Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 139: Con nghe lời mẹ. . .




Bốn giờ chiều, trong biệt thự tráng lệ của nhà họ Ôn.

"Mẹ!" Ôn Như Cảnh hưng phấn nhìn mẹ mình đi vào cửa nhà, cô vui sướng gọi một tiếng, sau đó ân cần bưng trà rót nước cho mẹ, nhịn không được hỏi luôn miệng, "Mẹ, hôm nay thế nào? Mẹ ở trước mặt nhiều người tố cáo Liên Hoa sao chép như vậy có phải vô cùng hả giận vô cùng sản khoái hay không? Cô ta có sợ đến mức tay chân luống cuống cầu xin mẹ bỏ qua cho cô ta, hiện tại bị nhiều người chỉ trỏ, bị đám truyền thông phê phán bới móc lột bộ mặt của cô ta sao chép phải không?"

"Bang!" Ôn Ngữ hất mạnh tách trà mà Ôn Như cảnh đang đưa tới văng trên mặt đất, bà cắn răng cực kỳ phẫn hận, nhưng lại đè nén đến cực hạn, chỉ có thể liên tục lặp lại vài chữ, "Đó. . . . Tiểu tiện nhân đó! Cô ta! Cô ta. . . "

"Mẹ!" Ôn Như Cảnh bị hoảng sợ, cô hốt hoảng lo sợ nhìn mẹ mình, lúc này mới phát hiện, một quý bà luôn dịu dàng cao nhã từ ái như mẹ thế nhưng lại mất đi lý trí không còn dịu dàng , ánh mắt của bà tràn đầy ngoan độc cùng oán hận, âm u đến dọa người. Sắc mặt của mẹ càng tái nhợt tiều tụy hơn so với lúc bị bệnh nặng, kiểu tóc tinh xảo cũng bị rối bời đổ sụp xuống, tự nhiên già đi mười mấy tuổi!

"Mẹ làm sao vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ôn Như Cảnh ôm lấy cánh tay Ôn Ngữ, lo lắng hỏi, "Không phải nói hôm nay đi phá hội trường của Liên Hoa, khiến cho tiếng xấu của cô ta lan xa không gượng dậy được sao, sao mẹ lại biến thành bộ dạng này? Là ai chọc mẹ tức giận, Liên Hoa cô ta đã làm gì, có phải cô ta thấy sự việc tồi tệ, liền ngậm máu phun người vũ nhục chúng ta?"

"Cô ta. . . Liên Hoa chết tiệt kia, tiện nhân nên bị đày xuống Địa ngục, cô ta muốn đuổi tận giết tuyệt mẹ con chúng ta! Ôn Ngữ nghe lời nói an ủi quan tâm của con gái, liền sụp đổ khóc không thành tiếng, "Hôm nay mẹ chưa ăn được thịt dê, còn khiến cho mình nhục nhã, không chỉ không có vạch trần thiết kế của con tiện nhân sao chép,ngược lại còn bị cô ta dùng một quân chiếu tướng, cô ta ở trước mặt nhiều truyền thông như vậy phản tố Ôn thị chúng ta sao chép. . . . . "

"Cái gì!" Ôn Như Cảnh sợ ngây người, "Làm sao có thể, con chuẩn bị đĩa CD cho mẹ, mẹ có chiếu không? Chỉ cần người chứng kiến mở to mắt nhìn phần tư liệu so sánh, chắc chắn đều nhận định Liên Hoa sao chép! Đây chính là thiết kế đẳng cấp của công ty FL, Liên Hoa sao chép sáng ý của họ, làm sao có thể không bị mọi người phỉ nhổ! Cô ta tố cáo chúng ta sao chép, có chứng cớ gì nói xấu chúng ta như vậy?"

Ôn Ngữ nghẹn ngào quát: "Con biết cái gì, con có biết thân phận của con tiện nhân kia là gì không! Cô ta chính là tổng giám đốc Lotus của FL, cô taở Mỹ một tay thành lập FL! Phần tư liệu so sánh của chúng ta có thể chứng minh cái gì, cả hai công ty này đều là Công ty của con tiện nhân. . . "

Lau nước mắt, Ôn Ngữ trừng mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm con gái hỏi: "Chuyện cô ta kiện lại Ôn thị, Mẹ đang muốn hỏi con. . . . Mẹ vẫn không quản lý thiết kế của công ty, nhưng mà con tiểu tiện nhân đưa ra một phần đoạn phim so sánh, một bên là thiết kế của Ôn thị, một bên là thiết kế của công ty ở Mỹ, vậy mà chúng giống đến 80%! Như Cảnh, bộ phận thiết kế đều do con quản lý, rốt cuộc có chuyện sao chép này hay không? Con mau nói cho mẹ biết!"

Hồi lâu Ôn Như Cảnh cũng chưa tỉnh hồn, Liên Hoa lại là tổng giám đốc Lotus của FL, đó là công ty thiết kế FL hàng đầu quốc tế, vậy mà nó là do Liên Hoa tự mình sáng lập dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng! Cùng so sánh với FL, nào là nhà họ Đỗ, nào là Ôn thị, nào là Thịnh Thế Liên Hoa, tất cả đều là con kiến bên cạnh người khổng lồ. . . .

Nhưng dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì năm đó Liên Hoa hai bàn tay trắng bước ra khỏi nhà, hiện tại lại có được tất cả, dung mạo xinh đẹp, tài giỏi, vinh dự, giàu có, tình yêu, từng thứ một cô cầu mà không sao có được, Liên Hoa như vậy mà lại dễ dàng đạt được!

Càng quá đáng là, sau khi Liên Hoa đã có tất cả, lại còn nghĩ đến số gia sản ít ỏi này của cô và mẹ, Liên Hoa không tiếc dùng tất cả thủ đoạn, nhất định phải bức hai mẹ con cô đến bước đường cùng! Rõ ràng Liên Hoa không thiếu thứ gì, nhưng vẫn muốn cướp công ty của cô, muốn cướp người đàn ông của cô, muốn dùng danh mục sao chép này để cướp đoạt sạch sẽ tất cả của hai mẹ con cô. . . . (Editor: ed đến đoạn này mà chịu không nổi à, lúc mình cướp chồng, cướp nhà, cướp tài sản của người ta sao không nghe hỏi 'tại sao' làm như vậy, bây giờ lại không hiểu 'tại sao' LH làm như vậy..... ta thèm <đạp> con này.)

"Như Cảnh!" Ôn Ngữ hét lớn nói, "Mẹ hỏi con rốt cuộc có sao chép hay không, mau nói rõ rang cho mẹ, đây chính là chuyện lớn sanh tử tồn vong (chuyện sống chết)!"

"À. . . à!" Ôn Như Cảnh phục hồi tinh thần lại, ngập ngừng ấp a ấp úng nói, "Không, không có sao chép. . .Chúng con chỉ là trộn lẫn lộn xộn sáng ý của các công ty nước ngoài cùn một chổ, rồi tiến hành chỉnh sửa sáng tạo lại, chắc sẽ không bị phát hiện. . . ."

"Con! Mẹ giao toàn bộ chuyện Ôn thị cho con, con. . . Sao con không có tiền đồ như vậy!" Ôn Ngữ vừa nghe, suýt nữa muốn sặc khí, "Như Cảnh, con bị kẻ lừa đảo không có đầu óc nào dụ dỗ điên rồi sao! Loại chuyện này con cũng dám làm ra! Sẽ không bị phát hiện, sẽ không bị phát hiện thì con tiện nhân làm sao có thể lấy ra chứng cứ, cô ta so sánh tường tận sáng ý bị xáo trộn của con, để cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra là sao chép bắt chước!"

Nói đến đây, thoáng cái Ôn Ngữ lại già nua thêm mấy tuổi, nếp nhăn ngang dọc khắc sâu trên gương mặt già nua đầy nước mắt, bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: "Con làm ra loại chuyện này, ngay cả nhược điểm cũng bị con tiện nhân nắm trong tay, muốn Ôn thị làm sao đây! Cô ta đã kết hợp với các công ty thiết kế khác khởi tố Ôn thị, chúng ta không có chổ dựa, làm sao chống lại công ty FL đẳng cấp quốc tế,đến lúc đó không bỏ ra nổi số tiền mà tòa án phán quyết, nếu Ôn thị bị con tiểu tiện nhân cướp đi, đây là con muốn mạng của mẹ phải không! Tôi làm sao lại có đứa con gái như cô vậy, ăn vụng cũng không biết chùi mép, là muốn tôi tức chết phải không. . . . ."

"Mẹ, đừng nóng giận, mẹ đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe. . . " Ôn Như Cảnh sợ đến mức nước mắt ràn rụa, ôm lấy mẹ không ngừng an ủi bà nói, "Mẹ yên tâm, không có việc gì, nhất định chúng ta không sao, Ôn thị là của chúng ta, ai cũng không đoạt được. . . "

"Như Cảnh mệnh khổ của mẹ, hai mẹ con chúng ta đều đáng thương, con tiện nhân kia nhất định không muốn chúng ta có cuộc sống tốt đẹp. . ." lòng mẹ thương con của Ôn Ngữ lại cuồn cuộn tuôn ra, những lời chỉ trích con gái vừa rồi lại không cánh mà bay, bà ôm con gái khóc rống nước mắt chảy ròng, giống như một mụ đàn bà chanh chua chửi đổng ác độc nguyền rủa Liên Hoa, "Con tiện nhân kia làm nhiều việc ác, nhất định sẽ gặp báo ứng, cô ta phải bị đoạn tử tuyệt tôn cả đời bất hạnh, sau khi phải chịu tất cả tra tấn sau thì bị đày vào mười tám tầng Địa ngục. . .Nếu cô ta thật sự cướp đi Ôn thị, mẹ sẽ đập đầu chết trước cửa nhà cô ta, để cho tất cả mọi người biết cô ta là loại đàn bà ác độc thế nào, cô ta vì tiền bức chết mẹ, mẹ cũng không tin còn có người nguyện ý làm ăn buôn bán với người như vậy. . . ."(Ed: ta thật chịu không nổi hai mẹ con nhà nỳ, vừa đánh trống vừa la làng à)

"Mẹ, mẹ đừng như vậy, hai mẹ con chúng ta cũng không ai được bỏ ai, mẹ đừng nói lời như vậy. . . . Ôn thị là do chúng ta khổ cực mới có được, nhất định sẽ có biện pháp bảo trụ nó. . . " Ôn Như Cảnh khóc nức nở an ủi mẹ mình, một ý nghĩ trong đầu chợt lóe, cô giật mình nhớ tới, "Đúng rồi, con đi tìm Yến Thừa, anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta, con phải đi cầu xin bác Đỗ, bọn họ nhất định sẽ giúp chúng ta chống án, Ôn thị sẽ không bị cướp đi!"

Nói xong, Ôn Như Cảnh muốn lao ra cửa đi liền.

"Con là kẻ đần độn mà, vẫn là con nghĩ người nhà họ Đỗ là kẻ ngốc! Con đã quên mấy ngày hôm trước con nghe được lời nói của Yến Thừa, cậu ta đã quyết định muốn đá con đi, còn muốn giúp con tiện nhân cướp lại Liên thị, bây giờ con còn đi cầu cậu ta, không phải tự mình đi nghe chửi sao!" Ôn Ngữ túm chặn con gái đổ ập xuống quá xúc động mắng Ôn Như Cảnh, "Nhà họ Đỗ có một người nào ngồi không, mặc dù mấy năm gần đây con cùng Yến Thừa kết giao yêu đương, cũng chưa có kết hôn nếu không được pháp luật bảo đảm, người nhà họ Đỗ còn không muốn chuyện của mẹ con chúng ta đá được liền đá đi sao! Nhất là trong tình huống bây giờ, Ôn thị sẽ bị mấy công ty thiết kế đẳng cấp ở Mỹ liên kết khởi tố, chắc chắn nhà Đỗ chỉ sợ tránh né không kịp, làm sao có thể giúp chúng ta!"

"Vậy bây giờ làm sao hả mẹ, chúng ta làm sao bây giờ. . . " Ôn Như Cảnh nghe mẹ nói, tay chân đều lạnh buốt, "Chúng ta liền khoanh tay chịu chết không có cách nào sao. Ngoại trừ nhà họ Đỗ có thể giúp chúng ta, chúng ta còn có thể làm gì bây giờ? Nếu Yến Thừa đồng ý giúp chúng ta, thỉnh cầu tác động bác Đỗ ra tay, bác ấy nhìn Liên Hoa từ nhỏ đến lớn giống như là cha và con gái, lời bác ấy nói nhất định Liên Hoa sẽ nghe, như vậy có thể hóa giải hết chuyện này! Bằng không, hai mẹ con chúng ta rơi vào tay Liên Hoa, thật sự là chết không có chổ chôn. . . ."

Ôn Như Cảnh không biết là ông cụ Đỗ đã sớm cùng Liên Hoa trở mặt, lời nói của ông cụ đã không hề có phân lượng. Nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể nắm lấy cái cơ hội hư vô mờ mịt này, ép buộc bản thân tin tưởng, cách này nhất định có hiệu quả, chỉ cần nhà họ Đỗ nguyện ý giúp đỡ, chắc chắn Ôn thị sẽ không có việc gì. . . .

"Đúng. . . Đây là cách duy nhất, chúng ta phải là cho nhà họ Đỗ cùng đứng chung một chổ với chúng ta, nhất định phải khiến cho Yến Thừa vĩnh viễn đứng bên cạnh con, làm cho ông cụ Đỗ thừa nhận con là con dâu của ông ấy. . . " Ôn Ngữ cũng nhìn thấy con đường hi vọng, lầm bầm tự mình nhắc mãi.

Suy nghĩ thật lâu hết lần này đến lần khác, đột nhiên Ôn Ngữ nắm dùng sức nắm lấy cánh tay con gái, mắt lộ ra ánh sáng mảnh liệt kiên quyết, giống như con Sói đói chất vấn con gái: "Như cảnh, con nói cho mẹ biết, con cùng Yến Thừa hoan ái gần đây nhất là lúc nào, chuyện sinh hoạt của các con trong lúc đó đều nói cho mẹ biết!"

"Mẹ!" Ôn Như Cảnh kinh ngạc, "Mẹ hỏi cái này để làm gì, cái này có thể giúp gì sao. . . ."

Móng tay Ôn Ngữ đâm thật sâu vào trong cánh tay con gái, gần như điên cuồng thúc giục nói: "Nói mau! Chu kỳ sinh lý của con, số lần các con sinh hoạt vợ chồng nói rõ ràng cho mẹ! Tất cả đều dựa vào con, bây giờ còn thẹn thùng cái gì, chính sự quang trọng hơn!"

Ôn Như Cảnh lo lắng không yên, nhưng cũng do mẹ nghiêm khắc ép hỏi nên thật thà trả lời đầu đuôi gốc ngọn, Ôn Ngữ trầm tư một lát, cười ha ha quát: "Trời không tuyệt đường ta, vận mệnh vẫn đứng về phía chúng ta!"

Kéo lỗ tai con gái qua, Ôn Ngữ nhỏ giọng bên tai Ôn Như Cảnh nói ra kế hoạch của mình.

Đợi đến lúc bà nói những việc cần thiết xong, sắc mặt Ôn Như Cảnh đã trắng bệch, hai mắt rưng rưng, môi cô run run, lại không thể tập trung nói ra thành câu: "Mẹ. . . Này. . . Sao mẹ. . . Con. . . "

Ôn Ngữ dịu dàng vuốt ve hai má con gái, giọng điệu trong miệng lại âm trầm nghiêm khắc kinh khủng đến cực điểm: "Như Cảnh, con ngoan nhất, hoặc là bây giờ nghe lời mẹ sau này gả cho Yến Thừa cả đời làm quý bà; hoặc là bị con tiện nhân Liên Hoa cướp đi tất cả, mẹ con chúng ta chỉ có con đường chết. . . Tự con chọn đi."

"Con. . . Con nghe lời mẹ. . . ."

Ôn Như Cảnh run rẩy một hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói ra lời đồng ý. Cô gắt gao nhắm mắt lại, để nước mắt chậm rãi từ trong hốc mắt chảy xuống.