Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang

Chương 94: Các mục đích khác nhau






Ăn cơm xong, Thái Sinh liền đi theo Bạch Tấn Vân trở về.

Thì ra nghĩ đến người một nhà ngồi cùng nhau có thể hoà thuận vui vẻn,nhưng đến giờ cơm ngoại trừ tiếng chén đũa va chạm,ngoài ra không ai nói chuyện.

Mẹ Thái Sinh vài lần muốn mở miệng nhưng đều nén lại. Thái Liên miệng ăn đồ ăn lại cảm thấy vô vị, trong đầu nàng tất cả đều là hình cảnh không cẩn thận gặp được Thái Sinh và Bạch Tấn Vân hôn môi. Cha Thái Sinh chẳng qua chỉ thở dài khác nhau.

Thái Sinh có vài lần muốn phá cục diện im lặng này nhưng lại không biết nói cái gì, đành phải cúi đầu ăn cơm. Bạch Tấn Vân làm như người ngoài, chỉ cần đứng xem không cần phải nói cái gì, huống chi cái này cũng gọi là cơm sao? Tại sao khó ăn như vậy nha!

Nhìn vẻ mặt Bạch Tấn Vân nhìn chằm chằm đồ ăn này,Thái Sinh biết đại thiếu gia là một người có tiền, từ nhỏ đến lớn cũng chưa ăn qua đồ ăn như vậy, lần trước hai người ở nơi này, mẹ cố ý dung nhiều tiền để làm một bữa cơm ngon.

“Thái Sinh,mẹ đệ nói cái gì với đệ nha?”

Ra khỏi cửa Thái Gia,Bạch Tấn Vân tung người lên ngựa, tiếp theo kéo Thái Sinh đi lên,để cho hắn ngồi ở trước người mình,hai tay cầm dây cương ngựa đồng thời cũng có thể ôm hắn.

“A, chưa nói cái gì……” Thái Sinh không hiểu nói lại ,càng không biết giấu diếm, nhưng hắn không muốn đem chuyện của tỷ tỷ cho Bạch Tấn Vân, dù sao không phải là chuyện gì hay, vì thế nói xong liền cúi đầu, lấy tay thu góc áo.

“Sao? Thực chưa nói cái gì?” Bạch Tấn Vân sẽ không bỏ qua cho Thái Sinh, hai chân hơi hơi gõ xuống ngựa làm cho con ngựa trắng chậm rãi đi, hắn một tay giữ chặt dây cương, tay còn lại là giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Sinh, khiến cho hắn nhìn về phía chính mình.

“Sao……” Thái Sinh lên tiếng, liền giãy khỏi tay của Bạch Tấn Vân, tiếp tục cúi đầu.

Bạch Tấn Vân cũng không có cưỡng bách hắn nữa, chẳng qua tự mình nói ở phía sau tai hắn:“Ta thấy ánh mắt của tỷ tỷ đệ có chút không đúng, chắc là xảy ra chuyện gì nha?” Nói xong Bạch Tấn Vân nghiêng đầu quan sát sắc mặt của Thái Sinh, quả thực trên mặt  hắn hơi hơi có biến hóa, vì thế Bạch Tấn Vân tiếp tục nói:“Nàng sẽ không làm quả phụ chứ!”

“Không có! Tỷ tỷ của đệ..tỷ ấy vẫn là thân trong sạch!” Thái Sinh lập tức rất kích động quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tấn Vân, lại thấy ở trên mặt hắn có một tia đắc ý cười, lập tức ý thức được bản thân bị trúng kế, liền quay đầu không thèm nói.

“Thái Sinh, ta không hy vọng đệ có chuyện gì giấu diếm ta, ta càng không hi vọng thấy bộ dáng đệ rầu rĩ không vui.” Bạch Tấn Vân khẽ thở dài một hơi.

Sau một lúc lâu Thái Sinh mới mở miệng nói:“Tỷ tỷ nàng ấy bị A Vượng ca lừa……”

Thái Sinh liền đem chân tướng sự việc nhất nhất nói với Bạch Tấn Vân, mà  trong đó Bạch Tấn Vân chẳng qua yên lặng nghe, không nói một câu.

“Thái Sinh, đừng trách ta đa tâm,Nếu mẹ đệ bảo đệ đem thân phận đổi với tỷ tỷ,đệ sẽ làm như thế nào?” Bạch Tấn Vân trầm mặc thật lâu mới đột nhiên mở miệng hỏi .

Lời nói của Bạch Tấn Vân trong làm cho trong lòng Thái Sinh chấn động,nhanh chóng quay đầu nhìn Bạch Tấn Vân, há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải nha……

Bạch Tấn Vân cũng không phải vô duyên vô cớ hỏi ra vấn đề này, hôm nay hắn nhìn thấy mẹ Thái Sinh hoang mang rối loạn đến tìm Thái Sinh là hắn cảm thấy có gì khác lạ, tiếp theo ngay tại Thái gia nhìn thấy Thái Liên.Hắn thấy được trong mắt Thái Liên dường như  không phải là quan tâm đệ đệ, nhiều hơn chính là ghen tị.

Thật ra lúc Thái Sinh và hắn hôn môi ở trong phòng,Bạch Tấn Vân cũng đã nhận ra Thái Liên ở ngoài cửa, nhưng mà hắn không có đình chỉ động tác, hơn nữa càng hôn Thái Sinh nồng nhiệt hơn, chính là muốn nói cho Thái Liên biết hắn vô cùng yêu Thái Sinh.

Lúc ăn bộ dáng mẹ Thái Sinh vài lần muốn nói lại thôi, làm cho trong lòng Bạch Tấn Vân càng thêm nghi vấn , cho nên lúc này mới muốn hỏi Thái Sinh, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Tấn Vân cũng không có đưa Thái Sinh trở về, mà là thẳng đến bên cạnh bờ sông Tử Vân Thành, tới cạnh bờ song Bạch Tấn Vân xoay người xuống ngựa, vốn định trở lại đỡ Thái Sinh, lại không nghĩ rằng tiểu tử này chính mình nhảy xuống.

“Đại thiếu gia…… huynh vừa rồi hỏi ta như vậy là có ý gì?” Thái Sinh và Bạch Tấn Vân ngồi song song với nhau, nhìn nước sông chảy xuôi.

“Không có ý gì, ta chỉ là thực lo lắng. Ta cũng rất muốn biết thái độ của đệ.” Bạch Tấn Vân nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thái Sinh sau đó mỉm cười.

“Ta và tỷ tỷ…… Không thể đổi về…… người nhà họ Bạch sẽ nghi ngờ……” Thái Sinh cho tới bây giờ không nghĩ tới vấn đề này, bị Bạch Tấn Vân hỏi như vậy, trong lòng thật thật sự có chút luống cuống……

“Dáng vẻ tỷ đệ hai người rất giống,đệ không phát hiện sao, ngay cả lão hàng xóm nhà đệ cũng không phát hiện các ngươi trao đổi lẫn nhau.” Lời của Bạch Tấn Vân vừa nói ra là thật, kỳ thật hắn lo lắng không phải dư thừa , nếu người nhà họ Bạch biết sự thật bọn họ cũng sẽ tán thành đổi trở về !

“Không thể…… Cha và mẹ đệ sẽ không…… Tỷ tỷ cũng sẽ không……” Thái Sinh cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng mà cảm thấy sẽ không , sẽ không ……

“Thái  Sinh, ta mặc kệ có thể hay không! Ta muốn thái độ của đệ, suy nghĩ của đệ! Đệ hãy nói rõ cho ta biết! Nếu thật sự phải đổi trở về, đệ sẽ như thế nào!” Ngữ khí của Bạch Tấn Vân nghe qua có chút uy nghiêm, sắc mặt cũng trầm xuống dưới.

“Đệ sẽ không rời đi đại thiếu gia, trừ phi là đại thiếu gia không cần Thái Sinh !” Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, Thái Sinh ôm đồm kéo ống tay áo của Bạch Tấn Vân, ngữ khí có chút kích động, trong mắt thế nhưng lóe ra hào quang.

Nghe được Thái Sinh trả lời như thất, môi của Bạch Tấn Vân dần dần thả lỏng, khóe miệng cong vẽ ra cô độc,đưa tay ôm Thái Sinh vào trong ngực, cúi đầu khẽ hôn lên trán hắn, ở bên tai hắn dịu dàng nói lời tâm tình:“Ta vĩnh viễn cũng không cho đệ rời đi, cũng không cho phép đệ tự tiện rời khỏi ta.”

Sau giờ ngọ ánh sáng ấm áp chiếu vào trên mặt sông.

Rúc vào trong ngực Bạch Tấn Vân,Thái Sinh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Tình cảnh như vậy trùng hợp bị Thái Liên thấy được.

Sau khi Thái Sinh và Bạch Tấn Vân rời đi, Thái Liên cảm thấy áp lực khó chịu trong lòng, nên muốn đi ra ngoài một chút, đi tới đi lui lại đến bên cạnh sông, lại thấy hai thân ảnh quen thuộc rúc vào nơi đó.

Trong lúc nhất thời, Thái Liên bị hình ảnh như vậy xúc động , Thái Sinh rõ ràng là nam nhân,tại sao lại được ưu ái như vậy. Mà sao nàng một lòng muốn hạnh phúc lại có kết quả như thế.

Thái Liên, vì sao vận mệnh đối với ngươi không công bằng như thế!

Nghĩ đến đây Thái Liên lui lại hai tay nắm thật chặt. Lại bị giọng nói phía sau đột nhiên vang lên làm hoảng sợ.

“Nàng là hối hận hay ghen tị?”

Giọng nam true trọc làm cho Thái Liên đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh vào mi mắt chính là một người nam nhân cao lớn, chẳng qua là trong con ngươi nửa cười nửa không kia lại lóe ra một tia tà lệ.

Thái Liên cũng không biết người đàn ông trước mắt này, cho nên không có trả lời hắn mà là xoay người liền đi.

“Thái Liên.”

Người kia thấy nàng đi cũng không sốt ruột, mang theo ý cười mở miệng hô lên tên của nàng, thanh âm không lớn lại đủ rõ ràng.

Thái Liên đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu lại nghi hoặc nhìn nam nhân kia, ở trong đầu cố gắng nhớ lại bản thân có quen một người như vậy không.

“Ha ha.” Đường Hiền Nhạc nhìn phản ứng của Thái Liên thì nụ cười trên mặt càng đậm , nàng cùng Thái Sinh thật sự rất giống, nhưng mà ánh mắt bọn họ lại khác xa, ánh mắt Thái Sinh càng thêm trong suốt đơn thuần, có loại làm cho người ta nhìn thấy thì có ý muốn bảo vệ.

“Ngươi là ai?” Trong mắt Thái Liên ánh lên một tia phòng bị, đã trải qua nhiều chuyện, nàng đã không còn là một Thái Liên đơn thuần.

“Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là … ngươi là ai.” Đường Hiền Nhạc cười đi đến trước mặt Thái Liên, sau đó nhìn chằm chằm nàng,đi quanh nàng một vòng, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng nói:“Là Thái Sinh hay là Thái Liên?”

“Ta là……” Thái Liên thiếu chút nữa thốt ra “Ta là Thái Liên” Lại lập tức ý thức được cái gì liền dừng miệng, nàng không thể nói ra , toàn bộ mọi người Tử Vân Thành đều biết, nữ nhân nhà họ Thái đã gả cho Bạch Tấn vân,bây giờ làm sao có thể mặc y phục nam nhân ở chỗ này.

“Như thế nào, trả lời không được? Chậc chậc, ngay cả chính mình là ai cũng không biết , thật sự là đáng thương nha.” Đường Hiền Nhạc tuy rằng nói xong làm bộ tiếc hận,nhưng mà vẻ mặt thủy chung vẫn duy trì nụ cười, điều này làm cho Thái Liên sinh ra một tia chán ghét cảm, nhưng nàng không có phản bác cái gì, nàng cũng không có thể phản bác cái gì.

“Chẳng lẽ nàng không muốn trở lại vị trí chính mình sao?” Nói xong đưa tay chỉ vào hai người đang rúc vào nhau,“Người được con nhà giàu ông đáng lẽ là nàng nha?”

Một câu không nhẹ không nặng thẳng tắp đâm trúng tim của Thái Liên, nàng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm người nam nhân trước mặt, nam nhân này là ai,. Hắn là ai vậy,hắn làm sao có thể nhìn thấy suy nghĩ của nàng nha.

Nàng vừa mới nghĩ đến việc kia, nam nhân này lại sắc bén chỉ thẳng ra.

Thấy Thái Liên dùng cặp mắt to kia trừng mắt hắn, Đường Hiền Nhạc cười nói:“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta chỉ là đem chuyện đáy lòng nàng nói ra thôi? Nói đi nói lại nàng mới là tân nương tử  gả vào Bạch phủ chẳng qua thời gian chậm một chút thôi.”

“Ngươi rốt cuộc là ai, ngươi có mục đích gì !” Thái Liên cảnh giác nhìn Đường Hiền Nhạc, mơ hồ cảm thấy người này rất nguy hiểm.

“Ta? A, ta chỉ người muốn nhìn náo nhiệt. Nếu nàng không nói mục đích của mình ra, ta chỉ là muốn giúp nàng khôi phục địa vị thiếu phu nhân Bạch gia mà thôi.” Nói xong Đường Hiền Nhạc ngẩng đầu lên, tầm mắt dời về phía Thái Liên,“Thế nào, có hứng thú không? Chỉ cần nàng muốn,ta liền giúp nàng.”

“A, ta không hiểu, ngươi dựa vào cái gì giúp ta? Ta lại dựa vào cái gì tín nhiệm ngươi!” Thái Liên đột nhiên cười lạnh một tiếng, nàng cảm thấy được nam nhân trước mắt này thật là thú vị, đương nhiên trong lòng nàng hiểu hắn có thể xuất hiện ở trước mặt nàng, có thể nói chuyện với nàng ở đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, như vậy, nàng có thể nhận hắn trợ giúp sao?

“Ta giúp nàng tự nhiên có mục đích của ta , mà nàng phải biết rằng ta là người có năng lực giúp nàng, suy nghĩ thật cẩn thận sau đó đi đến tửu lạu bên kia tìm ta .” Nói xong Đường Hiền Nhạc nở một nụ cười tà mị với Thái Liên, sau đó nâng bước rời đi.

Thái Liên đứng ở tại chỗ, nghĩ lại lời của nam nhân xa lạ kia ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thái Sinh, lúc này Thái Sinh nằm bên cạnh Bạch Tấn Vân, trên mặt hiện ra nụ cười làm cho người ta khó chịu, mà Bạch Tấn Vân cũng sủng nịch nhìn Thái Sinh, còn đưa tay vỗ vỗ đầu của hắn.

Bạch Tấn Vân, Thái Liên cẩn thận quan sát người nam nhân này, hắn thật sự rất chói mắt rất tuấn tú,tuy ngắn ngủi tiếp xúc làm cho nàng cảm thấy được Bạch Tấn Vân nam nhân dịu dàng hiểu long người.

Từng thiếu chút nửa hắn trở thành người đàn ông của nàng, chỉ tiếc là lúc trước nàng có mắt như mù cùng A Vượng bỏ trốn,nghĩ đến chuyện mình trở về vị trí kia là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cũng không có lỗi gì với Thái Sinh.

Thái Sinh vốn chỉ là thay nàng gả đi , hiện tại nàng đã trở lại vậy không cần hắn phải giả nửa nha.

Nàng mỗi ngày mặc y phục nam nhân giả dạng một người nam nhân thật sự rất khó chịu, cho nên cô đoán Thái Sinh mỗi ngày giả dạng nữ nhân cũng nhất định rất khó chịu.Nếu nàng đổi lại với hắn không phải cũng rất tốt cho Thái Sinh sao?

Thái Sinh dù sao cũng là người nối dòng duy nhất của nhà họ Thái, cũng cần kết hôn nha.Đúng,như vật tất cả đều bình thường , tất cả đều bình thường …… Bình thường… nàng phải cho A Vượng thấy nàng lấy chồng nhà giàu, còn Thái Sinh cũng có thể trở về thân phận của mình……

Thái Liên càng suy nghĩ càng thấy suy nghĩ trong lòng mình là đúng, vẻ mặt lo lắng của nàng dần dần hiện lên một nụ cười, nháy mắt cả người đều thoải mái.