Công Chúa Và Lọ Lem

Chương 30




Chuyện Huy Hoàng theo đuổi Pie lại rầm rộ vang lên. Ngay cả màn từ chối bá đạo của Pie cũng được miêu tả một cách tỉ mỉ. Nhân vật nữ chính chẳng hề quan tâm. Đây không phải là lần đầu cô bé trở thành đề tài bàn tán. Cô bé quen với câu “quay lưng với dư luận”.

Cái tên Khang Vĩnh Huy nhanh chóng chìm vào quá khứ, thay vào đó là Hồ Huy Hoàng. Cậu nam sinh thân hình cao ráo, tuy không cao bằng Huy, nhưng cũng thuộc dạng nổi trội hơn hẳn các bạn nam khác. Làn da rám nắng khỏe khoắn, giúp Hoàng nổi bật hơn các cậu nam sinh trắng bột yếu ớt. Gương mặt hay cười, luôn thấy được vẻ thân thiện. Những lúc cậu chơi bóng chuyền, ngoài sân luôn có các bạn nữ nhiệt tình cổ vũ, điều này khiến không ít nam sinh phải ghen tị.

Nhưng ai lại hiểu được một cậu bạn hoàn hảo đến thế, lại đi theo đuổi một cô nữ sinh chẳng có chút nổi trội. Ngoài cái danh nhà giàu ra, đều là khuyến điểm. Nào là tính tình hung dữ, học hành không tốt, gu thời trang tệ, một chút nữ tính cũng không có. Không ai hiểu, chính Pie cũng không thể hiểu. Tại sao Huy Hoàng lại nói thích mình?

Hai tháng trôi qua...

-Cảnh báo cấp độ đỏ! Bạn Diệu Anh của chúng ta có quá nhiều người theo đuổi nên giờ ngồi đờ người không biết chọn ai-Giọng Hà Miên cố ý đùa cợt.

Pie chống cằm, mắt vô hồn nhìn ra hành lang. Khoảng 10 giây sau mới lên tiếng:

-Bạn nghĩ Huy có thể đi đâu?

-Haiz...-Miên thở dài, ngồi xuống cạnh Pie, cũng chống cằm, kéo dài giọng-Mỗi ngày hỏi một lần, hỏi không biết chán sao? Những trường hợp có thể, mình đã phân tích hết rồi. Mình thì làm sao biết được cậu ta đi đâu.

Miên lại nhìn Pie, thấy gương mặt cô bạn không chút biểu cảm. Một Pie hoạt bát, lanh lợi của ngày xưa đâu mất, chỉ có cô bạn với vẻ mặt trầm ngâm ngồi ở đây.

-Nếu là bạn, bạn sẽ giận chứ?-giọng Pie thều thào, ánh mắt như cũ không đổi.

-Không đâu-Miên liền nói- Chỉ là một ngày sinh nhật thì có to tát gì. Ba mẹ có khi còn quên sinh nhật mình mà. Huống hồ bạn với Huy lại chẳng phải bạn bè thân.

-Nhưng...-Pie bỏ ngỏ câu nói, chần chừ một lúc rồi thôi, nuốt lời vào trong lòng, im lặng.

Miên cũng không tò mò. Nhanh chóng đứng dậy, làm mặt vui vẻ.

-Đi xuống căn tin ăn một hồi là quên mọi chuyện thôi. Đi nào!

Không để Pie kịp phản ứng, Miên đã kéo Pie đứng dậy, lôi đi.

Pie miễn cưỡng bước theo Miên. Trong đầu vẫn đọng lại câu nói bỏ ngỏ “Nhưng...Huy thích mình, mình biết cậu ấy thích mình”

................................................

Thời gian lặng lẽ trôi, trái đất lặng lẽ quay, con người lặng lẽ đi....

Ngồi trong lớp, ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ ngắm từng chiếc lá rơi xuống, có lẽ đã trở thành thói quen của Pie.

-Của bạn đây.

Pie không nhìn, chỉ vớ tay lấy chai nước từ con người kế bên, chán nản mở nắp, đặt ống hút vào hút một hơi đầy miệng, từ từ nuốt xuống.

-Cái cây đó thay bao nhiêu cái lá rồi?-Hoàng giọng nghiêm túc hỏi.

-Bằng số tóc trên đầu cậu-Pie ngậm ống hút, miệng chóp chép đáp trả.

Câu trả lời làm Hoàng không thể nói gì thêm. Tóc trên đầu bao nhiêu cọng sao Hoàng biết, cũng như cây rơi bao nhiêu lá thì Pie làm sao biết. Làm khó Pie đúng là không dễ dàng gì. Hoàng đành kiếm một đề tài khác để nói.

-Mai là chủ nhật, chúng ta đi xem phim đi.

-Ngày mai tôi bận... ở nhà ngủ-Pie bình thản nói.

-Cả ngày luôn sao?-Hoàng cười hỏi lại, ánh mắt chăm chú nhìn Pie không rời.

Pie im lặng không đáp. Cô bé không thích nói chuyện cùng Huy Hoàng cho lắm. Tâm trạng đang chán, còn gặp con người nói chuyện đáng chán, chán lại càng chán.

Pie lại nghĩ đến một người, nếu hắn nghe cô bé dành cả ngày chủ nhật để ở nhà ngủ sẽ đáp trả một câu... “Lười biếng”. Ngay sau đó bản chất hung dữ của cô bé lại bộc phát. Cả hai lại đấu võ miệng qua lại, rồi đến cuối cùng Pie sẽ ôm cục tức về phía mình, còn hắn sẽ vì thắng cuộc mà hả hê kiêu ngạo. Ai chứ? Ai ngoài tên khó ưa đó chứ?

Pie thở dài... tu hết chai nước, sau đó đậy nắp kỹ càng, nhắm một mắt hướng sọc rác đặt ở góc trên bục giảng làm mục tiêu. Sau cùng suy nghĩ gì đó, lại không ném nữa, tự mình đi lên, quẳng chai nước vào sọt rác. Rồi đi ra đứng trước hành lang nhìn xuống dưới sân trường, trầm tư một lúc.

Một lát sau, thấy Hoàng đã đứng ngay cạnh, cậu cũng im lặng cùng Pie nhìn xuống dưới sân.

Tiếng chuông báo hết giờ ra chơi...

Học sinh nhanh chóng ai về lớp nấy.

-Pie, vào lớp thôi.

Pie đứng bất động, mắt nhìn chăm chăm xuống sân một hồi.

Vốn đã bước được một bước, Hoàng quay đầu nhìn lại, thấy Pie cứ đứng như vậy. Cậu đưa tay ra, định nắm tay Pie kéo vào lớp.

-Huy!-Pie thốt lên.

Cánh tay Hoàng giơ lên, lạc lõng giữa không trung. Thoáng nghe Pie gọi “Huy”, rồi ngay lập tức lao đi, hành động nhanh đến mức con người ta chưa kịp phản ứng.

Pie lao nhanh qua hàng người đang lũ lượt trên hành lang tiến vào lớp, đụng trúng không biết bao nhiêu người, cũng không kịp nói câu xin lỗi, đã chạy nhanh đi.

“Cuối cùng thì tôi cũng thấy cậu, sao giờ cậu mới xuất hiện, hơn ba tháng rồi, ruốt cuộc cậu đã ở đâu?”-Vừa chạy, Pie vừa miên man suy nghĩ trong đầu, chạy xuống cầu thang, bước một bậc bỏ một bậc. Cuối cùng cũng thấy con người kia ở đằng xa xa đang đi dần ra cổng, cái dáng người cao, áo sơ mi trắng, quần âu đen cùng giày bata quen thuộc, ngoài đường thoáng thấy chiếc xe màu đen quen thuộc của cậu ta.

-Vĩnh Huy!!!-Pie thét gọi trong hơi thở hỗn hển.

Con người kia dường như không nghe thấy, chỉ có vô số học sinh quay nhìn Pie một cách khó hiểu. Pie chạy, khoảng cách lại không hề ngắn lại. Kẻ bước, người đuổi, mãi mãi vẫn là...không kịp. Pie nhận ra điều đó, khi nhìn thấy cánh cổng đóng lại, ngay trước mắt.

Chiếc xe đã lăn bánh, xa dần. Pie chỉ biết đứng vịn tay vào thanh sắt của cánh cổng, mồ hôi lấm tấm lăn xuống, ánh mắt bất lực nhìn theo.

-Pie, bạn sao vậy?-Hoàng cuối cùng cũng chạy kịp theo, hơi thở dồn dập, cúi đầu nhìn Pie.

-Chết tiệt-Pie đá chân vào trụ cổng, mặt hiện lên tức giận cùng buồn bã. Không nói thêm lời nào, quay người đi.

Hoàng cùng người bảo vệ chỉ biết trố mắt đứng nhìn Pie, không biết phải nói gì.

Cùng lúc đó, trên chiếc xe màu đen...

-Công việc ở trường tôi đã thay ông sắp xếp xong. Bây giờ tôi đang về công ty.

Một câu nói xong, điện thoại liền cúp. Huy thở dài, nhét điện thoại vào túi, im lặng trầm ngâm.

-Lúc nãy một cô bé chạy theo cậu.

-Tôi biết.

-Vậy tại sao...-Người tài xế giọng ngập ngừng, nhìn lên kính chiếu hậu dè chừng con người đang ngồi phía sau.

Quá năm giây sau, giọng Huy âm trầm vang lên:

-Người đó, không thể gặp.

Huy nhìn ra đường, trầm tư nhớ lại cuộc nói chuyện với Hime hơn ba tháng trước...

“-20 tỉ. Anh nghĩ trong một thời gian nữa, có thể lấy về sao? Hay anh nghĩ Hime này dễ bị qua mặt?

-Số tiền đó, tôi sẽ tự chuyển nó về được.

-Vậy...nếu ngay bây giờ tôi muốn kiểm tra số tiền mà mình đầu tư với C.A thì anh phải làm sao đây?-Hime nở nụ cười.

-Cô sẽ không làm vậy.

-Anh quả nhiên thông mình. Phải, tôi sẽ không làm vậy, nhưng...-Hime bước về phía Huy, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cậu-Nếu là anh nghe lời của tôi kia!

Huy nắm chặt hai bàn tay thành nấm đấm, ánh mắt chứa ngọn lửa đang bùng cháy. Hime thấy biểu hiện của cậu, cười khẩy một cái.

-Không cần căng thẳng, điều kiện của tôi rất đơn giản. Đó là...-Hime ngừng một chút, ánh mắt lộ vẻ đắc ý, nhanh chóng tiếp lời-Anh không được gặp Diệu Anh nữa”