Cốt Cách Mỹ Nhân

Chương 22: Ngoại truyện 4: Khói bếp nhân gian




"Hai đứa bé kia, đứng lại!"

Thập Nhất hoảng hồn, chớp mắt nhìn ngươi đang ôm lấy mình, Tam ca.

"Đừng sợ, có Tam ca ở đây rồi." Tam ca vỗ lưng nàng.

Mười mấy con ngựa đằng trước vẫn thở khe khẽ, những chiến mã đã chinh chiến sa trường có lẽ cũng mang theo sát khí.

Nàng nắm chặt lấy vạt áo của Tam ca, ngẩng đầu nhìn người trên ngựa. Phía sau hai người là một nam nhân tay cầm dây cương, xoay lưng về phía mặt trời, thoáng nhìn kĩ hai đứa bé.

Đôi mắt sáng trong đen như mực ấy xuyên qua bốn hộ vệ, lẳng lặng nhìn vào mắt nàng.

Thập Nhất cẩn thận nhìn lại người đó, xung quanh thật yên tĩnh… yên tĩnh tới mức chỉ có tiếng tim đập của nàng.

Vài tiếng vang chói tai vang lên, kiếm của bốn hộ vệ tuốt khỏi vỏ, bốn thanh kiếm dài sáng lấp lánh bảo vệ Tam ca và nàng ở giữa. Tuy phải đối mặt với mười mấy con chiến mã, với những tướng lĩnh một thân sát khí, thậm chí đối mặt với Tiểu Nam Thần Vương mà ngay Thái Tử cũng phải nhường ba phần, bốn hộ vệ vẫn muốn bảo vệ tiểu thư nhà mình.

Nàng chưa từng thấy tình huống nào như thế này, nàng hoảng sợ nép vào lòng Tam ca, chỉ có đôi mắt vẫn không kìm được mà ngắm người ấy.

Cuối cùng Châu Sinh Thần cũng không nhìn nữa, phất bàn tay đang cầm roi lên: "Không cần làm khó hai đứa bé, chúng ta đi." Sau đó Châu Sinh Thần nghênh ngang giục ngựa đi trước, tướng lĩnh phía sau hắn tuy vẫn nghi ngờ, lại không dám nói gì, từng người một quất ngựa nối gót Tiểu Nam Thần Vương đã biến mất từ lâu nơi cuối con đường.

Đó là sư phụ của nàng.

Thập Nhất nhìn theo đám bụi bay mù mịt phía xa, và cả bóng trắng đó nữa, tim nàng đập chậm dần. Nàng biết ba hôm nữa sẽ phải đi bái sư với cha, còn người, chính là người sau này nàng phải đối đầu...

Lần đầu tiên gặp gỡ tình cờ ấy, lại chôn trong lòng nàng suốt bảy năm.

Nàng của bảy năm trước, phải nhờ tay Tam ca mới có thể bò lên tường thành ngắm Châu Sinh Thần, mà nàng của bảy năm sau, đã có thể đứng tại bất kì nơi nào cũng có thể thấy Châu Sinh Thần mà nàng muốn thấy.

Thế nhưng người đến rồi đi vội vã, trong bảy năm này, cho dù là dịp lễ tết người cũng ở lại biên cương.

Dù có về, cũng có nhiều sư huynh sư tỷ bầu bạn kề bên, tựa hồ ra khỏi Tàng thư lâu, nàng chỉ có thể ngắm người từ phía xa xa.

Mấy ngày trước Giao Thừa, Thôi phủ sai người tới đón nàng, nàng nói mình bị cảm, không tiện đi đường dài, tự quyết định ở lại Vương phủ. Tam ca nghe vậy lại lo thật, xuất cung đưa ngự y tới khám, vị ngự y già cau mày hồi lâu cũng không nói nổi nguyên nhân, khiến Tam ca lại lo sốt vó.

"Thập Nhất, muội khó chịu chỗ nào, viết cho Tam ca xem?" Tam ca đoán có thể là nàng không muốn nói cho người ngoài biết, bèn bảo ngự y ra ngoài, cúi người xuống bên giường, khẽ hỏi.

Mắt nàng lóe sáng, bật cười thành tiếng.

"Sao lại cười?" Tam ca không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, đưa tay sờ trán nàng: "Chẳng lẽ bị bệnh nên ngốc thật rồi?"

Nàng lắc đầu, đưa ngón trỏ ra, muốn viết gì đó vào lòng bàn tay Tam ca, lại mãi không nhúc nhích.

Từ nhỏ Tam ca đã chiều chuộng nàng, vì nàng mà nguyện từ bỏ cuộc sống tự do thoải mái, tìm một chức quan nhàn nhã trong triều chỉ để có thể ở lại Trường An với nàng. Nếu thế gian này nàng có thể nói thật với ai, e chỉ có Tam ca.

Nàng lưỡng lự một lát, cuối cùng viết: Muội muốn đợi sư phụ về.

"Đợi Tiểu Nam Thần Vương?"

Nàng khẽ gật đầu. Tính ra, nửa năm nay luôn có tin báo thắng trận, sư phụ lại không hề về Vương phủ, nàng cứ mong ngóng từ đầu hạ sang cuối thu, rồi lại đợi tiếp tới hôm nay... đã là đêm Giao Thừa rồi.

Nàng nghĩ, chắc người về thôi.

Tam ca bỗng im lặng hồi lâu, ánh mắt đầy ẩn ý: "Đồ đệ của ngài ấy đều đã về nhà đón tết từ lâu rồi. Nếu ngài ấy không về, chẳng phải muội sẽ phải ở đây một mình ư?"

Nàng nghĩ một lúc, mỉm cười, lặng lẽ gật đầu.

Nếu sư phụ không về, nàng sẽ thức đêm ở Vương phủ thay sư phụ, cũng xem như thanh tịnh.

Cuối cùng Tam ca cũng đồng ý với nàng, nàng vô cùng vui vẻ tiễn Tam ca rời Vương phủ. Đêm qua tuyết rơi, những nhành mai đỏ trong Vương phủ vương tuyết, đỏ trắng một khoảng, cảnh tượng thật tuyệt mỹ. Nàng tiễn người xong, mang theo hai thị nữ thong thả quay về, rồi bỗng dừng lại dưới một nhành mai đỏ, cong tay búng lên đầu nhành.

Nhành cây nhỏ rung lên, tuyết rơi xuống, lộ ra những cánh hoa thấm ướt.

Ngày này của năm ngoái, người cũng từng làm như thế.

Nàng cười, nhắm mắt, nhớ lại dáng vẻ người đứng dưới nhành mai đỏ. Một Tiểu Nam Thần Vương tâm đặt ở giang sơn bách tính, lại đứng dưới cây mai làm chuyện vô nghĩa như thế, thật tự nhiên cũng thật khiến người khác kinh ngạc. Nàng của năm ngoái ở bên cạnh người, thấy vậy không nhịn nổi phì cười, mà người như thể cũng phát giác ra quay đầu lại nhìn nàng.

Trong đôi mắt đen nhánh dịu dàng ấy chỉ có nàng và mai đỏ.

"Tiểu thư? Phải chăng nên chuẩn bị dùng bữa tối rồi?" Thị nữ bên cạnh khẽ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Thập Nhất bừng tinh, tựa như bị nhìn thấu tâm tư, thoáng cái mặt đỏ tới mang tai. Nàng lắc đầu, rồi lại lắc đầu.

Thị nữ thấy nàng đột nhiên vui đùa như thế, chỉ cảm thấy bệnh của tiểu thư đỡ hơn rồi, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa thấy tiểu thư lắc đầu không muốn ăn, lại lo lắng thêm mấy phần, khi Thập Nhất về phòng đọc sách, thị nữ vẫn đi chuẩn bị bữa tối thật thịnh soạn. Tuy không phải là bữa cơm sum họp, nhưng đêm Giao Thừa vẫn phải chăm chút hơn.

Dù sao Thập Nhất cũng có thân phận tôn quý, không thể để nàng thiệt thòi.

Nào ngờ cơm canh chu đáo rồi, Thập Nhất lại cầm một cuốn sách, đọc từ lúc trời còn sáng tới tận khi ánh nến đã tỏa khắp phòng. Chỉ khi nào quá đói, nàng mới nhổm dậy chọn một đĩa thức ăn vặt, rồi lại quay về thư án, thong thả dịch chuyển quân cờ.

Tới tận đêm khuya cũng không thấy có chút mệt mỏi nào.

Những quân cờ trắng đen trước mắt nàng chống cằm nhìn mãi mới đi một nước.

Cái bóng trên cửa sổ vẫn im lặng, vô cùng nhẫn nại như chính chủ nhân của nó vậy...

"Hâm nóng rượu mang tới đây." Bỗng có tiếng người vọng lại, nàng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt to tròn tràn ngập bóng hình của người đó... Người bước tới gần, đưa mắt nhìn bàn cờ.

Ngay lập tức tiếng thỉnh an từ phía sau vang lên liên tiếp.

Người lại như nghĩ ra điều gì đó, thuận miệng nói: "Hôm nay là Giao Thừa, mang thêm ít hoa tiêu[1] lên. Thập Nhất đang tự chơi cờ vây?"

[1] Hoa tiêu: Hay còn gọi là tiêu Tứ Xuyên, là loại gia vị độc đáo chỉ riêng Tứ Xuyên mới có, được sử dụng nhiều trong các loại đồ ăn nổi tiếng của vùng này.

Nàng gật đầu, bước xuống, tự tay rót một tách trà nóng.

Nàng đã dặn phải để trà nóng từ trước, trà vừa ấm thì phải lập tức thay nước sôi. Bởi vì nàng biết, người sẽ về.

Thị nữ thấy tiểu thư chịu động đậy, bụng như mở cờ cho người đi hâm lại thức ăn, chuẩn bị bữa tối. Thập Nhất thấy một bàn bày đầy thức ăn và vị sư phụ đang cười tủm tỉm ngồi bên cạnh mình, nàng bỗng cảm thấy bụng sôi sùng sục, cuối cùng cũng có ý muốn ăn.

Châu Sinh Thần tự cầm bình rượu ấm qua, rót cho nàng một chén nhỏ, sau đó cũng rót thêm cho mình. Thời Nghi ngạc nhiên nhìn người, bao năm qua, đây là lần đầu tiên người muốn mình uống rượu? Như nhìn thấu nỗi băn khoăn của nàng, người dịu dàng nói: "Đêm Giao Thừa phải uống một ly rượu hoa tiêu với người nhà mới được coi là đón tết."

Nàng bừng tỉnh, nhớ tới một câu thơ của Đỗ Phủ:

Tết đến anh em quây quần tới

Hồ Tiêu rượu chén mới trọn đầy.

Chỉ có điều nhà họ Thôi không có thói quen này, còn ở Vương phủ… dường như cũng chưa từng như thế, nàng lại quên mất.

Người vừa nói vừa nhón chút hoa tiêu trong chén lưu ly bỏ vào ly rượu của nàng, rồi cũng nhón cho mình một ít. Trên chiếc bàn này chỉ có người và nàng, bởi vậy cốc cũng là một đôi, Thập Nhất nhìn đôi chén màu xanh ngọc bích, chớp mắt rồi bật cười.

Cơm đoàn viên, đêm Giao Thừa.

Đó là lần đầu tiên hai người cùng đón Giao Thừa, đêm Giao Thừa chỉ có hai người, nàng và sư phụ.

Đó cũng là đêm Giao Thừa cuối cùng hai người cùng đón với nhau.

Ba năm sau, nàng rời khỏi Vương phủ về nhà họ Thôi, học lễ nghi đại hôn, người lĩnh chỉ xuất trận, quét sạch biên thùy.

Trên đường về nhà, vừa hay lại gặp một trận tuyết lớn.

Ở mảnh đất xa lạ này, nàng đã đón Giao Thừa.

Giờ đây nàng sắp phụng chỉ thành hôn, thân phận càng thêm tôn quý, dọc đường quan viên đều cung kính đón tiếp. Người tới đón nàng là Tam ca, có lẽ mẫu thân cũng biết, chỉ Tam ca mới có thể khiến nàng yên lòng. Vương phủ rộng lớn là thế, duy chỉ có Tiểu Nam Thần Vương mới có thể cười thoải mái với nàng, nhà họ Thôi to là vậy, cũng chỉ có mình Tam ca có thể khiến nàng khóc cho thỏa thuê.

Đêm đó, nàng chỉ cần đài nghiên bút mực, một bình rượu, một chén hoa tiêu.

Ngay cả Tam ca cũng không thể nhập cuộc.

Mười năm ở Vương phủ, nàng giỏi nhất là vẽ và chơi cờ.

Nàng thích chấp bút vẽ tranh, nhưng ngay cả khi ở một mình cũng không dám vẽ lại gương mặt ấy, chỉ có thể giấu người vào trong núi non phong cảnh. Những bức tranh đó, nàng đều để lại Vương phủ, treo trong căn phòng mình từng ở. Nàng nghĩ, những bức tranh ấy chắc chắn không chỉ mình nàng mới hiểu, mà người được nàng vẽ ẩn trong đó chắc chắn cũng sẽ hiểu.

Khi người chiến thắng trở về, nhìn thấy cả một căn phòng chất đầy những bức tranh ấy...

Nàng dừng bút, nước mắt rơi như mưa, thấm ướt lên cả giấy mực, cũng vấy lên người trên giấy.

Uống được hai chén, nàng đã say bảy phần, bút vừa vung lên, đã không còn là hoa sen nhánh cỏ, nàng vẽ thêm sông nước vào khoảng trắng phía sau lưng người, muôn dân trăm họ phối cùng khói bếp lượn lờ kéo dài trăm dặm.

Đó là thiên hạ trong lòng người.

Không phải là chiến công hiển hách không phải là xác chết chất thành núi, mà là muôn dân trăm họ trong dòng chảy trôi của núi non sông nước.

Khói bếp nhân gian, khói lửa chiến trường.

Đời này người không vợ không con, đắm mình trong khói lửa chiến tranh, chỉ để đổi lấy khói bếp nhân gian kéo dài trăm dặm.

Còn nàng, học vẽ mười năm, cuối cùng đêm này cũng vẽ được một người.

Gương mặt ấy, sự tao nhã trong mỗi cử chỉ ấy đều chỉ có người.

Nét bút vung lên, cuối cùng cũng vẽ nên người.

- Hết ngoại truyện 4 -