Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 235




Editor: Hiwari

Cả ngày nay cô chưa bỏ cái gì vào bụng, lúc này cô chỉ có thể nằm vật xuống mà nôn khan.

Khi nhìn Hồng Thương một lần nữa, Niệm Thần đã không còn chút sức lực nào.

Cô cười thê lương, nhưng vẫn ngạo nghễ giống như cô mới là người chiến thắng:

"Anh cho là mượn gương mặt của người xưa nay Hoắc Cảnh Sâm không hề liếc mắt lấy một cái như Sở Vận Nhi thì anh ấy sẽ chú ý tới anh sao? Người anh ấy yêu chính là tôi, điểm này không thể phủ nhận được, hay là anh muốn đi phẫu thuật thay đổi gương mặt lần nữa? À quên, bây giờ Cảnh Sâm đã hận tôi rồi, cho dù anh có làm thế thân thì anh ấy cũng sẽ không cho anh cái liếc mắt nào đâu, tôi thật sự rất thương hại anh, cả đời này anh sẽ phải sống dưới thân phận của kẻ khác, nghĩ lại một chút đi, anh không thấy bi ai sao?"

Có thể lời của Niệm Thần đã đụng trúng chỗ đau của Hồng Thương, hắn ta tức giận tới mức cả người run lên, nâng tay bóp cổ của Niệm Thần.

Niệm Thần không hề để ý, khinh bỉ trong đáy mắt dần biến thành hận ý ngập trời, đúng rồi, cô hận, cô chưa từng hận một người nào như thế.

"Có bản lĩnh thì bóp chết tôi luôn đi, dù sao tôi cũng chẳng sống được bao lâu. Chỉ là anh nghĩ đi, sau khi tôi chết đi thì Cảnh Sâm sẽ thế nào nhỉ?!"

Khuôn mặt cô lúc này thật dữ tợn, bị người ta bóp cổ nhưng không hề có ý giãy dụa.

Cô đã không hề quan tâmtới chuyện sống chết nữa rồi, chỉ là hai năm hoặc là (die:n d@n le.quy.d@n) ngắn hơn một chút mà thôi, cô không giãy dụa, cũng không hề có ý muốn giãy dụa.

Hoặc là cô biết chắc Hồng Thương đã bày ra một âm mưu lớn như thế thì không thể nào giết chết cô lúc này được.

Cái hắn ta muốn là cô phải biến mất khỏi mắt của Hoắc Cảnh Sâm vĩnh viễn, phải diệt trừ tậm gốc mọi hậu hoạn, hắn thì rảnh tay, còn cô thì sau hai năm nữa sẽ biến mất khỏi thế giới này vĩnh viễn.

Nhưng tuyệt đối sẽ không giết cô theo cách này.

Mục đích của Hồng Thương là muốn Hoắc Cảnh Sâm hận cô, cả đời không muốn thấy cô nữa, cứ như thế, cô đau lòng, Hoắc Cảnh Sâm cũng không khá hơn.

Lửa giận của Hồng Thương tới nhanh nhưng đi cũng nhanh, hắn ta buông cô của Niệm Thần ra, nụ cười trên môi của hắn càng âm trầm:

"Cô đúng là rất dũng cảm rất tự tin, chỉ là cô không còn thời gian nữa rồi, mặc kệ sau này thế nào, tôi mới chính là người chiến thắng sau cùng, còn cô, ha ha, bất (die:n d#n) kể sau này tôi có ra sao thì ít nhất cô cũng không thấy được, tôi coi cô như người cuối cùng để phát tiết, nhưng mà phải làm sao bây giờ, trước (le,qu,y,d@n) giờ chưa có ai vượt qua hai năm với cái bệnh độc kia trong người cả!"

Nói xong lời này, hắn ta chậm rãi đứng lên, nhìn ở góc độ nào thì ánh mắt hắn nhìn cô cũng tràn ngập khinh miệt, coi cô như người chết, hắn nghiễm nhiên coi mình là người thắng.

Niệm Thần thật sự rất giận, nhưng trên mặt lại tràn ngập ý cười, cô cúi đầu chơi đùa với ngón tay của mình, đồng thời trên mặt cũng bày ra thần sắc khinh miệt:

"Ha ha, anh đúng là đáng thương, cho dù anh dùng thân phận của người khác sống bên cạnh Cảnh Sâm thì thế nào? Cho dù hai năm sau tôi có chết đi thì ít nhất tôi cũng từng có được tình yêu của anh ấy, còn anh thì sao? Ngay cả tư cách để yêu cũng không có! Tình yêu của Hoắc Cảnh Sâm đều đã dành cho tôi cả rồi, vậy anh còn muốn gì nữa? Anh có biệt càng hận thì trong lòng càng yêu không?"

Hồng Thương không giận mà cười:

"Vậy cô mang cái tình yêu vĩ đại đó xuống mồ luôn đi, chỉ là một người đàn bà đáng hận mà thôi, tôi có thể khiến có chết đi thì tất nhiên không thể quên việc khiến Cảnh Sâm quên cô."

"Vậy anh đang nhắc nhở tôi rời khỏi Hoắc Cảnh Sâm là việc làm ngu ngốc sao? Cho nên tôi nên nói cho Cảnh Sâm tất cả, dù cho hai năm nữa tôi chết đi thì Cảnh Sâm cho dù thương tâm vẫn nhớ về tôi, còn anh thì vĩnh viễn không thể bằng một người chết, chắc anh muốn vậy nhỉ, a, không, nếu Cảnh Sâm biết chuyện này thì anh chắc sẽ chết trước tôi chứ." (le!Quy!D#n)

Mấy chuyện đấu võ mồm này từ trước tới giờ cô chưa từng bại trận.

Bước chân vốn muốn đi ra khỏi phòng của Hồng Thương vì mấy câu nói của Niệm Thần mà dừng lại, lúc đo, đứng nghịch sáng, hắn 'chặc chặc' hai tiếng quay đầu lại, bộ mặt vẫn cao cao tại thượng như người thắng cuộc:

"Cô nỡ nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Hoắc Cảnh Sâm sao?"

Vừa nói xong, cửa phòng bệnh lại mở ra, Hồng Thương đã hoàn toàn biếnkhỏi phòng bệnh.

Nỡ sao? Niệm Thần ngây người nghĩ về một câu đơn giản như thế, lúc đo, nụ cười trên môi của cô đã hoàn toàn cứng lại.

Luyến tiếc, cho dù ngày mai có xa nhau cô cũng không nỡ thấy anh đau đớn.

Cho dù đây là cách ngu ngốc nhất nhưng nếu thật sự hai người sẽ sinh ly tử biệt, cô không muốn nhìn thấy anh đau đớn.

Niệm Thần thất thần ngồi trên giường bệnh, lúc đó anh tuyệt vọng như thế, phẫn nộ như thế, đã bao nhiêu ngày cô không gặp anh rồi? Mới vài ngày thôi mà đã nhớ như thế, cô không thể tưởng được hai năm dài đằng đẵng mình sẽ ra sao.

Nghĩ sao cũng thấy nếu cô có thể yêu ít đi một chút, yêu ít một chút để phấn đấu vì mình, yêu ít một chút để không chú ý nhiều tới suy nghĩ của Hoắc Cảnh Sâm như vậy, yêu ít đi một chút thì cô có thể ích kỉ bất chấp tất cả ở lại bên anh...

Chỉ là hết cách rồi, đã yêu rồi, phấn đấu quên mình vì người mình yêu, rốt cuộc không thể yêu ít hơn được, không thể thu hồi tình yêu của mình.

Cô giật mình nhìn cửa sổ đang mở lớn kia, gió đêm thổi vào khiến màn bị bay lên không trung thành một độ cong tuyệt đẹp, còn cô khi nhận ra mình không biết tự lúc nào đã nước mắt giàn dụa thì cũng biết rằng bản thân không còn chỗ dựa nữa rồi.

Khi Hoắc Cảnh Sâm tiến vào phòng bệnh, trên người của Niệm Thần chỉ mặc một cái áo bệnh nhân mỏng manh đứng trước cửa sổ đang mở rộng, thân thể mềm yếu không có điểm tựa, lòng anh chợt căng thẳng, không chế cảm xúc muốn chạy tới ôm chặt bóng lưng gầy yếu kia.