Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 89




CHƯƠNG 89

Lúc Lạc Khâu Bạch tỉnh lại, đầu một trận vựng huyễn, thuốc tê tựa hồ còn lưu lại trong tứ chi toàn thân.

Nơi này là kho hàng tối như mực, bốn phía không cửa sổ, hai tay hai chân bị trói, dựa vào trên ghế sa lông cũ nát, toàn thân cao thấp đều bị lục soát không còn một mảnh, chỉ còn lại tầng băng gạccòn quấn trên đùi.

Lạc Khâu Bạch nhìn chân, cố hết sức xê dịch, xương cốt hơi hơi đau đớn, hắn nhắm mắt lại ánh mắt súc duệ, lỗ tai lại linh mẫn bắt giữ hết thảy tin tức.

Kỳ thật hắn cũng không hoàn toàn trúng thuốc tê, bị tập kích trong nháy mắt hắn nghiêng cổ một chút, kim tiêm trạc đến xương cốt, hắn ngất một khắc liền khôi phục ý thức.

Hắn biết mình bị nhốt trong hành lý, không biết bị đưa đến cái tình trạng gì, dọc theo đường đi hắn gian nan phân biệt thanh âm, tính ra thời gian. Tại bãi đỗ xe gặp được tập kích là buổi sáng, trừ thời gian hắn ngất, hiện tại đại khái đã là tối ngày hôm sau.

Nghĩ đến đây, hắn mím môi, không biết hiện tại Kỳ Phong thế nào.

Lúc này đại môn “Cọt kẹt” một thanh âm vang lên, lộ ra một chút ánh sáng, một nam nhân cao lớn đi tới, bật đèn trong phòng lên, Lạc Khâu Bạch bị chói mắt một chút, lần thứ hai mở mắt thấy được Hàn Chiêu đứng trước mặt.

“A, nguyên lai là anh.” Lạc Khâu Bạch khan khàn nói một câu, biểu tình trên mặt không có gì phập phồng.

Hàn Chiêu không nghĩ tới hắn còn bình tĩnh như vậy, hơi hơi nhíu mày, “Em có biết là tôi không?”

“Không biết, bất quá có thể đóan được.” Lạc Khâu Bạch nhắm mắt, chân tướng lập tức liền đoán được.

Vừa rồi nhìn thấy Hàn Chiêu trong nháy mắt nói không kinh hãi là giả, lần này bị bắt cóc, hắn nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, vô luận là cừu gia của Kỳ Phong, hayfan cuồng…

Hắn không hoài nghi Hàn Chiêu, dù sao Hàn Chiêu là con riêng Kỳ gia, trước kia hận thấu xương Kỳ gia, hiện tại đối phó Kỳ gia tuyệt không kỳ quái, chẳng qua đã có động cơ, hắn lại không nghĩ Hàn Chiêu thật có thể làm được.

Nhưng vì sao anh ta bắt cóc mình? Nếu chỉ là vì đối phó Kỳ Phong, thuận tiện trả thù mình cho anh ta một bạt tai, bắt cóc hắn, này không khỏi cũng buồn cười quá.

“Kỳ lão gia cũng là anh bắt cóc đi?” Lạc Khâu Bạch áp chế phập phồng, mặt không đổi sắc.

Hàn Chiêu nở nụ cười, cũng không cùng hắn vòng quanh, “Không tồi, Khâu Bạch em quả nhiên thực thông minh, chẳng qua là thỉnh em đến ‘Làm khách’, em cũng đã đoán được nhiều như vậy.”

“Làm khách? Đây là đạo đãi khách của anh?” Lạc Khâu Bạch nhìn dây thừng trên tay, cười nhạo một tiếng, “Hàn đạo, tôi vốn nghĩ anh là người thông minh, không nghĩ tới anh cũng sẽ làm chuyện ngu xuẩn như thế, anh hiện tại nổi danh có tiền, đã lập tức bắt cóc hai người, không chỉ thân bại danh liệt còn muốn vào ngục giam.”

Hàn Chiêu bật cười một tiếng, “Kia thì thế nào? Dù sao tôi đã là người sắp chết, dùng cái mạng cuối cùng đổi Kỳ gia một nhà chết hết, thật sự rất đáng giá.”

Lạc Khâu Bạch lập tức nhíu mày, cái gì gọi là người sắp chết, chẳng lẽ lần trước anh ta nói mình chết đều là thật sự?

Hàn Chiêu đi từ từ lại đây, khuôn mặt tái nhợt lộ ra, chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Khâu Bạch, “Em không muốn hỏi tôi bắt em tới làm cái gì sao?”

“Ngày đó em cho tôi một cái bạt tai cũng thật đau, vì sao tôi nói nhiều như vậy, em cho tới bây giờ đều không để ý qua?”

Nói xong anh ta đưa tay quặc trụ cằm Lạc Khâu Bạch, trên mặt cười như không cười, “Kỳ Phong có phải cũng sờ em như vậy?”

Đầu ngón tay của anh ta lạnh lẽo, vuốt ve trên má cùng cổLạc Khâu Bạch, giống một con rắn quấn quanh, tóc gáy toàn thân Lạc Khâu Bạch dựng đứng lên, trong lòng chán ghét cực kỳ, tay chân bị trói hắn vô pháp nhúc nhích, mãnh liệt dịch cổ, hung hăng bỏ tay anh ta ra, “Anh cút xa một chút đi.”

Hàn Chiêu cũng không sinh khí, dùng sức nắm đầu giãy dụa của Lạc Khâu Bạch, buộc hắn không thể không ngửa đầu cùng mình đối diện, “Lạc Khâu Bạch, tôi đã cho em cơ hội, là em càng muốn cùng Kỳ gia giảo hợp cùng một chỗ, kia cũng đừng trách tôi không khách khí, em cho là hiện tại ở trong này cũng là em định đoạt sao?”

“Tôi muốn sờ cứ sờ, muốn bính liền bính, Kỳ Phong bây giờ có thể lập tức xuất hiện tới cứu em sao?!” Nói đến đây anh ta cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, không còn bình thảnnữa.

Anh ta ẩn nhẫn đủ lâu, thậm chí một khắc cuối cùng còn muốn dừng lại kế hoạch, chính là kết quả đâu?

Mặt Lạc Khâu Bạch lúc trắng lúc xanh, nhịn không được nghiến răng “Hàn Chiêu con mẹ nó anh thật ghê tởm! Anh bắt tôi đến chính là vì loại sự tình này? Tôi có người yêu, cũng có hài tử, anh có bản lĩnh thì làm đi, tôi thề chỉ cần còn có một hơi cũng sẽ liều mạng!”

Hàn Chiêu lau nước miếng, mãnh liệt đem Lạc Khâu Bạch đặt ở trên ghế sa lông, chóp mũi cơ hồ dán đến trên mặt hắn.

Chân Lạc Khâu Bạch dùng chút lực xả đến miệng vết thương, đau “Tê” một tiếng.

“Phù dung câu, thanh âm quả nhiên rất êm tai, không hổ là danh khí.” Hàn Chiêu phun hô hấp trên mặt Lạc Khâu Bạch, gắt gao áp Lạc Khâu Bạch đang dùng sức giãy dụa, ngón tay sờ hầu kết hắn, “Tôi cũng không muốn đi đến một bước này, tôi cũng hảo hảo muốn theo đuổi em, thậm chí hai lần ba lượt nhìn thấy em cùng Kỳ Phong tôi cũng chịu đựng, chỉ cần em theo tôi, tôi cũng lười đối phó Kỳ gia, ai có thể nghĩ đến tôi lại bại bởi một chìa khoá chi khế.”

Đồng tử Lạc Khâu Bạch chợt co rụt lại, sao Hàn Chiêu lại biết phù dung câu cùng chìa khoá chi khế!?

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?

“Em còn không rõ sao? Tôi cũng có quái bệnh của Kỳ gia, phải tìm lô đỉnh, nhưng vì sao em lại là phù dung câu!”

Không phải danh khí liền sẽ không hình thành chìa khoá chi khế, Lạc Khâu Bạch cũng liền sẽ không khăng khăng một mực với Kỳ Phong như vậy!

“Khâu Bạch, chỉ có emmới có thể cứu tôi, em nói tôi sẽ buông tha em sao?”Anh ta nhẹ giọng nỉ non, ngón tay lạnh lẽo ách trên cổ Lạc Khâu Bạch, môi cơ hồ muốn dán đến trên mặt hắn.

Toàn thân Lạc Khâu Bạch giống như có gai, thân thể bài xích những người không phải nhục thược, mỗi căn thần kinh đều dựng lên phòng bị, làn da bởi vì Hàn Chiêu tới gần mà kháng cự nổi lên một tầng da gà. Nguyên lai đây mới là nguyên nhân Hàn Chiêu dây dưa không rõ với hắn, cũng là mục đích anh ta nhất định phải bắt mình.

Thật sự là hoạt thiên hạ chi đại kê, liền tính không có chìa khóa chi khế, người hắn yêu cũng vẫn là Kỳ Phong!

Dạ dày một trận sông cuộn biển gầm, Hàn Chiêu cúi đầu muốn hôn bờ môi hắn, Lạc Khâu Bạch cũng không biết từ nơi nào vọt tới khí lực, lúc Hàn Chiêu thấu đi lên trong nháy mắt, mãnh liệt tránh đi một hơi cắn cổ động mạch, cơ hồ dùng tới khí lực toàn thân, một hơi đi xuống lập tức một miệng huyết tinh.

Hàn Chiêu lập tức chảy máu, trên răng nanh Lạc Khâu Bạch đều là máu, hung hăng phun vài hớp, sắc mặt lạnh như băng, “Tôi nói, anhlàm tôi thực ghê tởm, lăn xa một chút.”

Ánh mắt Hàn Chiêu rét lạnh, trên mặt hiện lên lửa giận, hắn có thể cùng Kỳ Phong vừa kéo vừa ôm, lại đối với mình tị như rắn rết, loại tư vị này…

Anh ta không hoàn toàn trói chặthắn, càng không có đụng miệng hắn, chỉ không nguyện ý để Lạc Khâu Bạch chịu khổ, nhưng hắn cố tình muốn đối nghịch mình, “Lạc Khâu Bạch, tôi không muốn thương tổn em, nhưng em đừng ép tôi mạnh bạo!”

Lạc Khâu Bạch cũng không chút nào lùi bước, “Anh đã biết chìa khoá chi khế, cường bách căn bản không đạt được mục đích. Tôikhông thể giết anh, chỉ có thể giết chết chính mình, đến lúc đó anh kiếm củi ba năm thiêu một giờ, có bản lĩnh anh thử xem!”

Sắc mặt Hàn Chiêu triệt để âm trầm xuống dưới, bởi vì Lạc Khâu Bạch ổn chuẩn ngoan đâm làm anh ta đau nhức.

Chỉ cần một ngày chìa khoá chi khế còn tồn tại, thân thể cùng tâm Lạc Khâu Bạch vĩnh viễn sẽ không nhận anh ta, kí chủ cùng lô đỉnh vô pháp tương dung, chỉ có một tử lộ.

“Được, em đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, kia cũng đừng trách tôi không khách khí, người đâu a!”

Ra lệnh một tiếng, ngoài cửa tràn vào vài tráng hán, Hàn Chiêu ôm Lạc Khâu Bạch không thể nhúc nhích nói, “Trói ông ta lại, ném ông ta tới chỗ nên tới.”

*****

“Oanh” một tiếng, Kỳ lão gia bị ngã xuống đất, dây thừng trói chặt thân thể làm ông vô pháp nhúc nhích, kịch liệt ho khan vài tiếng, ông cuộn thân mình, tóc hỗn độn.

Trên mặt đất ẩm ướt, đường trang tơ lụa đã sớm bẩn “Các người súc sinh… Khụ khụ… Còn có Hàn Chiêu dã loại, không được… Chết tử tế!”

“Mẹ kiếp, lão già kia miệng thật sự là con mẹ nó thiếu thu thập, tao vừa thấy ông ta vênh mặt hất hàm sai khiến liền nổi giận trong bụng!” Nói xong lại nắm chặt tay, bên cạnh truyền đến tiếng châm biếm.

“Nhân gia là người nhà Kỳ gia, dùng tiền cũng có thể đập chết các người.”

“Tôinhiều lắm chỉ đánh vài cái, đỡ phải nói ông ta không ném nhân dân tệ, không không, là Mĩ kim, ha ha ha ha…”

Một vòng người cười ha ha, tiếp lại là một trận quyền đấm cước đá, lão gia đã phát không xuất một thanh, lúc này có người đến đánh người, “Mẹ nó! Không nghe thấy lão bản nói lão đầu tử này không thể chết được sao? Các người giết chết ông ta, đến lúc đó liên lụy đại gia một phân tiền đều lấy không được, đi theo mày uống gió Tây Bắc a!?”

Vừa nghe tiền, quả nhiên đám người kia thành thật một chút, bọn họ đều được mướn tới, ở trên giang hồ làm loại chuyện giết người cướp của mua bán, tuy rằng lúc này đây lão bản thần thần bí bí, nhưng nếu thành công, chính là có thể lấy được hơn 1000 vạn, ai không đỏ mắt?

Đang lúc một đám người cười thét to, cửa phòng đột nhiên “Phanh” một tiếng mở ra, vài người mang theo một nam nhân hôn mê tiến vào, ném hắn xuống đất nói, “Người này còn tự phụ hơn người kia, các người hảo hảo trông nom cẩn thận, tuyệt đối không thể để hắn chạy, nếu hắn chạy hoặc chết, chúng ta tất cả đều xong!”

Mọi người không biết sao hắn đến đây, tất cả đều đáp ứng, vài người thấu đi lên còn cảm thấy hắn da thịt non, mới vừa cười gian muốn đi lên sờ một cái, chuẩn bị luyện tập, luyện tay, đỡ phải dùnglão gia hỏa này, thật sự chưa hết giận.

Kết quả cầm đầu hung hăng một cước đá đi qua, mắng to “Con mẹ nó mày điếc à? Hai người này ai cũng không thể sơ xuất! Bọn bây trừng lớn ánh mắt coi chừng cho tao!”

Một phen vui cười giận mắng mỏ, một đám người phanh một tiếng đóng cửa phòng.

Chờ đến khi triệt để nghe không thấy thanh âm, Lạc Khâu Bạch tỉnh, hắn dùng sức cọ miếng vải đen xuống dưới mắt đánh giá bốn phía, trong phòng hắc ám, hắn liếc mắt một cái liền thấy được Kỳ lão gia nằm cách đó không xa.

Lão nhân cả đời cẩm y ngọc thực, hiện giờ mặt mũi bầm dập, trên người lại treo huyết, lưu lạc đến kết cục này, thê thảm chật vật không cách nào hình dung, sinh không thấy người chết không thấy xác nhiều ngày như vậy, vừa thấy được, cuối cùng cũng còn sống.

Mỗi lần gặp mặt lão nhân này còn hận không thể ăn hắn, nghênh ngang nhận Hàn Chiêu vào cửa, hiện tại biến thành quang cảnh này, coi như là tự làm bậy. Tóm lại nhìn thấy ông một trận thổn thức, lại cảm thấy ông đáng thương thảm thương.

Lạc Khâu Bạch thở dài, cuối cùng dùng sức dịch đến bên cạnh ông, dùng đầu gối giúp ông gối đầu, tránh cho ông hô hấp không được trực tiếp đi đời nhà ma.

Ngoài phòng thường thường truyền đến tiếng cười, hắn lại vô cùng thanh tỉnh, nhìn thoáng qua cái chân bị thương, quan sát bốn phía, trong lòng lại nhịn không được nhớ tới Kỳ Phong.

Tên kia lúc này có thể sắp điên không? Thựcnhanh y có thể tìm ra bọn họ rồi, thực nhanh.

Lão gia thức tỉnh lại, toàn thân đau nhức, ho khan vài tiếng ngẩng đầu liếc mắt một cái liền thấy được Lạc Khâu Bạch, lúc này Lạc Khâu Bạch cũng quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Kỳ lão gia phút chốc mở mắt thật lớn, ông hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, nếu không sao lại nhìn thấy Lạc Khâu Bạch xuất hiện ở trong này.

“Con…”Ông khàn khàn muốn mở miệng, lại bị ánh mắt Lạc Khâu Bạch ngăn lại.

Lạc Khâu Bạch cảnh giác nhìn bốn phía, hạ giọng nói, “Không nên lớn tiếng nói chuyện, bị bọn họ phát hiện chúng ta còn có khí lực nói chuyện liền nguy rồi.”

Kỳ lão gia biết mình sống không lâu, lần này bị Hàn Chiêu tính kế, chỉ sợ chưa được cứu ra đã bị mất mạng, hiện giờ nhìn thấy Lạc Khâu Bạch, nam nhân ông cùng Kỳ Phong tranh chấp nhiều năm như vậy, nam nhân ông vẫn luôn không thể tiếp thu, cảm thấy là sỉ nhục Kỳ gia, nội tâm của ông ở chỗ sâu trong thậm chí có một chút nhiệt độ.

Vừa nghĩ tới Lạc Khâu Bạch một lần lại cứu Kỳ Phong một lần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại không nguyện ý dễ dàng cúi đầu, suy yếu nhắm mắt lại, “Con có thời gian vẫn nên ngẫm lại chính mình đi, ta không cần con giúp.”

“Ta biết con… Khụ khụ… Hiện tại nhất định rất đắc ý, thật vất vả nhìn thấy ta có kết cục này, liền ngóng trông chướng ngại vật như ta tắt thở sớm chút, hết chỉ hận trong lòng.”

Lạc Khâu Bạch mặt không đổi sắc liếc ông một cái, chờ ông ho khan xong mới nói, “Nói xong chưa? Ông muốn thật muốn bỏ mệnh ở trong này con cũng không ngăn cản, nhưng phiền ông thay Kỳ Phong ngẫm lại, ông còn sống gây sức ép choy, lúc ông mất chẳng lẽ cũng muốn gây sức ép choy? Con chỉ biết y hiện tại nhất định lòng nóng như lửa đốt tìm chúng ta, conkhông có tâm tư dây dưa ân oán trước kia với ông, không bằng nhanh thoát khỏi nơi này còn hơn.”

Lạc Khâu Bạch nói một trận, khuôn mặt già nua phù thủng của Kỳ lão gia hiện lên một tia đau đớn cùng hối hận.

Đúng vậy, ông bây giờ còn so đo chuyện này để làm gì, Hàn Chiêu tùy thời có thể lấy mạng của ông, ông còn có vài ngày để sống mà thôi.

“Vô dụng, bên ngoài đều là người…” Lão gia một bên homột bênnói, cho dù là người khỏe mạnh cũng chạy đằng trời, huống chi bây giờ còn bệnh thành như vậy, “… Khụ khụ, con muốn thế nào?”

Lạc Khâu Bạch do dự một chút, cuối cùng ánh mắt đóng đinh ở cửa phòng, trong đầulóe lên một thứ, tiến đến bên tai Kỳ lão gia.

Nếu có cơ hội chạy trốn ra ngoài, chờ Kỳ Phong hoặc là cảnh sát đến sẽ không kịp, điểm chết người chính là hắn không biết mục đích cuối cùng của Hàn Chiêu là cái gì, nếu Kỳ Phong lại bị dính vào, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi…

Hắn từ trong lời nói đứt quãng của Kỳ lão gia biết được, đám người kia hai người thay ca trông coi một ngày, dư lại một người ngồi xổm bên ngoài, hôm nay vừa mới là hai huynh đệ, tuổi cũng nhỏ nhất. �

Lạc Khâu Bạch gắt gao nhìn khe cửa, đến nửa đêm gần sáng, họ đều thả lỏng cảnh giác, một phần đi ngủ, một bộ phận khác tiếp tục gác đêm, người đi đầu trong đó mấy phút đồng hồ trước còn lớn tiếng ồn ào một câu “Nơi này mẹ nó tín hiệu không tốt, còn để tao gọi điện thoại cho bà xã không”, tiếp dẫn theo hai tiểu đệ ly khai, mà người còn lại cũng biết hai người trong phòng, một ngườigià sắp xuống mồ, mỗi ngày ho lao như quỷ, một người khác trên đùi còn có thương, da thịt non vừa thấy sẽ không có uy hiếp, cho nên cũng không để bọn họ vào mắt, nghe nói có phim mới, kéo bè kéo cánh mang theo vài người đi xa, chỉ còn lại hai huynh đệ gác đêm.

Đây là một kho hàng bị vứt bỏ, chân tường một ít gia cụ cũ kỹ, Lạc Khâu Bạch nhìn chằm chằm vài thứ kia, dùng sức dịch đến bên người Kỳ lão gia nói, “Hàn Chiêu không để con chết, anh ta tuyệt đối sẽ không để con gặp chuyện không may, cho nên lát nữa con ngã xuống, ông nói là bệnh của con nghiêm trọng như thế nào nha.”

Kỳ lão gia gắt gao chống thân thể, cũng biết hiện giờ chỉ có một đường lui, Lạc Khâu Bạch “Phanh” một tiếng ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn.

“Lạc Khâu Bạch! Khụ khụ… Khụ! Lạc Khâu Bạch! Nói chuyện với ta, nhúc nhích, khụ khụ… Người tới a người tới!”

Người gác đêm nhìn vào khe cửa, Lạc Khâu Bạch đã bất tỉnh nhân sự, toàn thân run rẩy, thậm chí miệng đều toát ra vết máu…

Hai người kinh hãi, Lạc Khâu Bạch là người quan trọng của lão bản, hiện tại đêm hôm khuya khoắt đột nhiên bị bệnh nghiêm trọng, trong tim run run, nghĩ đến mình có khả năng không được tiền, lập tức không chút nghi ngờ chạy vào.

Ca ca thứ nhất xông tới, cúi đầu bắt Lạc Khâu Bạch, thăm dò hơi thở của hắn, điện quang hỏa thạch gian, Lạc Khâu Bạch tránh thoát trói buộc, nhảy lên, một bàn tay mãnh liệt lặc trụ cổ người nọ, tiếp nhìn thấy gia cụ cũ kỹ, mặt trên có một thỏi sắtđã rỉ sắt, không chút do dự nhắm ngay huyệt thái dương người nọ, dùng sức đâm vào, đinh đâm sâu, tiếp toát ra máu, người nọ đau đến muốn thét chói tai, đã bị Lạc Khâu Bạch gắt gao bụm miệng.

Đệ đệ đối diện quá sợ hãi, muốn xông lên đánh, Lạc Khâu Bạch lại đâm vào một chút, người đau đến run run, trầm giọng khiển trách, “Nếu mày dám động một chút hoặc là phát ra âm thanh, tao lập tức giết chết ca ca mày!”

Người này không rõ làm sao Lạc Khâu Bạch biết bọn họ là huynh đệ, hiện giờ thấy người này tuổi còn nhỏ, có chút bối rối, “Anh… Anh căn bản trốn không thoát, buông anh ấy ra! Nếu không chờ người đến anh nhất định phải chết!”

Lạc Khâu Bạch cười nhạo một tiếng, ánh mắt sắc bén, đột nhiên áp chế thanh âm, “Tao hiện tại sẽ giết nó, nhìn xem là người đến nhanhhay tao nhanh tay!”

Hắn nói “Sát”, yết hầu chấn minh, như là trực tiếp đâm xuyên qua xương cốt, tiếp trên tay dùng sức, người nọ đầu đổ máu, cổ cũng nhanh bị cắt đứt khí.

Đệ đệ chưa từng nghe qua thanh âm kỳ quái như vậy, trong lòng run run, mặt mũi trắng bệch, lúc này chợt nghe Lạc Khâu Bạch tàn nhẫn nói, “Đi, cởi bỏ dây thừng trói ca ca mày lại.”

Cậu ta nhanh chóng cởi bỏ dây thừng, không thể không trói ca ca.

Lúc này Lạc Khâu Bạch mãnh liệt dùng mộc côn đập cậu ta một chút, cậu ta lập tức bất tỉnh, ca ca vừa định kêu người, lão gia dùng khăn lau ngăn chặn miệng anh ta.

Lạc Khâu Bạch dùng một cây gậy gộc đánh vào đầu họ, trói hai người, ra bên ngoài nhìn thoáng qua, lúc này không ai chú ý tới nơi này.

“Nhanh lên đi, không còn kịp mất.”

Lạc Khâu Bạch ôm lão gia nhảy ra cửa sổ, lão gia đi đứng căn bản không được, động vài cái liền ho ra máu, Lạc Khâu Bạch dùng sức xoa xoa mồ hôi, “Con hiện tại đi đứng bất tiện cũng không cách nào cõng ông, ông dựa vào con đi, con nhớ đường.”

“… Vì sao con không đi?” Kỳ lão gia không dám tin nhìn hắn, khàn khàn mang theo khiếp sợ.

“Con cũng muốn đi, nhưng lương tâm con làm không được để một lão nhân ở trong này bị hoạt hoạt đánh chết, huống chi nếu không phải Kỳ Phong con căn bản sẽ không quản.”

Toàn thân lão gia kịch liệt run lên, trong tim đau đớn lợi hại, trong lúc nhất thời một chút cũng không động đậy.

Ông cho rằng Lạc Khâu Bạch khẳng định sẽ lợi dụng thời điểm nàyném ông đi, tốt nhất là bị Hàn Chiêu giết chết, lưỡng bại câu thương, như vậy mới hết hận mình tính kế hắn, nhưng hắn không làm, biết mình tùy thời sẽchết, còn nguyện ý giúp mình.

“Không còn kịp rồi, đi mau.” Lạc Khâu Bạch lười miệt mài theo đuổi quanh quanh quẩn quẩn, hắn cũng không phải thánh mẫu người tốt gì, nhưng nếu gặp được lão nhân này, hắn tổng yếu phài cấp Kỳ Phong công đạo.

Nói xong hắn nâng lão gia toàn thân hư nhuyễn, thật vất vả nhảy ra cửa sổ, hai người lảo đảo đi ra ngoài. Nơi này không một bóng người, di động Lạc Khâu Bạch lại bị tịch thu, may mắn cách nơi này không xa chính là một quốc lộ, chỉ cần nhìn thấyngười là có thể báo nguy.

Giữa đêm khuya gập ghềnh đường nhỏ uốn lượn khó đi, Lạc Khâu Bạch cũng tinh bì lực tẫn, lại càng không nói gì đến lão gia sắp tắt thở.

“Ta… Ta không được, con đi trước, khụ khụ…” Lão gia rốt cuộc đi không động ngồi phịch xuống, không ngừng ho khan.

“Ta nhớ ta còn thiếucon một cái mạng, con đừng động ta, đi nhanh lên, trước kia là ta…”

Nhắc tới trước kia hốc mắt ông ươn ướt, biết vậy chẳng làm còn hơn, trong tim bén nhọn đau, Lạc Khâu Bạch dịch ông đến một nơi hẻo lánh, “Hiện tại đừng nói nhiều như vậy, nếu không ông ở trong này trốn một chút, con đi báo nguy.”

Mới vừa đi vài bước, lão gia thấy cũng kiên trì không trụ, gần như ngất đi, đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng bước chân, thực hiển nhiên những người đó đã phát hiện bọn họ trốn!

Chết tiệt! Lạc Khâu Bạch thầm mắng một tiếng.

Hắn không thể đưa người đi uy chó hoang, cho dù là người chết, cho nên chỉ có thể dùng sức khiêng lão gia lên, dốc hết toàn lực chạy, lúc này phía trước cũng truyền đến tiếng đuổi theo, hai đầu chặn đường, trong lúc nhất thời đúng là có chạy đằng trời.

Mẹ kiếp, này thật sự là xui tám đời!

Lạc Khâu Bạch mắng to một tiếng, đám người nọ đã đuổi tới trước mắt, không từ phân trần cầm lấy gậy gộc trường đao đánh lên, mặc dù có người đã hô to “Đừng giết chết!”

Nhưngthủ hạ nhất bang giết người cướp của mua bán chỗ nào biết nặng nhẹ, một người sau lưng nhìn Lạc Khâu Bạch cầm đá đâpđầu huynh đệ, lúc này đầu nóng lên, phóng dao nhỏ…

Lạc Khâu Bạch bị phía trước vây khốn, công phu duy nhất khi quay phim cũng là da lông, căn bản không biết sau lưng có người đánh lén

“A —— ”

Chợt nghe một đạo đao nhập thịt vang lên, dao nhỏ chói lọi đã đâm vào hơn phân nửa, máu lập tức chảy ra, Lạc Khâu Bạch ngỡ ngàng, mãnh liệt quay đầu lại mới phát hiện lúc chỉ mành treo chuông, lão gia giúp hắn chắn một đao trí mạng!

Áo sơ mi Lạc Khâu Bạch thực nhanh đã bị sũng nước, lão nhân sau lưng hắn lập tức rơi xuống dưới, bên phải bả vai toàn là máu.

Lão gia hoàn toàn không cao ngạo như trước, ông ngã xuống, cả người Lạc Khâu Bạch run lên, hắn vẫn luôn hy vọng lão gia không hại hắn đã không tồi rồi, lại chưa từng nghĩ có một ngày, ông sẽ cứu mình.

“… Ta là vì Kỳ gia, không… Phải vìcon…”Ông từ trong hàm răng bài trừ lời này, cũng rốt cuộc nói không nên lời một câu, suy sụp nhắm hai mắt lại, che dấu thần sắc trong mắt, ai cũng không biết ông rốt cuộc còn sống không.

Nhân viên trong phòng tất bật, tất cả mọi người bận rộn, nghe lén, điều tra, tìm kiếm… Trên bản đồ có một điểm đỏ không ngừng di động, Kỳ Phong gắt gao cầmquyển kịch bản của Lạc Khâu Bạch, đồng tử co rút lại, khuôn mặt tiêu sát, như muốn bùng nổ.

Lúc này một bưu kiện điện tử nhảy ra, nội dung phi thường minh xác, [Kỳ Phong, mang theo một ngàn vạn, một mình tới gặp tôi, nếu báo nguy anh hiểu được hậu quả]

Không kí tên, chỉ nhắn một địa chỉ hẻo lánh, điều tra định vị cho ra kết quả, “Một khu dân cư ngoại ô Tây Nam”

“Thiếu gia, anh không thể đi một mình, quá nguy hiểm !” Cấp dưới sôi nổi đứng lên ngăn cản.

“Đi, vì sao không đi, các người cho rằng anh ta sẽ ngốc nói cho tôi biết nơi thật sự sao? Bất quá là thủ thuật che mắt thôi.” Kỳ Phong mặt không đổi sắc mở miệng, ánh mắt lại gắt gao chăm chú vào điểm đỏ kia.

Đây là định vị trước tai nạn xe cộ y lắp cho Lạc Khâu Bạch, chính là y thật sự đoán không được làm sao Lạc Khâu Bạch thoát được ánh mắt người khác, giấu đồ vật ở trên người, hoặc là đã bị phát hiện, mà cái này căn bản là kế dụ địch?

Xem ra lúc này đây phải hảo hảo đánh cuộc một phen , Kỳ Phong nắm chặt di động.

Lời của editor: Kịch tích hết sức!