Của Ta Suất Lão Công

Chương 13




Nói gì thì nói, ta vẫn không tán thành cái kỉu chỉ cần lên giường 1 lần là thay đổi 180º như bạn Tại a =”=

———————————-

Trong phòng học.

“Tại Trung, cậu xem, bên ngoài có một anh chàng siêu đẹp trai đang nhìn cậu chằm chằm kìa.” Bởi vì còn đang học, Tuấn Tú chỉ có thể thì thầm bên tai Tại Trung.

Tại Trung nhìn theo hướng Tuấn Tú chỉ, nhìn người đứng bên ngoài phòng học cười cười, quay lại nói với Tuấn Tú: “Là anh Kangta.”

Tan học, Tại Trung vội vàng ra khỏi phòng: “Anh, sao anh lại đến trường tìm em?”

“Anh có việc muốn nói với em.”

Thấy Kangta dùng ngữ khí nghiêm túc như thế nói với mình, trong lòng Tại Trung cả kinh: “Anh, xảy ra chuyện gì sao?”

“Chúng ta đi tìm một nơi yên tĩnh rồi nói sau.”

Tại Trung và Kangta đến quán trà trong sân trường, tìm một chỗ tương đối yên tĩnh ngồi xuống.

“Anh, rốt cuộc là chuyện gì?” Tại Trung lo lắng hỏi.

“Em thành thật nói cho anh biết, không phải em quay trở lại với Trịnh Duẫn Hạo, còn dọn đến nhà hắn ở đi?” Khẩu khí của Kangta tràn ngập trách cứ.

“Em…” Tại Trung do dự một chút, vẫn là gật gật đầu.

“Em đấy! Như thế nào lại hồ đồ như vậy chứ? Trước kia hắn đối xử với em như thế nào, em đã quên hết sao?”

“Anh, bây giờ Duẫn Hạo rất tốt với em. Chuyện trước kia, em không muốn truy cứu nữa.”

“Nói cho anh biết, có phải Trịnh Duẫn Hạo bức em không?”

Bức? Quả thật có nhân tố này ở trong đó, nhưng trừ bỏ một lần kia, Duẫn Hạo không hề bức mình làm chuyện gì nữa, mà là che chở đầy đủ, cẩn thận chiếu cố mình. Tại Trung không phải đầu gỗ, cậu cảm giác được Duẫn Hạo rất tốt với mình, cảm giác được yêu thương thật tình.

Thấy Tại Trung thất thần, Kangta lại hỏi một lần: “Anh đang hỏi em, có phải Trịnh Duẫn Hạo bức em không?”

“Không có, anh ấy không có bức em.” Tại Trung kiên định hồi đáp.

“Em! Thật sự là tức chết anh mà. Em bị Trịnh Duẫn Hạo mê hoặc rồi, em có biết không?” Đối với đứa em mà mình thương yêu nhất, Kangta lần đầu tiên nghiêm khắc trách cứ.

“Anh, em không biết mình có phải là bị Trịnh Duẫn Hạo mê hoặc hay không, em chỉ biết anh ấy thật sự rất tốt với em, cho nên…”

“Cho nên, em quyết định quay trở lại với Trịnh Duẫn Hạo đúng không?”

Tại Trung gật gật đầu.

“Được! Nếu như vậy, anh coi như không có đứa em như em, chủ tịch trên trời có linh, cũng sẽ không đồng ý cho em ở bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo.” Nói xong, Kangta giận dữ bỏ đi.

Tại Trung ngơ ngác ngồi ở trên ghế: Tại sao tất cả mọi người đều không cần mình? Chẳng lẽ anh không hy vọng nhìn thấy mình hạnh phúc sao? Ở bên Duẫn Hạo, mình thật sự cảm thấy rất hạnh phúc!

Tại Trung thất hồn lạc phách trên đường đi về nhà, ngay cả Duẫn Hạo lái xe theo sau cậu cũng không biết. Một đường đuổi theo Tại Trung, Duẫn Hạo đã nhận ra sự khác thường của cậu, rốt cục nhịn không được dừng xe, đi đến bên người Tại Trung, đem tiểu thiên hạ đang mất hồn ôm vào trong lòng.

Tại Trung hoảng sợ, vừa định giãy dụa thì ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mới không giãy dụa nữa, tùy ý để Duẫn Hạo gắt gao ôm mình.

“Bảo bối của anh, cưng làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Tại Trung lắc đầu, không nói gì.

“Nếu không muốn nói thì thôi, chúng ta về nhà đi.”

Từ ngày Tại Trung dọn đến, Duẫn Hạo mới bắt đầu cảm thấy ngôi biệt thự này là căn nhà ấm áp. Trước kia, Duẫn Hạo chỉ xem nơi này là chỗ ngủ, thậm chí không thường trở về. Mà hiện tại thì Duẫn Hạo lại giống như những viên chức bình thường đi làm, hướng cửu vãn ngũ(9h đi 5h về nhà), mỗi ngày đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ.

Trở lại căn nhà nhỏ ấm áp của hai người, Tại Trung liền chui vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Ở nhà, chuyện gì Duẫn Hạo cũng không cho cậu làm, Tại Trung cũng nghe lời hắn, chỉ riêng có nấu cơm thì cậu vẫn thích tự tay làm. Mỗi khi ăn mỹ thực do bảo bối vợ yêu tự tay chuẩn bị, trong lòng Duẫn Hạo tràn đầy ngọt ngào.

Duẫn Hạo đi vào nhà bếp từ phía sau ôm lấy cái eo thon nhỏ của Tại Trung, đem đầu gác lên vai cậu, tham lam ngửi hương khí độc đáo trên người cậu: “Vợ yêu của anh vừa xinh đẹp lại hiền lành, Trịnh Duẫn Hạo thật sự là rất có phúc phần, rất hạnh phúc.”

“Em đang nấu cơm, anh đi ra ngoài đi, đừng có ở chỗ này làm vướng chân em.” Tại Trung đỏ mặt muốn giãy khỏi ôm ấp của Duẫn Hạo.

“Hổng chịu!” Trịnh Duẫn Hạo thế nhưng lại đi làm nũng, tiếng nũng nịu làm cho Tại Trung run run thiếu chút nữa làm rớt cái nồi trên tay. Duẫn Hạo còn làm trầm trọng thêm vùi đầu vào cổ cậu, hạ xuống một cái lại một cái hôn: “Vợ yêu của anh thơm quá à.”

“Đừng như vậy mà, Duẫn Hạo, anh mau đi ra ngoài đi.” Tại Trung giãy dụa xoay người, “Anh còn ở trong này em không cách nào nấu cơm được.”

“Muốn anh đi ra ngoài cũng được, bảo bối hôn anh một cái.” Người nào đó bắt đầu chơi xấu.

Tại Trung biết nếu không làm theo, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, đành phải quay sang hôn nhẹ lên mặt Duẫn Hạo. Vốn tưởng rằng như vậy thì hắn sẽ ngoan ngoãn rời đi, không nghĩ tới hắn làm ra cái mặt bánh nhân đậu, bất mãn nói: “Như vậy mà cũng tính là hôn a?”

Tại Trung mờ mịt gật gật đầu: Chẳng lẽ như vậy không tính là hôn sao?

“Hắc hắc, để chồng yêu của cưng dạy cho cưng thế nào là hôn nha.” Nói xong Duẫn Hạo kéo lấy thắt lưng Tại Trung, đem thân hình mềm mại kia kề sát mình, bốn cánh môi chặt chẽ giao triền.

Tại Trung vô thức nhắm mắt lại, lông mi hơi hơi rung động.

Hơi tách ra một chút, Duẫn Hạo lại thay đổi góc độ một lần nữa quấn lấy đôi môi phấn nộn. Đầu lưỡi của hắn ngay sau đó xâm nhập trong miệng, cuốn lấy đầu lưỡi ngây ngô kia, nụ hôn càng đậm càng sâu.

Nhẹ nhàng buông Tại Trung ra, ngón tay Duẫn Hạo mơn trớn cái miệng đang thở hổn hển, sủng ái nói: “ Bé cưng ngốc, như vậy mới gọi là hôn nga.”

Tại Trung đỏ mặt: “Bây giờ anh đi ra ngoài được chưa.”

“Tạm thời buông tha cho cưng đó!”

Không bị Duẫn Hạo quấy rầy, bốn món ăn cùng một món canh cho bữa tối đã được đặt trên bàn cơm.

“Oa! Nhìn là khiến cho người ta thèm ăn rồi.”

Bữa tối, Duẫn Hạo không ngừng gắp đồ ăn cho Tại Trung: “Tại Trung a, sao cưng không chịu ăn, không hợp khẩu vị sao?” Trong lòng Duẫn Hạo biết rõ là cậu có tâm sự, nhưng là nếu cậu không muốn nói, hắn tuyệt đối sẽ không ép buộc cậu.

“Không có. Em không đói bụng, anh ăn nhiều một chút đi.” Tại Trung gượng ép cười cười.

“Ha ha, nhìn vợ yêu xinh đẹp, khẩu vị của anh liền đại khai nha. Tay nghề của vợ yêu lại tốt như vậy, không ăn nhiều thì chịu sao được chứ?”

“Ô ô ô.” Ai ngờ Duẫn Hạo nói xong câu đó, Tại Trung buông luôn bát cơm, úp sấp trên bàn cơm mà òa khóc. Áp lực tích tụ đã lâu liền phóng thích!

Duẫn Hạo thấy thế, hốt hoảng chạy đến bên người Tại Trung, ôm cậu vào trong lòng, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy, anh nói sai cái gì sao?”

“Ô ô ô ô, bây giờ chỉ có anh mới tốt với em thôi.” Tại Trung nức nở nói.

“Bảo bối, cưng là vợ yêu của anh mà, anh không tốt với cưng thì tốt với ai”

“Không ai muốn em, anh Hi Triệt không chịu nhận em, Xương Mân nhất định đã chán ghét em, bây giờ ngay cả anh Kangta cũng không để ý đến em , ô ô ô……”.

Quả nhiên là Kangta đi tìm Tại Trung, nhất định còn nói gì đó nhẫn tâm với Tại Trung mới có thể làm cho bảo bối thương tâm đến như vậy.

“Bé cưng ngốc, còn có anh mà! Anh cần cưng!” Thấy Tại Trung đã tạm bình tĩnh lại, Duẫn Hạo tiếp tục hỏi: “Kangta đi tìm cưng, có phải muốn cưng rời khỏi anh?”

“Vâng.”

“Nhưng bảo bối không có nghe hắn ta, đúng không?”

“Vâng.”

Dù cho Tại Trung đang khóc đến lê hoa đái vũ(đại loại là khóc sướt mướt nhưng mà khóc rất đẹp á, chỉ có ngừi đẹp mới được xài từ này=]]), nhưng trong lòng của Duẫn Hạo thì lại đang sung sướng hò hét ‘Tại Trung không nghe lời hắn.’

“Vợ yêu, cưng nhớ kỹ nhé, cho dù toàn thế giới đều vứt bỏ cưng thì cưng vẫn còn có anh.” Giờ này khắc này, đối với nan đề mà Hi Triệt ra cho hắn, trong lòng Duẫn Hạo đã có đáp án, hắn có thể buông tha toàn thế giới, cũng không thể buông tha tiểu thiên hạ đang ôm trong lòng!