Couple 50

Chương 52




CHƯƠNG III (phần 2)

- Này! Bạch Tô Cơ, nghe nói cậu ở Đại học Tinh Hoa nổi tiếng lắm hả? Hình như có hai anh chàng đẹp trai hâm mộ cậu, còn vì cậu mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán? Có đúng không?

Tôi lúc đó vẫn còn chìm đắm trong niềm hạnh phúc được gặp lại bạn bè, bỗng dưng một giọng nói chua lè vang lên.

- Ai? Ai nói thế? – Tôi giật mình, quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy sắc mặt vô cùng phức tạp của Lăng Thần Huyền.

Ánh mặt của chúng tôi gặp nhau trong không trung, trong phút chốc, tôi cảm thấy hình như không khí đông cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt của chúng tôi lại đồng thời nhìn sang hướng khác!

Rốt cuộc cái “con khỉ hôi” này đang nghĩ gì nhỉ? Tại sao bây giờ hắn vẫn còn ra vẻ như vậy? Đúng thật là…

- Được rồi, được rồi. Hựu Tuệ, cậu và Tô Cơ lâu lắm rồi mới gặp nhau, cũng phải để cho các cậu không gian riêng mà nói chuyện chứ. Dạ, A Huyền, chúng ta đi chỗ khác đi! – Lý Triết Vũ nói chen vào một câu. Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ nhìn nhau cười ra hiệu rồi mỗi người kẹp một bên tay Lăng Thần Huyền, quay lại mỉm cười gật đầu với tôi và Hựu Tuệ rồi quay người đi, nhanh chóng biến mất vào màn đêm!

Tất cả lại trở nên yên lặng.

Trong không khí chỉ còn mấy ngọn gió vẫn không ngừng thổi qua các tán cây. Tôi và Tô Hựu Tuệ ngồi trên hòn đá to cạnh bờ hồ Sao, vai kề vai nhìn mặt trăng tròn như chiếc đĩa dát bạc treo lơ lửng trên bầu trời.

- Tô Cơ, gần đây cậu khỏe không? – Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Tô Hựu Tuệ nghiêng đầu sang nhìn tôi. – Thực ra, chuyện của cậu và An Vũ Phong, mọi người đều biết. Cả chuyện của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim nữa.

- … – Tôi giật mình, chuyện của chúng tôi nổi tiếng như vậy sao? Ngay cả bọn Hựu Tuệ vừa mới về tới Tinh Hoa mà cũng biết rồi!

Sức mạnh của tin đồn trong ngôi trường này quả là đáng sợ!

- Ha ha. – Tôi cười nhạt, – Hựu Tuệ, lẽ nào cậu không tin vào thực lực của tớ sao? Bạch Tô Cơ đã thua bọn đàn ông bao giờ chưa? Hình như ngày trước có mấy con khỉ hôi ngay cả cậu cũng không làm gì được, cuối cùng phải để tớ xuất đầu lộ diện…

- Tô Cơ, từ lúc nào cậu cũng học giọng điệu của tớ vậy? Ngày trước cậu có nói như thế đâu! – Tô Hựu Tuệ nhìn tôi chăm chăm, ánh mắt cô dường như soi thấu trái tim tôi. – Không phải cậu từng nói với tớ rằng “Mỗi ngày đều đeo mặt nạ gặp người khác thật là mệt” sao? Tô Cơ, cậu quên rồi hả?

- Tớ… – Nhìn ánh mắt khẳng định của Hựu Tuệ, tôi bỗng dưng thấy mình như kẻ bại trận! Thôi bỏ qua đi!

Mặc dù Bạch Tô Cơ tôi từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất, nhưng từ sau khi quen biết An Vũ Phong, không thể không thừa nhận rằng tôi chưa bao giờ chiếm thế thượng phong!

- Tô Cơ, có phải lần nào cậu nhìn thấy hắn cũng nổi giận, nhưng nếu không nhìn thấy hắn lại thấy nhớ… đúng không? – Lúc này, Hựu Tuệ quay đầu lại, mỉm cười thần bí.

- … – Tôi thầm nghĩ một lát, không biết nên trả lời thế nào, bỗng dưng tôi đưa tay ra, giơ cái vòng tay lên trước mặt Hựu Tuệ. – Có quá nhiều việc cậu không biết. Cậu có nhìn thấy cái này không? Thực ra lúc đầu bọn tớ vì cái vòng này mà quen nhau, rồi lại biến thành oan gia một cách kỳ lạ, có lúc tớ thực sự không biết, sau này tớ nên kiên trì với nguyên tắc của mình, đối đầu với hắn tới cùng, hay là từ bỏ… Nhưng cái gã đó thực sự là đáng ghét lắm, mỗi lần nói chuyện đều khiến tớ nổi giận, rồi thề là chiến đấu với hắn tới cùng, vậy mà…

- Vây là rõ ràng là cậu rất ghét hắn, nhưng những việc mà hắn làm lại luôn khiến cậu thấy rối bời, đúng không? – Đôi mắt của Hựu Tuệ sáng lấp lánh như phát hiện ra một châu lục mới.

Nhìn vào vẻ mặt tươi cười của Hựu Tuệ, bỗng dưng tôi nhớ ra:

- Này! Tô Hựu Tuệ, cậu đừng có gán ghép tâm lý yêu đương của cậu với Kim Nguyệt Dạ lên người khác có được không?

- Ừ! Tô Cơ, An Vũ Phong là một chàng trai rất có cá tính, thực ra con người anh ta cũng không tệ đâu! Tớ nghĩ nếu hai người hiểu nhau hơn, chắc chắn có thể chung sống hòa bình với nhau đây! – Tô Hựu Tuệ lại cười, đưa tay ra khẽ vỗ vào vai tôi, nháy mắt. – Với lại trai anh hùng gặp gái thuyền quyên, hai cậu xứng đôi lắm!

- Hựu Tuệ, rốt cuộc thì tớ nên làm thế nào? Hay là tớ làm sai cái gì rồi? Tớ có nên tiếp tục sai nữa không? Bây giờ tớ thật sự hy vọng có một người có thể giải quyết được vấn đề này cho tớ!

- Tô Cơ, có những lúc có nhiều việc không hề phức tạp như tưởng tượng của chúng ta! Đừng nghĩ nhiều nữa, tớ nghĩ bây giờ cậu nên nghĩ tới việc phải làm thế nào để đối diện với sự việc này! Yên tâm đi, tớ tin chắc chắn cậu có thể tìm được đáp án chính xác nhất, tất cả sẽ tiến hành theo kết cục mà cậu mong muốn… Chờ một chút! – Tô Hựu Tuệ nhìn tôi nở nụ cười cổ vũ, bỗng dưng chu môi, lấy điện thoại di động ra, đi ra xa mấy bước, thì thầm cái gì đó vào điện thoại.

Mấy phút sau, cô quay lại, nụ cười trên mặt càng khó hiểu hơn.

- Hựu Tuệ, cậu lại làm trò gì thế? Cứ thần thần bí bí.

- Ha ha… Chờ lát nữa là cậu biết! – Hựu Tuệ huơ huơ cái điện thoại trong tay rồi bỗng dưng nói. – Tô Cơ, tớ khát quá, hay là chúng ta đi mua cái gì uống nhé!

- Bây giờ đã là nửa đêm rồi, căng tin trường Tinh Hoa đóng cửa lâu rồi! – Tôi khó hiểu nhìn Hựu Tuệ, có phải cô ấy vui quá nên quên cả chuyện đơn giản này không. – Hay là bọn mình về phòng tớ!

- Không. – Nhưng Hựu Tuệ không thèm nghe lời tôi nói, kéo tay tôi đi thẳng về phía cổng sau của trường Tinh Hoa.

- Hựu… Tuệ… Cẩn thận!

Đứng bên cạnh bức tường vây ở cổng sau của Đại học Tinh Hoa, tôi tròn mắt nhìn Hựu Tuệ đang ngồi trên bức tường, cẩn thận lắc cái mông, còn nửa người trên của cô đã vượt qua khỏi trường Tinh Hoa!

- Ha ha ha! Tô Cơ, nhớ lại năm xưa hồi bọn mình còn ở số 23 đường Thiên Sứ, cũng từng vượt tường đi “thám hiểm”, đây chỉ là một bức tường vây của trường đại học thôi mà, không thể nào làm khó cho Tô Hựu Tuệ tớ được! – Tô Hựu Tuệ thở hổn hển trèo qua được bức tường, vừa cười nói vừa cúi đầu nhìn tôi, giọng nói đứt quãng vì mệt vẫn để lộ vẻ tự hào.

- Ha ha… – Tôi cười khan hai tiếng, trong đầu lướt lại khung cảnh của khi đó. – Này, Hựu Tuệ, lúc các cậu vào trường cũng rất muộn rồi đúng không? Đừng nói là các cậu cũng “vào” trường bằng biện pháp này nhé?

- Cái đó thì đương nhiên rồi! Tại vì máy bay bị trễ giờ. – Tô Hựu Tuệ đã vượt cả người qua được bức tường, giọng nói vọng lại từ bên kia bức tường dày, – Nhưng Kim Nguyệt Dạ nói cuộc sống đại học mà không trèo tường lần nào thì không hoàn hảo.

- … – Tôi đưa tay lên quệt mấy giọt mồ hôi đọng trên trán, đây là Tô Hựu Tuệ trong ký ức của tôi sao? Một sinh viên giỏi điển hình, một Tô Hựu Tuệ không bao giờ vi phạm nội quy, ha ha ha… Xem ra sức hút của Kim Nguyệt Dạ quả không nhỏ! Lý Triết Vũ, cậu càng phải cố gắng hơn nữa mới được!

Loạt xọat… loạt xoạt…

Trèo qua tường đối với tôi chỉ là một việc nhỏ, mấy phút sau, tôi đã gặp lại Tô Hựu Tuệ ở góc tường bên kia của trường Đại học Tinh Hoa. Cách đó không xa là ánh đèn của một cửa hàng tạp hóa mở 24/24 như chào đón chúng tôi.

- Đi thôi! Nửa đêm ngồi nói chuyện, chắc cậu cũng khát rồi! – Tôi gật đầu với Tô Hựu Tuệ, chúng tôi bèn lập tức rảo bước chân, đi về phía cửa hàng tạp hóa.

- Muộn như vậy còn hẹn cậu ra đây thực ra không có ý gì khác. Chỉ là muốn nói chuyện riêng với cậu thôi.

- Này! Thằng nhóc này, nếu cậu dám không nói thật, đừng trách nắm đấm của tôi vô tình nhé!

Còn chưa đi tới cửa hàng tạp hóa, bỗng một giọng nói kỳ lạ thu hút sự chú ý của tôi! Tôi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trong bóng tối, bên dưới gốc cây to có bốn người con trai đang nghiêm túc thảo luận vấn đề gì đó.

Có phải dạo này rất thịnh hành cuộc sống về đêm không? Tại sao nhiều người thích ban đêm không ngủ chạy ra ngoài thế nhỉ, hơn nữa lại còn kết bè kết phái, mấy người cùng đi với nhau. Tôi đang suy nghĩ về chuyện này thì bỗng một người con trai đứng quay lưng về phía tôi khẽ cử động, mái tóc dài đen mượt sáng lên kỳ lạ dưới ánh trắng.

Cái bóng quen thuộc đó…