CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 1 - Chương 14




Buổi sáng hôm sau bắt đầu với một cảm giác mơ hồ khó giải thích. Cho tới giờ ăn trưa, xung quanh tôi lúc nào cũng như có một làn sương mù lạnh giá đang bao phủ. Dù đã mặc một cái áo len bên ngoài, rồi còn quàng thêm cái khăn choàng cổ không ăn nhập gì tới cả hai cái áo đang mặc, tôi vẫn thấy không đủ ấm. Ai nói gì tôi cũng hiểu chậm hơn bình thường một chút, và nỗi sợ hãi cứ thường trực trong lòng.

Gideon không liên lạc gì hết.

Không tin nhắn, không thư điện tử, cũng không có giấy viết tay.

Sự im lặng đó khiến tôi khổ sở, nhất là khi kết quả tìm kiếm trên Google gửi cho tôi những tấm hình và đoạn phim quay bằng điện thoại cảnh tôi và Gideon ở công viên Bryant ngày hôm qua. Nhìn thấy chúng tôi ở bên nhau, gương mặt hiện rõ những đam mê, khao khát, và cả sự nhẹ nhõm hạnh phúc sau khi vừa làm lành, khiến tôi sung sướng trong đau khổ.

Nỗi đau quặn thắt trong lồng ngực, Gideon.

Nếu chúng tôi không vượt qua được lần này, liệu tôi có quên được anh không? Hay tôi có hối hận không?

Tôi cố gắng làm việc bình thường. Hôm nay Mark sẽ họp với Gideon lần thứ hai. Hay có khi nào vì vậy nên Gideon thấy không cần phải liên lạc với tôi? Hay đơn giản chỉ vì anh ấy quá bận? Tôi biết lịch làm việc của anh rất kín. Hai đứa còn định đi tập chung sau giờ làm mà. Tôi thở dài, tự nhủ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chắc chắn phải ổn thôi.

Lúc mười hai giờ kém mười lăm điện thoại trên bàn tôi reo. Tôi thất vọng khi nhìn thấy số cuộc gọi từ quầy tiếp tân công ty.

“Eva nè,” giọng Megumi có vẻ thích thú, “Có Magdalene Perez tới tìm cô.”

“Vậy nữa hả?” Tôi nhìn chằm chằm vô màn hình máy tính, vừa khó hiểu vừa bực bội. Hay mấy tấm hình ở công viên Bryant đã khiến cô ả sốt ruột phải chui ra khỏi cái túp lều tưởng tượng của mình?

Không cần biết là vì lý do gì, tôi không muốn nói chuyện với ả lúc này. “Cô bảo cô ta ngồi chờ một chút nhé, tôi có việc phải làm trước đã.”

“Được rồi, để tôi nói cô ta chờ.”

Tôi cúp máy rồi lấy điện thoại ra tìm trong danh bạ số văn phòng của Gideon. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe Scott nhấc máy.

“Chào Scott, Eva Tramell đây mà.”

“Chào Eva, cô muốn gặp ông Cross hả? Ông ấy đang bận nhưng tôi có thể gọi cho ông ấy được.”

“Không, không, đừng làm phiền anh ấy.”

“Ông Cross có dặn rồi ạ, không phiền đâu.”

Tôi thấy nhẹ hẳn người khi nghe câu đó. “Tôi không muốn làm phiền anh. nhưng tôi có việc này phải nhờ anh.”

“Chuyện gì cũng được ạ.” Giọng Scott niềm nở càng làm tôi yên lòng.

“Magdalene Perez đang ở dưới này đòi gặp tôi. Nói thẳng ra thì giữa tôi và cô ta chỉ có một chủ đề chung là Gideon thôi, mà chắc chắn là không có gì hay ho. Tôi nghĩ là nếu có gì cần thì cô ta nên nói chuyện với sếp của anh chứ không phải với tôi. Anh có thể nhờ ai xuống đây mời cô ta lên lại không?”

“Chắc chắn rồi. Để tôi làm liền.”

“Cảm ơn, Scott. Tôi rất cảm kích vì sự giúp đỡ của anh.”

“Tôi rất lấy làm vinh hạnh, Eva ạ.”

Tôi cúp máy, ngồi ngả ra ghế, thấy tự hào vì mình đã không để cơn ghen tuông lấn át. Dù vẫn thấy bực mỗi khi nghĩ tới chuyện cô ả được tiếp xúc với Gideon, nhưng sự thật là tôi tin anh đúng như lời tôi đã nói. Tôi tin là tình cảm anh dành cho tôi rất sâu đậm, chỉ có điều không biết là nó có còn đủ lớn để chiến thắng bản năng sinh tồn của anh hay không thôi.

Megumi lại gọi vô.

“Trời ạ,” Megumi vừa nói vừa cười. “Cô phải nhìn thấy cái mặt cô ta lúc người nào đó tới đưa cô ta đi.”

“Vậy tốt rồi.” Tôi cười. “Tôi nghĩ cô ta chả mang tới cái gì hay ho cả. Đi hẳn rồi hả?”

“Đi rồi.”

“Cảm ơn nhé.” Tôi đi qua chỗ văn phòng của Mark, ló đầu vô hỏi xem anh có cần tôi mua giùm món gì để ăn trưa không.

Anh chau mày suy nghĩ. “Không cần đâu. Tôi căng thẳng lắm, phải họp xong mới ăn nổi. Mà tới lúc đó thì đồ ăn nguội hết rồi.”

“Hay tôi mua cho anh sinh tố protein nhé? Cái đó dễ uống, ít ra anh cũng có năng lượng cho tới khi ăn được.”

“Ý hay đó.” Nụ cười khiến khuôn mặt anh tươi lên hẳn. “Tốt nhất là cho một ít vodka vô để tôi có thêm cảm hứng.”

“Anh có không thích hay bị dị ứng với mùi gì không?”

“không.”

“Được rồi, một tiếng nữa gặp lại anh nhé.” Tôi biết một cửa hàng cách đó vài dãy phố có bán sinh tố, rau trộn và đủ loại bánh kẹp làm theo yêu cầu mà lại phục vụ rất nhanh.

Tôi đi xuống sảnh, cố gắng không nghĩ tới sự im lặng của Gideon. Tôi đã hy vọng sẽ nghe gì đó từ anh sau vụ của Magdalene. Không nhận được tin tức gì hết khiến tôi bắt đầu thấy lo. Tôi vừa bước ra khỏi cánh cửa xoay, không để ý tới người vừa bước xuống xe cho đến khi nghe ai đó gọi tên mình.

Tôi quay lại và nhìn thấy Christopher Vidal.

“Ồ, xin chào… anh khỏe không?”

“Nhìn thấy cô thì khỏe lên ngay. Cô thật là xinh đẹp.”

“Cảm ơn. Anh cũng vậy.”

Dù rất khác với Gideon, Christopher đẹp theo một kiểu riêng với mái tóc gợn sóng màu nâu đỏ, đôi mắt xanh lục hơi ngả xám và nụ cười duyên dáng. Anh mặc quần jean rộng với áo len màu kem, một bộ cánh khiến anh rất quyến rũ.

“Anh đến gặp anh trai hả?”

“Ừ, với lại gặp cô nữa.”

“Tôi hả?”

“Đang đi ăn hả? Tôi đi cùng rồi vừa đi vừa nói nha?”

Tôi có nhớ là Gideon từng bảo tôi phải tránh xa Christopher ra, nhưng bây giờ tôi nghĩ Gideon đã tin tưởng tôi hơn rồi. Nhất là với em trai mình nữa chứ.

“Tôi đang đến một cửa hàng trên phố.” Tôi nói. “Nếu anh thấy thích.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Thế là chúng tôi cùng bước đi.

“Anh tới gặp tôi có chuyện gì?” Tôi tò mò quá nên hỏi luôn.

Christopher thò tay vào túi quần jean lấy ra một thiệp mời đựng trong phong bì bằng da. “Tôi đến để mời cô tới dự một buổi tiệc ngoài trời tổ chức ở nhà bố mẹ tôi vào Chủ nhật này. Dạng vừa giao thiệp kinh doanh vừa thư giãn. Sẽ có rất nhiều nghệ sĩ hợp tác với hãng thu âm Vidal Records tham dự, nên tôi nghĩ đây sẽ là cơ hội giao tiếp tốt cho anh bạn ở cùng nhà của cô. Tôi thấy anh ta có bề ngoài phù hợp để ghi hình cho các đĩa ca nhạc.”

Tôi reo lên. “Vậy thì tuyệt quá.”

Christopher cũng cười, đưa tôi cái phong bì. “Chắc chắn hai người đều sẽ vui. Mẹ tôi mà tổ chức tiệc tùng thì khỏi phải nói.”

Tôi liếc nhìn cái thiệp mời trên tay. Sao chưa bao giờ nghe Gideon nói gì hết nhỉ?

“Nếu cô đang tự hỏi tại sao không nghe Gideon nói gì hết,” anh chàng bỗng nhiên nói thêm, làm như đọc được suy nghĩ của tôi, “thì là vì anh ấy sẽ không đến đâu. Anh ấy chẳng bao giờ tham dự mấy vụ này, dù là cổ đông lớn của công ty. Trong mắt anh ấy thì lĩnh vực âm nhạc và nghệ sĩ quá thiếu ổn định. Chắc cô cũng biết tính anh ấy rồi.”

ừ tôi biết chứ. Gideon dữ dội và đầy những góc khuất tối tăm. Gideon có sức hút kinh khủng và gợi tình khó cưỡng. Tôi biết anh bằng mọi giá phải luôn luôn hiểu rõ những gì mình đang đụng vào.

Chúng tôi tới nơi, đứng vào xếp hàng.

“Nghe mùi hấp dẫn quá.” Christopher nói khi liếc nhanh vô điện thoại, chắc đang gửi tin nhắn.

“Tin tôi đi, đồ ăn cũng hấp dẫn không kém đâu.”

Anh nở một nụ cười ngây thơ mà tôi chắc là đã hạ gục rất nhiều cô gái. “Bố mẹ tôi rất mong được gặp cô.”

“Ồ vậy hả?”

“Mấy tấm hình chụp cô và Gideon mấy hôm nay khiến gia đình tôi ngạc nhiên lắm, một sự ngạc nhiên thú vị.” Anh nói nhanh khi thấy tôi hơi nhăn mặt. “Chưa bao giờ thấy Gideon hẹn hò ai nghiêm túc như vậy cả.”

Tôi thở dài, thẫm nghĩ ngay bây giờ thì chắc Gideon đã không còn cảm thấy như vậy về tôi nữa rồi. Phải chăng hôm qua tôi đã sai khi bỏ về?

Tôi gọi một phần bánh kẹp với rau và pho mát nướng, hai ly sinh tố lựu, cẩn thận dặn là ly có thêm protein thì ăn xong tôi mới lấy. Christopher cũng gọi giống tôi, xong chúng tôi may mắn tìm được một cái bàn trống.

Chúng tôi nói chuyện về công việc, cười thoải mái khi nhắc tới một đoạn phim bị phát tán gần đây có những cảnh quay hỏng của một mẩu quảng cáo thức ăn trẻ em, rồi những chuyện hậu trường trong giới âm nhạc mà Christopher chứng kiến. Thời gian qua rất nhanh, và khi chào tạm biệt nhau trước cửa tòa nhà Crossfire, tôi thấy mình có thiện cảm với anh hơn hẳn.

Lúc tôi lên tới văn phòng Mark vẫn còn đang tập trung làm việc, nhưng cũng ráng nhoẻn miệng cười với tôi.

“Nếu không cần thiết, cho em cáo không tham dự buổi họp này nhé.” Tôi nói.

Tôi thấy ngay một tia nhẹ nhõm lóe lên rất nhanh trên mặt anh. Tôi không giận, vì hiểu công việc vẫn là công việc. Không thể để cái mối quan hệ rắc rối giữa tôi và Gideon làm Mark bận tâm trong khi anh đang làm một dự án quan trọng.

“Cô tuyệt lắm, Eva à.”

Tôi cười rồi đặt ly nước xuống trên bàn. “Anh uống đi, ngon lắm đó, với lại protein sẽ giúp anh không bị kiệt sức. Nếu cần gì thì cứ gọi em nhé.”

Trước khi cất túi xách vào ngăn kéo, tôi nhắn tin cho Cary hỏi xem Chủ nhật này anh có đi dự tiệc của Vidal Records được không. Xong tôi tiếp tục làm việc, sắp xếp và phân loại tài liệu của Mark trên máy tính theo từng thư mục phù hợp để sau này có thể tìm kiếm dễ dàng.

Khi Mark bước ra để đi họp, tim tôi bỗng đập nhanh và thấy nôn nao hẳn. Không ngờ tôi lại hồi hộp đến vậy chỉ vì biết chính xác Gideon đang làm gì, và đoán là anh ấy sẽ nghĩ đến tôi khi nhìn thấy Mark. Tôi hy vọng anh sẽ liên lạc với tôi sau cuộc họp, và thấy phấn chấn hẳn lên.

Trong vòng một tiếng đồng hồ sau đó, tôi đứng ngồi không yên. Khi Mark nhún nhảy quay lại với nụ cười tươi rói, tôi vui mừng đứng dậy vỗ tay.

Anh vờ cúi chào lịch lãm. “Cảm ơn cô, cô Tramell.”

“Nãy giờ em hồi hộp quá!”

“Cross nhờ tôi đưa cho cô cái này.” Anh đưa tôi một phong bì dán kín. “Vào phòng tôi sẽ kể chi tiết cho nghe.”

Cái phong bì khá nặng và phát ra tiếng kêu. Cầm lên tôi đã biết trong đó là gì, thế nhưng khi nhìn thấy chùm chìa khóa rơi ra tôi vẫn không nén được cơn đau đớn cùng cực chưa bao giờ cảm thấy trước đây trong đời. Tôi cố hít sâu, đọc mảnh giấy đi kèm.

Cảm ơn, Eva. Vì tất cả.

Trân trọng, G.

Một lời chia tay. Chứ nếu không thì anh không cần phải gửi chìa khóa. Anh hoàn toàn có thể đưa cho tôi khi chiều nay gặp nhau cùng đi tập mà.

Tai tôi bị bao phủ bởi một màn âm thanh mờ đục. Tôi thấy chóng mặt buồn nôn, mất phương hướng. Tôi quằn quại đau đớn và sợ hãi. Và cũng trong lúc đó, tôi thấy tức giận.

Tôi lại còn đang ở trong văn phòng.

Tôi nhắm mắt, siết chặt nắm tay, cố gắng cưỡng lại cái thôi thúc đi ngay lên lầu và chửi Gideon là đồ hèn. Bây giờ chắc anh coi tôi là mối đe dọa, là vị khách không mời sẽ bước vào và làm đảo lộn cái thế giới trật tự ngăn nắp của anh. Là người muốn có nhiều thứ hơn là cái cơ thể nóng bỏng và tài khoản ngân hàng kết xù của anh.

Tôi cố nhốt hết mọi cảm xúc vào một chiếc lồng kính, vẫn nhìn thấy rõ chúng từ bên ngoài, nhưng đủ để mình có thể sống sót hết ngày hôm đó ở công ty. Cho tới khi ra khỏi văn phòng đi xuống sảnh tôi vẫn không nhận được thêm bất cứ lời nào từ Gideon. Lúc bước ra khỏi tòa nhà Crossfire tôi chỉ còn cảm thấy một nỗi tuyệt vọng nhức nhối.

Tôi lê mình tới phòng tập, cố gắng khóa đầu óc lại rồi chạy bộ như điên trên máy, chạy trốn khỏi cơn đau khổ thêm được lúc nào hay lúc đó. Tôi chạy cho đến khi mồ hôi chảy như suối trên mặt và hai chân mỏi nhừ không bước nổi nữa.

Cả người rã rời kiệt sức, tôi đi tắm rồi gọi điện thoại cho mẹ để nhờ Clancy tới đón qua chỗ bác sĩ Petersen. Trong phòng thay đồ, tôi gắng gượng tự nhủ phải gom hết sức lực còn lại để làm nốt việc này trước khi được về nhà ngã gục trên giường.

Tôi đứng đợi xe trên lề đường, thấy mình như tách biệt hẳn khỏi thế giới xung quanh. Lúc Clancy tới, bước xuống mở cửa xe, tôi giật mình khi thấy mẹ ngồi sẵn trong đó. Thường thì tôi sẽ đi một mình, tới căn hộ nơi bà đang ở cùng vơi Stanton rồi ngồi chờ khoảng hai mươi phút.

“Chào mẹ.” Tôi nói một cách mệt mỏi.

“Tại sao vậy hả Eva?” Bà bật khóc, mặt mũi đỏ bừng đầy nước mắt nhưng vẫn xinh đẹp. Lại gì nữa đây?

Tôi tạm thời không nghĩ tới chuyện của mình nữa, cau mày hỏi. “Con lại làm gì sai hả?”

Chắc chắn là vụ cái điện thoại di động, cho dù mẹ có phát hiện ra đi nữa, cũng không tới nỗi kịch tính như vậy. Còn chuyện tôi chia tay với Gideon thì không thể nào tới tai bà sớm như vậy được.

“Con đi kể với Cross … chuyện của con.” Môi dưới bà run lên.

Tôi giật mình. Sao mẹ biết? Hay là tôi bị cài máy nghe lén? Trong túi xách tôi chăng?

“Sao ạ?”

“Đừng có chối!”

“Sao mẹ biết?” Tôi nói như rên. “Tụi con chỉ mới nói chuyện này tối qua thôi mà.”

“Hôm qua cậu ta đến gặp Richard về chuyện đó.”

Tôi cố hình dung vẻ mặt và phản ứng của Richard, chắc chắn ông không lấy làm thích thú gì. “Sao anh ấy lại làm vậy?”

“Cậu ta muốn biết chúng ta đã làm những gì để mọi thông tin được giấu kín. Cậu ta còn hỏi bây giờ Nathan đang ở đâu…” Mẹ tôi lại khóc. “Cậu ta đòi biết hết mọi chuyện.”

Tôi thở ra qua kẽ răng. Không rõ lắm động lực nào khiến Gideon làm vậy, nhưng nếu anh thực sự bỏ tôi vì chuyện của Nathan và đang cố gắng làm mọi cách để tự bảo vệ mình khỏi tai tiếng thì đó sẽ là điều khiến tôi đau đớn nhất. Tôi đau đến quay quắt trên ghế ngồi. Tôi cứ nghĩ chúng tôi chia tay nhau vì quá khứ của anh, nhưng bây giờ có vẻ như lý do lại chính là vì quá khứ của tôi.

Lần đầu tiên tôi thấy mừng vì mẹ tôi lúc nào cũng chỉ để ý đến bản thân mình mà thôi. Nhờ vậy mà bây giờ bà không nhận ra tôi đang khổ sở.

“Anh ấy có quyền được biết mà mẹ.” Tôi nghe mình nói bằng một giọng hoàn toàn xa lạ. “Anh ấy có quyền tự bảo vệ tên tuổi của mình trước mọi rủi ro.”

“Trước giờ con đâu có kể với mấy người bạn trai khác.”

“thì tại con có bao giờ quen với ai nổi tiếng như vậy đâu?” Tôi nhìn ra dòng xe cộ bên ngoài. “Gideon Cross và Cross Industries của anh ấy mang tầm cỡ quốc tế mà. Anh ấy khác xa mấy người con quen hồi đi học.”

Bà nói thêm gì đó nhưng tôi không nghe thấy nữa. Tôi khép chặt mình lại tự vệ, tránh xa khỏi cái thực tại mà bỗng dưng trở nên quá khó khăn để chấp nhận.

**

Văn phòng của bác sĩ Petersen vẫn giống y như trong ký ức của tôi, một nơi vửa rất chuyên nghiệp lại có cái gì đó nhẹ nhàng với đồ nội thất mang màu sắc trung hòa nhã nhặn. Bản thân ông vẫn vậy, vẫn rất ưa nhìn với mái tóc xám và đôi mắt xanh thông minh, dịu dàng.

Ông chào hai mẹ con bằng nụ cười rất tươi, khen mẹ tôi xinh đẹp và không quên nói thêm là tôi rất giống mẹ. Ông nói là mình rất vui khi gặp lại tôi và thấy tôi trong tình trạng tốt, nhưng tôi thấy ngay là ông nói vậy chỉ để cho mẹ tôi yên tâm. Tôi biết chắc tâm trạng của mình lúc này không thể nào qua khỏi con mắt nhà nghề của ông được.

“Hôm nay hai mẹ con đến đây là vì lý do gì nào?” Ông bắt đầu khi ngồi vào ghế đối diện tôi và mẹ.

Tôi kể chuyện mẹ theo dõi điện thoại của tôi và khiến tôi cảm thấy bị xâm phạm tự do cá nhân. Rồi mẹ tôi nói việc tôi muốn tập Krav Maga là một dấu hiệ cho thấy tôi không cảm thấy an toàn. Tôi nói việc mẹ và dượng Stanton can thiệp vào phòng tập của Parker làm tôi cảm thấy ngột ngạt, rồi mẹ nói rằng việc tôi tiết lộ bí mật với người ngoài là phản bội lòng tin của bà, khiến bà cảm thấy bị vạch trần một cách tệ hại.

Bác sĩ Petersen lắng nghe chăm chú, ghi chép và hầu như không lên tiếng cho tới khi chúng tôi nói xong hết.

Đợi cả hai mẹ con im lặng, ông mới hỏi. “Monica này, sao chị không nói với tôi chuyện chị theo dõi điện thoại của Eva?”

Mặt mẹ tôi hơi quay sang hướng khác. Đó là một biểu hiện tự vệ của bà. “Tôi thấy đâu có gì sai. Nhiều người cũng theo dõi điện thoại của con cái họ mà.”

“Chỉ khi chúng là con nít thôi.” Tôi phản ứng. “Con là người lớn rồi, con có sự riêng tư.”

“thử đặt mình vào vị trí của Eva xem.” Bác sĩ Petersen xen vào. “Chị có nghĩ chị cũng sẽ phản ứng như vậy không? Nếu một ngày nào đó chị phát hiện ra có người theo dõi mọi hoạt động của chị mà chị không hề biết?”

“tôi sẽ không phản ứng nếu người đó là mẹ tôi và tôi biết việc đó khiến mẹ tôi được yên tâm.”

“Vậy chị có nghĩ việc làm đó làm cho Eva không thấy yên tâm không?” Ông chất vấn một cách nhẹ nhàng. “Nhu cầu cần bảo vệ con cái là chuyện dễ thông cảm, nhưng chị nên bàn bạc trước với Eva những chuyện chị muốn làm. Ý kiến của cô ấy rất quan trọng. Và chuyện có hợp tác hay không là phải do cô ấy quyết định. Chị phải tôn trọng ý kiến của cô ấy khi đưa ra giới hạn về những gì được và không được làm.”

Mẹ tôi thở mạnh giận dữ.

“Eva cần có ranh giới để tự làm chủ cuộc sống của mình.” Ông nói tiếp. “Đó là những thứ từ lâu cô ấy đã không được có. Cho nên bây giờ chúng ta phải tôn trọng cái quyền được làm điều đó của cô ấy, và theo cách thích hợp nhất trong hoàn cảnh hiện tại.”

“Ừ.” Bà vặn vẹo cái khăn trong tay. “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới khía cạnh đó.”

Tôi nắm lấy tay bà khi thấy môi bà run bần bật. “Không gì ngăn được con kể với Gideon, nhưng đúng là con nên nói cho mẹ biết trước. Con xin lỗi vì đã không nghĩ ra chuyện đó.”

“Con mạnh mẽ hơn mẹ rất nhiều. Nhưng mẹ vẫn không thể không lo được.”

Bác sĩ Petersen nói. “Tôi đề nghị thế này, Monica à, chị nên dành một ít thời gian suy nghĩ về tất cả những thứ có thể khiến chị lo lắng, rồi liệt kê hết ra.”

Mẹ gật đầu.

“Khi đã có cái danh sách đó, dù chưa hoàn thiện nhưng ít ra cũng có cái để bắt đầu, thì chị và Eva có thể cùng trao đổi với nhau xem cả hai nên làm những gì để ngăn chặn các tình huống đó xảy ra, mà phải là biện pháp mà cả hai người cùng đồng ý. Ví dụ như việc cứ vài ngày mà không thấy Eva liên lạc là chị lo lắng, thì giải pháp sẽ là gửi tin nhắn hay thư điện tử chẳng hạn…”

“Được thôi.”

“Nếu chị thích tôi và chị có thể xem qua cái danh sách đó trước.”

Cuộc trao đổi giữa hai người khiến tôi chỉ muốn la lên vì thấy bị xúc phạm. Tôi không hy vọng bác sĩ Petersen có thể khiến mẹ tôi hiểu lý lẽ hơn, nhưng tôi tưởng ít ra ông cũng phải cứng rắn hơn với bà về chuyện này. Vì Chúa, phải có ai đó làm vậy với bà chứ, phải có một người mà bà nể chứ.

Khi hết giờ, chúng tôi bước ra ngoài, tôi nói mẹ chờ một chút vì tôi muốn quay lại hỏi riêng ông một câu nữa.

“Sao vậy, Eva?” ông đứng chờ sẵn, vẻ kiên nhẫn và thông thái.

“Cháu chỉ thắc mắc…” Tôi cố gắng nói ra thành tiếng. “Liệu hai người đã từng bị lạm dụng có thể nào có một mối quan hệ tình cảm bình thường với nhau như những cặp đôi khác được không?”

“Hoàn toàn được.” Câu trả lời nhanh và dứt khoát của ông khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi chìa tay ra. “Cảm ơn bác sĩ.”

Về tới nhà, tôi mở cửa bằng chùm chìa khóa mà Gideon trả lại, vẫy tay hờ hững với Cary đang tập yoga theo băng ghi hình trong phòng khách rồi đi thẳng vô phòng.

Trên đường từ cửa phòng vô tới giường, tôi trút bỏ quần áo, chỉ còn mặc đồ lót rồi leo lên giường, chui xuống tấm mền mát lạnh. Tôi ôm gối, nhắm mắt lại, thấy mình trống rỗng vì quá mệt mỏi và cạn kiệt.

Cửa mở ra, Cary ngồi xuống bên cạnh tôi.

Anh đưa tay vuốt những sợi tóc đang dính bết trên gương mặt nhòe nước. “Chuyện gì vậy cưng?”

“Em bị đá rồi. Bằng một mảnh giấy với lời lẽ ngắn gọn lịch sự.”

Anh thở dài. “Em hiểu mà. Anh ta sẽ cố gắng cự tuyệt em vì nghĩ rằng em sẽ làm anh ta tổn thương như những người khác.”

“Còn em thì lại chứng minh là anh ấy nghĩ đúng.”

Tôi chợt nhận ra khi nghe Cary nói. Tôi đã bỏ chạy khi gặp khó khăn, vì tôi cứ khăng khăng là mọi chuyện sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Thứ duy nhất tôi dám làm là bước đi, để mình không trở thành người bị bỏ lại.

“Bởi vì bản thân em cũng đang chiến đấu để tự hồi phục.” Anh nằm xuống ôm tôi từ phía sau, vòng cánh tay săn chắc qua người kéo tôi sát vào anh.

Tôi rúc vào cái hơi ấm da thịt mà lúc nãy tôi nhận ra là mình cần. “Có lẽ anh ấy bỏ em vì quá khứ của em chứ không phải quá khứ của anh ấy.”

“Nếu đúng là vậy thì mọi chuyện cũng nên kết thúc. Nhưng anh vẫn nghĩ em và anh ta sẽ lại tìm tới nhau. Hay ít ra thì em sẽ suy nghĩ lại.” Hơi thở của Cary nhẹ nhàng sau gáy tôi. “Anh muốn thấy kết cục hạnh phúc cho những người kém may mắn. Eva ơi, hãy cho anh lòng tin nhé.”

Chương 15

Sáng thứ Sáu Trey ở lại ăn sáng cùng tôi và Cary. Tôi ngồi uống cà phê nhìn hai người thân thiết với nhau mà thầm xúc động.

Tôi đã từng có những mối tình nhẹ nhàng kiểu đó nhưng đã không biết quý trọng. Đó là những mối quan hệ đơn giản, thoải mái nhưng lại có phần hời hợt.

Một cuộc tình có thể sâu đậm đến đâu nếu như hai người không đến được những góc tối sâu thẳm nhất trong tâm hồn nhau? Đó là tình thế khó xử của tôi và Gideon hiện nay.

Vậy là đã qua ngày thứ hai không có Gideon. Tôi muốn tìm gặp xin lỗi anh vì đã bỏ đi. Tôi muốn nói với anh là tôi sẵn sàng ở bên cạnh anh, dù là để lắng nghe hay chỉ chia sử trong im lặng. Nhưng tôi đã quá yêu anh nên quá dễ dàng bị tổn thương. Tôi quá sợ hãi việc bị từ chối. Chuyện anh không chịu giúp tôi hiểu rõ hơn về anh lại càng làm tăng nỗi sợ hãi đó. Dù cho hai đứa có làm lành, thì tôi cũng phát điên nếu phải hài lòng với những mảnh vụn quá khứ nhỏ bé mà anh chia sẻ.

Ít ra thì công việc cũng đang trôi chảy. Bữa ăn mừng mà mấy sếp thưởng cho hợp đồng ký được với may mắn khi được làm việc ở đây. Nhưng ngay khi nghe tin là Gideon cũng được mời – dù chưa chắc gì anh đã tới – tôi lập tức quay lại bàn làm việc ngồi lì suốt cả buổi chiều.

Tôi ghé qua phòng tập trên đường về nhà, rồi đi mua vài thứ để làm món mì dẹt với bơ, pho mát và bánh kem trứng ăn tráng miệng – những món ăn khiến dễ buồn ngủ. Tôi chỉ muốn được ngủ để chấm dứt một loạt những câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu, hy vọng sáng thứ Bảy đầu óc sẽ thư thái hơn.

Cary và tôi ngồi ăn tối trong phòng khách. Anh nảy ra sáng kiến ăn mỳ Ý bằng đũa để làm tôi vui. Cary khen thức ăn ngon, trong khi tôi không cảm thấy mùi vị gì cả. Những lúc an him lặng tôi lại nghĩ tới chuyện khác, rồi lại tự cảm thấy mình là người bạn chẳng ra làm sao.

“Quảng cáo của Grey Isles khi nào bắt đầu chiếu?” tôi hỏi.

“Anh không biết nữa, nhưng nghe chuyện này nè…” Anh cười. “Em biết là người mẫu nam tụi anh bị đối xử như thế nào rồi đó, trong mấy cuộc thác loạn tập thể là tụi anh bị chuyển đi giống như bao cao su vậy, trừ khi là đang hẹn hò với một người có thế lực. Mà mấy tấm hình chụp hai đứa mình tràn lan trên mạng hôm trước lại vô tình khiến mọi người tưởng anh đang như vậy thiệt. Anh trở thành một vai phụ trong chuyện tình cảm của em với Cross. Vậy là nhờ em mà anh thành hàng giá cao.”

Tôi cười lớn. “Không cần em thì anh cũng cao giá rồi.”

“Ừ thì thêm một chút cũng đâu có mất gì. Mà công ty gọi anh trở lại quay thêm vài cảnh nữa đó. Anh nghĩ chắc họ định cho anh lên hình nhiều hơn vài phút.”

“Mình phải đi ăn mừng.” Tôi trêu.

“Chắc chắn rồi. Khi nào em rảnh thì đi thôi.”

Ăn xong hai đứa ngồi coi lại phim Tron bản gốc. Coi được khoảng hai mươi phút thì điện thoại di động của Cary reo, tôi nghe anh nhấc máy nói chuyện với người quản lý. “Rồi, hai mươi phút nữa tôi sẽ tới, không trễ hơn đâu. Tới nơi tôi gọi nhé.”

“Có việc hả?” Tôi hỏi lúc anh cúp máy.

“Ừ. Anh chàng người mẫu có lịch chụp tối nay tệ quá, không xài được.” Anh nhìn tôi dò xét. “Em muốn đi chung không?”

Tôi duỗi chân trên ghế. “”Thôi, em đang thoải mái.”

“Em chắc mình ổn không?”

“Em chỉ cần giải trí nhẹ nhàng thôi. Nghĩ tới chuyện phải thay đồ là em thấy mệt rồi.” Tôi chỉ muốn mặc cái quần ngủ với cái áo cụt tay thủng lỗ này suốt mấy ngày cuối tuần. Dù đang đau khổ thế nào thì tôi cũng cần được ăn mặc thoải mái. “Đùng có lo cho em, dạo này đúng là em hơi thê thảm, nhưng em sẽ không sao đâu. Anh cứ đi làm việc vui vẻ đi.”

Cary đi rồi tôi vô bếp lấy rượu uống. Tôi ngừng lại ở quầy bàn bếp, khẽ chạm vào bó hoa mà Gideon tặng hồi cuối tuần trước. Cánh hoa rụng lả tả như nước mắt. Tôi định cắt bớt cành rồi lấy bịch thuốc được giao kèm theo ra bỏ vô nước ngâm, nhưng rồi nghĩ lại thấy cũng không ích gì. NGày mai tôi sẽ vứt nó đi, coi như thứ cuối cùng còn sót lại của mối tình cũng đã tả tơi không kém.

Chỉ trong một tuần mà tôi với Gideon đã sâu đậm hơn tất cả những mối tình khác tôi có trong vòng hai năm trở lại đây. Tôi sẽ luôn luôn yêu anh vì điều đó. Mà không cần lý do gì, đơn giản là tôi sẽ luôn luôn yêu anh, vậy thôi.

Và đến một ngày nào đó , tôi sẽ không còn đau đớn nhiều như bây giờ.

**

“Dậy đi nào, mèo lười.” Giọng Cary nghe như hát lúc anh giật cái mền ra khỏi người tôi.

“Ừm.. để em ngủ coi.”

“Em có năm phút để đi vô tắm, nếu không là cái phòng tắm ra đây tìm em đó.”

Tôi hé mắt nhìn. Cary đang ở trần, mặc một cái quần đáy thụng. So với vẻ mặt mới ngủ dậy thì anh vẫn đẹp chán. “Sao em phải dậy?”

“Bởi vì khi nằm thì em chỉ ở mãi một chỗ không tiến lên được.”

“Úi chà, sâu sắc quá. Cary Taylor ạ.”

Anh khoanh tay nhướn mày nhìn tôi. “Mình phải đi sắm đồ.”

Tôi vùi mặt trên gối. “Thôi.”

“Anh nhớ có nghe em nhắc tới một bữa tiệc ngoài trời có nhiều ngôi sao ca nhạc tham dự vào Chủ nhật này thì phải. Anh phải ăn mặc làm sao bây giờ?”

“À, câu hỏi hay đó.”

“Em định mặc gì?”

“Không biết nữa… Lúc đầu em định mặc theo kiểu tiệc trà của Anh quốc, kiểu mặc đầm rồi đội nón này nọ. Bây giờ thì em không chắc lắm.”

Cary nhanh nhảu gật đầu. “Thì đó. Anh phải đi tìm mua thứ gì sang trọng và gợi cảm, có phong cách mới được.”

Tôi phản đối chiếu lệ rồi bò ra khỏi giường lết vô phòng tắm. Trong lúc tắm tôi lại không khỏi nghĩ tới Gideon, tới cơ thể tuyệt mỹ của anh và tiếng rên của anh khi anh sung sướng. Tôi nhìn đâu cũng thấy Gideon. Thậm chí tôi còn bắt đầu có ảo giác về chiếc Bentley đen ở khắp nơi. Đi tới chỗ nào tôi cũng thấy hình như có một chiếc như vậy đậu ở gần đó.

Cary và tôi ăn trưa rồi lượn qua gần hết các cửa hiệu ở khu Tây và trên đại lộ Madison, xong mới đón taxi xuống khu SoHo. Trên đường đi Cary được hai cô bé mới lớn xin chữ ký, khiến tôi cười hoài không dứt.

“Thấy chưa?” Cary reo lên.

“Thấy cái gì?”

“Mọi người nhận ra anh là từ mấy tấm hình chụp với em đăng trên các trang mạng cá nhân đó, trong mục về em và Cross.”

Tôi khịt mũi. “Mừng là chuyện tình cảm của em cũng mang lại chút lợi ích cho người khác.”

Cary có buổi chụp hình lúc ba giờ, tôi đi cùng anh ngồi chờ trong phòng chụp của một tay nhiếp ảnh gia rất to mồm và xấc láo. Sực nhớ hôm nay là thứ Bảy, tôi ra một góc gọi điện thoại cho bố.

“Con vẫn vui vẻ ở New York chứ hả?” Giọng bố vang lên lẫn trong tiếng điện đàm trên tàu tuần tra của ông.

“Tới giờ vẫn tốt bố à.” Tôi nói dối, vì nói thật cũng không ích lợi gì cho ai.

Ai đó nói gì với ông ở đầu dây bên kia mà tôi không nghe rõ. “Chris nói là anh ta thấy con trên tivi hôm nọ, trên mục chuyện đời tư của người nổi tiếng gì đó thì phải. Anh ta cứ hỏi bố suốt đây nè.”

Tôi thở dài. “Bố kêu anh ta đừng xem những mục đó nữa, hại não lắm đó.”

“Vậy là không phải con đang hẹn hò với một trong những người giàu có nhất nước Mỹ hả?”

“Không, còn bố thì sao?” Tôi đánh trống lảng thật nhanh. “Bố có đang hẹn hò với ai không?”

“Không có gì đáng nói cả. Chờ bố chút.” Ông quay qua trả lời một cuộc gọi rồi nói lại với tôi. “Xin lỗi cục cưng, bố phải đi làm việc rồi. Bố nhớ con lắm. Yêu con nhiều.”

“Con cũng nhớ bố. Bố cẩn thận nhé.”

“Chắc chắn rồi. Chào con.”

Tôi cúp máy rồi quay lại chờ Cary làm xong việc. Không có gì làm tôi lại nghĩ tới Gideon. Bây giờ anh đang ở đâu? Anh đang làm gì?

Có khi nào thứ Hai tôi vô sẽ nhận được một đống hình chụp anh với người phụ nữ khác?

**

Trưa Chủ nhật tôi mượn nhờ một chiếc xe của dượng Stanton và anh tài xế Clancy chở tới nhà của gia đình Vidal ở hạt Dutchess. Tôi ngồi trên xe lơ đãng nhìn ra khung cảnh tươi sáng bên ngoài, những bãi cỏ và những cánh rừng xanh mượt trải dài tới tận chân trời. Hôm nay đã là ngày thứ tư không có Gideon. Nỗi đau của mấy ngày trước giờ đây đã trở thành cơn cảm cúm. Cả người tôi nhức nhối như đang cai nghiện, cổ họng lúc nào cũng bỏng rát vì phải nén nước mắt.

“Em có hồi hộp không?”

“Không nhiều. Gideon không có ở đó.”

“Em chắc không?”

“Nếu không chắc thì em đã không đi rồi. Em cũng tự ái mà.” Tôi nhìn Cary nhịp nhịp ngón tay trên thành ghế. Hôm qua sau khi lượn qua hết đủ mọi cửa hàng thì Cary chỉ mua một thứ duy nhất, là một chiếc cà vạt bằng da màu đen. Tôi chọc anh suốt cả ngày, không hiểu sao một người có gu thời trang hoàn hảo như anh lại đi mua cái thứ đó.

Anh bắt gặp ánh mắt của tôi. “Sao? Em vẫn không thích cà vạt của anh hả? Anh thấy nó hợp với cái quần jean và áo khoác mà.”

“Cary ơi,” tôi cười, “anh mặc gì mà chả đẹp.”

Đúng là vậy. Cary có thể ăn mặc theo bất cứ phong cách nào, nhờ cái dáng mình dây hoàn hảo và gương mặt khiến thiên thần cũng phải ghen tị.

Tôi nắm lấy mấy ngón tay đang gõ nhịp của anh. “Anh hồi hộp không?”

“Tối qua không thấy Trey gọi điện.” Anh nói khẽ. “Cậu ấy hứa là sẽ gọi.”

Tôi siết tay anh. “Chỉ là quên gọi điện thôi mà anh, chắc là không có gì nghiêm trọng đâu.”

“Vậy thì sáng nay cậu ta gọi lại cũng được mà.” Cary cãi. “Trey đâu phải kiểu nghệ sĩ như mấy người trước anh quen. Cậu ta không có quên đâu, mà là không muốn gọi thì có.”

“Cái đồ dở hơi thối. Yên tâm đi, hôm nay em sẽ chụp thật nhiều hình anh đang tiệc tùng sang trọng và quyến rũ để tới thứ Hai tra tấn hắn ta.”

Cary cong môi. “Ôi, lòng dạ đàn bà. Đáng tiếc là Cross không nhìn thấy em hôm nay. Anh mà còn thấy hơi bị nóng người khi thấy em bước ra trong cái đầm này đấy.”

“Tởm quá!” Tôi đập vai anh, trừng mắt khi anh lăn ra cười.

Cả hai đứa đều hài lòng khi tìm được cái đầm này. Phần thân áo cắt may vừa khít theo đúng kiểu dành cho tiệc đứng, phía dưới xòe ra từ phần hông, điểm hoa màu trắng. Nhưng phong cách trà - bánh cổ điển chỉ có tới đó.

Phần đặc sắc nằm ở thiết kế cổ vai, cùng với các lớp váy lót bằng lụa xen kẽ màu đen và đỏ sẫm làm cho phàn váy phồng lên, thêm mấy bông hoa kết bằng da nhìn có hình dáng như những chiếc chong chóng. Cary chọn từ tủ giày của tôi đôi Jimmy Choo màu đỏ hở mũi và đôi bông tai hồng ngọc hình giọt nước, kết hợp thành một bộ hoàn hảo. Hai đứa quyết định là tôi sẽ để tóc xõa tự nhiên phòng khi đến nơi được yêu cầu phải đội nón. Tóm lại tôi thấy rất tự tin và xinh đẹp.

Clancy đưa chúng tôi qua nhiều cánh cổng có gắn chữ lồng vào nhau, vào một lối đi hình vòng cung theo hướng dẫn cùa một người phục vụ. Hai đứa xuống xe ở lối vào, Cary phải đỡ tay tôi vì gót giày tôi bị lún xuống lối đi rắc đầy sỏi.

Bước vào dinh thự rộng lớn được xây theo phong cách kiến trúc Tudor của Anh, chúng tôi được cả gia đình Gideon đón tiếp nồng nhiệt – mẹ anh, cha dượng anh, Christopher và em gái anh.

Tôi nhìn cảnh đó và nghĩ nếu có thêm Gideon nữa thì sẽ thật là hoàn hảo. Mẹ và em gái anh cũng có mái tóc đen óng mượt, hàng mi dày và đôi mắt xanh lơ. Cả hai đẹp một cách tinh tế.

“Eva!” mẹ Gideon kéo tôi lại gần, khẽ chạm má. “Bác rất vui là cuối cùng cũng được gặp cháu. Cháu thật là xinh đẹp! Cả cái váy nữa, bác thích lắm.”

“Cảm ơn bác.”

Rồi bà đưa tay vuốt tóc, vuốt mặt tôi, xong còn vuốt xuống hai cánh tay tôi. Tôi thấy khó chịu, vì sự đụng chạm đôi khi có thể khiến căn bệnh của tôi bùng nổ, nhất là với một người lạ. “Tóc cháu vàng tự nhiên hả?”

“Dạ.” Tôi vô cùng bất ngờ và bối rối. Ai lại hỏi một người mới gặp câu đó?

“Thật là tuyệt vời. Hoan nghênh nhé, hy vọng cháu sẽ có một buổi tiệc vui. Gia đình bác rất vui vì cháu đã tới.”

Tôi thấy không thoải mái nên rất mừng khi bà chuyển hướng qua tấn công Cary.

“Còn đây hẳn là Cary rồi.” Bà bắt đầu ngân nga. “Tôi cứ tưởng hai cậu con trai của tôi là đẹp trai nhất hành tinh, giờ biết là mình đã sai. Cậu thật là tuyệt diệu, chàng trai trẻ ạ.”

Cary cười tươi hết cỡ. “Ôi, chắc cháu yêu mất thôi, thưa cô Vidal.”

Bà cười sung sướng. “Thôi nào, cứ gọi tôi là cô Elizabeth, hay Lizzie cũng được nếu cậu dám.”

Tôi quay qua thấy Christopher Vida Cha đang siết chặt tay mình. Ông nhìn rất giống con trai, cũng đôi mắt xanh lục hơi ngả xám và nụ cười pha nét trẻ con. Tôi ngạc nhiên một cách thích thú khi thấy ông mặc quần ka-ki, giày da mọi với áo len sợi. Nhìn ông giống giáo sư đại học hơn là giám đốc hãng ghi âm.

“Chào Eva. Tôi gọi như vậy được không?”

“Được ạ.”

“Gọi tôi là chú Chris nhé, để phân biệt với Christopher. Ông nghiêng đầu ngắm tôi qua cặp kính gọng màu nâu đồng nhìn hơi tinh quái. “Tôi có thể hiểu sao Gideon lại thích cô như vậy. Cô có đôi mắt xám màu khói, nhưng lại rất trong và ngay thẳng. Có lẽ là đôi mắt đẹp nhất tôi từng thấy, đương nhiên là ngoại trừ của vợ tôi ra.”

“Cảm ơn ạ.” Tôi đỏ mặt.

“Gideon có đến không vậy?”

“Theo cháu biết thì không.” Sao cha mẹ anh lại không biết mà phải hỏi tôi nhỉ?

“Cả nhà luôn mong nó tới mà.” Ông ra hiệu về phía một người phục vụ đang chờ sẵn. “Vui lòng vào bên trong vườn và tự nhiên như ở nhà nhé.”

Christopher đón tôi bằng một cái ôm và hôn lên má, trong khi cô em gái, Ireland, nhìn tôi sưng sỉa theo kiểu rất thường thấy ở bọn con gái mới lớn. “Chị có mái tóc vàng.”

Khỉ thật. Bộ chuyện Gideon thích tóc nâu đã trở thành luật trong nhà này rồi hay sao? “Còn em có mái tóc nâu rất đáng yêu.”

Cary chìa tay ra cho tôi, may quá.

Khi chúng tôi đi khỏi, anh thì thầm. “Họ có giống như em tưởng tượng không?”

“Mẹ anh ấy thì có lẽ giống, còn ông cha dượng thì không.” Tôi ngoái lại nhìn chiếc đầm dài màu kem trên thân hình mảnh dẻ của Elizabeth Vidal, thầm nghĩ mình biết quá ít về gia đình anh. “Một đứa con riêng thì làm sao mà có thể hưởng công việc kinh doanh của cha dượng mình nhỉ?”

“Cross có cổ phần trong Vidal Records không?”

“Có, chiếm cổ phần áp đảo.”

“Ừm… có thể anh ấy muốn giúp gia đình trong giai đoạn khó khăn của ngành âm nhạc.”

“Vậy tại sao không cho mượn tiền luôn?”

“Hay vì anh ta lúc nào cũng là một doanh nhân khôn khéo?”

Tôi thở dài, cố xua thắc mắc ra khỏi đầu. Tôi đến đây là vì Cary chứ không phải Gideon, và tôi phải luôn nhắc mình nhớ điều đó.

Vô tới bên trong, tôi thấy một căn lều to trang trí công phu được dựng lên ở khu vườn phía sau. Dù thời tiết rất đẹp, tôi không ra ngoài trời mà chỉ đến ngồi ở một cái bàn trải khăn trắng có hoa văn nổi.

Cary vỗ nhẹ vai tôi. “Em nghỉ ngơi nhé, anh đi xã giao chút.”

“Ra trận đi.”

Cary đi mất.

Tôi ngồi nhấm nháp sâm banh, tán gẫu với bất kỳ ai đến bắt chuyện. Tôi có nghe nhạc của rất nhiều ca sĩ đang có mặt tại đây, nên thấy thích thú khi lén quan sát họ từ chỗ ngồi. Dù xung quanh ai nhìn cũng lịch lãm và có vô số người phục vụ, nhưng không khí nhìn chung rất thoải mái và nhẹ nhàng.

Tôi bắt đầu thật sự thư giãn thì nhìn thấy người mà tôi không bao giờ muốn gặp lại đang bước từ trong nhà ra lối đi vào vườn: Magdalene Perez, đẹp rực rỡ trong chiếc váy lụa mềm màu hồng dài tới gối.

Chợt một bàn tay đặt lên vai tôi siết nhẹ, làm tim tôi đập nhanh vì nhớ lại cái đêm tôi và Cary tới câu lạc bộ của Gideon. Nhưng lần này người bước ra là Christopher.

“Eva này,” Anh kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, rồi chống cùi chỏ lên đầu gối nghiêng người về phía tôi. “Cô có vui không? Không thấy cô tiếp xúc nhiều với mọi người.”

“Tôi đang rất thoải mái.” Quả thế, ít nhất là trong lúc này. “Cảm ơn vì đã mời tôi nhé.”

“Cảm ơn vì đã tới. Bố mẹ tôi rất phấn khởi khi có cô ở đây.” Nụ cười rộng của anh, cùng với cái cà vạt in đầy hình hoạt hình bằng nhựa nổi làm tôi mỉm cười. “Cô đói không? Bánh thịt cua ngon lắm đó, khi nào có người bưng ngang nhớ lấy một cái nhé.”

“Tôi sẽ để ý.”

“Cần gì cứ gọi tôi nhé. Và nhớ nhảy với tôi một bản nữa.” Christopher nháy mắt rồi đứng dậy đi mất.

Ireland ngồi xuống thế chỗ của anh trai, sửa sang quần áo cho đúng kiểu cách. Mái tóc cô bé buông thẳng xuống tới ngang eo, đôi mắt đẹp chân thật hơn so với tưởng tượng của tôi dựa trên những bài báo mà Cary in ra hôm trước. “Chào chị.”

“Chào em.”

“Gideon đâu rồi?”

Tôi nhún vai. “Chị không biết.”

Ireland gật đầu vẻ hiểu biết. “Anh ấy vẫn thích cô độc.”

“Lúc nào anh ấy cũng vậy hả?”

“Em nghĩ vậy. Anh ấy dọn ra ngoài lúc em còn nhớ lắm. Chị có yêu anh ấy không?”

Tôi ngừng thở trong một giây, rồi trả lời đơn giản. “Có.”

“Em cũng nghĩ vậy khi thấy đoạn phim quay hai người ở công viên Bryant.” Cô bé cắn nhẹ môi dưới. “Anh ấy có vui tính không?... Ý là anh ấy thường đối xử với những người xung quanh ra làm sao?”

“Ừm… thì…” Chúa ơi. Có ai ở đây biết chút gì về Gideon không nhỉ? “Chị không nghĩ là anh ấy vui tính, nhưng có thể nói là không hề chán.”

Ban nhạc bắt đầu chơi bài Come fly with me, và Cary lập tức xuất hiện bên cạnh như có phép màu. “Đến lúc làm cho anh đẹp mặt rồi, Ginger.”

“Em sẽ cố, Fred ạ.” Tôi cười với Ireland. “Chị xin phép một chút nhé.”

“Bài này ba phút mười chin giây.” Cô bé chỉnh tôi, chứng tỏ kiến thức trong lĩnh vực kinh doanh của gia đình mình.

Cary dìu tôi ra sàn nhảy vắng hoe và bắt đầu lướt nhanh theo điệu foxtrot. Sau nhiều ngày vật vã đau khổ, người tôi cứng đơ phải mất một lúc mới làm quen được với giai điệu. Ngay sau đó sự đồng điệu lâu năm trở về, hai đứa dìu nhau lả lướt uyển chuyển khắp sàn.

Khi giọng hát nhỏ dần theo tiếng nhạc, hai đứa mới dừng lại, mệt đứt hơi. Tiếng vỗ tay làm chúng tôi ngạc nhiên thích thú. Cary cúi chào lịch lãm, tôi cũng níu tay anh để giữ thăng bằng rồi khẽ nhún gối.

Khi tôi thẳng người dậy, Gideon đang đứng trước mặt. Tôi giật mình bước lùi lại một bước. Anh ăn mặc cực kỳ bê bối so với một buổi tiệc thế này, quần jean và áo sơ mi trắng bỏ ngoài quần, thậm chí không cài nút cổ, tay áo thì xắn cao. Nhưng anh vẫn đẹp trai đến mức có thể khiến tất cả đàn ông đang có mặt phải tủi thân.

Vừa nhìn thấy anh là tôi bị nỗi khao khát nhấn chìm. Tôi lờ mờ thấy ban nhạc đang kéo Cary đi, nhưng không thể nào rời mắt khỏi đôi mắt xanh hoang dại đang nhìn mình như thiêu đốt.

“Em làm gì ở đây?” Anh cau có.

Tôi bật lại. “Anh nói cái gì?”

“Em không nên tới đây.” Anh nắm khuỷu tay tôi lôi về hướng ngôi nhà. “Anh không muốn em có mặt ở đây.”

Tôi thấy nhục nhã còn hơn bị anh nhổ vào mặt. Tôi giật tay ra rồi bước nhanh vào nhà, đầu ngẩng cao, thầm mong sẽ ra đến được ngoài xe và sự bảo vệ của Clancy trước khi bật khóc.

Sau lưng tôi nghe giọng ai đó gọi tên Gideon tình tứ, hy vọng cô ả sẽ giữ anh lại đủ lâu để tôi ra khỏi đây.

Lúc bước vô được gian nhà mát rượi tôi tưởng mình đã thoát.

“Eva, đợi đã.”

Tôi co vai lại không muốn nhìn mặt anh. “Biến đi, tôi tự ra về được.”

“Anh chưa nói hết…”

“Tôi thì nói hết rồi.” Tôi quay lại nhìn mặt anh. “Anh không có quyền nói cái giọng đó với tôi. Anh tưởng anh là ai hả? Anh tưởng tôi tới đây vì anh sao? Để được gặp anh rồi được anh ném cho một cục xương chắc…để được anh nhớ tới một cách tuyệt vọng hả? Hay biết đâu tôi có thể dụ dỗ lôi anh vô một góc tối tăm dơ bẩn nào đó để làm tình vội vã hòng mong được anh thương hại mà quay trở lại?”

“Em im đi.” Ánh mắt anh nảy lửa, răng nghiến chặt. “Nghe anh đã…”

“Tôi tới đây là vì tôi được báo là anh sẽ không tới. Tôi tới đây là vì sự nghiệp của Cary. Cho nên anh có thể yên tâm quay lại buổi tiệc và quên hẳn tôi đi. Tôi cam đoan với anh là tôi cũng sẽ quên hẳn anh khi bước chân ra khỏi cánh cửa đó.”

“Emi m miệng lại ngay.” Anh nắm tay tôi lắc mạnh đến nỗi hai hàm răng tôi va vào nhau. “Im để nghe anh nói nè.”

Tôi giáng một cú tát nảy lửa làm đầu anh giật sang một bên. “Đừng có đụng vào tôi.”

Gideon gầm lên rồi kéo tôi lại hôn mạnh đến nỗi làai tay anh giữ chặt tóc để tôi không thể bỏ đi. Tôi cắn mạnh lưỡi rồi tới môi anh, nếm thấy vị máu tuôn ra, nhưng anh vẫn không chịu ngưng. Tôi đánh đấm loạn xạ lên người anh nhưng anh vẫn không lay chuyển.

Ông dượng đáng ghét. Nếu không tại ông ta và mẹ tôi thì tôi đã biết vài chiêu Krav Maga rồi.

Nụ hôn của Gideon giống như thể anh đang thèm khát tôi lắm, làm tôi chống cự yếu ớt dần. Mùi hương quen thuộc thơm tho, cơ thể tuyệt vời đang áp sát vào tôi. Thân thể tôi dấy lên phản ứng ngoài mong muốn. Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Trời ơi. Tôi hãy còn muốn anh. Nỗi khao khát ấy chưa bao giờ biến mất.

Anh nhấc bổng tôi lên. Trong vòng tay siết chặt của anh, tôi không thể thở nổi và bắt đầu thấy chóng mặt. Khi anh bế tôi vô một căn phòng rồi đóng sầm cửa lại, tôi chỉ còn có thể phản đối yếu ớt.

Tôi thấy mình bị ép vào một bức tường bằng kính ở phía bên kia của phòng đọc sách, cơ thể hoàn toàn bị Gideon khuất phục. Tay anh di chuyển xuống dưới hông, lần qua lớp đầm chạm tới cái quần lót bằng ren. Anh giật mạnh hông tôi ép sát vào mình để tôi cảm nhận được anh đang cứng đến độ nào. Bên dưới tôi cũng đang run rẩy, nhức nhối vì cơn ham muốn.

Mọi kháng cự biến mất. Hai tay tôi buông xuống, áp vào thành kính. Anh cũng không còn căng thẳng nữa khi tôi đã mềm người đi, miệng anh bắt đầu dịu dàng thành một nụ hôn dỗ ngọt.

“Eva.” Anh thở nặng nhọc. “Đừng chống cự nữa, anh không chịu nổi đâu.”

Tôi nhắm mắt. “Buông em ra đi, Gideon.”

Anh áp thật chặt má vào mặt tôi, hơi thở mạnh phả qua hai vai tôi. “Anh không thể. Anh biết em thấy kinh tởm những gì em đã nhìn thấy tối hôm đó… cái chuyện anh làm…”

“Gideon, không phải vậy!” Chúa ơi. Anh tưởng tôi bỏ đi vì lý do đó hả? “Đó không phải là lý do…”

“Anh phát điên lên khi không có em.” Môi anh lần dọc theo cổ tôi, làm tôi sung sướng. “Anh không suy nghĩ được gì. Anh không làm việc được, không ngủ được. Cơ thể anh nhức nhối vì nhớ em. Anh sẽ làm cho em yêu anh trở lại. cho anh thử đi.”

Nước mắt chảy dài xuống mặt, đọng lại trên ngực tôi. Gideon nhẹ nhàng nếm lấy.

Nếu anh lại làm tình với tôi thì cả đời này làm sao tôi quên được anh nữa? Còn nếu mọi thứ thật sự chấm dứt thì liệu tôi có sống nổi nữa không?

“Em chưa bao giờ ngừng thèm muốn anh cả.” Tôi thì thầm. “Nhưng anh xúc phạm em. Anh đã làm em bị tổn thương nhiều nhất từ trước đến nay.”

Anh nhìn tôi bối rối. “Anh xúc phạm em hả? Hồi nào?”

“Anh nói dối em, anh đẩy em ra xa.” Tôi đưa hai tay ôm lấy mặt anh. Tôi cần anh hiểu rất rõ điều mình sắp nói. “Quá khứ của anh không khiến em bỏ đi. Chỉ có anh mới khiến em phải bỏ đi. Và đó chính là cái anh đã làm.”

“Anh không biết phải làm gì. Anh không bao giờ muốn em thấy anh như vậy…”

“Đó chính là vấn đề. Em muốn hiểu rõ con người anh, cả cái tốt lẫn cái xấu. Trong khi anh thì muốn giấu đi nhiều thứ. Nếu anh không chịu chia sẻ, tới một lúc nào đó tụi mình chắc chắn sẽ mất nhau, là sao mà em không chịu nổi. Hiện giờ em đã thấy khó sống rồi. Bốn ngày vừa rồi trôi qua như địa ngục. NẾu phải thêm một tuần, hay một tháng nữa, chắc em chết mất.”

“Anh có thể chia sẻ với em mọi chuyện, anh sẽ cố gắng để làm được chuyện đó. Nhưng mà khi anh mới làm sai lần đầu thì em đã bỏ đi. Lúc nào em cũng như vậy hết, anh không chịu được cái cảm giác là cứ hễ mỗi lần anh nói hay làm gì sai thì em lại biến mất.”

Môi anh mềm mại khi chạm vào môi tôi. Tôi không tranh cãi nữa. Tôi còn nói được gì khi anh quá đúng?

“Anh đã hy vọng là em sẽ quay lại.” Anh thì thầm. “Nhưng anh không chịu nổi phải xa em thêm nữa. Nếu cần anh sẽ khiêng em ra khỏi đây. Anh sẽ làm bất cứ chuyện gì để đưa em vào một nơi ở riêng với anh và nói cho ra lẽ.”

Tôi lắp bắp. “Anh hy vọng em quay lại hả? Anh gửi trả chìa khóa cho em, em tưởng mình chia tay rồi chứ?”

Anh ngẩng mặt lên, chuyển giọng nghiêm chỉnh. “Mình không bao giờ chia tay hết, Eva.”

Tôi lặng nhìn anh, trái tim nhức nhối như đang chảy máu vì vẻ đẹp của anh, và cả vì sự đau đớn khổ sở mà anh đang chịu đựng do tôi gây nên.

Tôi nhón chân hôn lên dấu bàn tay tôi để lại trên má anh đỏ bừng, tay vuốt ve mái tóc đen óng ả.

Gideon khuỵu gối xuống cho ngang bằng tôi, thở gấp. “Anh sẽ làm bất cứ chuyện gì em muốn. Cái gì cũng được, chỉ cần em đừng bỏ anh.”

Lúc đó có lẽ tôi nên thấy sợ vì sự mãnh liệt này, nhưng tôi cũng có một đam mê điên khùng tương tự dành cho anh.

Tôi vuốt ve trên ngực để anh bình tâm lại, rồi nói ra cái sự thật mình đang nghĩ. “Hai đứa mình cứ liên tục làm khổ nhau. Em không thể tiếp tục làm vậy với anh nữa, mà em cũng không thể chịu nổi cái sự thất thường của anh được. Tụi mình cần phải chữa bệnh. Rõ ràng tụi mình bị mắc chứng rối loạn nghiêm trọng về hành vi.”

“Anh có đến gặp bác sĩ Petersen hôm thứ Sáu. Anh đã đăng ký làm bệnh nhân rồi, và nếu em đồng ý, mình sẽ điều trị chung. Anh nghĩ nếu em tin tưởng ông ấy thì anh cũng sẽ tin tưởng ông ấy.”

“Bác sĩ Petersen hả?” Tôi nhớ lại cú giật mình khi thoáng thấy một chiếc Bentley đen trờ tới ngay lúc Clancy lái xe rời khỏi phòng khám hôm thứ Năm. Lúc đó tôi tự nhủ là mình bị hoang tưởng. Suy cho cùng thì có vô số xe hơi màu đen ở thành phố này. “Anh theo dõi em hả?”

Anh thở dài, không chối.

Tôi kiềm chế cơn giận. Tôi có thể tưởng tượng cảm giác anh cảm thấy tệ hại như thế nào khi phải phụ thuộc quá nhiều vào một người mà anh không điều khiển được. Vào ngay lúc này thì điều quan trọng nhất là anh có thành ý muốn cố gắng và đã có hành động cụ thể chứ không chỉ nói suông. “Sẽ rất vất vả đó, Gideon à.” Tôi cảnh báo.

“Anh không sợ vất vả.” Suốt nãy giờ anh vẫn không ngừng vuốt ve tôi, như thể việc đụng chạm vào tôi bằng xương bằng thịt cần thiết như hít thở vậy. “Anh chỉ sợ mất em thôi.”

“Anh cần em.” Môi anh lướt dần xuống cổ tôi. “Anh cần phải ở trong em…”

“Không, trời ạ, không phải ở đây.” Nhưng chính tôi còn nghe thấy sự yếu đuối trong lời phản đối đó. Tôi cũng muốn anh ở mọi nơi, mọi lúc, bằng mọi cách…

“Phải là ở đây.” Anh nói khẽ, rồi quỳ xuống. “Phải là ngay bây giờ.”

Anh nhẹ nhàng vén cái đầm lên tới hông rồi bắt đầu hông, không ngừng chuyển động.

Tôi thở mạnh, cố đẩy ra, nhưng hoàn toàn bất lực. Tôi không làm gì được khi sau lưng là tấm kính dày, còn trước mặt là Gideon đang hừng hực quyết tâm, một tay giữ tôi lại, tay kia gần như nhấc hẳn chân tôi lên.

Đầu tôi áp chặt vào bức vách, sức nóng lan tỏa theo mạch máu từ cái chỗ mà anh đang làm cho tôi điên đảo. Hai tay tự động ôm anh đáp anh lại. Tóc anh chạm vào làm tôi càng bị khiêu khích, nhưng đồng thời sự nhột nhạt cũng khiến tôi nhận thức được mọi thứ xung quanh.

Tôi và Gideon đang ở trong căn nhà của cha mẹ anh, giữa một buổi tiệc toàn những người nổi tiếng, và Gideon thì đang quỳ gối, rên rỉ trong cơn thèm khát, làm dấy lên ham muốn giữa hai chân tôi. Anh biết rõ phải làm gì với tôi, biết rõ tôi muốn cái gì. Anh không chỉ khéo léo mà còn thấu hiểu bản năng của tôi. Cả hai thứ đó kết hợp lại khiến tôi bị nghiện.

Tôi run lên bần bật, mí mắt trĩu nặng vì khoái cảm. “Gideon ơi… anh làm em… bây giờ.”

Không đáp lại, anh liên tục những động tác như trêu chọc khiến tôi không còn biết xấu hổ gì nữa. Có một cái đó gần như sung bái khi anh tận hưởng cơ thể tôi, như thể chuyện làm tôi sung sướng là điều quan trọng như chính máu thịt của anh.

Tôi rít lên qua kẽ răng, đầu óc váng vất vì mấy ly sâm banh cộng với mùi hương nồng đậm của Gideon và sự hưng phấn của chính mình. NGực tôi căng cứng như sắp nổ tung khỏi cái áo lót bó chặt, cả người run lên. “Sắp lắm rồi.”

Một tiếng động ở phía bên kia căn phòng làm tôi sợ cứng người, ánh mắt nhìn sững vào Magdalene, người cũng đang nhìn tôi trân trối. Cô ả đứng chôn chân ngay sau cánh cửa, mắt mở to, miệng há hốc khi nhìn thấy tấm lưng và cái đầu của Gideon bên dưới tôi.

Nhưng anh đang quá mải mê nên không để ý. Anh đã chạm tới nơi nhạy cảm nhất bên trong tôi.

Mọi thứ đột nhiên thắt chặt dữ dội, rồi buông ra trong cơn khoái cảm ào ạt.

Cơn cực khoái bùng lên ra như lửa. Gideon giữ tôi lại khi đầu gối nhũn ra chờ tôi dịu lại hẳn.

Khi tôi mở mắt ra trở lại, vị khán giả duy nhất đã bỏ đi.

Gideon vội vã đứng dậy, mang tôi qua chiếc ghế dài. Anh để tôi tựa lên thành ghế làm cột sống tôi đau buốt.

Tôi ngước nhìn anh theo chiều dọc thân mình. Sao anh không ôm tôi từ phía sau?

Nhưng chỉ một tích tắc sau, tôi không còn quan tâm anh sẽ làm theo cách nào nữa. Tôi rên lên, nhìn ánh mắt anh tối sầm chứa những tia chiếm đoạt, hơi thở đầy bản năng mỗi khi anh chạm vào điểm tận cùng trong tôi.

Tôi bật ra một tiếng rên run rẩy. Sự cọ xát làm cho niềm ham muốn không bao giờ có thể được thỏa mãn đủ của tôi trỗi dậy. Tôi muốn anh, chỉ mình anh thôi.

Chỉ một lúc thôi anh ngả đầu ra sau, hông lắc lư. “Eva, siết lấy anh đi…”

Tôi siết lại làm anh hét lên. Ánh mắt xanh lơ đầy dục vọng dán chặt vào mắt tôi. Anh rùng mình mạnh, bật ra tiếng kêu quằn quại trong sung sướng. Anh lên đỉnh, sung sướng và thật dài.

Tôi chưa kịp lên đỉnh lần nữa, nhưng không hề gì. Tôi nhìn anh như kẻ chiến thắng. Tôi có thể làm điều này cho anh.

Vào lúc này, tôi sở hữu anh cũng như anh sở hữu tôi.