Công Chúa Và Lọ Lem

Chương 39: Hạ màn




9 giờ sáng...

Pie uốn éo thân hình, lăn qua lăn lại, trong khi mắt vẫn lười biếng chưa chịu mở.

Chợt... như vừa nghĩ ra được điều gì đó. Pie ngay lập tức bật dậy, mắt mở to, nhanh chóng ngó nghiêng xung quanh. Thấy mình hiện đang nằm trên chiếc giường bệnh quen thuộc.

“Là sao? Chuyện xảy ra đêm hôm qua, là thật hay là mơ đây?”-Pie ngồi suy nghĩ hồi lâu. Không biết đêm qua có hay không việc cô bé ngồi cùng Huy? Mà tại sao sáng nay lại thành ra nằm ngủ trên giường? Đang suy nghĩ miên man trong đầu, chợt nghe tiếng điện thoại vang lên.

Xem đến tên người gọi, mặt Pie đơ ra vài chục giây, hồi hộp bắt máy.

- Alô...

Bất ngờ, bên kia không có lời mở đầu, trực tiếp dội một luồng âm thanh khủng khiếp vào trong tai.

- Lê Diệu Anh!!! Cô lấy tư cách gì đem 10 tỷ thay Huỳnh Vũ trả tôi. Có phải cô nghĩ tôi ngu ngốc để cô dễ dàng qua mặt? Có phải cô nghĩ tôi là kẻ vô dụng không thể tự đem tiền về được, nên cô thương hại bố thí cho hả???

Pie “tỉnh” hẳn, tai bỗng chốc kêu lên ù ù. Dù không có mở loa ngoài nhưng âm lượng vẫn không hề nhỏ chút nào. Pie sau khi hoàn toàn bình tĩnh, nhẹ nhàng cất giọng:

- Điên đủ chưa?

- Cái gì???-Âm thanh bên kia vẫn không hề giảm xuống.

Yên lặng chừng khoảng 3 giây...

Pie thở dài một cái, rồi hít một hơi thật.

- Khang Vĩnh Huy!!! Cậu lấy tư cách gì điều vốn từ C.A đến Huỳnh Vũ giúp bạn của tôi? Cậu lấy tư cách gì đêm đó ở bên cạnh chăm sóc cho tôi? Có phải cậu nghĩ tôi là kẻ ngốc không biết cậu đã vì tôi chịu bao nhiêu thiệt thòi? Cậu có biết tôi phải khó khăn thế nào để có số tiền đó không? Cậu có biết, tôi vì cái gì mà phải tìm đủ số tiền đó? Chẳng phải vì cậu sao? Lại còn mắng tôi? Cậu lấy tư cách gì chứ???

Không để bên kia kịp hồi đáp, Pie tắt máy, quăng mạnh điện thoại xuống giường, bực dọc nằm gác tay lên trán, mặt mày xám xịt khó coi.

Nằm được hơn nửa giờ, Pie lại bò dậy cầm lấy điện thoại. Mở ra xem...

“Thái độ gì vậy? Nói đến như vậy, còn không biết nhắn tin, gọi điện xin lỗi tôi sao? Đồ đáng ghét, đồ chết giẫm!!!”

Pie gầm gừ trong miệng một hồi. Ngồi dậy, đi qua đi lại trong phòng, miệng cứ luôn lầm bầm như người bất bình thường. (­-_-)

Tới hơn 10 giờ trưa, chị Hoa đến thu xếp đồ đạc xuất viện.

- Tôi muốn đến Tử Viên!-giọng Pie phát ra.

- Sao cơ?-Chị Hoa ngạc nhiên, hai mắt mở to.

- Tôi có chuyện cần gặp Hime.

................................

Chiếc xe vừa dừng bên trong khuôn viên biệt thự, Pie mở cửa đi thẳng vào. Vừa hay thấy Hime đang ngồi ở đại sảnh, còn nghe được giọng cô bé phát ra.

- Cái gì? Chia tay? Mấy tháng nay rõ ràng báo về rất thuận lợi, đột nhiên lại xảy ra chuyện này?-Ấn đường Hime cau lại, cô bé đưa tầm mắt nhìn vào đám người trước mặt.

Vừa lúc đó, Pie bước vào tới...

- Hime, sao sắc mặt lại khó coi vậy. Cô có chuyện gì không vui sao?

Nghe giọng Pie, Hime có chút giật mình, lập tức nhìn về phía Pie, gương mặt vẫn khó chịu một màn.

- Đến đây làm gì?

- Xem kịch!-Pie bình thản trả lời, tự nhiên ngồi xuống ghế, cầm lên một quả táo để sẵn ở trên bàn, cắn một miếng-Diễn tiếp đi, đang đến đoạn hay mà?

Ước chừng mười giây sau, Hime mới suy đoán đến câu nói của Pie, ngập ngừng cất lời.

- Chị... chị đã biết.

- Tôi biết rất nhiều chuyện, không biết cô đang hỏi chuyện gì?-Pie đứng dậy, mặt biến đổi gian xảo, từ từ cất bước-Chuyện Huy Hoàng được cô cài vào để khiến tôi dần quên Huy? Hay là chuyện cô điều tra bạn bè, người quen của tôi để nắm bắt năng lực của tôi?

Lời nói từng câu phát ra, khiến Hime mặt mày lại thêm biến đổi. Pie lại rất đỗi ung dung, bước vờn quanh người Hime, khẽ giọng nói:

- Hay là chuyện cô cướp bản thiết kế của nhân viên, rồi nhận là của mình, một bước lên danh nhà thiết kế? Hay là chuyện cô dùng tiền, nhờ sự trợ giúp từ ông quản gia đây, giúp cô điều hành Trường Thịnh, rồi một bước lên danh “thần đồng quản trị của giới địa ốc”? Hay là chuyện...

- Đủ rồi!!!-Hime quát lớn, mặt đỏ tía tai. Chưa bao giờ cô bé bị một cú sốc lớn như vậy trước đây.

Pie vẫn không chịu nghe lời, tiếp tục nói:

- Cho nên nói... người tính không bằng trời tính. Mà chẳng may gặp trúng người không được thông minh nữa chứ!

Bàn tay Hime nắm chặt, dưới lớp áo lụa màu trắng ngà có thể thấy cơ thể cô bé từng đợt run lên. Thấy mục đích châm chọc đã hoàn thành, Pie tiếp theo cũng nên chốt lại mấy ý cuối cùng, cô bé ánh mắt nhìn thẳng vào Hime, khoảng cách đứng cách nhau không xa, không gần.

- Diệu Minh! Tôi nói cho cô biết, Pie này là người không dễ bị điều khiển, càng không dễ bị bắt nạt. Đừng nghĩ tôi nhường cô là tôi thua, chẳng qua tôi chỉ không muốn đấu đá với người nhà của mình. Mọi thứ của cô, tài sản, thừa kế, ba mẹ... trước giờ tôi đều chưa từng có ý giành với cô. Thứ duy nhất tôi muốn lấy, đó là Khang Vĩnh Huy! Cậu ta trước tới giờ không phải của cô, cho nên cô cũng đừng cố chấp!

Pie từng lời nói ra khiến mặt Hime tụ đủ máu, đỏ lên gay gắt.

- Im miệng đi!!! Thứ tôi muốn có nhất định phải là của tôi!!!-Tiếng Hime vang vọng cả căn phòng.

Đám người hầu lẫn cận vệ đều đứng ngoài cuộc quan sát tình hình.

Thấy tình hình là Hime quá ngang ngạnh, không nghe người khác nói, lại còn gặp tình huống bất ngờ nên không kiềm chế được xúc động, Pie nhúng vai, cười khẩy một cái, chủ động quay lưng bước ra. Lên xe đi thẳng.

Hime điên cuồng một lượt ném hết mọi thứ xung quanh. Giận dữ đi thẳng lên phòng, cái dáng đi cao ngạo hằng ngày của một tiểu thư cũng không còn. Hime bây giờ chỉ như một cô gái bình thường bộc phát tức giận.

..................................

Huy ngồi trên bàn làm việc, xem xét bản kế hoạch vừa được gửi trong laptop. Xem qua xem lại, vẫn không thể chuyên tâm thu nạp hết nội dung. Trong đầu văng vẳng câu nói của Pie lúc sáng “Cậu có biết, tôi vì cái gì mà phải tìm đủ số tiền đó? Chẳng phải vì cậu sao?”

“Vì tôi? Vì thấy có lỗi nên mới phải làm vậy sao? Còn không phải là thương hại hay sao? Ruốt cuộc thì em đối với tôi là tư cách gì?”

Huy bực dọc gập máy xuống. Mệt mỏi gục đầu xuống bàn.

Tít...tít...

Nghe tiếng điện thoại báo tin nhắn, Huy lười biếng quay đầu sang, vớ tay lấy điện thoại. Màn hình sáng lên tên người gửi “Pie K”. Huy nhíu mày, không mở ra xem, lại yên lặng gục đầu trên bàn, tùy tiện để điện thoại một bên.

Tít...tít...

Lần này phải mất hơn mười giây, Huy mới cầm điện thoại lên xem. Lại thấy một tin nhắn khác từ Pie. Huy lại khó chịu nhíu mày, trong lòng thầm chưởi rủa “Con nhỏ khó ưa này. Nói còn chưa đủ, muốn tiếp tục nhắn tin? Lại muốn phân bua gì nữa đây?”. Nghĩ là vậy, nhưng Huy lại rất muốn biết Pie rốt cuộc nhắn cái gì. Chần chừ một hồi, cuối cùng cũng mở tin nhắn ra đọc...

Tin nhắn đầu... “Trưa mai đến trường đón tôi, không gặp không về”

Tin nhắn sau... “Tôi vẫn chưa khỏi bệnh, nếu đứng nắng quá lâu sẽ tiếp tục bệnh. Nếu có mưa nữa thì tôi chết chắc luôn đó!”

Đọc xong tin nhắn, Huy điên khùng nhìn vào điện thoại lầm bầm tự kỷ

- Cô tiếp tục bệnh hay chết thì liên quan đến tôi sao hả? Muốn đợi thì cô đứng đợi đến chết luôn đi!!!

Nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác...

Trưa hôm sau, không biết trời xui đất khiến kiểu gì mà Huy lại tự mình lái xe đến trường. Liên tục cả đoạn đường không biết bao nhiêu lần muốn quay đầu xe lại. Nhưng lại nghĩ đến câu “không gặp không về”, lại còn nói mưa với chả nắng, bệnh với chả hoạn. Pie rõ ràng biết Huy quan tâm cô bé, nên nhắn đúng hai tin đầy đủ hàm ý sâu xa, bắt buộc Huy đến gặp mình.

Học sinh bắt đầu ra về. Huy dừng xe bên đường, đưa mắt ngó nghiêng xem Pie đang đứng chỗ nào.

Chợt nhìn thấy, cô bé đang dùng dằng với một người đàn ông cao lớn, bên cạnh hai người còn có một chiếc taxi. Huy từ xa không thấy rõ, lại cảm giác bất ổn dâng lên trong lòng. Cậu liền xuống xe chạy nhanh đến chỗ Pie.

Tiếp.... ^^