Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 132: Nơi công tác




Triển Thiếu Khuynh chậm rãi nói: "Cuộc sống của tôi rất có quy luật, bảy giờ rưỡi rời giường, tám giờ tới công ty, trước tiên luyện tập phục hồi trong hai giờ, từ mười giờ bắt đầu xử lý công việc, đến mười hai giờ thì dùng cơm và nghỉ ngơi, sau bữa trưa một giờ thì làm việc, sau đó tiếp tục tiến hành phục hồi chức năng, bốn giờ chiều về nhà, bắt đầu tập thể dục ở ngoài trời trong biệt thự , liên tục đến bảy giờ dùng bữa tối. Quy trình hàng ngày của tôi là như vậy, em cảm thấy khoảng thời gian nào là tốt nhất, để cho em làm việc đây?"

“Nếu cả ngày, đương nhiên từ tám giờ sáng đến bảy giờ tối, nếu chỉ là nửa ngày, cứ lấy mốc mười hai giờ trưa , buổi sáng hoặc buổi chiều, như vậy không có vấn đề gì chứ?" Thấy Triển Thiếu Khuynh gật đầu, Liên Hoa nhẹ nhàng ghi lại (lưu lại) thời gian trên laptop, ghi xong, cô mỉm cười khép lại laptop, "Tôi muốn nói chính là những nguyên tắc này, Triển tổng có chuyện gì khác cần thảo luận không, hôm nay chúng ta cùng nhau giải quyết?"

"Liên tổng, quả thực tôi có một việc, em. . . . . . Chẳng lẽ không nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng về ‘thời gian’?” Triển Thiếu Khuynh khéo léo mở miệng, " Lần trước xác định hợp đồng case này thời gian kéo dài khoảng hai mươi ngày, nhưng thực tế chỉ tương đương mười lăm ngày, chẳng lẽ đây không phải vấn đề rất lớn sao? Nếu muốn làm cho tất cả các chi tiết đều chu đáo, hiểu rõ tất cả các tính cách của tôi, em không cảm thấy quá vội vàng à ?"

Triển Thiếu Khuynh nhắc lại chuyện cũ, ngày đó thời điểm hai người đọ sức không ai nhường ai, cũng mang theo chút tâm trạng tức giận lẫn nhau , hôm nay Liên Hoa nếu có thể đem bất kỳ chi tiết nào ra thảo luận lại một lần nữa, anh có thể mượn cơ hội này lại bắt chẹt cô thêm vài ngày? Anh vĩnh viễn sẽ không ngại hai người ở chung thời gian dài, còn nếu như cô có thể đồng ý thời gian hai người hiểu nhau là cả đời, vậy anh sẽ lập tức vui mừng nhảy dựng lên.

"Ách . . . . ." Liên Hoa sững sờ suy nghĩ một lúc, mới cắn môi khó khăn nói, "Thời gian. . . . . . Đây là thời điểm khó khăn nhất để xác định vấn đề, ngày đó bước đầu xác định 20 ngày chỉ là đoán chừng, là giới hạn thấp nhất, hẳn sẽ cần nhiều thời gian hơn. . . . . . Nhưng cuối cùng là muốn xác định thêm bao nhiêu ngày, tôi bây giờ là không có cách nào , nhưng tôi hứa, nếu đủ hai mươi ngày mà chính tôi cảm thấy ý tưởng chưa hoàn mỹ, nhất định sẽ chủ động tăng thêm. Tôi có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với thiết kế của mình, nếu không đạt tiêu chuẩn của tôi trước, cho dù Triển tổng không muốn kéo dài thời gian, tôi hết sức cầu xin để có thể tiếp tục tìm hiểu thêm."

Cô bắt đầu có chút không nhìn thấu Triển Thiếu Khuynh , anh ngẫu nhiên toát ra vẻ dịu dàng thâm tình, lúc lơ đãng lại thoáng thấy chút phiền muộn tiếc nuối, những sự khác biệt của anh đều nằm trong nhận thức của cô. Cô vốn biết con người là phức tạp nhất , muốn hoàn toàn hiểu biết một người là một việc gian nan khốn khổ, có người quen biết cả đời đều cũng không thể hiểu rõ nhau, thì trong hai mươi ngày có thể tìm hiểu được cái gì. . . . . .

Có lẽ cô cần thời gian rất dài rất dài để mỗi ngày quan sát Triển Thiếu Khuynh, mới có thể chân chính thiết kế ra tính chất đặc biệt phù hợp với anh, mới có thể làm cho bản thân cô vừa lòng.

Chân mày và khóe mắt Triển Thiếu Khuynh đều mỉm cười: "Có những lời này của em, tôi an tâm rồi, nếu sau này còn có vấn đề chi tiết nào khác, chúng ta lại từ từ thảo luận."

Liên Hoa gật đầu: "Uhm, chuyện đó cứ quyết định vậy đi, bảy ngày có đủ thời gian để anh chuẩn bị? Nếu như không có vấn đề gì, bảy ngày sau tôi chính thức bắt đầu bắt tay vào làm sự ủy thác của anh, phải dựa vào toàn bộ lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của anh, để cọ sát phối hợp tìm hiểu. Trong bảy ngày này, chúng ta cũng chia ra để chuẩn bị tài liệu cùng vật dụng đầy đủ để chuẩn bị cho lần thiết kế quan trọng này."

Triển Thiếu Khuynh nhìn Liên Hoa, vuốt cằm gật đầu: "Được, vậy bảy ngày sau, đến lúc đó Liên tổng trực tiếp đến Triển thị là tốt rồi." anh đã chờ lâu như vậy, còn chịu không nổi bảy ngày nữa sao. Mà dựa theo kế hoạch bác sĩ đến khám, bảy ngày sau, anh hẳn là có thể đạt được một số tiến bộ rõ rệt. . . . . . .

"Cạn ly, chúc cho hai người chúng ta hợp tác thành công tốt đẹp!" Triển Thiếu Khuynh rót đầy nước trà cho Liên Hoa, nâng tách trà, uống một hơi cạn sạch vị trà tinh khiết và thơm ngon. Thực ra anh là muốn chúc cho tình cảm của hai người viên mãn sớm thành chính quả, cô gái nhỏ này nhất định cũng phải nhanh nhanh yêu anh nha.

"Cạn ly." Liên Hoa cũng tao nhã nâng chén, uống cạn ly trà , trong lòng cô hoàn toàn suy nghĩ về công việc, làm thế nào để đáp ứng hợp đồng case này của Triển Thiếu Khuynh, cô cần phải làm thế nào suy nghĩ ra sao để có thể bắt tay vào làm vừa ý, một loạt việc chuyên môn rườm rà đã được lập kế hoạch trong đầu cô. Bảy ngày, bảy ngày sau, cô sẽ chính thức bắt đầu đón nhận thử thách này, cô thật chân thành hi vọng có thể công đức viên mãn.

Hai người cứ như vậy theo đuổi tâm tư của mình mà kết thúc bữa trưa, Liên Hoa từ chối không được chủ nghĩa đàn ông của Triển Thiếu Khuynh, nên cuối cùng anh vẫn là người trả tiền.

Cô giúp Triển Thiếu Khuynh đi ra nhà hàng trà xanh, còn không hài lòng, miệng không ngừng nói : "Rõ ràng tôi nói là mời anh ăn cơm, như thế nào kết quả vẫn là như vậy, thế này chẳng phải là tôi lại thiếu Triển tổng nhiều hơn một bữa cơm. . ."

"Có quan trọng gì đâu, còn nhiều thời gian mà." Triển Thiếu Khuynh nhếch khóe môi, anh ước gì Liên Hoa thiếu anh nhiều một chút, làm cho cô bận tâm cần phải mời lại anh vài lần nữa, như vậy cô vẫn nhớ đến anh. Huống chi, anh sao lại để cho phụ nữ mời cơm, đàn ông đương nhiên phải nuôi sống phụ nữ của mình, để phụ nữ hưởng lạc vô điều kiện.

"Vậy để lần sau vậy." Liên Hoa buông tay, xa xa thấy Tiểu Phi lái xe đang đứng trước cửa nhà hàng, cô hỏi Triển Thiếu Khuynh, "Triển tổng muốn đi đâu nữa không, tôi đưa anh đi?"

"Nơi này. . . Nơi này cách công ty của em hẳn là không xa?" Triển Thiếu Khuynh nhìn biển báo giao thông, ngẩng đầu hỏi Liên Hoa, "Tôi có thể đi thăm công ty của cô một chút không? Nơi làm việc của Lotus, hẳn là sắp xếp bài trí rất nghệ thuật nha?"

"Anh có hứng thú với Thịnh Thế Hoa Liên? Quả thật nơi này cách công ty của tôi không xa, Triển tổng muốn đi đương nhiên không có vấn đề." Liên Hoa hơi giật mình, "Nhưng tôi vừa cho toàn thể nhân nghỉ, hiện tại trong công ty chắc là không có ai, kỳ thật sẽ rất lạnh nhạt . . . . "

"Quả thật tôi rất hứng thú." chính là hứng thú với môi trường làm việc của cô chứ không phải hứng thú với Thịnh Thế Liên Hoa.

Liên Hoa gật đầu: "Được rồi, vậy đến Thịnh Thế Liên Hoa. Đến đó cũng tốt, chúng ta vừa vặn có thể đến công ty trao đổi một chút về vấn đề ký kết hợp đồng, từ trước đến nay cùng Triển tổng thương thảo đều lý luận suông về case, lại quên hợp đồng chính thức còn chưa có ký đâu."

Triển Thiếu Khuynh chỉ cười không nói, như vậy rất tốt, có hợp đồng này thì pháp luật sẽ bảo đảm và chấp nhận, anh sẽ hoàn toàn không sợ Liên Hoa bị anh dọa, giữa đường bỏ chạy. Cô nhất định phải cùng anh sớm chiều ở chung với nhau để hiểu nhau hơn, cô phải chủ động ở lại bên cạnh anh, phải yêu anh!

Lái xe rất nhanh chở hai người đến trước cửa Thịnh thế Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh ngồi trên xe lăn, không tốn chút sức nào đi lên bậc thang.

Liên Hoa tò mò nhìn xe lăn dù ở bất cứ địa hình nào thì cũng như đi trên đất bằng, lại đã phát hiện nó vài cái chức năng mới. Cô mạnh mẽ áp chế mình muốn trao đổi với Triển Thiếu Khuynh ý nghĩ về một chiếc xe lăn khác giống như vậy, ừ, cô không thể cưng chiều Tiểu Bạch như vậy, không thể cứ bé thích cái gì thì cho bé cái đó, cô cho con trai một xe lăn làm gì? Rõ ràng thân thể khỏe mạnh, trong nhà lại đặt xe lăn, thật là cũng quá kỳ quái!

Triển Thiếu Khuynh ngu ngơ nhìn Liên Hoa, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, sao không đi lên?"

"À, đến đây!" Liên Hoa lấy lại tinh thần, vừa bước nhẹ đến phụ giúp đẩy anh vào cánh cửa xoay tròn trong cao ốc, vừa vui vẻ nói, "Tuy rằng các nhân viên đều nghỉ, thật may nhân viên quản lý ở tầng trệt vẫn còn ở lại, nếu mà cao ốc đã khóa, chúng ta cũng không có cách nào vào được."

Triển Thiếu Khuynh theo Liên Hoa vào thang máy, không ngừng nhìn các con số nhấp nháy ở phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Văn phòng của em ở tầng cao nhất à? Từ tầng cao nhất nhìn về phía xa, tầm nhìn từ chỗ này chắc là rất tốt?"

"Đi lên xem một chút thì biết" Liên Hoa cười đắc ý, "Không phải tôi khoe khoang, ở thành phố K này, nhất định chỉ có tại cao ốc này mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp nhất, bản vẽ công trình và toàn bộ thiết kế của cao ốc này lúc trước là thành quả của bộ phận thiết kế FL , tuy rằng không thể so sánh cùng cao ốc rộng lớn của Triển thị, nhưng hẳn sẽ mang một phong vị khác, thời điểm lựa chọn địa điểm xây dựng cao ốc ở thành phố K, tôi ở Mỹ cũng rất chú ý, cũng luôn lo lắng tầm nhìn bên ngoài cửa sổ và trang trí, tôi muốn các nhà thiết kế của tôi ở bất cứ đâu đều phải có tâm tình tốt."

Đang lúc nói chuyện, thang máy đã dừng lại, Triển Thiếu Khuynh chuyển động xe lăn, chậm rãi đi vào nơi làm việc của Liên Hoa, khắp nơi phối màu tinh xảo và thoải mái, cách bài trí ấm áp và linh hoạt, nơi này rất đẹp, không phải cái loại xa hoa tráng lệ tinh xảo tuyệt vời, mà là dễ chịu yên tĩnh êm dịu giống như gương mặt của Phật Thanh Phong. Nơi này căn bản không giống như một cao ốc làm việc lạnh lẽo, mà lại làm cho người ta cảm thấy thể xác và tinh thần thả lỏng giống như ở nhà.

Triển Thiếu Khuynh dường như có thể ngửi được hơi thở của rất nhiều cây xanh, giống như hòa mình vào thiên nhiên, anh cũng không khỏi thả lỏng tinh thần: "Nơi này thật thoải mái, các nhân viên của em thật sự rất may mắn, có được môi trường làm việc tốt như vậy. Liên Tổng, có thể giúp Triển thị thiết kế một chút phong cách bài trí?"

Liên Hoa vội vàng rót nước cho Triển Thiếu Khuynh, nghĩ một chút lại từ chối nói: "Không thích hợp lắm, phong cách thế này sẽ không thích hợp với Triển thị . tôi cần nhóm nhà thiết kế được ở trong môi trường thả lỏng linh cảm tuôn trào, tâm trạng thoải mái thì sau đó công việc mới có thể đạt tới hiệu quả hoàn mỹ nhất; nhưng Triển thị ngành nghề chủ yếu là khoa học kỹ thuật và khai thác, ngành này cần nhất là tập trung tinh thần, cẩn thận tỉ mỉ không thể làm sai, nếu công việc nghiên cứu khoa học mà con người cũng thả lỏng tinh thần, chẳng phải là mọi chuyện đều lộn xộn sao?"

"Bản thân tôi không nghĩ nhiều như vậy." Triển Thiếu Khuynh mỉm cười, "Vậy khi nào thì, mời em giúp tôi thiết kế chỗ ở một chút, cái này sẽ không có vấn đề gì chứ?" Thiết kế này đương nhiên là của chung, trong nhà ông chủ là anh và bà chủ là cô, có một gia đình ấm áp thoải mái như vậy, anh chắc hẳn sẽ vui đến quên cả trời đất, không muốn đến công ty đi làm nữa.

"Việc này đương nhiên không có vấn đề, chờ tôi rãnh rỗi, có thể giúp Triển tổng thiết kế sắp xếp trang trí trong nhà anh một chút, xem như là hợp đồng case này được mua một tặng một." Liên Hoa mang đến ly trà, "Bằng lương tâm mà nói, từ trước tới nay hợp đồng thiết kế này mới cho tôi cảm giác thách thức hứng thú cao nhất, nếu đến lúc đó có thể có kết quả hoàn mỹ, tặng thêm cho Triển tổng mấy bản thiết kế nhỏ có sao đâu, so sánh với bản case này, trang trí trong nhà chỉ là chuyện nhỏ, trong vòng 3 ngày tôi có thể trang trí cho anh một ngôi nhà hoàn mỹ."

"Tôi đây rất mong đợi, đến lúc đó, tôi hi vọng nhà của tôi sẽ xinh đẹp ấm áp nhất ." khóe miệng Triển Thiếu Khuynh chứa đựng nụ cười thỏa mãn, anh chỉ biết, trong lịch sử truyền thống của Triển thị, tân tổng giám đốc nhậm chức liền đổi mới toàn bộ thiết kế để làm mồi nhử, cô nhất định sẽ mắc câu, hơn nữa là cam tâm tình nguyện, vô cùng nhiệt tình mắc câu. Anh vạch ra kế hoạch "Mua một tặng một" , không phải là sau khi Liên Hoa hoàn thành công việc lại vì anh thiết kế hạng mục khác, thực sự là mua một tặng một, mà một khi kết thúc case này , Liên Hoa tự mình làm chiến lợi phẩm, ngoan ngoãn đưa lên cửa.

Ừ, về sau lại tính tiếp, mua một tặng một dĩ nhiên chỉ là kế bắt người lớn, tiếp theo lại tặng thêm một cái nhỏ (người nhỏ), cái này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Triển Thiếu Khuynh. . . . . .

"Nào có vấn đề gì đâu, có nhiều loại phong cách mặc cho anh lựa chọn. Triển tổng trước tiên ở nơi này thưởng thức phong cảnh bên ngoài một chút, tôi đi lấy hợp đồng, trước tiên làm xong công việc, tôi lại dẫn anh đi thăm Thịnh Thế Liên Hoa một chút." Liên Hoa nhẹ giọng giải thích, xoay người rời đi lấy tài liệu .

Triển Thiếu Khuynh chuyển động xe lăn, đi tới trước cửa sổ sát đất của văn phòng Liên Hoa, đập vào mắt đó là khoảng trời xanh mây trắng rộng lớn, màu sắc tinh khiết của bầu trời như là một bức tranh sơn dầu, làm cho không khí thư thái. Bên dưới bầu trời trong xanh ấy, là vài tòa nhà trong khu Thanh Sơn liền nhau ở ngoại ô thành phố K, từng mảng từng mảng lớn màu xanh biếc che khuất tầm nhìn, ánh mắt hơi buông lỏng, cảm giác cực kỳ thoải mái tươi mát. Xuống chút nữa, là các tòa nhà Cao ốc của thành phố K, trong tầm nhìn các toà nhà ấy xếp hàng đâu vào đấy, các nhân công xây dựng các công trình nhưng trong tầm nhìn lại trở thành chấm bút vẽ mắt rồng, mà ngã tư đường giống như con sông uốn lượn, đoàn người như dòng nước chảy xuôi, không thấy chật trội bí bách, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng sung sướng.

Ở trong khung kính của cửa sổ sát đất này, anh luôn cho rằng công nghiệp mở rộng đến cực hạn, thành phố K đã đánh mất hơi thở tự nhiên, thế nhưng lại giống như bức tranh bình thường. Thiên nhiên cùng các công nhân tạo thành một bức tranh hấp dẫn xinh đẹp hài hòa, anh đây là chưa từng nhìn thấy phong cảnh này, lấy trời làm giấy, lấy đất làm mực, mang tự nhiên cùng con người an bài hợp lý thành hình ảnh bên trong, tất cả các nhân tố ấy đều ở bên trong lo lắng, làm cho người ta tự đáy lòng sợ hãi kinh ngạc.

Triển Thiếu Khuynh tin, nơi này chính xác là địa điểm thưởng thức thành phố K tốt nhất, chỉ nơi này mới có phố cảnh xinh đẹp như thế, cũng chỉ có thiết kế của FL, mới có hiệu quả ngạc nhiên như vậy.

Nhìn say sưa thật lâu, cái cổ của Triển Thiếu Khuynh có chút cứng ngắc, giơ tay duỗi lưng một cái, anh thở dài, vốn dĩ thưởng thức cảnh đẹp đúng là sẽ làm người ta thả lỏng, hiện tại anh lại có chút mệt mỏi.

Vươn cánh tay dài như vượn ra, thế nhưng phịch một tiếng, đụng phải giá sách phía trước cửa sổ, một cuốn sách có bìa cứng lung lay hai cái, rốt cục vẫn là "Bang" một tiếng rớt xuống dưới.

"A!" Triển Thiếu Khuynh sửng sốt, anh không muốn làm rối loạn đồ đạc của Liên Hoa, chủ nhân hiện không ở đây, lục lọi đồ vật trong phòng thật là chuyện thất lễ , nhưng làm sao bây giờ đây, anh không cẩn thận chạm vào làm rớt sách của Liên Hoa, bất luận như thế nào trước tiên anh nên giúp cô nhặt lên đã?

Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng chuyển động xe lăn, đi đến chỗ quyển sách kia rơi xuống . . . . . .

Liên Hoa ôm xấp hợp đồng thật dày đi đến cửa phòng thì nhìn thấy đúng cảnh tượng này: mình có đặt ở trên tủ sách một album ảnh rơi xuống nằm trên mặt đất, Triển Thiếu Khuynh đang chuyển động xe lăn muốn nhặt nó lên, đại khái chỉ cách nó khoảng một hai bước, anh sẽ nhanh đi đến bên cạnh, chỉ cần khom người một cái, cuốn album kia sẽ bị Triển Thiếu Khuynh nhặt lên. . . . . .