Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 142: Ngày mai đến




Liên Hoa nghĩ đến đây, đột nhiên đùa nghịch muốn nói đùa: "Thực ra mời chính tôi đảm nhiệm thiết kế cho khách hàng còn có một đặc điểm, chính là khách quen rất đặc biệt. Ngay cả rất nhiều công ty đã trở thành đối tác hợp tác cố định với tôi vài năm, tôi nghĩ, bọn họ có lẽ đều rất vất vả đặt mua rất nhiều thứ như vậy, nhất định là muốn trên người tôi kiếm trở về rồi."

Triển Thiếu Khuynh ở đầu bên kia điện thoại cũng nhẹ nhàng cười: "Làm sao có thể chứ, bọn họ nhất định là nhìn đến thiết kế độc nhất vô nhị vô cùng khéo léo của Liên tổng. Cho nên không tiếc sô tiền lớn cũng muốn mời em về tiếp tục thiết kế, làm sao để ý đến tiền chứ." Anh trở về lại lật bản hợp đồng xem lại lần nữa. Thì ra anh đã chuẩn bị chiết khấu phương diện tiền thù lao mọi thứ được tính ra cụ thể. Thật là Liên Hoa ở trên hiệp ước đã vì khách hàng tiết kiệm tiền. Mời Liên Hoa vài lần cho dù hao tốn này được lợi nhuận. Nhưng hao phí chuẩn bị những thứ này, tự nhiên có thể mời được Lotus tự mình đến thiết kế càng trân quý, giá trị tuyệt đối thiết kế của cô phải là số tiền này, mời một nhân tài như cô thật là nhìn xa trông rộng.

Triển Thiếu Khuynh lại hỏi: "Tôi đã vừa chuẩn bị tốt toàn bộ, hợp tác khi nào thì bắt đầu đây?"

"Ách. . . . Tôi còn một ít việc chưa xong. . . . " Liên Hoa xấu hổ, cô vốn là muốn Triển Thiếu Khuynh nhất định sẽ yêu cầu kéo dài thời hạn, cho nên bản thân mình mọi thứ định chuẩn bị từ từ, cho đến bây giờ còn thiếu không ít. Nếu bây giờ mà bắt đầu cùng Triển Thiếu Khuynh tiến hành ở chung tìm hiểu cọ sát, sẽ không tiện rất nhiều. . . .

"Liên tổng bên đó còn thiếu cái gì, có muốn tôi hỗ trợ hay không?" Triển Thiếu Khuynh ân cần hỏi. anh đã có được một chút tiến bộ, anh muốn gặp cô, muốn cùng cô một chỗ, loại tình cảm tha thiết làm cho anh không chờ đợi lâu được nữa.

Liên Hoa vội nói: "Không cần, không cần, những thứ bên đây của tôi đều tương đối vặt vãnh, hơn nữa còn là tôi vì mình chọn có vẻ tốt hơn. Như là dụng cụ vẽ tranh chuyên nghiệp, máy quay ghi lại cùng giấy, vv. . . . Không ít đều cần bên kia FL chuyển qua đây, có lẽ không có nhanh như vậy. . . "

Cô vẫn còn nhớ bức tranh tư thế oai hùng thời điểm phục hồi sức khỏe của Triển Thiếu Khuynh là một bức tranh cảnh hấp dẫn hoàn mỹ nhất. Mấy thứ này đều cần thiết, hai mươi ngày này đối với cô mà nói, cũng là đi tìm hiểu tính cách của Triển Thiếu Khuynh thiết kế ra, cũng là vì tìm về linh cảm ngày đó kích thích, thể hiện ra cái loại sức sống hoàn mỹ này.

"Vậy muốn khi nào thì có thể chính thức bắt đầu đây?" Anh còn phải chờ bao lâu nữa đây?

Liên Hoa yên lặng tính toán một lát sau, nói như đinh chém sắt: "Hai ngày, trong vòng hai ngày tôi sẽ mang toàn bộ dụng cụ vẽ tranh mang đến Triển thị và biệt thự của anh, sau đó có thể chính thức bắt đầu!"

"Được, tôi chờ em." Triển Thiếu Khuynh thở dài, lúc này anh cũng không hài lòng, lại cắn răng đáp ứng. Hai ngày đã là nhẫn nại cực hạn đối với anh, thời gian nhiều hơn chút nữa, anh sẽ bắt đầu nhớ cô có chút đau lòng rồi.

Cô đi về thư phòng, lấy sổ ghi điện thoại ra, không ngừng gọi điện thoại thảo luận các ngành, cô muốn giao phó Thịnh Thế Liên Hoa và FL cho các ngành quản lí, cũng muốn nói cho trợ lý đi chuẩn bị các dụng cụ vẽ tranh cũng đồ dùng. Đương nhiên, cô càng nghiêm túc sắp xếp tốt chuyện của Tiểu Bạch. Tuy rằng không thể nói với con trai cô cùng với một người đàn ông ở chung suốt tìm hiểu, nhưng cô bởi vì mình kế tiếp công việc nhiều bề bộn, mà chú ý con trai hơn nữa. Cô cố ý dặn thím Ngô chăm sóc Tiểu Bạch nhiều hơn, còn lại điện thoại đi Thánh Y, để cho các vị thầy cô cang quan tâm Liên Tĩnh Bạch.

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhan, trợ lý đã mang những thứ cô muốn đến Triển thị và biệt thự của Triển Thiếu Khuynh, tất cả xem như đã hoàn thành, ngày mai là có thể chính thức đi Triển thị bắt đầu đơn Case kia.

Buổi tối, Liên Hoa nghiêm túc dặn dò Tiểu Bạch đang chuẩn bị ngủ: "Tiểu quai, mẹ gần đây sẽ rất bận rộn nhiều việc, hiện tại tiếp nhận một đơn thiết kế làm ăn, cho nên sẽ lập tức đi công tác, có lẽ sẽ thường xuyên tăng ca bề bộn nhiều việc mệt chết được, mẹ vốn không có nhiều thời gian cho con. . . Tiểu Bạch, con phải tự chăm sóc chính mình, nhất định đừng để mẹ lo lắng nhiều, được không?"

"Dạ!" Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu, vỗ vỗ tay mẹ, cười nói, "Cũng như trước đây, con biết rồi, trước kia mẹ cũng thường xuyên làm việc như vậy, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình mà!"

Tiểu Bạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn Liên Hoa một cái. Hằng năm, mẹ tự mình nhận rất nhiều thiết kế, có khoảng thời gian đều làm việc như vậy, bé từ nhỏ đến lớn cũng đã quen, không có gì kỳ lạ! Bây giờ mẹ lại nghiêm túc dặn dò bé một lượt, đây mới là kỳ quái.

"Ngoan, con là tuyệt nhất, Tiểu Bạch, trong khoảng thời gian này chờ mẹ làm xong việc rồi, nhất định khao thưởng con thật tốt, bồi con thật tốt!" Liên Hoa cười hôn trán con trai, "Cho nên ngủ đi, hôm nay mẹ ngủ cùng con!"

Đèn phòng ngủ từ từ tắt, Liên Hoa ôm Tiểu Bạch, cho con trai một nụ hôn ngủ ngon, an ổn đi vào mộng đẹp.

Ngày mai, chính là thời gian cô bắt đầu công việc, đi đối mặt với Triển Thiếu Khuynh, đi vì Triển Thiếu Khuynh thiết kế thật tốt, đó là cha của Tiểu Bạch, cô cần phải cố gắng mười hai vạn phần.

Cùng lúc đó, bên trong bóng đêm nhìn không rõ, ở trong biệt thự Ôn thị, hai người Ôn Như Cảnh cùng Ôn Ngữ đang xì xào bàn tán.

"Ôn Như Cảnh, nói cho mẹ biết, kết quả thế nào?" Ôn Ngữ khẩn trương hỏi, "Có hiệu quả không? Mau nói cho mẹ biết."

"Mẹ. . . ." Cả khuôn mặt của Ôn Như Cảnh đều đỏ lên, "Mẹ, mẹ không cần gấp như vậy . . . . "

Ôn Ngữ nổi giận, vội vàng nói: "Con có đi làm theo lời mẹ nói hay không? Mẹ sắp xếp những người đó con đều đi gặp sao, cũng là con hoàn toàn không nghiêm túc nghe lời mẹ! Bây giờ là thời điểm xấu hổ sao, bây giờ cả người con chính là mấu chốt, con có thể làm được mức độ gì, hoàn toàn liên quan đến thành bại toàn bộ Ôn thị chúng ta, liên quan đến sống chết của mẹ con chúng ta!"

"Con có làm, con đều đi gặp những người đó, nghe theo lời mẹ đi làm. . . ." Ôn Như Cảnh lập tức khóc, "Con đã cố hết sức, chưa từng có làm qua những chuyện này, con đều vì nghe lời mẹ đi làm. . . ."

"Tốt, Như Cảnh ngoan, như vậy là tốt rồi!" Ôn Ngữ vừa cười lên, "Hiệu quả đó thế nào, xác định không?"

Ôn Như Cảnh lau nước mắt: "Bây giờ còn chưa có. . . .

"Không sao, hẳn là bảy tám ngày mới có thể xác định. . . . " Ôn ngữ nghiêm túc gật đầu, "Chúng ta không nóng nảy, chúng ta còn có thời gian. . ."

Ôn Như Cảnh nhát gan hỏi: "Mẹ, mẹ xác định sẽ không bị Yến Thừa nhận ra, chúng ta nhất định có thể đạt được mục đích của chúng ta sao?"

"Ôn ngữ ôm lấy con gái: "Sẽ không, ai lại hoài nghi con chứ, con nghe mẹ, buổi tối còn có người khác, cố gắng nhiều bao giờ cũng đạt được mục đích, đi thôi, con cố lên. . . "

Ánh mắt Ôn Như Cảnh lóe lên, nước mắt trên mặt còn chưa khô, lại chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý trước ánh mắt của mẹ.

Đêm đã khuya, ngày mai rất nhanh sẽ đến.