Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Chương 44




“Cám ơn ngươi.” Thư Kỳ trên trong lòng cảm thấy rất ấm áp nên nụ cười phát ra từ nội tâm thoải mái vui vẻ.

“Là ta nên cám ơn ngươi.” Cố Viễn cười nói.

Thư Kỳ kinh ngạc nhìn hắn.

“Những lời của ngươi ta cùng Sơ Vũ ta nghe được tất cả.” Cố Viễn cầm tay nàng, chân thành nói, “Cám ơn ngươi vẫn đứng ở bên cạnh ta, tín nhiệm ta, không so đo thân phận của ta.”

“Nhân sinh ra là không thể lựa chọn . Nhân loại cũng tốt, thiên hồ cũng tốt, đều là ngang hàng sinh mệnh. Mặc kệ ngươi là thiên hồ hay là nhân loại, ở trong mắt ta ngươi chính là Cố Viễn, thế gian không có Cố Viễn thứ hai.” Thư Kỳ cười nói, lập tức lại nghĩ tới một vấn đề khác, “Nói như vậy, ngươi đã sớm phát hiện ta cùng nàng ở trong này chuyện rồi?”

Cố Viễn cười gật đầu, nói : “Tối nay thấy ngươi lén lút chạy tới đây, ta lo lắng liền đuổi theo tới đây. . . . . .”

“Phiền ngươi giải thích cho ta một chút cái gì gọi là ‘ lén lút ’?” Thư Kỳ tức giận trừng mắt nhìn hắn, cư nhiên dùng cái từ này hình dung nàng.

Cố Viễn mặt trầm xuống, nói : “Một cô nương khuê các nửa đêm đi ra gặp một hòa thượng còn không kêu ‘ lén lút ’?”

“Ngươi có ý tứ gì?” Thư Kỳ tức giận đến cắn chặt môi, không nhìn hắn, quay lưng đi nói thầm, “Ta cũng không phải độc chiếm của ngươi!”

Cố Viễn đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn thái dương của nàng, hơi thở nam tử ấm áp phả ở bên tai nàng.

Cả người nàng không được tự nhiên.

“Ngươi làm gì thế?” Mặt Thư Kỳ nóng bỏng.

“Chứng minh ngươi là sở hữu của ta a.” Cố Viễn vô lại cười nói.

Thư Kỳ lúng túng đẩy ra hắn: “Đừng, Phùng huynh còn ở đây đang nhìn chúng ta kia.”

“Yên tâm, hiện tại hắn không hề biết gì đâu.”

“Chúng ta mau làm hắn tỉnh lại a.” Thư Kỳ vội vàng nói, “Còn có, không biết Tuệ Không sư phụ thế nào. . . . . .”

“Hảo.” Cố Viễn cười, buông nàng ra, đi đến trước mặt Phùng Vũ.

Phùng Vũ vẻ mặt dại ra, trong mắt tỏa lục quang, ánh mắt giống không có tiêu cự, nhìn chằm chằm trong hư không.

Cố Viễn điểm nhẹ trên người hắn mấy chỗ huyệt đạo.

Hắn chậm rãi khôi phục thần trí, trong mắt cũng bắt đầu trở nên hắc bạch phân minh.

Nhìn thấy Thư Kỳ cùng Cố Viễn đứng ở trước mặt mình, hắn không khỏi nghi hoặc: “Ta làm sao vậy?”

Thư Kỳ đem chuyện hắn trúng mị thuật của Sơ Vũ nói cho hắn biết . Hắn tự giễu nói : “Ta tự cho là người đã từng nếm trải qua mọi sự ở đời, nhìn thấu tất cả các mối quan hệ nam nữ, lại không nghĩ rằng vẫn bị sắc đẹp mê hoăc.”

Cố Viễn cười nhẹ, “Có lẽ trong lòng ngươi vẫn chưa chân chính buông xuống tình cảm của người kia.”

Phùng Vũ thật sâu nhìn Cố Viễn liếc mắt một cái, cũng là cười, nói: “Ta vốn ngủ không được, muốn tìm Tuệ Không cùng nhau uống chến trà, không thấy hắn ở trong phòng, vì thế tìm đến đây. Liền thấy kia yêu nữ hạ độc thủ đối Thư cô nương.”

“Đa tạ Phùng huynh ra tay.” Thư Kỳ cười cười, nói, “Nhưng mà không biết Tuệ Không ra sao? Hiện tại nơi nào?”

“Phỏng chừng hắn còn bị vây ở trong phòng.” Cố Viễn trầm ngâm nói.

“Chúng ta nhanh đến đó xem sao.” Thư Kỳ cùng hai người hướng phòng Tuệ Không đi đến.

Trong phòng Tuệ Không rỗng tuếch.

Chỉ có cái tủ lớn đứng ở sát vách rất khả nghi.

Phùng Vũ tiến lên mở cửa tủ ra, quả nhiên Tuệ Không như một đứa trẻ ngủ say mê man, thân thể co rúc trong tủ quần áo. Vừa mở tủ đã thấy xiêm y của hắn không ngay ngắn, lộ ra một tảng lớn da thịt trơn bóng trước ngực,trên mặt có vết xanh tím ứ đọng.

Thư Kỳ vừa thấy, trong lòng liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, trên mặt bỗng nhiên đỏ lên.

Phùng Vũ vội vàng đem hắn ra, đặt trên giường. Cố Viễn bắt mạch cho hắn, niệm động cái bí quyết. Sau đó lại nhìn Thư Kỳ, muốn nói lại thôi. Một hồi lâu mới đến cạnh Phùng Vũ nói : “Sơ Vũ dùng đoàn tụ thuật hút đi hơn phân nửa máu tươi của hắn, có thể khôi phục thần trí hay không còn phải xem vận mệnh của hắn .”

“Cây đoàn tụ? Ngươi là nói trồng vào cây vui mừng?” Thư Kỳ nhớ tới tảng cây đoàn tụ lớn trong đình viện, nhíu mày hỏi, “Lần đầu nghe nói cây đoàn tụ có thể hấp tinh khí người?”

Cố Viễn nhìn vẻ mặt thành thật của nàng bất đắc dĩ cười cười.

Phùng Vũ cũng cố nén cười, nói : “Cố huynh nói đó là nam nữ ái ân thuật. . . . . .”

Thư Kỳ thẹn thùng, trách không được Cố Viễn vừa rồi dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Nàng vội vàng đánh gãy lời của hắn, nói : “Các ngươi tiếp tục, không cần để ý ta.”

“Vậy bây giờ Cố huynh ý kiến gì, phải làm như thế nào?” Phùng Vũ hỏi.

Cố Viễn trầm tư một lát, nói : “Trước mặt chỉ có đưa hắn trở về chùa, để cho chỗ hắn ở tại nơi quen thuộc của mình, hi vọng tiếng chuông mõ cùng tiếng tụng kinh lễ Phật có thể làm thần trí của hắn tỉnh lại.”

Phùng Vũ gật đầu: “Ngày mai ta sẽ đưa hắn trở về chùa.”

“Làm phiền Phùng huynh.” Cố Viễn đứng dậy làm vái chào.