Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 18




CHƯƠNG 18

Lạc Khâu Bạch còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, uống thuốc ngày hôm sau đã khỏi, cả người thần thanh khí sảng, nhưng Kỳ Phong lại cố chấp bắt hắn ở trong phòng nghỉ ngơi, còn đúng giờ kiểm tra.

Đơn giản, tính tình Lạc Khâu Bạch vốn lười biếng, bình thường có thể nằm tuyệt đối không ngồi, không có chuyện gì cũng sẽ không quan tâm, cho nên Kỳ Phong bảo hắn nghỉ ngơi, hắn cũng vui vẻ tiêu dao.

Dù sao gần đây không có công tác, Tinh Huy cũng không liên hệ hắn đi làm, kim chủ đại nhân vui vẻcho hắn nghỉ dưỡng, hắn cần gì phải làm càn để mỗi ngày không thoải mái chứ?

Cứ như vậy ăn ngủ, ngủ ăn, qua nhiều ngày thanh nhàn, Lạc Khâu Bạch cũng dần dần hiểu được tính tình của Kỳ Phong.

Đều nói nam nhân là cầm thú, đạo lýkhoa học đã chứng minh, tại một mức độ nào đó, Kỳ Phong giống như một con thú khổng lồ, tính tình vừa kiêu ngạo lại vừa nóng nảy, còn dễ phát giận, nhưng ở chung lâu sẽ phát hiện, y cũng dễ dụ, chỉ cần nhẹ nhàng mọi sự sẽ OK.

Mỗi ngày ngoại trừ buổi tối cùng đại điểu quái đồng giường cộng chẩm, sẽ bị y vô cớ đòi “hôn chúc ngủ ngon” có chút đau đầu, nói tóm lại, trong khoảng thời gian này Lạc Khâu Bạch cũng không tệ lắm, mà ngay cả dì Trương phụ trách nấu cơm đều nói hắn càng trở nên môi hồng răng trắng.

Tuy rằng cái từ này dùng trên thân thể nam nhân thực không thích hợp, nhưng Lạc Khâu Bạch vẫn miễn cưỡng chấp nhận.

Sáng sớm hôm nay, lúc Lạc Khâu Bạch còn đang ngủ mơ, Kỳ Phong đột nhiên lôi hắn từ trong chăn, mặt không đổi sắc mở cửa ra nói, “Chọn cho tôi một cái cà vạt.”

Lạc Khâu Bạch còn chưa tỉnh ngủ, trước mắt một mảnh mơ mơ màng màng, không biết Kỳ Phong lại nổi điên cái gì, ngáp ngồi xuống, nhìn lướt qua trong tủ treo quần áo mấy trăm cái cà vạt, hữu khí vô lực tùy tiện lấy một cái, “Ân, vậy mặc màu xanh lá đi… Nhìnrất tốt.”

Biểu tình Kỳ Phong trầm một chút, thấp giọng hỏi, “Em vì sao không chọn cái màu xanh lần trước?”

Lạc Khâu Bạch vốn không tỉnh táo, nghe xong lời này ở trong lòng ai thán một tiếng, không phải anh bảo tôi chọn cho anh một cái sao, anh đã chọn xong, còn bắt tôi chọn làm gì?

“Được thôi, vậy màu xanh đi, ánh mắt tôi không nhạy bằng anh.”

Lạc Khâu Bạch nghĩ nếu nịnh hót, Kỳ Phong khẳng định sẽ cho mình ngủ, nhưng ai biết vẻ mặt của ylại càng khó nhìn, không vui hừ lạnh một tiếng, cầm lấy cái cà vạt xanh lá mà Lạc Khâu Bạch chọn đeo lên cổ, đòi “hôn chào buổi sáng”xong, cầm túi da cũng không quay đầu lại tiêu sái đi.

Trước khi đi còn lầm bầm lầu bầu, thế nhưng không chọn cà vạt tình yêu, thật sự là chần chừ, uổng tôi cho em cơ hội biểu đạt tình yêu với chồng.

Đáng tiếc, những lời này Lạc Khâu Bạch một chút cũng không nghe, chờ Kỳ Phong đi rồi, hắn cũng không hiểu ra sao gãi gãi tóc, cân nhắc nửa ngày cũng không biết ý tứ của Kỳ Phong, không nghĩ ngợi nữa lại chui vào trong chăn ngủ tiếp.

Mơ mơ màng màng cũng không biết ngủ bao lâu, hắn bị một hồi chuông tin nhắn đánh thức, cầm lấy đã thấy là một dãy số quen thuộc, không hiện tên, cũng biết dãy số này là của ai.

Bởi vì nó là số của Mạnh Lương Thần, ba năm yêu nhau, dãy số này hắn nhớ làu làu, hiện tại muốn quên cũng không có khả năng .

【 Khâu Bạch, anh suy nghĩ đã lâu vẫn quyết định gửi tin nhắn này cho em, dù sao lần trước gặp mặt cũng không thoải mái, em trốn tránh không muốn gặp anh, nhưng vô luận như thế nào, anh cũng không muốntổn thương em, em không muốn gặp anh, anh cũng chỉ muốn giúp em. Chỗ của anh có một kịch bản, vai nam chínhrất thích hợp với em, nếu em nguyện ý đi, anh sẽ giúp em liên lạc tốt hết thảy, dù cho em có nguyện ý cho anh một cơ hội hay không, anh vẫn luôn chờ em —— Mạnh Lương Thần 】

Ngắn ngủn mấy chục ký tự, Lạc Khâu Bạch đem di động ném qua một bên, trong lòng nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Hắn ta muốn gì đây, đại ảnh đế ban ân cho diễn viên phụ sao?

Người đàn ông này vẫn luôn như vậy, muốn lấy ôn nhu làm vũ khí, ngoài miệng nói tất cả đều là vì tốt cho mình, nhưng chẳng khác nào bố thí.

Lúc hắn khốn cùng thất vọng nhất, Mạnh Lương Thần đều có thể vì một người đã chết đem tình cảm của hai người triệt để xé nát, hiện giờ lại duỗi tay ra giúp hắn là có ý gì? Lạc Khâu Bạch hắn cho dù là đói chết, cũng trăm triệu lần không muốnnhận của bố thí.

Mở ra hộp thư, bấm nút”xóa”, nhìn tên của Mạnh Lương Thần biến mất, Lạc Khâu Bạch thở phào một hơi, bịt kín chăn tiếp tục ngủ.

Hắn không muốn vì Mạnh Lương Thần thương tâm động cốt, cứ như hiện tại là tốt rồi.

Mới nằm xuống vừa thiếp đi một lát, di động lần thứ hai vang lên, Lạc Khâu Bạch tưởng lại là Mạnh Lương Thần, cau mày đem di động nhét vào gối đầu, không để ý tới.

Chính là tiếng chuông vẫn tiếp tục vang.

Chết tiệt, hắn ta rốt cuộc muốn thế nào?

Lạc Khâu Bạch ngồi dậy, gãi gãi tóc, cầm lấy di động hận không thể ném đi, mới vừa giơ tay lên, thấy một dãy số xa lạ.

Chờ một chút… Không phải Mạnh Lương Thần?

Lạc Khâu Bạch ngây ngẩn cả người, hắn một diễn viên nhỏ bé trong ngày thường một công việc đều không có, sáng sớm ai sẽ gọi điện thoại cho hắn?

Do dự trong chốc lát, hắn vẫn mở điện thoại, thanh âm khàn khan khi mới rời giường, “… Uy?”

Đầu kia điện thoại nghe được thanh âm của hắn, không nói gì, tựa hồ hô hấp đều trì trệ một chút.

Lạc Khâu Bạch không rõ cho nên, “Uy? Nghe thấy sao, xin hỏi anh tìm ai?”

“Lạc Khâu Bạch phải không, cậu còn đang ngủ?” Một giọng nam trầm thấp vang lên.

“Anh là… ?” Lạc Khâu Bạch chớp chớp mắt, người này làm sao biết mình?

“Tôi là Trịnh Hoài Giang của Tinh Huy.” Nam nhân dừng một chút, thanh âm không mang một tia phập phồng, “Nếu cậu trong vòng nửa giờ có thể xuất hiện tại công ty, tôi đây còn tính là người đại diện của cậu.”

Nghe được ba chữ “Trịnh Hoài Giang”, cả người Lạc Khâu Bạch đều cứng lại, tạm dừng vài giây mãnh liệt ngồi xuống, thiếu chút nữa ném đi gối đầu trên giường, tâm tình mới vừa rồi bị Mạnh Lương Thần đảo loạn cũng vứt ra sau đầu.

Trịnh Trịnh… Trịnh Hoài Giang! ?

“Đôi mắt ma quỷ ” tiếng tăm lừng lẫy trong giới giải trí, người chưa một lần thất bại, được xưng là người đại diện chủ chốt của Tinh Huy Trịnh Hoài Giang?

Lạc dế nhũi nhất thời trợn tròn mắt, bị ngạc nhiên quá mức làm choáng váng…

***

Vội vội vàng vàng tới công ty, vừa vặn nửa giờ.

Lạc Khâu Bạch đi ra, tóc đều chưa kịp chải, tùy tiện mặc đồ thể dục, quả thực bình thường không thể bình thường hơn.

Thở hổn hển tìm được văn phòng, hít một hơi gõ cửa phòng.

Nghe được một tiếng “Vào đi”, hắn đi vào.

Trong phòng làm việc một nam nhân cao gầy đang ngồi, ánh mắt hẹp dài, một thân đen có vẻ càng thêm khó tiếp cận.

Trịnh Hoài Giang liếc mắt một cái thấy Lạc Khâu Bạch thần tình ửng hồng, nheo lại ánh mắt, nửa ngày không nói gì.

Lạc Khâu Bạch hiển nhiên đã sớm nghe nói qua đại danh của anh ta, nhưng trước kia đều là nghe người khác nói nam nhân này bức người ra sao, chứ chưa tận mắt thấy.

Nghe nói Trịnh Hoài Giang rất cực đoan soi mói, nếu không phải bạn là người được người ta chú ý, anh ta sẽ bắt bẻ bạn cho tới cùng, hạ thấp giá trị của bạn, nhưng không thể phủ nhận, nếu đượcanh ta coi trọng, ngày hôm sau nhất định sẽ được phong vương, cho nên anh ta mới có biệt hiệu”Đôi mắt ma quỷ “.

Người này đứng ở trong giới giải trí, trước kia Lạc Khâu Bạch cho dù là rướn cổ lên hay kiễng mũi chân đều với không tới một ngón tay của anh ta, nhưng hiện tại người đại diện vương bài này lại an vị tại khoảng cách không thể gần hơn.

“Cậu đến muộn 3,24 giây.”

Trịnh Hoài Giang giơ tay lên nhìn thoáng qua, đánh giá Lạc Khâu Bạch từ trên xuống dưới một chút.

Không thể không nói, cậu nam nhân này thật không quá đẹp, ít nhất với khuôn mặt để kiếm miếng cơm, diện mạo này của hắn hoàn toàn không có một chút tiềmnăng nào.

“Xin lỗi… Sẽ không có lần sau. Tôi không nghĩ rằng sẽ được thấy anh tận mắt nên có chút khẩn trương.” Lạc Khâu Bạch luống cuống cười cười, mặt mũi theo bản năng cong lên.

Giáp mặt nghe được thanh âm của hắn, Trịnh Hoài Giang lần thứ hai trầm mặc, nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch, lần này rốt cục có điểm hứng thú.

Một diện mạo bình thường, khi cười rộ lên lại mang theo hương vị câu nhân, thậm chí cả thanh âm cũng giống như chui vào lỗ chân lông của người ta vậy, hắn tựa hồ hoàn toàn không biết mình có tiềm chất này, vô tình toát ra phong thái thơ ngây lại tự nhiên phong lưu, đích xác… Có chút ý tứ.

“Biết hôm nay tới công ty, lại ăn mặc như thế này?”

Lạc Khâu Bạch theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn y phục của mình, mặt còn mơ ngủ, mặc áo ngủ ra đường, đầu chưa chải nhìn như tổ quạ, thật là mất mặt mà.

Hắn gãi gãi tóc, cười thẳng thắn thành khẩn, “Cho dù tôi có mặc kim cương đi chăng nữa, Trịnh lão sư ngài cũng vẫn thấy tôi chướng mắt thôi, tôi đây hà tất uổng phí công phu làm gì.”

Lời này làm Trịnh Hoài Giang thực đạm nở nụ cười một chút, anh ta thích người thông minh.

“Tôi đích xác không coi trọng cậu, thậm chí hiện tại gặp mặt, tôi cũng xin khuyên cậu một câu, giới giải trí không thích hợp với cậu, cậu có ký hợp đồng với Tinh Huy, cũng sẽ không có cái gì tốt cả.”

Lời này Lạc Khâu Bạch cũng hiểu được, cũng không cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, ngược lại cười càng sâu, “Đầu năm nay có mấy người dựa vào thiên phú mà thành? Không phải đều phải chăm chỉ cố gắng làm việc sao, may mắn hiện tại phương cách kiếm sống của tôi cũng chỉ muốn làm một diễn viên nhỏ, không có hy vọng gì lớn chung quy cũng vì đạt được mục tiêu màliều thôi.”

“Huống chi…” Nói tới đây, Lạc Khâu Bạch dừng một chút, “Nếu ngài thật sự cảm thấy tôi không có giá trị, cũng sẽ không gặp tôi nói này nói kia, đúng hay không?”

Tinh quang trong mắt Trịnh Hoài Giang chợt lóe.

Tính cách của anh ta thích thách thức với khó khăn, lúc trước lão tổng bảo anh ta ở trong một trăm nghệ sĩ mới thì chọn một người, anh ta liếc mắt một cái nhìn trúng Lạc Khâu Bạch.

Không phải bởi vì hắn ưu tú, mà là bởi vì lý lịch của hắn thật sự rất nát, nát đến đều nỗi đóng quảng cáo còn không được lộ diện.

Như vậy cũng bình thường, người đứng ở tầng thấp nhất trong giới giải trí trầm luân này, khi bồi dưỡng mới có cảm giác thành tựu, anh ta thích cảm giác tạo ra kỳ tích.

Cho nên anh ta muốn tận mắt nhìn cậu nam nhân này rốt cuộc có gay go như thế nào, kỳ ngộ, diễn xuất thậm chí là diện mạo đều không có gì đáng chú ý, mấu chốt muốn xem hắn có đáng giá thời gian của mình hay không, nếu ngay cả cái này cũng không có, vậy anh ta cũng sẽ không lãng phí tinh lực bồi dưỡng người vô năng, bất quá thực hiển nhiên, anh ta hiện tại đã thấy được.

Chỉ dựa vào cổ họng tốt làm người ta hứng thú, Lạc Khâu Bạch đã làm cho anh ta đánh cuộc một phen.

“Cậu ngược lại có chút thông minh. Tôi chỉ cho cậu thời gian nửa năm, nếu cậu vẫn không một chút khởi sắc, liền lăn, Tinh Huy không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, kinh hỉ mở to hai mắt, ý Trịnh Hoài Giang là… Quyết định hướng dẫn hắn?

Hắn đứng lên cúi đầu, thần thái hào hứng, ánh mắt so với bình thường tuấn tú hơn, tựa như ngọc trai dính bùn đất bị gió thổi bay, có chút tao nhã.

“Về sau thỉnh Trịnh lão sư chỉ giáo nhiều hơn.”

Trịnh Hoài Giang nhìn vẻ mặt của hắn âm thầm lấy làm kỳ lạ, “Ân” một tiếng, đem hai cuốn kịch bản ném cho hắn nói, “Hiện nay trên tay của tôi có hai cuốn kịch bản, một cái là phim thần tượng《 Cây anh đào chi luyến 》, cậu diễn vai nam thứ 3, có thể hấp dẫn không ít người xem nhỏ tuổi, một cái khác là tiểu thuyết võ hiệp chuyển thể thành phim truyền hình, bên trong có một nữ diễn viên đang gây chú ý, cậu diễn vai nam thứ, công ty có thể giúp cậu cùng cô ta tạo scandal, thuận thế nổi tiếng hơn. Đây là hai con đường, cũng có thể cho cậu nổi tiếng rất nhanh, cậu chọn một cái đi.”

Nhìn thấy kịch bản trong nháy mắt, Lạc Khâu Bạch không biết vì cái gì đột nhiên nhớ tới Kỳ Phong trước ném cho chính mình 4cuốn kịch bản, thái độ “Em tùy tiện chọn đi dù sao tôi cũng có tiền”, nhịn không được nở nụ cười.

Đại điểu quái kia nếu biết mình không chọn phim y đưa, ngược lại nghe lời người khác sắp xếp đi diễn, không biết có thể lại nóng giận hay không, chờ đợi mình dùng một chén trứng gà cà chua đi dỗ y.

Nghiêm túc đọc hai cuốn kịch bản xong, Lạc Khâu Bạch buông xuống, Trịnh Hoài Giang nhướng mày hỏi hắn, “Đọc xong chưa, chọn cái nào?”

Lạc Khâu Bạch mím môi do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định ăn ngay nói thật, “Không chọn cái nào cả.”

“Cậu khẩu vị cũng không nhỏ, chẳng lẽ là còn chướng mắt sắp xếp của công ty?” Trịnh Hoài Giang hừ lạnh một tiếng.

Lạc Khâu Bạch cười lắc đầu “Không chướng mắt, là cảm thấy thanh danh tích góp từng tí một đều thành bọt biển, như vậy còn không bằng ngoan ngoãn đóng vai phụ.”

“Phim Thần tượng có thể giúp tôi gây chú ý, nhưng là tôi đã 25tuổi rồi, bộ dạng cũng không soái, đều qua tuổi tiểu nữ sinh thích, nổi danh kiểu này chỉ làm người ta cười thôi. Mà phim võ hiệp tôi tuy rằng thích, nhưng là cùng nữ diễn viênnâng cao thanh danh, tôi không muốn, huống chi…”

Sau lưng của hắn còn có đại kim chủ tính tình cổ quái kiểm soátchặt chẽ, sao hắn dám?

Trịnh Hoài Giang không nói gì, nhưng trong lòng lại kính trọng Lạc Khâu Bạch.

Tại cái vòng luẩn quẩn hỗn loạn này, người có thể suy xét thấu đáo như vậy thật sự còn quá ít, người này có thể vượt qua khảo nghiệm này, ngược lại làm mình không thể không dụng tâm một chút .

Nghĩ đến đây, anh ta thấp giọng nở nụ cười, đứng lên kéo Lạc Khâu Bạch đi ra ngoài.

“Trịnh lão sư, chờ một chút, anh dẫn tôi đi chỗ nào?”

“Casting.”

“Casting?”

“Đúng.” Trịnh Hoài Giang gật đầu, bước nhanh đi ra ngoài, “Nhớ kỹ, nếu muốn đứng ở trong giới giải trí đến cùng, màn ảnh rộng mới là chiến trường chân chính của cậu, nếu không phải là phim truyền hình được chế tác hoàn mỹ, sẽ không có ý nghĩa gì nữa.”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, hiểu được vừa rồi “kịch bản hấp dẫn” kỳ thật chỉ là một khảo nghiệm, hiện tại mới là ý tứ chân chính của Trịnh Hoài Giang.

Khóe miệng lộ ra ý cười, hắn giảo hoạt hỏi, “Kia anh tính mang tôi đi casting ở đâu, phiền Danh tổng có thể tiết lộ một chút, để tôi chuẩn bị trước.”

“Đi cậu sẽ biết, hiện tại có chuẩn bị cũng vô dụng.” Bạn đang �

Trịnh Hoài Giang kéo hắn lên xe, rong ruổi một thời gian, Lạc Khâu Bạch trải qua nhiều lần thất bại, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương.

Đến studio, không ít minh tinh nổi tiếng đã trình diện, bên người bọn họ có 4, 5 trợ lý đi theo, một bộ dáng sẵn sàng đón quân địch.

Lạc Khâu Bạch hít sâu một hơi, đi theo Trịnh Hoài Giang đi vào trong, vừa định cẩn thận hỏi một chút tình huống, đột nhiên nhìn thấy trên màn hình Led thật lớnhiện lêndòng chữ: 《 Tà dương ca 》trên trường quay casting.

Lúc này, Mạnh Lương Thần cùng vài nhà đầu tư đang nói chuyện phiếm vừa lúc quay đầu, nhìn thấy Lạc Khâu Bạch trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, mười mấy trợ lý vây quanh một người đi vào, bên cạnh một nhà đầu tư nhỏ a a nghênh đón, “Thiên Kỳ a, cậu cuối cùng cũng đến rồi, tôivà Lương Thầnđang chờ cậu đó.”

Lý Thiên Kỳ… ?

Nhớ lại lần đầu tiên hắn và Kỳ Phong gặp nhau, Lạc Khâu Bạch nhu nhu thái dương phát đau, lúc này dở khóc dở cười.

Đến rồi, Mạnh Lương Thần cùng Lý Thiên Kỳ đều đến, có phải còn thiếu Kỳ Phong, bốn người bọn họ có thể cùng chơi mạt chược?

Lời của editor: Mình cũng đoán được bạn Bạch sẽ không chọn kịch bản nào!