.

- Ta chưa từng mang một nữ nhân nào khác tới nơi này, công chúa là người đầu tiên!

Hắn xưng “ta” mà không phải là “ty chức” dường như đã bỏ đi cái tôn ti trật tự về thân phận, địa vì, lúc này chỉ đơn giản là một nam nhân đang nói với một nữ nhân mà thôi.

- Hừ! - nàng bĩu miệng. Không mang nữ nhân tới, nói không chừng là nam nhân ấy chứ. Giải thích mấy cái chuyện vô nghĩa này thì có ích gì chứ? Nàng muốn nghe không phải là cái này.

Khóe miệng Hách Khiếu Phong giương lên một nụ cười hiểu ý, đôi mắt sắc bén như chim ưng chợt tắt, không hề lãng phí thêm một lời nào, bằng hành động cụ thể... hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn nóng cháy, mãnh liệt.